Hoàng Đế Nan Vi

Chương 2




Triệu Mộ Hiền tưởng chừng mở mắt, đáng tiếc thay mí mắt cô như treo gánh nặng ngàn cân, tưởng xoay người, tứ chi đều giống như như vô lực, không thể động đậy.

Cô biết, cô say.

Mỗi lần bồi ba ba uống rượu nói chuyện phiếm, nếu uống quá, sẽ xuất hiện loại tình huống này.

Nhưng mà cô sẽ không say lâu, được ba ba huấn luyện, bình thường cô sẽ rất nhanh tỉnh lại, hơn nữa, một khi ý thức thanh tỉnh, thân thể thập phần khôi phục lại như bình thường.

Cho nên, cô cũng không lo lắng, dù sao chỉ cần đợi lát nữa lập tức sẽ không…

Chính là, trong trong nhà lão bản mà lăn ra say rượu, có phải rất mất mặt không? (có a.!!*gật gật đầu*)

Ai, ai bảo toàn gia nhà lão bản đều là siêu cấp mỹ nam tử, bốn vị soái ca an vị trước mặt cô, 8 con mắt nhìn chằm chằm cô, cô làm sao có thể nuốt trôi? chỉ có thể liều mạng uống rượu thay nước, đến thư giải không hiểu càng uống miệng lưỡi càng khô, kết quả bất tri bất giác muốn uống nhiều hơn, hy vọng cô không có mơ hồ nói cái gì đó…

“nếu cô ta chui đầu vào lưới, rõ rang đã đi xuống lầu, tỉnh đêm dài lắm mộng.” thanh âm của Đông Phương Thiên Kiêu từ ngoài cánh cửa nhẹ nhàng truyền vào.

Cô ngẩn ra, nguyên bản ý thức còn đang bốn phía bay toán loạn nhanh chóng tập trung lại.

“không được a! đại sư đã nói, trừ phi cô ta cam tâm tình nguyện cho, nếu không, phải chờ thực hiện bốn mươi chin thiên, mới có thể có tác dụng thức tỉnh.” Đông Phương Khuynh Quốc nói.

“vậy xin nhờ vào năng lực quyến rũ của đại ca, làm cô ta điên đảo, làm cho cô ta sớm một chút thay chúng ta giải chú.” Đông Phương Thiên Kiêu châm chọc.

“muốn đại ca hy sinh chính mình đi quyến rũ vị xấu nữ kia, rất uỷ khuất nha.” Đông Phương Tuyệt Thế khinh thường nói.

“nếu không ngươi đi, đại sư cũng không chỉ định không phải đại ca thì không được.” Đông Phương Thiên Kiêu lại nói.

“em mới không cần, nữ nhân kia vừa già lại vừa xấu.” Đông Phương Tuyệt Thế lại nói.

Vừa già lại xấu? Bọn họ đang nói ai a? lông mi cùng lông tơ toàn thân Triệu Mộ Hiền dựng thẳng lên.

“Ở trong mắt ngươi , có nữ nhân nào không xấu?” Đông Phương Khuynh Quốc đạm cười một tiếng. (anh út kiu thế! Xí! Núi cao còn có núi cao hơn nha! ĐPTT: mi bằng được cái móng chân của ta chưa mà dám ti toe. *hất hàm* )

“được rồi, đừng nên làm ầm ĩ, chuyện của cô ấy, ta sẽ xử lý.” Đông Phương Phong Hoa mở miệng.

“em thấy anh đối cô ta muôn phần tốt nha! đại ca.” Đông Phương Thiên Kiêu chế nhạo.

“cô ấy là hy vọng duy nhất có thể cứu được chúng ta, ta thật vất vả lắm mới tìm được cô ấy, hao hết tâm tư đem tiến cử vào 『 Đông Phương Mỹ Nhân 』, nếu đem cô ấy doạ chạy mất, chúng ta mỗi người đều không sống quá ba mươi.” Đông Phương Phong Hoa lãnh ngôn.

Triệu Mộ Hiền kinh hãi nghe, càng nghe càng mơ hồ, càng nghe càng thấy khủng bố.

Bọn họ đang nói “cô”, chính là cô sao? trong lời nói của Đông Phương Phong Hoa, rốt cuộc là hàm chứa ý tứ gì?

Chẳng lẽ, cô được tuyển thẳng vào chức vụ trợ lý đặc biệt này, là đã bị sắp đặt từ trước?

Thật khó mà tưởng tượng được, Triệu Mộ Hiền chính là hậu duệ của Triệu thị công chúa , nhìn xem cô ta, có điểm nào tốt đẹp tương tự như vị công chúa ấy không?” Đông Phương Thiên Kiêu lại nói.

“quan trọng không phải ở diện mạo mà là ở huyết thống.” Đông Phương Phong Hoa nghiêm mặt nói.

“Đúng vậy, bất kể diện mạo cô ta như thế nào, chỉ cần có huyết thống của cô ta là có thể giải trừ lời nguyền giúp Đông Phương gia chúng ta là được rồi.” Đông Phương Khuynh Quốc nói.

“Dù sao, chính là trước mắt phải xem trọng cô ta là được rồi.” Đông Phương Tuyệt Thế lãnh khốc bổ sung thêm một câu.

Triệu Mộ Hiền chấn động hoảng sợ , sợ tới mức mở hai mắt, bỗng nhiên ngồi dậy, cảm giác kinh sợ quét sạch hết những hơi men say đang vây quanh cô.

Giết cô? Bọn họ… muốn giết cô?

“nếu có thể, ta cũng không muốn thương tổn cô ấy…” Đông Phương Phong Hoa trong giọng nói có xin lỗi.

“anh đừng có mềm lòng, đại ca, đừng quên, nếu anh buông tha cô ta, anh sẽ gặp tai ương mất. Ngẫm lại, anh cách thời điểm chết chỉ còn lại có không đến hai năm.” Đông Phương Thiên Kiêu ác liệt nhắc nhở.

