Hoàng Đế Nan Vi

Chương 33




Hai mươi năm gian khổ tu luyện, những năm tháng sống vô vị trong núi, hắn thường nhớ tới nàng.

Hắn vốn là Thần quan trường thiên định, mẫu thân hắn coi việc mang thai hắn là vinh quang lớn nhất trong đời, không coi hắn là con mình mà cung kính hắn nhiều hơn yêu thương, thế nên hắn gần như không biết đến mùi vị của tình thân. Hắn từng nói với nàng, ta là người thân duy nhất của muội, nhưng nàng tại sao lại không chỉ có thân nhân duy nhất là hắn? Hắn mang nàng đang cận kề cái chết trở về, đặt cho nàng một cái tên, đem thân tình của mình dành hết cho nàng.

Hắn có chấp niệm, chấp niệm đó là nàng. Nhưng hiện giờ nàng đã có một chỗ dựa tốt hơn. Hắn nghĩ không được để chấp niệm trở thành ma chướng*. Phải buông chấp niệm này một cách triệt để, như vậy mọi sự mới bình thường được. *Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.

Mười năm, hắn vẫn thường nhớ tới nàng, nhưng chưa từng đề cập một câu về nàng, chưa từng nhích tới gần nàng một chút. Khi hắn còn đang bế quan, Khuynh Họa phu nhân sinh ra Thường Lệ, ước chừng lúc đó thù hận đối với Tướng Lý Khuyết đã tiêu giảm không ít nên so với A Lan Nhược, Thường Lệ làm công chúa vô cùng thuận lợi, khi hắn quay trở về, vào cung, Quất Nặc và Thường Lệ lúc nào cũng bám lấy hắn, mà tỷ muội hai người thường xuyên ở trước mặt hắn nhắc đến A Lan Nhược.

Quất Nặc xưa nay vẫn ít nói, thường không thích tranh cãi, tuy vậy, nàng cũng đã quên khi còn bé nàng còn có thiện tâm với A Lan Nhược. Mà Thường Lệ lại luôn nói rất hăng say, làm nàng không phiền không được. Một hôm Thường Lệ lại khơi chuyện: “Hôm nay muội nghe một lão tỳ trong cung nói, A Lan Nhược khi còn ở trong xà trận đều uống máu chuột mà sống, hai người có thể tưởng tượng được không, uống nhiều máu chuột như vậy, máu chảy trong thân thể nàng hơn phân nửa cũng biến thành máu chuột rồi chứ… Hèn hạ đê tiện như thế, không hiểu sao phụ quân lại nhận nàng ta hồi tộc, thậm chí còn được ngồi lên địa vị công chúa, nàng ta làm sao xứng! Trầm Diệp biểu ca, huynh thấy muội nói có đúng hay không?”.

Hắn nghĩ nàng uống máu chuột, trong thân thể nàng chính là máu chuột, vậy nàng uống máu của hắn, phải chăng trong thân thể nàng hiện giờ cũng đang chảy dòng máu của hắn? Điều này làm cho hắn có chút thất thần. Thường Lệ vẫn thúc giục hắn: “Biểu ca, huynh nói xem muội nói đúng hay không?”.

Hắn rất không kiên nhẫn, lãnh đạm nói: “Nếu muốn bàn về huyết thống, ngươi có biết trong Kỳ Nam Thần cung, dòng máu duy nhất được coi là thấp kém là gì không?”. Sắc mặt Thường Lệ trắng bệch. Kỳ Nam Thần cung rất khinh thường huyết thống không trinh bạch, theo vậy mà nói, huyết thống của Thường Lệ và A Lan Nhược không có gì khác biệt.

Nhưng A Lan Nhược lớn lên cũng đã từng uống máu của hắn, mặc dù kế thừa dòng máu bất trinh từ mẫu thân của nàng, nhưng thế thì đã sao? Mấy năm gần đây, Tức Trạch đã không còn tự xử lý công việc, xây nên Trúc viên tinh xá ở phía sau Kỳ Nam sơn, cho người truyền tin nói hắn bị bệnh nặng, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức vân vân.

Trầm Diệp lúc đầu tin, đi tinh xá thăm thì thấy Tức Trạch kéo ống quần đứng giữa dòng sông giỡn cá, tinh thần xem ra còn thoải mái hơn hắn. Tức Trạch làm bộ ho khan vài tiếng, lộ vẻ chân thành nói: bản quân nhiễm bệnh nhưng bản quân vốn là người kiên cường, khinh thường bộ dạng ốm yếu, ngươi thấy bản quân giống như thể không bệnh không tật gì, nhưng kỳ thật, bản quân bệnh sắp chết rồi.

Hắn hướng về phía Tức Trạch Thần Quân đang bệnh sắp chết nói: “Rất nhiều người nói rằng sẽ đến đây thăm hỏi ngài, ngài kiên cường như vậy nhất định có thể khiến bọn họ cảm động”. Nét cười trên mặt Tức Trạch bỗng cứng đờ. Nghe nói sau đó có vị Thần quan đến tinh xá thăm Tức Trạch, thấy hắn bị bệnh nằm liệt giường, tâm trạng chán chường.

Tức Trạch thân mang bệnh nặng, đương nhiên mọi việc tại Thần cung đều dồn lên vai hắn. Năm Thiên Bảo ba mươi hai, Thái Thượng Lão quân nói mở hội đạo pháp luận thiên cơ, hắn thay Tức Trạch đi dự. Lúc đầu nói là hội kéo dài chín chín tám mốt ngày, vừa lâu vừa không thú vị, nhưng lại thấy rất đông thần tiên tham dự, hội trở nên náo nhiệt, thừa dịp đó mà mở luôn yến trăm quả để chiêu đãi các vị tiên giả, ngày hội kéo dài thêm chín ngày.

Khi ấy hắn quay trở về Phạn Âm cốc, không ngờ tới lại nghe được tiếng kèn trống hoan hỉ. A Lan Nhược xuất giá. Nàng được gả cho Tức Trạch. Hôm đó là một ngày đầy gió, giữa Kỳ Nam Thần cung bỗng xuất hiện một đường thang mây chấm đất trôi nổi trong không trung.

Trong tiếng tiên nhạc mờ mịt, Tức Trạch một thân hoa phục đi xuống, tự tay dẫn hồng y tân nương trong kiệu ra, nắm tay nàng từng bước từng bước uy nghiêm đi về cửa cung. Hắn đứng ở cửa cung, phía sau một gốc bồ đề không có rễ, thấy nàng khoác áo choàng đỏ, khăn sa che mất một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra màu son cùng chiếc cằm xinh xắn trắng như tuyết.

