Hoàng Đế Tướng Công Khá Là Hư

Chương 34: Đôi cánh




“Oanh.”Một chỉ hoành không cùng tam kiếm đoạn đứt nhân quả cùng va vào nhau, từng đợt “Oanh Oanh” vang lên tựa như trời sấm.

“Oanh.” Tam kiếm đoạn nhân quả, quá khứ, hiện tại cùng tương lại lấy bá đạo tuyệt luân lực đạo phá huy chỉ lực lao về Lạc Thiên.

“Hiện.” Một tiếng cuồng hống vang lên, quanh thân Lạc Thiên hiện ra từng sợi nhàn nhạt phù văn xám quang, Ban Sơ Phàm Thể vận dụng tới cực hạn. Tại Ban Sơ Phàm Thể xuất động phía dưới, chiến lực cấp tốc tiêu thằng, bây giờ chiến lực của hắn đã vượt qua lúc còn là Phá Cung cảnh kiếp trước.

Tại giờ phút này Lạc Thiên là như vậy chân thật lại là như vậy mờ ảo, tựa hồ hắn đại diện cho sinh linh nhưng lại đã thoát khỏi sinh linh ràng buộc.

“Giết.” Gầm lên lao thẳng vào tam kiếm hợp nhất kia, lấy tuyệt đối phòng ngự bạch lam nhị sắc thủ hộ cùng Ban Sơ Phàm Thể tăng phúc trực tiếp dùng thân thể đón đỡ.

“Aaa.” Bên ngoài những người xem kinh hô, bọn họ không ngờ Lạc Thiên lại điên tới mức muốn dùng thân thể đón đỡ tam kiếm hợp nhất kia. Phải biết dù Thiên Tôn tại một kiếm kia phía dưới cũng không dám dùng thân thể đón đỡ, vậy mà không ngờ chỉ mới Phá Cung nhất trọng tiểu tu sĩ lại muốn dùng thân đỡ kiếm.

“Leng keng.” Tựa như sắt thép va chạm vào nhau, tại Ban Sơ Phàm Thể tăng phúc phía dưới quản chi tam kiếm kia cũng không thể tổn thương được hắn. Lạc Thiên dùng thân đỡ được tam kiếm không dừng lại lao tới hư ảnh.

Tại Lạc Thiên xông tới, hư ảnh lại chém ra nhất kiếm, một kiếm như Lục Đạo phá thập thiên, kiếm khí như diễn hóa ra vạn loại biến hóa. Tại một kiếm dưới thần ma đều tránh lui, thiên địa đều phân thành sau đạo.

“Leng keng.” Quản chi một kiếm diễn hóa ngàn vạn, quản chi một kiếm dưới thiên địa đều phân thành sáu đạo Lạc Thiên mắt cũng không vẩy một cái, lấy tuyệt đối phòng ngự bỏ qua hết thảy.

Tại tới gần hư ảnh lúc Lạc Thiên gầm lên dùng tay không cầm hai vai hư ảnh, dùng hết toàn lực xé rách hư ảnh. Tại đôi thủ như xé rách thương khung của Lạc Thiên phía dưới hư ảnh như một tờ giấy bị xé đôi, quản chi ngươi như ma thần cũng bị xé rách phần.

“Hô.” Nhìn hư ảnh biến mất Lạc Thiên thở nhẹ một hơi rồi, chiến lực của hắn bây giờ chỉ có thể đến tầng 36 mà thôi, thêm nữa thì cũng chỉ bị hành phần.

Lấy ra một lệnh phù mà trước quản lý Thông Thiên Tháp trưởng lão đã đưa bóp nát, đây là phù triện khi gặp công kích uy hiếp tới tính mạng thì nó sẽ tự động phát sáng truyền chủ nhân rời đi. Một lát sau hoàn cảnh xung quanh biến mất, một lần nữa xuất hiện đã tại dưới chân Thông Thiên Tháp.