Bên ngoài phòng một trận lặng im, nhưng Triệu Mộ Hiền lại như ngũ lôi oanh đỉnh, đánh cho cô đầu váng mắt hoa, cả người run run.

Đông Phương Phong Hoa sắp chết? Đây là có chuyện gì?

Phút chốc, cô nhớ tới hắn luôn mồm nói hắn sống không quá ba mươi tuổi, chẳng lẽ, đây là thật sự?

Mà hắn chết…… Nhưng lại cùng cô có liên quan sao? Cùng…… Cùng của cô với huyết thống công chúa có liên quan gì?

“Ta biết, ta sẽ không mềm lòng, bà nội cùng mẹ đã khổ quá nhiều, nữ nhân Đông Phương gia tuyệt đối không thể lại thủ tiết đến lúc chết được.” Đông Phương Phong Hoa trầm ngưng nói.

“Đúng vậy,『 mỹ nhân độc rủa 』 nhất định phải ở trong tay chúng ta hoàn toàn chấm dứt, cho dù bởi vậy hy sinh mười nữ nhân, cũng không cái gọi là.” Đông Phương Thiên Kiều giận dữ nói.

Triệu Mộ Hiền nghe được những lời này, trong lòng phía trước mơ hồ bất an dần dần đã biết rõ hình dáng.

Đông Phương gia giống như trúng lời nguyền rủa đáng sợ, mà bọn họ lại muốn dùng cô đến giải rủa……

Chết tiệt, loại sự tình này làm sao có thể phát sinh ở trên người cô? Thật sự là vớ vẩn tới cực điểm! Đây đã thế kỷ bao nhiêu rồi, ai còn tin mấy chú ngữ, lời nguyền này chứ? Càng khoa trương là? Bọn họ vì giải chú còn muốn giết cô!

Trời ạ! Cô đã trêu ai chọc ai……

“Bất quá, ta không muốn ép buộc cô ấy, nếu có thể làm cho cô ấy tự nguyện hy sinh, ta sẽ cảm thấy thoải mái một chút.” Đông Phương Phong Hoa lại nói.

“Thì ra là thế, cho nên anh mới đối cô ta tốt như vậy? anh tưởng là dụ dỗ cô ta tự động vì anh mà chết, sẽ giảm bớt tội ác sao?” Đông Phương Thiên Kiêu châm chọc.

Đông Phương Phong Hoa lấy trầm mặc trả lời, nhưng cô lại thấy lửa giận tăng cao. Hắn…… Hắn đối cô tốt, nguyên lai là do nguyên nhân này?

“Ta vào xem Mộ Hiền thế nào, cô ấy uống không ít, chỉ sợ muốn đến đến trời sáng.” Đông Phương Phong Hoa đột nhiên nói.

Mặt cô đại biến sắc, thở mạnh một hơi, làm sao còn dám đi xuống, không kịp đi giầy vào, trực tiếp nhằm phía cửa sổ sát đất, dùng sức đẩy ra, nhưng ngó đầu nhìn xuống, phát hiện rõ ràng nơi này đúng là lầu hai.

“Muốn chết! cao như vậy……” cô thấp rủa một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua, tiếng bước chân của Đông Phương Phong Hoa đã đi vào đến cửa, khẩn cấp, cô đành phải lại lùi về trong phòng, nhảy đến trên giường nằm chăn kéo lên tận mặt bị giả bộ ngủ.

Đúng lúc này, Đông Phương Phong Hoa đẩy cửa mà vào, cô nín thở tức, động cũng không dám động.

Đông Phương Phong Hoa thong thả đi đến bên người cô nhìn chằm chằm, đột nhiên thì thào lầm bầm lầu bầu:“Một buổi tối cái gì cũng chưa ăn, vẫn uống rượu vang, đứa ngốc không sợ đem dạ dày phá hư sao?”

Cô hé nhanh ánh mắt, nghe được khẩu khí của hắn, nếu không cũng không biết hắn trong ngoài không đồng nhất, thế mà tại sao cô còn có thể bởi vì trong lời nói hắn ôn nhu mà cảm động đến chết. Làm sao có thể có loại người như thế? Bộ dạng tuấn mỹnhư vậy , tâm lại có thể ác độc!

Kích động, không thể nín thở hơn được nữa, cô không chịu được há mồm hít, mà động tác này khiến cho Đông Phương Phong Hoa chú ý.

Hắn hơi nhíu nhíu mày, chậm rãi ghé sát vào.

Cô sợ hãi, lông mi không ngừng kích động, hô hấp cũng dồn dập đứng lên.

Lão bản sẽ không là muốn động thủ ghết cô đi?

Miệng hắn giác hiện lên một chút ý cười, cố ý thân thủ sờ sờ trán của cô .“Ân? thân thể cô có vẻ không được thoải mái nga, Triệu Mộ Hiền.”

“……” Nhịn xuống, cố gắng nhịn xuống.

“Hơn nữa có hô hấp không ổn định.” Tay hắn hướng chóp mũi của nàng

Không tốt, hắn muốn buồn giết cô! Cứu mạng a……

Cô hoảng sợ mở mắt ra, đang muốn ngồi dậy chống cự, không ngờ lại bị hắn một tay mông trụ ánh mắt, ấn hồi trên giường.

“Im lặng, tiếp tục giả bộ ngủ.” Hắn ở bên tai cô cảnh cáo.

Còn chưa hiểu ý, chợt nghe nghe thấy ba người kia cũng đi thong thả vào trong phòng, Đông Phương Thiên Kiêu hỏi:“Như thế nào? Nàng có khỏe không?”

“Hoàn hảo, chính là rượu lợi hại.” Đông Phương Phong Hoa lấy thân mình che trụ Triệu Mộ Hiền, thản nhiên nói xong.

“hay trực tiếp đem cô ta nhốt tại nơi này, chờ đủ bốn mươi chín ngày, đem cô ta giao cho đại sư là được rồi.” Đông Phương Khuynh Quốc lộ.