Hắn khẽ nhíu mày, lấy ra một con chim đen từ trong tay áo, lòng bàn tay nhẹ nhàng phất một cái, một luồng gió chợt nổi lên trên thang mây, khiến khăn sa bay tung lên. Nàng lấy tay vuốt sợi tóc đang bay, ngẩng mặt lên, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại. Đã lâu rồi hắn chưa được gặp nàng. Nàng trong bộ dạng này thật đẹp.

Hắn có chút thất thần, đêm hôm đó hoa tứ quý rơi như tuyết, dưới tàng cây hoa, hắn ôm nàng, khi đó vẫn là một hài tử, nhẹ giọng đồng ý với nàng: “Ta là người thân duy nhất của muội, A Lan Nhược, bọn họ không cần muội, muội còn có ta”. Mà kể từ sau cái xoay người của mười năm trước ấy, lời thề đó đã không còn ý nghĩa.

Nàng sẽ ngày càng có nhiều người thân, sư phụ của nàng, trượng phu của nàng, sau nữa còn có hài tử của nàng. Một lần cuối cùng, cuồng phong đã tan dần, Tức Trạch chỉnh lại chiếc mũ trên đầu nàng, màu son trên môi nàng gợi lên nét cười. Đây không phải là cách cười hắn đã từng dạy nàng, nhưng hắn biết có người có cách cười này, Tây Hải Nhị hoàng tử Tô Mạch Diệp.

Thời gian như nước, trên người nàng không còn dấu vết của hắn từng lưu lại, hắn đã nghĩ hắn chưa bao giờ từng xuất hiện trong sinh mệnh của nàng. Tức Trạch dắt nàng bước vào Thần cung, cửa cung nặng nề khép lại. Con chim màu đen nhẹ nhàng trở lại trong tay hắn. Mười năm trước hắn đã đánh mất nàng, đã mất đi rồi, đâu có thể nói là lại mất đi lần nữa, có điều, thân nhân lúc này của nàng, chẳng hiểu tại sao lại khiến hắn cảm thấy đau đớn, xót xa hơn nhiều so với lần trước.

Rồi sau đó hơn hai mươi năm, Tức Trạch thoái vị, hắn kế nhiệm chức vị Thần quan trường, trở thành Thần quan trường trẻ nhất của Phạn Âm cốc từ trước tới nay. Tức Trạch giả bộ mắc bệnh nặng để tránh ở sau Kỳ Nam sơn, hắn trực tiếp đến trúc viên thăm, Tức Trạch còn trêu chọc hắn: “Tuấn tú đến kỳ cục, thông minh đến kỳ cục, bản mặt ngươi cả ngày lạnh lùng còn tuấn tú hơn lúc cười, nhưng đến đưa tiễn ta, ngươi vẫn cười nhiều hơn, khiến trong lòng ta thoải mái”.

Hắn nhìn xung quanh trúc viên, không nhìn thấy đồ dùng của nữ tử, rốt cục nhịn không được nói: “Thê tử ngươi đâu?”. Ngón tay Tức Trạch khẽ run chỉ chiếc chăn đang phơi dưới ánh nắng: “Nàng là một tiểu cô nương, tuổi còn trẻ sao phải ẩn cư cùng ta trong này làm gì, ta đã thu xếp cho nàng ở tại phủ của nàng bên ngoài núi rồi”.

Hắn nhìn cảnh sắc trong núi, thản nhiên nói: “Ngươi đối với nàng thật tốt”. Tức Trạch nở nụ cười, đắc ý đồng ý: “Nàng thật có phúc, gặp được người tốt như ta”. Người kế vị chức Thần quan trường này không chỉ có dáng vẻ vô song, mà tính tình còn lãnh đạm kiêu ngạo, khiến người ta khó có thể thân cận.

Hắn như vậy đã gây nên những lời đồn đãi như tự hắn tiếp quản Kỳ Nam Thần cung, hiệu quả làm việc của Thần cung ngày càng thấp, nếu không phải đại lễ, khó mà nhìn thấy thân ảnh của Thần quan trường. Hắn tại vị đến năm thứ hai, Khuynh Họa phu nhân cầu xin Thượng quân tứ hôn, chọn hắn làm phò mã của Quất Nặc, khi đó căn cơ của hắn chưa vững, khó có thể chối từ, nhưng lấy cớ chưa trưởng thành, cần tu luyện dài lâu nên chỉ làm lễ hứa hôn, còn hôn kỳ thì kéo dài vô hạn.

Sau khi hứa hôn, hắn bế quan tại Thần cung, tập viết luyện kiếm, trồng cây chơi cờ, chỉ làm bạn cùng thanh đăng tố kinh*. Tại nơi hắn ở, vào năm A Lan Nhược lập gia đình, hắn gieo xuống một hạt cây tứ quý, nhưng không tưới cây bằng nước suối trời, cho nên cây lớn chậm, dằng dặc hai mươi năm qua đi, đúng thời điểm Quất Nặc gặp chuyện không may, cây mới vừa đơm hoa kết trái.

*Thanh đăng tố kinh: đèn xanh, kinh (giấy) trắng Ngay cả khi Quất Nặc gây chuyện lớn làm mất mặt hắn, nhưng Quất Nặc là huyết mạch duy nhất của Tướng Lý n, người hắn đã chịu ơn nên hắn không thể không cứu. Hắn cũng biết cứu Quất Nặc sẽ lâm vào tử cục, Thượng quân chắc chắn mượn cơ hội này để trục xuất hắn khỏi Thần cung.

Nhưng có một số việc tưởng như là chết chắc, cuối cùng lại xuất hiện một con đường sống ngoài dự liệu. Tướng Lý Khuyết đích thị là một vị quân vương ngang ngược, từ lúc ngồi lên ngai vàng đã như hổ rình mồi chằm chằm nhìn vào Thần cung, rất muốn nắm Thần cung trong tay mình.

Tức Trạch có lẽ đã nhận thấy điều này, vốn là người ngại phiền toái nên khi Tướng Lý Khuyết vừa lên ngôi, người kế nhiệm là hắn, chỉ mới là đứa trẻ, Tức Trạch liền vui mừng khôn xiết giao hết mọi việc cho hắn, tiêu dao tự tại tránh ở phía sau Kỳ Nam sơn. Trong Thần cung thế lực rườm rà, vẫn chưa biết dã tâm của Tướng Lý Khuyết có thay đổi hay không, những năm gần đây hắn mặc dù ngồi ở địa vị Thần quan cao cao tại thượng, nhưng làm việc lại có khi bị vướng tay, không khỏi khó xử.

Có điều một khi Thần cung mất đi Thần quan trường, lấy tính khí bảo thủ của Tướng Lý Khuyết mà nói, nhất định sẽ nỗ lực áp chế Thần cung. Nếu không may, mấy năm gần đây Tướng Lý Khuyết làm việc cẩn thận một chút, hắn cũng sẽ không có biện pháp để không bị áp chế. Nội bộ Kỳ Nam Thần cung cho dù có đánh nhau như thế nào, chung quy vẫn không chấp nhận được các thế lực bên ngoài khinh thường nó.