Khi Lạc Thiên xuất hiên lần nữa trưởng lão đã đứng dậy mỉm cười hiền hòa nói. :” Tiểu huynh đệ, không ngờ ngươi vậy mà có thể đi tới tầng 35, có thể nói ở Thần Đồ đại lục còn chưa từng có ai làm được như tiểu huynh đệ đấy. ha ha.” Đối với Lạc Thiên thái độ từ coi thường đã chuyển thành như ông lão hiền lạnh đang nhìn thân nhân vậy, tựa hồ lúc trước coi thường chưa từng xảy ra.

Đối với trưởng lão chuyển thái độ Lạc Thiên chỉ cười nhạt không nói rồi rời đi.

“Thiên Nhi. Ca ca không sao chứ” Vừa đi ra Thông Thiên Tháp đã nghe được hai thanh âm gọi mình. Quay đầu lại đã thấy Lạc Tuyết, Nam Cung Vân cùng Lạc Phong , phía sau còn theo một diện mục uy nghiêm lão giả đi tới.

“Tới rồi sao! Chỉ bị thương nhẹ mà thôi.” Lạc Thiên nhìn mấy người gật đầu, hiển nhiên đã sớm cảm nhận được khí tức của mấy người.

“Tiểu tử, mau tới tham kiến sư tổ. Đây là sư phụ của ta cũng là Chấp Pháp Sự người cầm quyền.” Lạc Phong nhìn Lạc Thiên không sao vội nói với hắn rồi chỉ vào vị lão giả bên cạnh nói.

Nhìn vị lão giả kia Lạc Thiên bình tĩnh gật đầu xem như chào hỏi. Trong mắt không có cung kính cũng không có hờ hững, có chăng chỉ là bình tĩnh. Nếu không phải Lạc Phong nói hắn mới lười nhìn đây, phải biết dù Lạc Phong là kiếp này trên danh nghĩa phụ thân của Lạc Thiên nhưng trên thực tế không hề có huyết mạch của hắn. Nam Cung Vân cũng vậy, hai người chỉ xem như là vũ nuôi cùng cha nuôi của hắn mà thôi.

“Súc sinh, ngươi đấy là cái gì lễ tiết?.” Nhìn Lạc Thiên vậy mà chỉ đối với sư phụ mình gật đầu, thần thái không có cung kính Lạc Phong suýt nữa không tức giận động thủ đánh hắn. Đã nói với hắn đây là sự phụ của mình, vậy mà còn không nhanh chào hỏi, cái này làm sao hắn không tức.

“Ha ha, không sao, tiểu tử rất có cá tính, ta không để ý.” Đông Thắng nhìn Lạc Thiên thái độ cũng không giận, mới đầu hắn còn tưởng Lạc Thiên là thiên tài nên cao ngạo, nhưng nhìn kỹ vào hai mắt hắn không hề thấy được kiêu ngạo cùng tự đại, có chăng chỉ là một mảnh bình tĩnh, hiển nhiên đây là tính cách thật của hắn, hơn nữa đã là con của Lạc Phong vậy thì đều là người một nhà, không đáng trách.

“Sư phụ bớt giận, Thiên Nhi từ nhỏ đã đối với người ngoài đều là như vậy.” Thấy Đông Thắng không tức giận Nam Cung Vân cũng nói thay cho Lạc Thiên, rất sợ hai người có cái gì hiềm khích.

“Ha ha, không sao, đều là người một nha, sau này sẽ rõ ràng.” Đông Thắng không để ý nói.

“Đông Thắng tiểu tử, ngươi có một đồ tôn rất ghê gớm!.” Bỗng nhiên có một thanh âm phiêu miểu vang lên vây quanh Thông Thiên Tháp. Không biết từ bao giờ đã có một lão giả tuổi chừng lục tuần xuất hiện ở cách đó không xa, lão giả này khuôn mặt che bởi một luồng bạch quang, không thể nhiên thấy rõ, bên người còn có hai lão giả cùng tuổi cũng bỗng nhiên hiện ra ở đấy.

“Tham kiến ba vị lão tổ.” Thấy ba vị lão giả ở Thông Thiên Tháp tất cả đệ tử cùng các trưởng lão cung kính cúi xuống hành lễ. Hiển nhiên ba vị là lão tổ của Ngọc Thanh Phái, bọn họ đều là Vũ Tôn đỉnh phong, lần này bởi vì biết được có thể xông tới tầng 36 của Thông Thiên Tháp nên đích thân tới xem.