“ thừa dịp hiện tại cắt một ngón tay của cô ta, đưa đại sư trước tác pháp.” Đông Phương Tuyệt Thế lạnh lùng thốt.

Triệu Mộ Hiền khinh run lên một chút, may mà Đông Phương Phong Hoa che dấu, cho nên ba anh em kia vẫn chưa phát hiện.

“Đừng nóng vội, làm nhanh quá ngược lại dọa cô ấy chạy mất.” Đông Phương Phong Hoa nói.

“Cô ta còn dám chạy trốn sao? cho dù chạy đến chân trời góc biển, chúng ta cũng sẽ đem cô ta trở về.” Đông Phương Thiên Kiêu hừ nói.

Trời ạ…… Đông Phương Thiên Kiêu cùng Đông Phương Tuyệt Thế này tâm địa thật sự xấu xa!

Triệu Mộ Hiền ở trong lòng khóc thét.

“Chúng ta đều trở về phòng đi! Để cho cô ấy ngủ, đừng làm ầm ỹ.” Đông Phương Phong Hoa đứng lên, muốn mọi người đều rời đi.

“Hừ, cô ta có thể hảo hảo ngủ, thời gian của cô ta cũng chẳng còn nhiều.” Đông Phương Tuyệt Thế châm biếm đi ra ngoài.

“Bà nội dặn muốn nhanh nhìn thấy cô ta, có cần hay không tăng thêm số lượng người canh gác?” Đông Phương Khuynh Quốc hỏi.

“Không cần, ta không muốn đánh rắn động cỏ, chuyện của cô ấy, các cậu cũng không cần phải nhúng tay.” Đông Phương Phong Hoa diêu nói.

Đông Phương Thiên Kiêu cùng Đông Phương Khuynh Quốc liếc mắt xem một cái, trong lòng hiểu được, bọn họ vị nhìn như ôn hòa này, rất ít khi phát giận, kỳ thật cũng không giống bề ngoài tốt như vậy, một ngày nào đó xúc phạm đến quy tắc cùng giới hạn của bọn hắn, nhất định sẽ gặp khủng bố.

“Đã biết.” Đông Phương Khuynh Quốc vừa nhìn Triệu Mộ Hiền liếc mắt một cái, cầm ý cười, khoan thai tránh ra.

Đông Phương Thiên Kiêu vỗ vỗ vai Đông Phương Phong Hoa, trong lời nói có chuyện:“Đại ca, cô ta có thể giao cho anh, nhưng anh phải nhớ kỹ, không chỉ là mình anh, ba cái mệnh bọn em cũng đều ở trong tay cô ta, anh nên xem chừng kỹ cô ta.”

“Yên tâm, cô ấy vĩnh viễn cũng trốn không thoát khỏi tay lòng bàn tay tôi.” Đông Phương Phong Hoa đề cao âm lượng, mang điểm đe dọa ý tứ hàm xúc, cố ý nói cho Triệu Mộ Hiền nghe.

Dứt lời, hắn cùng đi Đông Phương Thiên Kiêu đi ra ngoài phòng khách, đem một mình Triệu Mộ Hiền ở lại trong phòng.

Triệu Mộ Hiền đã nhịn năm phút đồng hồ, xác định bốn anh em Đông Phương đều đi cả rồi, mới xoay người nhảy xuống giường, thở gấp, bắt đẩu bắt tay vào tìm đôi giầy của mình cùng túi da.

“Này…… mọi người ở cái nhà này điên hết rồi! Cái gì nguyền rủa…… Cái gì có chết hay không…… Hoàn toàn đều không cùng mình quan hệ……”

Miệng cô run run vội nhắc nhở mình nhớ kỹ, còn muốn vội vã chạy, chân lại như vô lực, nhũn ra ngã nhào xuống đất.

Đau! Đau đau……

Cô cắn nhanh môi dưới, chỉ sợ tiếng kêu của mình kinh động đến bốn trứng thối kia.

Im lặng ba giây, xác định ngoài cửa không có động tĩnh gì, cô liền lặng lẽ đẩy cửa sổ sát đất ra, quyết định từ ban công lầu hai trực tiếp nhảy xuống.

Hiện tại cũng bất chấp nguy hiểm hay không nguy hiểm, cho dù té gãy chân, cũng phải nghĩ biện pháp chạy khỏi nơi quỷ quái này.

Vượt qua dãy mộc lan, cô cẩn thận vượt qua khe hở giữa khu biệt thự hoa đồi thạch (hoa đá thì phải) cùng một khối thạch chuyên, mượn lực đánh về phía thân cây bên cạnh, có thể tin, trong bóng đêm không tính chuẩn khoảng cách, chỉ bắt lấy một cành cây khô yếu, hoàn toàn không chịu nổi sức nặng của cô, cả người cứ như vậy ngửa ra sau suýt té rớt xuống.

“A!” cô thất thanh kinh hô, trong lòng đã nhanh chóng tưởng tưởng ra bộ dạng ngã xuống của mình.

Nhưng ngoài dự liệu, cô ở giữa không trung chấn động mạnh, lại bị một người chặn ngang ôm lấy, tránh cho rơi thất điên bát đảo.

Đầu còn chưa kịp phản ứng lại, bên tai đã truyền đến thanh âm ôn nhu châm biếm.

“Thật là, cô cho rằng mình là hiệp nữ sao? Triệu Mộ Hiền.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt nháy mắt lúc trắng lúc xanh.

Đông phong Phong Hoa đã sớm đoán được cô sẽ nhân cơ hội mà trốn đi, cho nên ở tại chỗ này đỡ cô sao?

“Anh…… Anh……” Quá mức kinh ngạc sợ hãi, cô nhất thời nói không ra lời.

“Đừng khẩn trương, có chuyện chậm rãi nói.” Hắn cười.

“anh ngày… Anh mau buông!” Cô rốt cục nói ra thanh âm, hơn nữa dùng sức giãy dụa.

“Được.” Hắn nhẹ nhàng đem cô buông ra.