Tướng Lý Khuyết hạ thủ với Thần cung sớm một ngày, các phái thế lực trong Thần cung liệu có thể sớm một ngày buông khúc mắc, cùng nhau chống lại kẻ địch bên ngoài? Hắn là Thần quan trường thiên định, cho dù Tướng Lý Khuyết có phế truất hắn, một khi Vương cung và Thần cung khai đao đối địch, người trấn giữ Kỳ Nam Thần cung chỉ có thể là hắn, cho dù là những lão Thần quan thông thái rởm kia, ngoại trừ việc phải nghênh đón hắn trở về cũng không có biện pháp nào khác.

Đấy là lấy lùi để tiến. Hắn ở địa vị cao như vậy, Thần quan trường tuổi trẻ mà thần bí, hưởng sự tôn kính của thế nhân, nhưng cuộc đời lại như một khối đất hoang, duy chỉ có một tòa Kỳ Nam Thần cung, khi gió đông thổi qua, khắp nơi đều là cát bụi, chỉ có thể thấy mấy cây hoa tứ quý.

Có lẽ là, những hạt giống ấy không thể nở hoa. Mà cũng không rõ là dạng nhân duyên gì lại khiến cho hắn được gặp lại nàng trên đài hành hình Quất Nặc. Nàng một thân hồng y, hai cánh chim trắng dang rộng bay lượn giữa không trung, cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng gợn lên một nụ cười: “Ngươi còn nhớ rõ chứ, tuy rằng không lớn lên giống ngươi và Quất Nặc, ta cũng là muội muội của ngươi”.

A Lan Nhược, đây là tên của muội, sau này khi ta nói ba chữ ấy, chính là gọi tên muội. “Nghe nói Thần cung có khả năng rửa sạch huyết thống ô uế, hôm nay nhờ ơn Thần quan đại nhân, không biết máu của ta có phải sẽ sạch hơn rất nhiều không?”. Muội nhỏ như vậy, khi ta trở về, nhất định muội đã quên ta.

“Hắn là do ta cứu về, chính là ta”. Ta sẽ trở về, chờ ta lên làm Thần quan trường, ta sẽ có thể cứu muội ra. “Ngươi xem, tình thế lúc này là như thế nào?”. Ta là người thân duy nhất của muội, bọn họ không cần muội, muội còn có ta. Làm sao có thể quên? A Lan Nhược? Nhưng hắn đã rời khỏi nàng thật lâu, không biết từ khi nào, nàng cũng đã học được cách giam giữ và chiếm đoạt.

Tại nơi sâu nhất, sâu nhất trong giấc mộng của hắn, hắn thật ra đã mơ thấy nàng, mơ thấy một năm là hắn cứu nàng ra khỏi xà trận, mà nàng xòe cánh trong ngực hắn. Hắn không phải chưa từng nghĩ có một ngày hắn sẽ trở nên khốn đốn, nhưng thế gian này, nếu nói là hắn mong muốn nhất người không nhìn thấy cảnh hắn trong khốn đốn, chỉ có thể là A Lan Nhược.

Nhưng lúc này, hắn bị nàng nhốt trong phủ, rất giống một kẻ tù tội. Không ai thích bị nhốt. Rồi sau đó là nàng viết thư cho hắn, giả tên người khác viết cho hắn để trêu đùa. Hắn luôn luôn biết cách che dấu cảm xúc, nếu người đó không phải A Lan Nhược, hắn tuyệt đối không thịnh nộ như vậy.

Trong thư phòng, dưới ánh nến, nàng miễn cưỡng tựa vào giường: “Có lẽ là, ngươi chưa từng nghĩ tới, ta không giống ngươi, ngươi ghét ta, nhưng ta không ghét ngươi, có lẽ ta còn thật sự thích ngươi, làm những việc này thực ra là muốn cho ngươi được vui vẻ”. Nếu như muốn cho hắn mở lòng, vì sao phải mượn tên người khác, vì sao không đề tên nàng trong thư? Hắn rất tức giận, lần đầu tiên trong đời hắn không tìm được lời nào để nói.

Mà nàng thì lại cười rộ lên: “Ta có thể là nói thật, có thể là giả dối, có lẽ là ta thật lòng thích ngươi, nhưng có lẽ là ta thật lòng muốn trêu chọc ngươi”. Thời điểm nàng nói thật tình thích hắn, nàng hơi hơi nghiêng đầu, gương mặt mang một nét ngây dại mà lâu rồi hắn chưa từng nhìn thấy.

Trước khi nàng nói ra hai chữ này, tâm tư hắn luôn được chôn sâu trong đáy lòng, hắn chưa từng nghĩ đến việc thích nàng, khi nàng nói ra như vậy, giống như mở lồng cho mãnh thú, một cái gì đó tiềm tàng trong lòng hắn bỗng trào ra. Vì sao phải tu luyện, vì sao phải cứu nàng, vì sao tại nơi ẩn sâu nhất trong giấc mơ kia lại xuất hiện duy nhất thân ảnh của nàng? Ở bên trong thạch trận đối mặt với khuyển nhân thú, lúc ấy hắn cứu nàng cơ hồ là theo bản năng, hắn ôm nàng lăn ra khỏi kết giới, nàng nhẹ giọng ghé vào bên tai hắn nói: “Ngươi thật sự thích ta, Trầm Diệp”.

Hắn ôm nàng trong ngực, thấy trong ánh mắt nàng hiện lên ánh sáng linh động rực rỡ, tựa như đêm trăng hôm ấy hắn dạy nàng gọi tên, “Diệp... Lan...”. Nàng lắp bắp nói ra hai chữ. Hai chữ ấy, có lẽ đã là một lời báo trước. Hắn nhất định sẽ yêu nàng, hắn kỳ thật chưa bao giờ thôi khát vọng có nàng.

Hai năm sau đó là một quãng thời gian thật tốt. Hắn dời một vài cây tứ quý đến trồng ở đầu Mạnh Xuân viện, đến hạ liền có một nửa nở hoa, một nửa kết quả. A Lan Nhược đứng dưới cây mùa hạ, vẻ như đang suy nghĩ: “Trong xà trận cũng có cây tứ quý, khi còn nhỏ ta đều ăn quả ở cây ấy.

Nghe nói lúc đầu trong xà trận không có cây ấy, nhưng quả thật chỉ trong một đêm mà cây mọc rễ nảy mầm rồi nở hoa kết quả, có lẽ là ông trời thương hại ta”. Nói lại chuyện cũ, khi ấy nàng ở trong xà trận, gặp phải chướng khí, mọi sự đều không thể nhớ được, điều này cũng không sao, hắn chỉ nghĩ, hiện giờ như vậy đã là rất tốt rồi.