Đối với ba vị lão tổ tới Lạc Thiên bình tình nhìn rồi thu hồi mắt. Hiển nhiên ba cái Vũ Tôn mà thôi, còn chưa tới mức hắn phải nhìn nhiều một cái.

“Lão tổ nói đùa, tiểu tử chẳng qua nhặt được cái tiện nghi mà thôi, ha ha.!” Đông Thắng cười khan trả lời.

“Ta đây là nói thật lòng.” Vị lão tổ kia nhàn nhạt nói rồi chuyển hướng tới Lạc Thiên một cái rồi nói:“ Không biết tiểu huynh đệ chí hướng như thế nào?.”

Kỳ thật hắn cũng muốn thu Lạc Thiên thành đệ tử của mình, nhưng hắn biết với thiên phú của Lạc Thiên thì hắn không có tư cách đó, nên hắn chỉ thăm dò xem Lạc Thiên đối với Ngọc Thanh Phái như thế nào, nếu Lạc Thiên chí hướng ở Ngọc Thanh Phái thì hắn sẽ đề nghị thu Lạc Thiên làm đệ tử, còn nếu chí hướng của Lạc Thiên không ở đây vậy có nghĩa hắn một ngày nào đó hắn sẽ rời đi Thần Đồ đại lục như những Vũ Đế khác, như vậy thì chỉ có thể giao hảo, để sau này hắn lớn lên có thể trợ giúp được Ngọc Thanh Phái phần nào thì hay phần đó.

Nghe vị lão tổ hỏi vấn đề, ở đây tất cả mọi người không khỏi hướng Lạc Thiên nhìn tới, kể cả Ngọc Nhan nữ tử cũng muốn xem thanh niên chiến lực còn mạnh hơn cả nàng sẽ có chí hướng như thế nào.

Bỗng nhiên nghe được có người vậy mà hỏi mình chí hướng Lạc Thiên không khỏi ngẩn ra. Nếu là trước kia hắn rất có thể nói sẽ đi lên đỉnh phong rồi nhìn xuống chúng sinh, nhưng lần này hắn lại không thể nói như vậy. Cái ngày hắn biết mình là Lạc Tộc hậu nhân thì mọi thứ đã chú định hắn sẽ đi lên một con đường khác với vận mệnh đã chú định trước cho mình, con đường kia rất có thể sẽ không thể quay đầu được. Nhưng dù vậy hắn vẫn phải bước lên, không vì gì khác, chỉ vì hắn là hậu nhân của Hư Vô Thiên Chủ Lạc Long Quân.

Cuối cùng nhẹ thở một hơi Lạc Thiên trầm thấp khẽ nói :“Ta như sống, muốn thành Thiên Chủ!.”

“Thiên Chủ, hay cho một Thiên Chủ. Ha ha ha.” Vị lão tổ kia sau khi nghe xong không khỏi cười to một tiếng, Từ xưa đến nay có bao nhiêu sinh linh lúc mới bắt đầu không muốn đứng trên đỉnh phong của đại đạo?, nhưng lại chưa từng có ai dám như Lạc Thiên muốn vượt qua đại đạo trở thành Thương Thiên?.Hiển nhiên đây là một chí hướng to lớn nhất hắn từng nghe.

“Nếu tiểu đó là chí hướng của tiểu hữu vậy lão đạo chúc tiểu hữu thành công, cáo từ.” Cuối cùng ba vị lão tổ rời đi, hiển nhiên đã có được câu trả lời bọn họ muốn, đã không cần thiết phải ở lại nữa.

“Ca ca, sau này ta cũng muốn giống như ca ca!.” Lạc Tuyết thấy ba vị lão tổ rời đi chạy tới ôm tay Lạc Thiên cười nói.

“Cái này phải xem muội có tự tin hay không.” Lạc Thiên nhìn nàng cười khẽ nói.

“Được rồi, nhanh trở về thôi!.” Nam Cung Vân bất đắc nhìn hai huynh muội nói. Kỳ thực trong lòng nàng cũng rất rung động trước chí hướng của Lạc Thiên, nhưng điều đó cũng không phải là điều nàng quan tâm, với nàng mà nói chỉ cần hai huynh muội bình an thì nàng xem như mãn nguyện, nàng không dám hi vọng xa vời.