Sau khi đạt được tự do, cô lập tức giống khiêu đậu bàn khiêu khai, cách hắn rất xa, giống ở trong phòng có ác ma, trừng mắt nhìn thân hình tinh tế cao gầy của hắn, lại vẫn có thể tiếp tục được từ phía trên ngã xuống tới cô, có thể thấy được hắn trong có vẻ nhu nhược gầy yếu, cô muốn đánh hắn để đào tẩu khả năng sẽ có điểm khó khăn nha……

Trong lòng cô âm thầm lo lắng, vẻ mặt cũng thực bối rối.“Làm sao vậy? cô tựa hồ đang sợ hãi.” Hắn hướng cô đến gần.

“Đừng tới đây! Tôi đã biết quỷ kế của các người!” cô hét lớn.

“Nga? Chúng ta có quỷ kế gì?” Hắn nhíu mày cười hỏi.

“Ngươi…… Các người muốn giết tôi, để giải trừ cái nguyền rủa Đông Phương gia của các người!” cô run giọng cả giận nói.

“cô quả nhiên đã biết.” Hắn thở dài.

Thấy hắn thẳng thắn bộc trực, cô càng thêm tức giận.“Ngươi…… cả nhà các người đều có vấn đề! Mặc kệ các ngươi bị nguyền rủa cái gì, cùng tôi một chút quan hệ cũng không có, đừng lôi tôi vào chuyện này!”

“Nhưng là, chính là cùng cô có liên quan a!” Hắn từ từ nói.

“Đó là anh lầm! Anh muốn tìm là…… Cái gì hậu duệ công chúa, đúng hay không? Nhưng tôi không phải!” cô la hét.

“đúng là cô.”

“Không đúng không đúng không phải……” cô cơ hồ chỉ có thể dùng tiếng thét chói tai để phản bác.

Phút chốc hắn một cái bước xa tiến lên, nhanh chóng lấy bàn tay che miệng của cô.“Nhỏ giọng một chút, cô muốn đánh thức ba tên đệ đệ khó chơi của ta kia sao?”

Đánh thức Đông Phương Tuyệt Thế tàn khốc bất nhân cùng Đông Phương Thiên Kiêu lãnh huyết vô tình? Không…… lập tức cô sợ tới mức ngoan ngoãn im miệng.

“Đi thôi, trước tiên phải rời nơi này rồi nói sau.” Hắn thuận thế kéo tay cô, hướng phía sau biệt thự đi đến.

Nếu là phía trước, hắn nắm tay cô, đi dưới đường mòn dưới đêm trăng hạ trong rừng, cô nhất định sẽ cảm thấy lãng mạn say mê, nhưng hiện tại, mắt thấy càng đi vào sâu cây rừng càng nồng đậm, trong lòng cô lại thêm vẻ sợ hãi, ở nửa đường liền bỏ tay hắn ra.

“anh muốn dẫn tôi đi đâu?” cô cảnh giác hỏi.

“Nhìn bí mật của Đông Phương gia chúng ta.” Hắn nói.

“Tôi đối với bí mật gia tộc anh không có hứng thú, hiện tại tôi chỉ muốn về nhà.” Cô hạ giọng cả giận nói.

“Chẳng lẽ cô không muốn biết rõ ràng toàn bộ chân tướng sự việc này sao?” Hắn nhìn chằm chằm cô.

“Không muốn!”

“Thật sự không muốn biết, vì sao trên toàn thế giới nhiều nữ nhân như vậy, ai cũng không tìm, chúng ta lại cố tình tìm tới cô?” Hắn lại hỏi.

Cô giật mình im lặng không nói gì.

Thực sự, cô cũng muốn biết vì sao bọn họ cố tình tìm tới Triệu Mộ Hiền cô? Vì sao là cô? Nhưng mà, có thể hay không điều hắn muốn chính là gạt cô đến một căn phòng tối, thần không biết quỷ không hay, đem cô một đao giết luôn?

“Yên tâm, ta sẽ không giết cô, bởi vì, thời gian còn chưa tới.” Hắn nhìn ra sợ hãi của cô, cười nhẹ.

“Thời gian? Là lúc nào? Chẳng lẽ các ngươi giết người còn muốn xem hoàng lịch sao?” Cô run lên một chút, kinh hỏi. Hắn bị cách nói của cô mà nở nụ cười, cố ý nói:“Đúng vậy, dù sao cũng phải chọn ngày tốt.”

“anh……” cô hoảng sợ trừng lớn hai mắt.

“A…… Đi theo ta! Dù sao nhà của ta bốn phía đều có thủ vệ bao quanh, hiện tại cô muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, không bằng tới nghe chuyện xưa của Đông Phương gia một chút, cùng với, ta vì sao sống không quá ba mươi tuổi.” Hắn nói xong, hai tay chắp ở sau thắt lưng, nhàn dật thong thả đi lên phía trước.

Cô kinh run sợ, cuối cùng tâm bị hắn một câu kia khích một chút.

Hắn…… Thật sự sống không quá ba mươi tuổi?

Theo dõi bóng dáng hắn thuận trưởng, lòng hiếu kỳ rốt cục chiến thắng khiếp đảm, cô khai bộ pháp, đi theo sau hắn.

Phía sau biệt thự, có một phòng làm việc đại hình, tầng tầng bảo hộ đại môn nghiêm mật, đây chính là căn cứ chế tạo gốm sứ Đông Phương trọng yếu, bên trong có nguyên liệu kho hàng, có khu chế phôi, thậm chí, còn có một tòa hầm giả cổ trú ẩn.

“mỗi một kiện tác phẩm của gốm sứ Đông Phương đều là theo chỗ nung gốm này đi ra, hơn nữa, hoàn toàn theo chế tác cổ pháp của gốm sứ đời Tống.” Đông Phương Phong Hoa giới thiệu.