Khi gặp chuyện gì đó, nàng sẽ chuẩn bị một cái giường ở nơi gốc cây tứ quý đó. Đêm đó, hắn từ trong phòng chế kính đi ra, xa xa chỉ thấy ánh trăng như sương hoa, mà nàng nằm ở trên giường, trong bộ dạng ngủ say, tán cây xanh rộng che trên đầu nàng, dọc theo tay áo nàng rơi xuống một cuốn thơ.

Điều hắn thích nhất chính là ngắm bộ dạng say ngủ của nàng, nhìn khuôn mặt thanh nhàn của nàng có thể giúp hắn quên đi mọi chuyện phiền não trong lòng. Nàng lại ở bên cạnh hắn. Một đóa hoa trắng rơi trên đầu giường, hắn cúi người nhích tới gần nàng, yên tĩnh hồi lâu, nhặt một bông hoa cài lên tóc mai của nàng, ngón tay dừng ở thái dương nàng khẽ vuốt, rồi lướt qua lông mày, sống mũi, đôi môi.

Lần đầu tiên hắn cài hoa lên tóc mai nàng cũng là dưới gốc cây tứ quý, hành động thân mật như thế, tựa như thực hiện một lời thề: muội còn có ta, A Lan Nhược, có ta là đủ rồi. Thật lâu sau, hắn cúi người hôn lên trán nàng. Nàng vẫn chưa tỉnh lại. Mà vận mệnh lúc này bắt đầu thay đổi.

Khuynh Họa phu nhân lấy cớ kiểm tra tiến độ chế kính của hắn, đến phủ A Lan Nhược nói chuyện cùng hắn. Trong phòng chế kính, Khuynh Họa đối mặt với hắn qua tấm kính nhỏ, thấp giọng nói: “Tướng Lý Khuyết còn tại vị ngày nào, ngày ấy ngươi nhất định không thể quay về Kỳ Nam Thần cung.

Ta không biết trong lòng ngươi tính kế gì, nhưng ta biết ngươi không muốn bị giam ở nơi này. Từ trước tới giờ ngươi kính trọng tiên phu, mà ta cũng chưa bao giờ quên ý muốn báo thù cho tiên phu. Vì sao ta và ngươi không hợp lực với nhau, để Quất Nặc lên ngôi, ta thay nàng lập lời thề, Vương cung vĩnh viễn không mạo phạm tới Thần cung”.

Theo tính toán trước kia của hắn, lúc này hắn đã được tự do, Tướng Lý Khuyết đã sớm gây chiến với Thần cung, nhưng hiện giờ Tướng Lý Khuyết quả thực đã không còn lỗ mãng như ngày trước, chính sách áp chế Thần cung được áp dụng dần dần như tằm ăn rỗi, nhìn từ bên ngoài thì vô sự nhưng nội bộ Thần cung cũng đã bị Tướng Lý Khuyết âm thầm thay đổi rất nhiều.

Gần hai năm bị giam cầm, hắn không phải không biết gì về thế sự bên ngoài. Hắn luôn luôn chờ Khuynh Họa tìm đến hắn. Khi hắn còn nhỏ, Tức Trạch thường nói với hắn, Kỳ Nam Thần cung chúng ta, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không cuốn vào việc hạ cấp này, loại chuyện này sẽ làm mất đi phong cách của chúng ta.

Ước chừng Tức Trạch đã sớm dự liệu được có một ngày bọn họ phải cuốn vào việc hạ cấp này, hắn vì không muốn lâm vào cảnh đó nên đã giao trọng trách cho Trầm Diệp. Có Khuynh Họa tương trợ, Tướng Lý Khuyết tất bị diệt. Ngay cả Khuynh Họa có ý phù Quất Nặc lên, nhưng Quất Nặc có lên cũng vẫn là thái tử Tướng Lý, với hắn có quan hệ gì đâu? Kỳ Nam Thần cung chỉ cần Tướng Lý Khuyết chết.

Khuynh Họa ba lần tới phủ, bày ra mười phần thành ý, hắn tính toán sắp đặt trao cho nàng ta một túi gấm. Dụng độc không phải là diệu kế gì, thế nhưng lại rất thích hợp với kế của Khuynh Họa. Tướng Lý Khuyết bản tính đa nghi, cho nên cuối cùng vẫn phải đi từng bước, còn có rất nhiều chỗ cần che mắt.

Đoạn đường này nên đi thế nào, khi nào lẩn tránh, vua và dân có ai có thể mượn sức, bắt đầu mượn sức của ai, có một số việc nếu thành thì sẽ được gì, nếu không thành sẽ ra sao, từng bước cần tính toán thật kỹ. Tướng Lý Khuyết mặc dù sủng ái Khuynh Họa nhưng lại cấm đoán nàng như cá chậu chim lồng.

Trước đây nàng ta không hiểu biết nhiều lắm về thế sự, nhưng cũng là hắn chỉ cho nàng ta con đường quyền mưu. Hai đêm trước khi Tướng Lý Khuyết chết, Khuynh Họa lại đến phủ. Trong phòng kính, hắn đang vẽ lại gọng kính ngọc lưu ly, nếu lần này nhìn ổn sẽ chiếu theo mẫu đó mà làm.

Mặc dù là cô của hắn nhưng Khuynh Họa lại kính trọng gọi hắn là đại nhân, cùng hắn bàn bạc tình hình gần đây, cũng nhận lời sau khi xong chuyện ngay tức khắc sẽ nghênh hắn trở về Thần cung. Hắn vẫn cầm bút chăm chú ở bức tranh, nói: “Việc này nếu thành, ta muốn A Lan Nhược”.

Khuynh Họa bỗng dưng ngẩng đầu. Hắn làm ra vẻ lãnh đạm: “Nàng gây ra cho ta không ít chuyện, đương nhiên phải hoàn trả lại”. Giương mắt nhìn về phía Khuynh Họa đang nhíu mày: “Chung quy nàng vẫn là cốt nhục của quân hậu, quân hậu đau lòng sao?”. Khuynh Họa trầm mặc một lát, nói: “Được, sau khi xong chuyện, A Lan Nhược là của đại nhân”.

Hắn sẽ không lấy Quất Nặc, mà lực lượng của Thần cung cũng không thể nằm trong tay Quất Nặc, Khuynh Họa sẽ không để cho nó rơi vào tay A Lan Nhược. An toàn mang nàng về Thần cung, đây là cớ tốt nhất. Nhưng lỗi lầm lớn nhất của cuộc đời hắn chính là đánh giá thấp Khuynh Họa.