Trở về phòng Lạc Thiên trực tiếp sử dụng Hư Vô Thiên Kinh vận dụng mộc chi lực tự động chữ thương, còn chưa tới một khắc thương thế đã khỏi hẳn, Hiển nhiên Hư Vô Thiên Kinh có thể diễn hóa ra bất kỳ loại nào thuộc tính cùng bất kỳ loại nào đại đạo cho mình sử dụng, từ một ý nghĩa nào đó Hư Vô Thiên Kinh có thể xem như “Tổ” Đạo trong thập thiên vũ trụ.

Một năm sau, tại trước một cái biệt viện của Ngọc Thanh Phái đang ngồi đấy một nam một nữ. Nam tử bạch y tóc trắng ba ngàn trượng, khuôn mặt hoàn mỹ vô song, khí chất dị thế mà độc lập, còn có chút bình tĩnh mà hờ hững.

Bên cạnh hắn là một nữ tử, nàng cũng bạch y như tuyết tung bay, khí chất lãnh nhược mà điềm đạm tựa như nữ thần. Hai người này hiển nhiên là Lạc Thiên cùng Lạc Tuyết .

“Ca, nghe nói gần đây Ma Tộc đã bắt đầu rục rịch, mà Trung Vực cùng các Vực khác đều không chịu giúp đỡ Nam Vực chúng ta nên tình thế rất nguy hiểm, không biết Nam Vực sau này sẽ như thế nào nữa.” Lạc Tuyết có chút sầu lo khẽ than nói. Nghe nói Nam Vực các đại môn phái đã cầu cứu Trung vực cùng những vực khác tới để đánh lui Ma Tộc, nhưng nhân tính là như vậy, không có lợi ích mà lại còn gặp nguy hiểm thì họ sẽ không giúp đỡ, đây đã là luật lệ của tu sĩ cùng phàm nhân.

Đối với Ma Tộc xâm lấn hắn cũng không muốn để ý. Nhưng hắn đã quyết định qua một thời gian sẽ rời đi Thiên Đồ đại lục để tìm Cửu Xích Phong Thiên mấy tầng còn lại cùng vài thứ để lúc đột phá Vương Tôn cảnh, nên hắn quyết định diệt mấy tên rồi phong ấn không gian thông đạo tới Ma Giới. Hắn không muốn lúc hắn rời đi thì Nam Cung Vân, Lạc Phong cùng Lạc Tuyết sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn .

“Không sao, Ma Tộc rồi sẽ rời khỏi Thiên Đồ đại lục!.” Nhìn Lạc tuyết sầu lo Lạc Thiên cười khẽ nói. Lần này hắn muốn đích thân ra tay nên chắc chắn sẽ không có cái gì ngoài ý muốn đáng phải nói.

Đối với Lạc Thiên cười nói Lạc Tuyết không hiểu yên lặng xuống, Mặc dù biết là ca ca đang an ủi nhưng trái tim căng thẳng của nàng vẫn yên tâm hơn.

“Lạc Tuyết sư muội.” Hai người đang trò chuyện thì có một tiếng thanh thúy như chim hót vang lên. Vừa nghe hai người đã biết người tới là ai, hiển nhiên chủ nhân âm thanh cũng thường xuyên tới nên họ rất quen thuộc.

“Ngọc Nhan sư tỷ.” Lạc Tuyết đứng dậy ra đón Ngọc Nhan đi vào, thần thái ở giữa khá thân thiết. Hiển nhiên hai nàng là khuê mật.

Vào sân thấy Lạc Thiên ngồi đấy Ngọc Nhan gật đầu xem như chào hỏi rồi nhìn Lạc Tuyết nói.” Lạc Tuyết sư muội, ta muốn đi ra ngoài tìm một cây linh dược Tương Kim Ngọc Tham, ngươi cùng đi với ta đi?.”

Tương Kim Ngọc Tham là một loại bát giai linh dược, có thể giúp vương Tôn trở xuống tăng lên khí huyết, nhưng bình thường thường có cửu giai yêu thú Tử Kim Kê canh dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.