Triệu Mộ Hiền khảo mỗi một tác phảm được lưu lại đây, cùng với đám của cải xa xỉ hao tổn không gian của đại hầm trú ẩn kia, nhịn không được hỏi: “Các ngươi làm sao mà biết “Cổ pháp” chế tạo gốm sứ đời Tống? Theo tôi được biết, cái đó hẳn là thất truyền đã lâu……”

Đông Phương Phong Hoa không có trả lời, tiếp tục đi lên phía trước, đi vào một cái như là bảo hiểm khố cửa (cánh cửa bảo hiểm chắc chắn), ấn xuống mật mã điện tử, sau đó in vân tay, cửa vào tinh xảo cương môn lên tiếng trả lời mở ra.

“Vì sao chúng ta sẽ biết? Đáp án, ngay tại bên trong.” Hắn quay đầu liếc nhìn cô một cái, dẫn đầu tiến vào.

Cô chần chừ một chút, chậm rãi bước vào đi.

Bên trong căn phòng bảo hiểm độ ấm rất thấp, độ ẩm cũng khống chế được đi, bởi vậy không khí làm mà thiên lãnh (lạnh giá), mà ngay tại này ước chừng năm mét trong không gian lập phương, cô nhìn thấy một cái vòng tròn hình thiển bàn (ta chịu nha).

Vòng tròn đường kính khoảng ba mươi cm, bản thân hiện ra một mảnh ánh sáng thiên thanh trạm lam (xanh sáng màu trời) làm người ta kinh diễm, lại thật sâu nhợt nhạt, lại như nhuộm đẫm, giống như mực vẩy, sáng rọi diệu nhân, ánh nắng trong sáng.

Càng kinh người hơn là, tại ánh sắc xannh kia, ẩn ẩn bên trong còn mang theo nhất từng đợt từng đợt hồng ti (sắc ánh hồng), ở dưới ngọn đèn chiếu ánh xuống, như màu đỏ mã não, tiên sống chớp động.

Đây tuyệt đối là cái trân phẩm cực thế, nhưng, đáng tiếc là, như vậy một cái cực thế trân phẩm, lại thiếu mất một góc.“Này…… Cũng là gốm sứ Đông Phương?” cô không tự chủ được ngừng lại rồi hơi thở, sợ dùng một chút lực nói chuyện sẽ đem bàn tử chấn kia vỡ nát.

“Không, đây là chân chính gốm sứ đời Tống, đồ cổ từ ngàn năm trước, là tổ tiên của ta theo một ngôi mộ vương tộc đời Tống trộm ra.” Đông Phương Phong Hoa đứng ở trước bàn, cúi đầu nhìn chằm chằm nó, từ từ nói.

“A? Đây là theo mộ lý trộm ra?” cô che miệng kinh hô. Tổ tiên Đông Phương gia nguyên lai là hành nghề trộm mộ?

“Đúng vậy, cái này từ bàn, là vật bồi táng Triệu thị công chúa, nó có tên, gọi là “Mỹ nhân từ”.”

“Mỹ nhân từ?” Như thế nào: Nhất… Này ba chữ giống như đã nghe qua ở nơi nào?

“Ý chỉ “Mỹ nhân như từ, trân quý dịch toái” (mỹ nhân như đồ gốm, cực kỳ trân quý). Này bàn thai bạc chất khinh, liền giống như chiều chuộng mỹ nhân, chỉ có thể đứng xa xem, không thể chạm vào. Nhưng là, ánh mắt của tổ tiên ta độc đáo, cố tình ở trong một đống đồ vật bồi táng, chỉ có đối cái trân bảo này yêu thích không buông tay, đem nó trộm ra. Cái này là đồ cổ, nhờ nó làm cho Đông Phương gia biết đến ít nhiều bí phương nung chế đôg gốm đời Tống, gốm sứ Đông Phương bởi vậy phát triển……”

Thế này cô mới hiểu được, đây là nguyên nhân Đông Phương gia có thể tái tạo gốm sứ đời Tống……

“Nhưng đồng thời, ác mộng Đông Phương gia cũng từ đó bắt đầu……” Hắn nói tới đây, đột nhiên ngừng lại không nói.

“Ác mộng? Có ý tứ gì?” Cô ngơ ngác hỏi.

“Mỹ nhân từ” này, bị hạ lời nguyền rủa.”

“Nguyền rủa?” cô ngạc nhiên há hốc.

“Đúng vậy, hơn nữa là cái ác rủa đáng sợ, mà chúng ta mãi đến sau lại mới hiểu được……”

“Là…… Cái dạng ác rủa gì?”

“Thiện động mỹ nhân từ, tất thành mỹ nhân tộc, hồng nhan dịch điêu tốt, mệnh bất quá ba mươi.” Hắn niệm ra nhất thủ giống thơ lại không giống thơ.

Cô kinh ngạc giật mình, vội la lên:“Di? Đây không phải là bài thơ bên dưới bức tranh mỹ nhân trong văn phòng của anh……”

Ánh mắt hắn lãnh liệt (lạnh dưới 0­­°C ý mà), trả lời: “ phúc đồ(bức tranh) kia, lúc ban đầu chính là cùng vòng tròn kia được đặt cùng nhau ở trong chiếc hộp gỗ, khi đó, tổ tiên của ta cũng không hiểu được từng ý tứ câu chữ trong bức đồ, chỉ cảm thấy bức đồ về mỹ nữ kia trông rất sống động, nghĩ đến có khả năng đây là bức họa vẻ đẹp khinh hồn của vị công chúa đời Tống kia.”

Hắn nói đến đây, dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà, từ khi từ bàn này vào Đông Phương gia, Đông Phương gia bắt đầu xuất hiện một ít tình huống kỳ quái, không chỉ có con cháu sinh ra đều mĩ mạo thần kỳ, càng đáng sợ hơn là, không có một ai sống được quá ba mươi tuổi.”

Cô nghe kinh ngạc, lưng nổi lên từng lớp da gà rùng cả mình.

Mỹ nữ dịch điêu tốt, mệnh bất quá ba mươi……

Trên đời, thực sự có loại nguyền rủa này sao?