Đêm mười sáu tháng bảy, Tướng Lý Khuyết bị diệt. Ngày mười chín tháng bảy, hắn được cấp tốc nghênh về Thần cung, chủ trì đại tang Tướng Lý Khuyết. Mà không quá ba ngày sau, liền có tin tức truyền vào Thần cung, A Lan Nhược hành thích vua đã bị bắt giữ. Lúc đó tại đại điện của Thần cung, bình tế màu đen trong tay hắn bỗng dưng rơi xuống, một tiếng vỡ vang lên giòn tan.

Khuynh Họa không thực hiện lời hứa. Bà ta hiện giờ đã lo mọi chuyện rất chu đáo, trên cả dự liệu của hắn. Hắn đối với A Lan Nhược là thật hay giả, Khuynh Họa không biết được. Bà ta đi chiêu này cũng là để đề phòng một ngày kia, vạn nhất hắn động chân tình với A Lan Nhược, giúp A Lan Nhược uy hiếp vương vị của Quất Nặc.

Bà ta phải đưa A Lan Nhược vào chỗ chết, bà ta chưa bao giờ coi mình là mẫu thân của nàng. Đó là điều hắn không ngờ tới. Khuynh Họa từng tới Thần cung một lần, cách nói chuyện trước mắt hắn, nhìn như xuất phát từ nỗi khổ tâm của người mẹ: “Ngươi hận A Lan Nhược như vậy, bổn cung cảm thấy thật khổ sở, nàng giam giữ ngươi mặc dù là sai sai lầm lớn, nhưng chung quy cũng là cốt nhục của bổn cung, nếu nàng phải chịu khổ lâu dài, bổn cung cũng không đành lòng.

Nàng dù có mắc sai lầm lớn, nhưng cho dù có chết cũng không thể giải tỏa hết nỗi hận trong lòng ngươi, không phải sao? Nếu ngươi cho bổn cung nhân tình này, sau này có việc gì cần tới bổn cung giúp đỡ, chỉ cần mở miệng nói”. Tuy lời nói như vậy nhưng nhìn sắc mặt và ánh mắt lại thấy được sự sắc bén lợi hại.

Hắn chau mày, bộ dạng tựa như rất bất mãn, một lúc sau chậm rãi nói: “Trong tông học có một vị là Văn Điềm tiên sinh, không biết quân hậu có biết nàng, nếu muốn xin lỗi ta, quân hậu có thể nhận nàng làm nghĩa nữ không? Lúc ta nghèo túng nàng đã đối đãi với ta không tệ, ta và nàng tâm đầu ý hợp, muốn cưới nàng làm vợ”.

Khuynh Họa chậm rãi nở nụ cười: “Có gì không thể”. Nụ cười kia rốt cục có vài phần thả lỏng. Khuynh Họa dẫn Văn Điềm tới Thần cung gặp hắn, lần này gặp lại, trên mặt nữ tử vốn luôn điềm tĩnh lại nở một nụ cười, khi không có người bỗng nhiên nói với hắn: “Ta biết ngươi cưới ta là vì báo ân, ngươi có biết người có ân lớn nhất với ngươi là công chúa điện hạ? Công chúa đối đãi với ngươi thật tốt, ngay cả ta cũng nhận thấy, lần này nàng chịu oan khuất, ngươi lại ngồi yên không để ý đến.

Thật sự là ta từng thích ngươi, nhưng hôm nay mới phát hiện, ngươi không còn là người ta thích nữa”. Hắn không có giải thích, những lúc như vậy, trừ bản thân ra, ai hắn cũng không tin. Nếu như Văn Điềm xuất phát từ tâm mình nói ra những lời như vậy, hắn thật khâm phục, còn nếu nàng theo ý chỉ của Khuynh Họa nói những lời này để thử hắn, hắn càng cần phải cẩn thận.

Khuynh Họa cuối cùng tin hắn, việc giám thị hắn cũng dần dần buông lỏng, hơn nữa Văn Điềm lại xuất hiện đúng thời điểm. Một ngày, tranh thủ lúc Văn Điềm ra sau núi lấy nước suối, hắn đi tới Thanh Y động. Thanh Y động là nơi hội tụ linh khí thịnh nhất của Kỳ Nam sơn. Tức Trạch hai năm qua vẫn luôn bế quan trong động này.

Một loạt mưa tên mang thư bay vào bên trong kết giới, trong thư nói về việc của A Lan Nhược. Tức Trạch năm đó bế quan có để hai vị Thần quan vào động làm hộ pháp, hắn mặc dù tin Tức Trạch nhưng lại không tin hai vị hộ pháp Thần quan, cho nên trong thư đã giả bút tích của người khác.

Lần này chỉ mong Tức Trạch tận mắt nhìn thấy thư, rời khỏi động để cứu A Lan Nhược. Chuyện càng nguy cấp càng phải bình tĩnh suy nghĩ chặt chẽ. Nếu Tức Trạch không nhận được thư này, biện pháp duy nhất là đem quyền hành hình chuyển cho Thần cung. Đến lúc đó hắn có thể che chở cho nàng thoát thân thành công, mặc dù có thể chỉ thành công một nửa, có khi còn ít hơn, nhưng còn hơn là không có gì.

Khuynh Họa tính kế hắn như thế, nếu tránh được kiếp nạn này, hắn sẽ không để cho Khuynh Họa được như ý. Bà ta một lòng muốn A Lan Nhược phải chết, rồi sẽ có ngày hắn nhất định để A Lan Nhược ngồi lên địa vị Thượng quân. Thiên địa mênh mông, hắn chưa từng có người thân, A Lan Nhược cũng không có người thân, cho dù mọi người đều tính kế với bọn họ thì sao, bọn họ vẫn luôn gần nhau, luôn có nhau, như vậy là đủ rồi.

Mùng một tháng tám, A Lan Nhược được cướp ra, cũng là ngày Tướng Lý Hạ xuất chinh. Lúc tin tức truyền đến là khi hắn đang ở Linh Sơ đài chủ trì lễ cầu phúc cho đại quân xuất chinh. Gần đây, những chuyện đi chệch đường ray quả thực quá nhiều, cũng may cuối cùng mọi thứ cũng đã vào quỹ đạo.

Hắn không có tin nhầm Tức Trạch. Sau khi A Lan Nhược bị cướp, hắn càng bị theo dõi nghiêm mật, Khuynh Họa vẫn còn chút nghi ngờ hắn. Nhưng cũng may nàng bình an. Nàng bình an là tốt rồi. Đêm đó là trận chiến với Dạ Kiêu tộc, lúc có tin báo đến, hắn mặc dù đang ở Thần cung nhưng cũng biết một chút.

Nhưng trong những gì hắn biết, lại không có chuyện người đang ngồi trong trướng bên sông Tư Hành là A Lan Nhược, không phải là Tướng Lý Hạ. Mùng sáu tháng tám, đại quân Dạ Kiêu tộc bị bức lui tới bờ nam sông Tư Hành, mất ba vạn sĩ tốt. Hắn nhàn hạ tản bộ trong Thần cung, nhìn thấy hoa tứ quý nở trong vườn, một ít trái cây bị chim tước mổ rơi xuống đất, lộ ra một vài hạt màu nâu, hắn thu lượm những hạt cây ấy lại.

Mùng tám tháng tám, A Lan Nhược lấy Bán Nguyệt trận ngăn kẻ địch, đẩy lùi Dạ Kiêu tộc ra phía ngoài Thiên hà, nửa bước cũng khó tiến. Hắn ở trong viện dọn một miếng đất trống, đem hạt mầm gieo xuống, ngày ngày lấy nước suối tưới, mầm cây nhanh chóng lớn thành một cây non thanh tú.

Mười bốn tháng tám, Dạ Kiêu tộc công phá được Bán Nguyệt trận, A Lan Nhược sử dụng Chiêu Hồn thuật, trên sông Tư Hành dấy lên nghiệp hỏa kéo dài tám ngày. Hắn thay đất cho cây giống, nhiều ngày chăm sóc, mầm xanh đã dài ra, có một gốc cây nở ra một đóa hoa nhỏ xinh đẹp, hắn dùng thuật giữ cho hoa tươi mãi, nghĩ đóa hoa này thực hợp với nàng.

Mười bảy tháng tám, A Lan Nhược chết trận, hồn phách tan thành cát bụi, chôn vùi dưới lòng sông. Hắn bồi hồi quay trở về khu vườn, cây tứ quý đã lớn. Hắn cầm kéo chọn cắt lấy một vài cành hoa, nghĩ tới sau này sẽ cũng nàng cắm hoa ngắm cảnh. Trong truyền thuyết, Tướng Lý Hạ chết trận, A Lan Nhược chịu tội chết, Tướng Lý Khuyết khi còn sống yêu thương nhất Thường Lệ, Thường Lệ sau khi nghe tin cha chết, thương tâm quá độ mà nổi điên.

Vương thất to lớn như vậy chỉ còn lại một mình Quất Nặc còn sống. Ngày mười chín tháng tám, Quất Nặc bị lưu đày ở bên ngoài được nghênh đón về lên ngôi đế vương. Ngày hai mươi tháng tám, Quất Nặc đích thân đến Thần cung cầu hắn làm lễ cầu phúc. Lúc nghỉ ngơi, nàng thỉnh hắn đi dạo ở hồ sen.

Trên khuôn mặt thiếu nữ trước giờ luôn luôn biết kiềm chế lúc này lại hiện lên vẻ tang thương, ánh mắt nhìn ra xa xa phía hồ sen, thật lâu sau mới nói: “Lưu đày hai năm, mặc dù chịu ít gian khổ, nhưng hai năm đó ta mới thực sự giống như đang sống, thông suốt một chút nhân tình thế thái, cũng đã hiểu rõ một chuyện.

Trong ba người chúng ta, kỳ thật người thực sự được giáo dưỡng tốt chính là A Lan Nhược. Sau khi lớn lên, ta vô cùng chán ghét nàng bởi vì nàng sống không bị bó buộc, khiến cho ta thực hâm mộ. Ta còn nhớ rõ, khi nàng mới sinh ra, ta đã thực sự rất thích nàng”. Hắn không biết nàng nói lời này có ý gì nên yên lặng không lên tiếng.

Một lát, Quất Nặc lại nói: “Rất nhiều sự việc mẫu thân không nói rõ với ta, nhưng trong lòng ta đều biết, nói A Lan Nhược hành thích vua, ta không cảm thấy đây là thật”. Nàng quay đầu lại nhìn về phía hắn, “Biểu ca, mẫu thân làm cho ta cảm thấy có chút đáng sợ”. Khuynh Họa cả đời này chỉ tâm huyết với một đứa con gái, hổ dữ còn không ăn thịt con, nàng lại không thèm quan tâm, dùng máu của con mình để giúp Quất Nặc lên ngôi đế vương.

Kết quả là Quất Nặc lại không có nửa phần cảm kích mà còn thấy được hành vi đó thật đáng sợ, đây là báo ứng. Hắn nhàn nhạt trả lời một câu: “Cái ngươi sợ hãi không phải là bản thân bà ta, mà là quyền lực trong tay bà ta. Hiện giờ ngươi đã là Thượng quân, không nên để mẫu thân ngươi tham gia chính sự nhiều”.

Ngày hai mươi hai tháng tám, một ngày đẹp trời, nắng không gắt, lại có gió nhẹ. Ngày đẹp như vậy phù hợp với việc đến thăm thân bằng cố hữu. Như là đã định trước, Tức Trạch Thần Quân đến Thần cung thăm hắn. Lúc đó hắn đang đọc sách trong vườn tứ quý. Tức Trạch xuyên qua Nguyệt Lượng môn, đi thẳng tới trước mặt hắn, vẻ mặt có chút lãnh đạm chán nản, không chào hỏi, ngồi xuống đối diện hắn nói: “Bên ngoài núi đã thay đổi một vòng, ngươi trầm tĩnh ở nơi đây, thật là thanh thản”.

Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tức Trạch, ngón tay lật thêm một trang, ánh mắt lại quay về cuốn sách: “Ta nhớ rõ trước đây ngươi thường nói, Thần cung chính là nơi thế ngoại, nếu như thế, chuyện thế gian đâu có quan hệ tới nơi này?”. Lại lật một trang sách nữa, nói: “A Lan Nhược nàng...”.

Tức Trạch cau mày ngắt lời hắn, nói: “Ta chưa từng dính vào chữ tình, đương nhiên không hiểu được ngươi và A Lan Nhược nghĩ như thế nào. Nhưng ngươi hỏi câu này, có thể thấy được trong lòng vẫn luôn nhớ nàng, nếu như thế tại sao lại bức nàng đến tình cảnh như vậy. Đương nhiên việc của hai người, ta chỉ là người ngoài, không nói được cái gì, ngươi chọn đường của ngươi, nàng có đường của nàng, đó đều là số mệnh của riêng hai người”.

Thở dài nói: “Hôm nay ta tới đây cũng là vì một tâm nguyện của nàng, nghe nói nàng có gửi cho ngươi hai mươi phong thư, trước khi đi, nàng có ủy thác cho ta thay nàng tới đòi lại”. Tức Trạch vừa nói một loạt những gì, thực ra hắn không có để ý, duy chỉ có mấy chữ “trước khi đi” giống như cây châm dài đâm sâu vào tai hắn, ngón tay hắn cứng lại trên trang sách, chậm rãi nói: “Trước khi đi? Ngươi cứu nàng, sao lại để cho nàng đi?”.