“Có thể hay không…… Chỉ là trùng hợp?” cô thì thào nói.

“Trùng hợp?” Hắn cười lạnh một tiếng, gay gắt nói:“Trùng hợp ông nội của gia gia (túm lại là cụ) ta chết vào lúc hai mươi chín tuổi? Trùng hợp đứa trẻ sở hữu họ Đông Phương đều trước ba mươi tuổi mà chết oan chết uổng, không một ai may mắn thoát khỏi? Cô có biết cái vòng tròn này đại tương truyền đến trong tay ta, Đông Phương gia chúng ta đã chết bao nhiêu người không ?”

Cô kinh hãi nhìn hắn, ngây dại.

“Ông nội của ta ở trước sinh nhật ba mươi tuổi bị tai nạn xe cộ, gia gia đồng lứa huynh muội kia cũng đều vừa vặn trước ba mươi tuổi chết, về phần cha ta, thân là con trai độc nhất, lại chỉ còn cách sinh nhật hai mươi chín tuổi 11 tháng, máy bay gặp rủi ro phải bỏ mình……

Cô không nghĩ tới, Đông Phương gia bọn họ trước mặt ngăn nắp nhưng sau lưng lại cất dấu chuyện đáng sợ như vậy a!

“Đó là một nguyền rủa, về sau bà nội của ta lại vô tình mà tiết lộ ra, mới biết được kết quả này, nhưng, biết là biết, lại không thể phá giải, con cháu Đông Phương gia vẫn là một đám điêu linh, bọn họ phối ngẫu, cũng chỉ có thể nhận lấy vận mệnh làm cái người vợ quả phụ, đưa tiễn người bạn đời của mình, mất đi nửa quãng đời nữ nhân của mình……” Đông Phương Phong Hoa bi thương mà phẫn nộ nói.

Cô nghe được lòng mình chua xót rất nhiều, càng cảm thấy khủng bố. Là dạng ác rủa gì, có thể khiến cho nhiều năm sau khiến cho những con người này mất mạng, thậm chí, vĩnh viễn không có ý định dừng lại?

“bốn anh em chúng ta từ nhỏ đã biết thời điểm chết của chính mình, cô có thể tưởng tượng loại khủng bố này không? Làm từng đứa nhỏ chờ đợi nhanh chút lớn lên một chút, chúng ta cũng là theo thời gian tăng trưởng mà đi từng bước một đến con đường chết, sinh mệnh chúng ta, vừa sinh ra được đã thấy được điểm chung, ai cũng không thể thay đổi!” Hắn chuyển hướng cô, đôi mắt trung cận thật sâu đau đớn, lại nói:“Mà thời điểm chết của ta, ngay tại đây là một năm ba tháng sau, hoặc là…… Sớm hơn.”

Cô kinh ngạc nhìn hắn, tim, từng đợt co rút đau đớn.

Như vậy con người tuấn mỹ…… Sẽ chết? Cũng sắp muốn…… chết?

“Vậy nhanh chóng vứt bỏ vòng tròn tà ác kia a! Vì sao còn giữ?” Cô khinh hô. Nếu đã biết rõ Mỹ nhân từ này, rõ ràng sẽ không muốn giữ nó lại bên người.

Đông Phương Phong Hoa thở dài một hơi thật mạnh.“ ông cố Của ta cũng từng nghĩ đem vòng tròn vứt bỏ hoặc phá hủy nó, nhưng nghĩ đến lời đại sư phong thuỷ đã nhắc nhở chúng ta, loại nguyền rủa này không phải vứt bỏ hoặc đánh vỡ vật rủa là có thể giải trừ, ngược lại, nếu vật rủa bị hao tổn, nói không chừng còn đưa tới tai hoạ lớn hơn nữa.”

“Kia…… Vậy các anh nên làm cái gì bây giờ đâu?” cô hoảng hốt nói.

“Làm sao bây giờ? Đúng vậy! Từ khi ta bắt đầu mười hai tuổi đã không ngừng đi tìm đáp án, muốn như thế nào mới có thể cởi bỏ lời nguyền rủa Đông Phương gia? Muốn như thế nào mới có thể sống sót? Cuối cùng, trời không phụ người có lòng, rốt cục ta tìm được rồi……” Hắn nói xong, bỗng nhiên lại nhìn thẳng cô.

Lông tơ toàn thân cô dựng thẳng lên, lui lại về phía sau từng bước, thật muốn chặt đầu chính mình mà.

Thực ngu xuẩn a! cô làm sao có thể quên mất rằng bọn họ thật sự muốn bắt cô đến giải loại ác rủa này a! cư nhiên còn ngây ngốc ở trong này vì họ mà lo lắng suông!

“tôi…… Tôi cùng loại nguyền rủa này không có hơn nửa điểm quan hệ……” cô vội vàng dựng lên giới tuyến âm thanh.

Hắn mỉm cười, hỏi: “cô có biết chủ nhân cảu ngôi mộ này là ai chăng?”

“anh không phải vừa mới nói đến công chúa……” cô nói xong xoay mình kinh ngạc dừng lại.

Công chúa? Công chúa này sẽ không…… sẽ không vừa vặn chính là lời lão ba cô nói…… tổ tiên của nhà bọn họ đi?

“Đúng vậy, vị công chúa đời Tống này, vừa lúc lại cùng ngươi có huyết thống quan hệ.”

“Cho dù có cùng quan hệ huyết thống, tôi cũng không hiểu cái rủa thuật gì……” Cô mãnh liệt lắc đầu.

“cô không hiểu cũng không quan trọng, quan trọng là huyết cốt của cô a!” Hắn đi hướng cô, khẽ vuốt mặt của cô.

Đầu ngón tay lạnh như băng, làm cho cô đánh một trận run run.“Huyết…… Huyết thống?”