Tức Trạch ngẩn người, như thể có chút không rõ vì sao hắn lại hỏi câu này. Một tia linh cảm điều xấu xuất hiện trong đầu, hắn đột nhiên đứng dậy, đi về phía cửa: “Ngươi đã đến đây, chắc đã có biện pháp trợ giúp ta rời khỏi nơi này, mặc kệ nàng đi nơi nào, chúng ta tức khắc xuống núi còn có thể theo kịp tìm nàng.

Ngươi không biết nàng thường xuyên có suy nghĩ khác thường, nếu để nàng lẻ loi bên ngoài một mình, ta không yên lòng...”. Hắn không phải là kẻ thích nói chuyện, lúc này lại e sợ bị người cắt ngang, rốt cuộc hắn đang e ngại cái gì, chính hắn hiểu được. Hắn và A Lan Nhược, bọn họ chỉ cần có nhau, nếu vận mệnh một lần nữa lại sai lạc, vạn không thể sai lạc vào thời khắc này, nếu ngay cả lúc này cũng sai lầm, nếu là... Tức Trạch như thể đột nhiên hiểu được điều gì, ở phía sau hắn nói: “Không ai nói cho ngươi biết sao, Trầm Diệp, A Lan Nhược đi chiến trường, đổi...”, lại bị hắn lớn tiếng cắt ngang: “Không được nói”.

Không được nói. Phảng phất như, nếu Tức Trạch không nói ra, mọi chuyện hắn mong muốn đều có thể trở thành hiện thực. Trong vườn yên tĩnh lặng ngắt, chỉ có gió lạnh tràn qua trang sách gây nên mấy tiếng động nhỏ. Tay hắn chống lên cánh cửa, trán đổ mồ hôi lạnh, lại cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, giống như cố gắng làm ra bộ dạng này sẽ giúp hắn phá hủy được nỗi sợ hãi đang ẩn sâu trong đáy lòng hắn.

Nhưng Tức Trạch vẫn lên tiếng ngăn trở bước chân hắn, nói: “A Lan Nhược nàng…”. Ngừng lại một chút, “Phong thư kia của ngươi, Khuynh Họa đã cho nàng xem. Trước khi ra chiến trận, nàng nói kiếp này không có nhân duyên, ngươi là nàng giành lấy, nàng lại không có tâm lớn, chung quy có chút không chịu nổi”.

Lại nói, “Nàng nói nàng sẽ trở về, ta không biết nàng muốn tới sông Tư Hành, dường như nàng một lòng muốn chết”. Từng lời nói yên lặng rơi xuống, giống như đao, như chủy thủ sắc bén đâm vào ngực hắn, hắn biết Tức Trạch không phải cố ý, hắn lại muốn vết đâm này càng sâu, càng đau, như vậy mới có thể cảm thấy chính mình còn sống, mới có thể có khí lực phản bác Tức Trạch: “A Lan Nhược sẽ không chết, ngươi nói gì thì nói, ta một chữ cũng không tin”.

Tức Trạch nhìn kỹ hắn một lát, thấp giọng nói: “Ngươi tin cũng được, không tin cũng thế”. Thở dài nói, “Sau khi nàng chết, Khuynh Họa và Quất Nặc mới biết được việc này, bởi vì liên quan đến vương quyền, các nàng giấu diếm hạ thần, nhưng ta không hiểu được vì sao các nàng lại phải giấu ngươi”.

Hắn không biết bản thân mình vì sao có thể cất tiếng được: “Nói cho ta biết, nàng ở nơi nào?”. Tức Trạch trầm mặc hồi lâu, trong cái tĩnh lặng cuối cùng cũng hiểu được, vị Thần quan trẻ tuổi trước mắt này không muốn tin hắn, nhưng rồi lại không thể không tin, nhưng cùng với niềm tin đó, hắn lại càng nguyện ý tin vào những gì mình nhìn thấy hơn.

Hồi lâu, Tức Trạch nói: “Nàng được ăn cả ngã về không, triển khai Chiêu Hồn trận, hung trận thượng cổ này đã phế đi toàn bộ hồn phách của nàng, hóa thành cát bụt chôn vùi ở giữa sông”. Thân ảnh của hắn run rẩy, dưới chân lảo đảo, bước chân lại càng cấp. Hôm đó, vị Thần quan đại nhân đang được trông chừng vốn bị đám mật thám Vương cung tự cho là người không có thực lực phản kháng, đã không coi bọn họ ra đâu vào đâu, tự mình đi ra từ cửa chính Thần cung, khiến cho bọn hắn vô cùng tức giận, nhất tề xông lên ngăn cản.

Gương mặt Thần quan như Tu La, tay cầm kiếm, kiếm quang hiện lên, khiến nhóm mật thám mỗi người đều đầu một nơi thân một nơi. Gần trăm tên mật thám chỉ còn lại một kẻ sống sót, do là thân thủ chậm chạm nên chưa kịp xuất hiện. Sau khi Thần quan đi xa, tiểu mật thám run run đưa tin Thần quan rời cung, cột vào chân chim bồ câu gửi đến mẹ con Khuynh Họa.

Hai mẹ con Khuynh Họa lúc đó đang đến bờ sông Tư Hành, làm lễ cầu phúc cho các tướng sĩ đã chết trận. Ngày hai mươi sáu tháng tám, bên bờ sông, xương khô của các tướng sĩ đắp thành đài cao trăm trượng, trên đài điểm xuyết thêm mây trắng, nữ quân bố trí nghi thức cầu phúc thật trang trọng.

Mấy ngày đi vội vàng, hắn cũng vừa đúng lúc ấy đã tìm đến nơi này. Dòng sông giống như dải ngọc, uốn lượn giữa rặng núi, trong ánh nắng sớm, tiếng Nhạc Âm lâm vang lên leng keng. Đã nhiều ngày không ăn uống, đi vội vàng, hình ảnh A Lan Nhược lúc nào cũng quanh quẩn trong tâm trí trống rỗng của hắn.

Mỗi khi nhắm mắt, trong đầu hắn chỉ hiện lên hình ảnh của nàng. Đang sống như vậy, hắn không chấp nhận được việc phải nghĩ rằng nàng đã bỏ hắn mà đi. Nhưng làm sao có thể không tin được chứ. Hắn không phải là kẻ tự lừa mình dối người. Mấy ngày nay hắn như ở trên mây, suy nghĩ và thống khổ cũng đã không còn, hắn muốn đến sông Tư Hành, tìm đến nàng, muốn chính nàng cho hắn đáp án, cho hắn một cái kết chung cuộc.

Hắn không để ý tới những nghi ngờ của nữ quân, hắn muốn đi dọc bờ sông, tưởng tưởng đoạn đường dài lúc lâm chung mà nàng đã đi qua. Cuối đời nàng chỉ đi có một đoạn đường. Đi qua đoạn đường này, nàng đã nghĩ đến điều gì? Nàng vẫn hận hắn sao? Đi tới cuối bờ sông, đột ngột hiện lên một đài cao, tinh kỳ bay như hoa.