“Ta đã nghĩ đến vị hậu duệ của người trộm mộ năm xưa, vị phong thuỷ đại sư kia tiết lộ cho ta, hắn nói, muốn giải trừ rủa thuật này chỉ có duy nhất phương pháp, chính là đem đầy đủ rủa vật này mang về nơi nó đã tồn tại.” Đông Phương Phong Hoa nhẹ giọng nói.

“Ách?” cô không hiểu, một khi đã như vậy, liền đem Mỹ nhân từ bàn đưa trở về chỗ cũ thì tốt rồi, vì sao còn muốn giết cô?

“Nhưng hiện tại có vấn đề lớn, Mỹ nhân từ này trong quá trình bị lấy trộm ra, vô ý phá mất một góc, nay chúng ta phải nghĩ biện pháp đem từ bàn này chữa trị, mới có thể đem trở về mộ địa ban đầu.” Hắn lại nói.

Cô lăng lăng, vẫn là không có hiểu chuyện gì. Chữa trị từ bàn này lại có chuyện gì liên quan đến cô?

“phía sau bức đồ mỹ nhân kia, có ghi lại này phương pháp thiêu chế (nung chế tạo) từ bàn này, nó là sản phẩm làm từ trái tim cùng cốt nhục chế thành, mới có thể tạo ra loại từ này tuyệt hảo không vân nhưng vẫn hiện vân, ánh sáng màu lại xinh đẹp, mà căn cứ theo trong đó miêu tả, rõ ràng vạch,trước khi công chúa nhắm mắt đã quyết định dùng hắn trái tim nàng cùng bộ phận huyết cốt thiêu chế mà thành, vì này mà đem chôn cùng.”

“Rất khoa trương! Vương tộc chết luôn muốn được toàn thây, nào có khả năng hội dùng trái tim chính mình cùng huyết cốt chế từ bàn?” cô kinh thanh bác bỏ nói.

“Vị công chúa này si mê gốm sứ đời Tống, nàng thậm chí dưỡng không ít thiên tài chế tạo đồ gốm vì nàng mà tạo ra những đồ sứ đẹp nhất, nàng có yêu cầu những nghệ nhân này sau khi nàng chết dùng trái tim của nàng cùng huyết cốt chế tác đồ sứ, cũng không khoa trương.” Hắn giải thích.

Cô trợn to hai mắt, kinh khủng không thôi. Vị công chúa kia…… Có phải điên rồi hay không?

“Cho nên, ta mới cần cô, Mộ Hiền, ta cần cô tới giúp ta chữa trị mỹ nhân từ này, đối với việc này, không có cô không thể làm được.” Hắn nâng mặt của cô lên, ôn thanh nói.

Cô sợ hãi gạt mạnh tay hắn, ý đồ giãy dụa cuối cùng.“Nhưng có khả năng tôi cũng không phải hậu duệ công chúa này……”

“đúng là cô, năm đó ở bước mỹ nhân đồ còn lưu lại một nhúm tóc đen vẫn hoàn hảo không bị tổn hại gì, trải qua xem xét, kia hẳn là tóc của công chúa. Tuy rằng không biết vì sao nó có thể bảo tồn nguyên vẹn sau ngàn năm, nhưng cũng nhờ đó mà chúng ta lần ra manh mối quan trọng nhất truy tìm hậu duệ của nàng”

“làm sao có thể xác định là tôi…”

“Lúc trước, ta cầm mấy sợi tóc của cô đi làm xét nghiệm ADN, kết quả, cùng gien công chúa hoàn toàn ăn khớp.”

Hắn nói xong lại muốn sờ lên tóc của cô.

Cô sợ tới mức chạy nhanh vọt sang một bên, hai tay bảo vệ sợi tóc chính mình, đột nhiên bừng tỉnh ngộ, lúc trước hắn không ngừng sờ tóc cô, nguyên lai đều là có rắp tâm khác, nguyên lai…… Đều là cố ý.

“Cho nên…… ngay từ đầu anh tìm tới tôi, tôi được trúng tuyển, lại đối xử tốt với tôi như vậy, tất cả đều là sắp đặt từ trước?” Cô nhịn không được mà run nhè nhẹ.

“ừ!.” Hắn thừa nhận.

“anh thực đáng sợ…… Bề ngoài xem Phong Hoa nho nhã như vậy, không nghĩ tới lại tâm ngoan độc như thế……” Cô trừng mắt hắn, cô đau vẫn còn nghĩ đến hắn là người mà mĩ tâm cũng mĩ nhân (tâm hồn đẹp, con người đều đẹp), cô đau vì còn đối hắn……

“Gặp loại sự tình này, ai có thể không thay đổi đáng sợ? toàn bộ Đông Phương gia tộc chúng ta, vì vòng tròn đồ sứ này, thống khổ nhiều năm như vậy, phân kinh hoảng mà bất lực, sinh tử dày vò, đủ để đem phật biến thành lệ quỷ, huống chi phàm là con người.”

Hắn thong thả đi hướng thủy tinh tráo, chiếc tủ thủy tinh nhẹ nhàng chứa đựng từ bàn kia, ánh mắt lại chằm chằm nhìn cô, vẻ mặt lãnh khốc âm tư.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ con người Đông Phương Phong Hoa.

Hắn, là cái ngọc diện diêm la, bề ngoài biệu tượng nho mĩ thanh dật, linh hồn đã sớm bị nguyền rủa thành quỷ mị yêu ma.

“cô chết, ta cùng các em của ta mới có thể sống. Mộ Hiền, chúng ta cần cô……” tiếng nói dễ nghe, giống ác ma ở đằng sau giựt dây, tế phẩm tự động vì hắn dâng lên sinh mệnh.

“Kia…… anh…… hiện tại anh đã nghĩ muốn giết tôi sao? Tôi…… Tôi cảnh cáo anh, đây chính là trái pháp luật, tôi lập tức là có thể gọi điện thoại báo nguy…… Anh anh anh tốt nhất lo lắng một chút, giết người là là là nghiệp chướng, tai họa sau này sẽ đổ lên con cháu của anh…… Tôi tôi…… Tôi có chết cũng không nhắm mắt, tôi cũng sẽ nguyền rủa các người……” cô tinh tường thấy sát khí trong mắt hắn, sợ tới mức thân thủ chụp lấy túi to lý liều mạng tìm kiếm di động.

Hắn nhìn cô khuôn mặt tái nhợt, bộ dáng nói năng lộn xộn, đột nhiên ôm bụng bật cười.

Cô ngây ra một lúc, kinh hỏi:“anh cười cái gì?”

“Nguyên lai cô sợ chết như vậy a, Mộ Hiền.” Ai, nữ nhân này thật thú vị, thật sự, rất thú vị……

“Trên đời này ai lại không sợ chết?”

“Cũng đúng, trên đời này ai lại không sợ chết? Muốn như thế nào, mới có thể không sợ chết?” hắn thì thào tự hỏi.

“cái này làm sao tôi biết?” cô lẩm bẩm.

‘kỳ thật, cô cũng không cần phải khẩn trương, muốn dùng máu cùng trái tim cô để nung tạo từ, còn phải chờ đại sư tự mình chọn lựa giờ tác pháp, mới có thể tìm ra chỗ cất giấu, mà trước đó đại sư phải chọn được ngày tốt, cho nên cô còn lại…” hắn kéo dài thanh âm, mờ ám, sau mới nói: “còn lại ba chín ngày có thể sống.”

“cái gì?” ba mươi chín ngày! Cô cơ hồi bị rút mất một khoảng không khí, sao hắn có thể nói nhẹ nhàng như thế.

Thực quá đáng, cũng không phải là Diêm La phán sinh tử, hắn dựa vào cái gì mà có thể phán án chết cho cô?

“bất quá, cô có thể có một biện pháp để không chết.” hắn nói xong chậm rãi đi hướng cô.

Cô đảo lui về phía sau, hoảng sợ hỏi: “cái gì… biện pháp gì?”

“nếu, cô có thể làm cho ta yêu thương cô, yêu đến luyến tiếc không muốn cô chết, như vậy cô cón có thể cứu được.” hắn đứng trước mặt cô, tựa tiếu phi tiếu.

Làm cho hắn yêu thương cô? Thật sự là đủ, trời có sụp xuống cũng không có khả năng…

“anh đang đùa tôi đúng hay không? Anh ngay cả Lâm Thanh Thanh mĩ mạo như vậy cũng cảm thấy chướng mắt, làm sao có thể yêu thương tôi?” cô buồn bực trừng mắt hắn.

“loại sự tình nguyền rủa này làm cho ta khắc sâu ý nghĩ, trên đời này không có gì là [không có khả năng].”

“cho dù có khả năng, nhưng tôi cũng không tin anh sẽ vì tình yêu mà hy sinh tính mạng của người nhà, kết quả cuối cùng tôi vẫn là chết.” cô hừ nói.

“cô như vậy mà không tin tình yêu?” hắn châm chọc.

“tôi không tin tưởng tình yêu.” Cô phản pháo lại hắn.

Hắn ngẩn ra, cô còn nói lại hắn thực sắc bén a!

Hắn cũng không quá tin tưởng loại tình yêu này nọ, tổ huấn Đông Phương giá quy định, nam nhân Đông Phương gia trước khi kết hôn tuyệt đối không được nói ra chuyện bị nguyền rủa, sợ đối phương hối hận không kết hôn nữa, mà như vậy không thể kéo dài con nối dòng.

Trên thực tế, mẹ, bà nội, trước đó mỗi một vị nữ nhân, cũng bị lừa hôn mà được gả vào Đông Phương gia trở thành quả phụ đáng thương. Đống thời thừa nhân trượng phu của mình không còn là một loại thống khổ bi ai.

Hắn tin tưởng, các nàng ấy nhất định phi thường hối hận, nếu ngay từ đầu biết vậy, các nàng có lẽ cũng không chọn nam nhân Đông Phương gia, thà rằng tìm một người đàn ông bình thường, nhưng có thể cùng vị hôn phu của mình bạch đầu giai lão, con cháu đầy nhà hạnh phúc…

Cho nên, hắn làm sao có thể tin tưởng tình yêu? Loại tình cảm này nháy mắt sẽ hóa thành cảm xúc hư ảo, thời gian ở trước mặt thật hèn mọn, ở dưới lời nguyền rủa lại có vẻ nhỏ bé đến buồn cười.

“xem đi, bị tôi nói trúng đi?” cô tụy nói.

“có lẽ, nguyên nhân ta không tin, ta mới càng muốn chứng minh.” Miệng hắn bất giác khẽ nhếch.

“không có gì hay chứng minh, tôi mới không nghĩ cùng anh có thể chiến thắng trò chơi này, cuối cùng vẫn là anh muốn giết tôi, tại sao lại còn muốn lãng phí thời gian.” Cô cả giận nói.

“cô trốn cũng không được a, Mộ Hiền, cô đã quên mình là trợ lý của ta sao? Từ hôm nay trở đi, cô phải ở trong này, trừ phi được ta cho phép, đi đâu cũng không được.” hắn cười.

“cái gì? Anh…” cô kinh hãi biến sắc.

“đúng rồi, thuận tiện nhắc tới, cha mẹ cũng em trai cô đều bọ chúng ta theo dõi, nếu cô trốn, bọn họ liền gặp tai họa. vì an toàn tính mạng bọn họ, cô vẫn đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.” Hắn cười đến tuấn mỹ câu hồn.

Cô sợ hãi dị trừng mắt hắn, bị dọa choáng váng.

Đây chân chính là Đông Phương Phong Hoa, một tuấn mạo thiên tiên, tâm địa lại lãnh cứng rắn ác độc ma quỷ!

Cái này thảm, xong đời, [ Đông Phương Mỹ Nhân ] muốn cô bán không phải cái gì này nọ, cái bọn họ muốn nàng bán là tính mạng của cô!

Cô chết chắc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.