Khuynh Họa một thân tử sắc hiện lên trong mắt hắn, khó giấu được sự hoảng sợ bối rối, hắn không biết bộ dạng hắn có làm cho người ta sợ hãi hay không, chỉ biết Khuynh Họa nghiêm mặt hạ hiệu lệnh gì đó, sau đó là trận mưa tên sắt đổ xuống người hắn, hắn theo bản năng giương trường kiếm chống đỡ nhưng mưa tên không ngừng, hắn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Bờ sông chợt có trận gió thổi qua, trong rừng hình như có ai tấu lên một khúc nhạc phúng điếu*. Hoa nhạc âm trắng rơi xuống, cánh hoa xuyên qua được trận mưa tên, đậu xuống kiếm trận của hắn. Tiếng nhạc nho nhỏ đọng lại ở chuôi kiếm, giống như một con bướm trắng thuần khiết.

Cánh bướm khẽ động, A Lan Nhược như đang hiện ra trước mặt hắn, ánh nhìn chăm chú, y phục đỏ rực, mang theo một chút ý cười, lấy một bông hoa trắng trên đuôi kiếm của hắn, để trên lòng bàn tay ngắm nghía, chậm rãi gài vào tóc mai, ngón tay dừng ở thái dương khẽ vuốt ve rồi ngừng.

Trong lòng hắn đau xót tột cùng, muốn giơ tay ra chạm vào nàng, nhưng chỉ chạm vào hư không. Tiếng nhạc kia chỉ có thể lưu lại một đoạn bóng dáng mà thôi. Đang lúc tâm thần dao động, một mũi tên xuyên qua kiếm khí hộ thân, đâm thẳng vào bả vai hắn. Lực đạo mạnh khiến hắn lùi lại mấy bước, máu tươi trong miệng tràn ra nhuộm đỏ chuôi kiếm.

*Nhạc phúng điếu: nhạc đưa đám “Vừa nhận được tin ở Mạnh Xuân viện có khách mới chuyển tới, thiếp xin có lễ”. “Ta có thể là nói thật, có thể là giả dối, có lẽ là ta thật lòng thích ngươi, nhưng có lẽ là ta thật lòng muốn trêu chọc ngươi”. “Ngươi thật sự thích ta, Trầm Diệp”.

“Ta có đôi khi cảm thấy chưa đủ, nhưng có đôi khi lại cảm thấy, ngươi như vậy cũng tốt”. Hắn đã mất nàng nhiều lần như vậy, nhưng nhìn thấy bóng nàng trôi đi trước mắt, lần đầu tiên hắn mới hiểu được, mất đi đến tột cùng là cái gì. Người kia, ngươi sẽ không còn được gặp lại nàng, không bao giờ… không thể nghe nàng nói chuyện, cũng không có cách nào chạm được vào nàng.

Nàng thậm chí còn bỏ qua luân hồi, vô luận có bao nhiêu kiếp sau, vô luận hắn có biến thành ai cũng không thể gặp lại nàng. Nàng đã mất đi, mất đi hoàn toàn. Nỗi thống khổ như xẻ một vết cắt thật lớn trong da thịt hắn, lan tràn ra từng tấc, từng tấc, cuối cùng là tới tuyệt vọng, hắn cả đời chưa từng trải qua cảm giác tuyệt vọng.

Nếu sớm biết được như thế, hắn ẩn nhẫn là vì cái gì, hắn kiêng kị trần tục là vì cái gì, hắn còn sống lại là vì cái gì chứ? Cuồng phong từ chân trời đổ tới, ánh nắng ngày đông trong nháy mắt bị mây đen bao trùm, từ trường kiếm đang ngăn cản mưa tên bỗng nhiên tuôn ra một đạo huyền quang, mỗi mũi tên bay gần tới huyền quang đó đều bị đốt cháy.

Huyền quang dựng lên từ thân kiếm cứ kéo dài ra, giống như một lò lửa đáng sợ, đi qua nơi nào là hủy diện vạn vật chỗ đó. Đây là uy lực hủy diệt thiên hạ, hắn không biết mình có được uy lực này từ khi nào, chỉ có một ý niệm duy nhất là làm cho vạn vật đồng táng, một khi đã sinh ra, hắn cũng không có ý định thu lại.

Trên đài cao, Khuynh Họa cùng Quất Nặc lộ rõ vẻ sợ hãi trong mắt, thấy các nàng bất lực như vậy, hắn rất hài lòng. A Lan Nhược đã ngủ yên nơi này, nơi đây sơn thủy hữu tình, có chim bay cá lượn thật là tốt. Nếu nàng không thể trở về, như thế, cùng nàng đồng táng tại đây sẽ là kết thúc của hắn, cũng giống như kết thúc của nàng.

Ánh huyền quang đi qua sông Tư Hành, dòng sông dài yên lặng bỗng nổi sóng, trên đài cao mấy trượng, Quất Nặc đã sớm hôn mê, chỉ còn Khuynh Họa vẫn nỗ lực chống đỡ. Thời khắc nguy cấp, trên đài lại xuất hiện một bóng người, Tức Trạch Thần Quân. Chung quy đây là đại kiếp nạn diệt tộc, Thần quan trường luôn tiêu dao trước đây đã không thể khoanh tay đứng nhìn.

Thần quan áo trắng dài phiêu diêu tiên khí, thần sắc không dấu được vẻ mỏi mệt, xuất toàn lực khắc chế huyền quang lan tràn, nhìn hắn nói: “Không phải không có cách cứu A Lan Nhược. Theo truyền thuyết Cửu Trùng Thiên, có một loại thánh vật gọi là đèn kết phách có khả năng tái tạo hồn phách cho phàm nhân.

Mặc dù đèn kết phách này không cho thần tiên sử dụng tùy tiện, nhưng vạn vật đều có quy luật, theo cách của đèn kết phách, cần phải tạo ra một nơi dưỡng hồn cho A Lan Nhược, tại sao không được? Trầm Diệp, ngươi muốn mang tiếc nuối cùng nàng đồng táng nơi đây hay là muốn được gặp lại nàng một lần nữa?”.

Ánh huyền quang đang chuyển động bỗng nhiên ngưng lại, lời nói của Tức Trạch lọt vào tai khiến hắn có một chút ý chí. Hắn nhìn thẳng vào bạch y Thần quan phía trước, thanh âm khản đặc vang lên: “Ta cần phải làm như thế nào?”. Tức Trạch thấp giọng: “Ngươi có nguyện ý dùng tu vi cả cuộc đời này, vì nàng mà tạo dựng một thế giới khác? Mặc dù mới ban đầu nàng chỉ là một thể xác giả dối, nhưng đến khi ngươi kiên nhẫn chờ đợi đủ, tạo ra hồn phách mới có thể khiến cho nàng hoàn toàn sống lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.