Hoàng Đế Nan Vi

Chương 25




Ngoài trời mưa đang rơi, từng hạt mưa nhỏ rơi tí tách đã được tròn một canh giờ lẻ ba khắc rồi.

Khoảng lúc giờ Mùi ba khắc có tin đến từ tiền phủ, Mạch Thiếu lúc ấy đang tựa người vào khung cửa sổ, vừa pha trà vừa nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, miễn cưỡng mở tờ giấy nhỏ trên tay ra đọc, nhìn thấy dòng chữ đồng ý của Phượng Cửu trên tờ giấy, khóe môi hiện lên một nụ cười trong dự liệu.

Thế giới này rốt cuộc là do ai tạo ra? Tô Mạch Diệp từng nghi ngờ Trầm Diệp, nhưng lại thấy có gì đó không đúng, bởi Phượng Cửu Đế Cơ sắm vai A Lan Nhược lành nghề như thể trước giờ vốn không có gì khác biệt vậy; nếu quả thật là họ Trầm tạo ra nơi này, theo như hắn suy đoán, sau khi A Lan Nhược trọng sinh, cho dù là giả thì Trầm Diệp cũng sẽ trân trọng nàng như bảo vật.

Đằng này, hắn lại tỏ ra thờ ơ như vậy, không hiểu là có dụng ý sâu xa gì. Thêm nữa, đã mấy ngày nay hắn không thấy Đế Quân, mặc dù hành tung của Đế Quân từ trước đến nay là không thể suy đoán được, nhưng Đế Quân biến mất hoàn toàn như vậy cũng không phải là chuyện thường.

Dạo này Đế Quân tựa hồ thích tiện tay dùng người, thường xuyên giao cho hắn những trọng trách nặng nề. Mạch Thiếu thực sự mong có thể sớm đoán được mưu kế của Đế Quân, bởi biết được mưu kế ấy muộn một ngày thì hắn lại mất thêm vài ngày nhức đầu bất an nữa. Trong thâm tâm hắn thực sự mong Đế Quân biến mất càng lâu càng tốt.

Dưới một mái hiên khác, từ lúc thư được gửi đi, trong lòng Phượng Cửu cũng rất phiền muộn. Theo như Mạch Thiếu kể lại, A Lan Nhược lúc tay không cầm dao sắc đã oai vệ tới nhường nào, khi xé tay áo thì ung dung tiêu sái tới nhường nào, thực sự đã tạo áp lực cho nàng. Phượng Cửu tìm một thanh đao đốn củi giả làm thánh đao trong truyền thuyết, tay cầm đao so đi so lại một hồi, nhưng còn chưa kịp chạm vào da đã thấy toàn thân nổi da gà, bèn chuyển sang luyện diễn cảnh tượng xé tay áo để băng bó, có điều, nàng xé đến đỏ tay mà ngay cả viền áo cũng không chút tổn hại.

Phượng Cửu cảm thấy A Lan Nhược thật đúng là hào kiệt, nhưng cũng thấy nàng rách việc. Phượng Cửu nghĩ có thể lấy máu trước rồi đựng trong một cái túi, đợi đến khi nàng lên Linh Sơ đài cứu người chỉ cần trực tiếp dùng đao cứa vào túi máu đó, như vậy liệu có được không nhỉ? Như vậy liệu có bất ngờ quá hay không? Nàng ngày nghĩ đêm nghĩ, bản thân cũng mỗi ngày một tiều tụy.

Ngày hành hình Quất Nặc được ấn định vào ngày bảy tháng tư. Đêm ngày hai tháng tư, Phượng Cửu xem sao chiếu mệnh mà bất giác thở phào, Tam viên* và Nhị thập bát tú* tản mát trên bầu trời cao rộng, giữa Thái Vi viên* còn thấy được quầng trăng sáng, cho dù môn tử vi nàng chỉ biết một chút nhưng cũng có thể hiểu được đây là điềm báo được xá tội, trong thâm tâm cũng nhẹ nhõm đi một chút.

*Các nhà thiên văn cổ Trung Quốc đã chia phần bầu trời mà họ quan sát thấy thành 31 khu vực, gồm Tam viên (三垣, sān yuán) và Nhị thập bát tú (二十八宿, èrshíbā xiù). Phần phía bắc quanh Bắc cực và mảng sao Bắc Đẩu có ba "viên" (垣, yuán) tức Tam viên: Tử Vi viên, Thái Vi viên và Thiên Thị viên.

Phần tương ứng với 12 cung hoàng đạo của phương Tây là 28 tú (宿 Xiu) tức nhị thập bát tú. Tâm tư vừa nới lỏng được phần nào, nàng lại chợt nhận ra kịch bản của Mạch Thiếu có chút vấn đề. Lần trước, Tức Trạch Thần Quân không xuống núi nên A Lan Nhược có thể tùy ý hành xử như vậy.

Nhưng nay Tức Trạch Thần Quân lúc nào cũng hiển hiện trước mặt nàng, để tránh cho mọi việc phát sinh ngoài tầm kiểm soát, nàng có nên báo trước với hắn một tiếng hay không? Có điều, mấy ngày gần đây Tức Trạch Thần Quân ở đâu nhỉ? Đang lúc trầm tư, bỗng nhiên nàng thấy ở xa xa phía chân trời hiện ra một vùng sáng chói màu xanh lam.

Phượng Cửu đã sớm biết rằng thế giới này có biên giới, chân trời hiển nhiên cũng không phải là có thật. Nhìn theo phương hướng này, có lẽ ánh sáng kia phát ra từ phía rừng bạch lộ bên cạnh Thủy Nguyệt đầm. Thủy Nguyệt đầm trong Phạn Âm cốc vốn là vùng cấm địa, trước kia chỉ có nữ quân đi ngâm ôn tuyền mới có thể vào.

Thủy Nguyệt đầm trong thế giới này, thậm chí ngay cả vương tộc cũng không được phép vào, khiến cho nơi này càng thêm thần bí hơn. Mạch Thiếu lúc trước đã có lần đề cập qua một hai câu, nói Thủy Nguyệt đầm giống như là một thông đạo thông giữa thế giới này với một thế giới khác, không hề tuân theo pháp chế gì cả.

Nơi ấy là hiểm địa mà cũng là một nơi vô cùng hỗn loạn. Một nơi như vậy, lúc này lại đột nhiên phát sáng, tuy chỉ trong chớp mắt nhưng cũng không thể coi là bình thường. Mạch Thiếu từng nhận xét một câu về Phượng Cửu mà nàng cho rằng rất đúng, đó là lòng hiếu kỳ của nàng rất lớn.

Bất chấp khoảng cách xa như vậy, chỉ một loáng sau, Phượng Cửu đã đứng ở trong rừng bạch lộ, trên một khối đá lớn ở giữa đầm Thủy Nguyệt. Mới vừa đứng vững, còn chưa kịp quan sát bốn phương tám hướng xung quanh, Phượng Cửu đã nghe thấy một tiếng nói lí nhí như tiếng muỗi kêu ở phía sau lưng: “Cô nương, cô nương, ngươi đứng như vậy cản trở tầm mắt của ta, cảm phiền cô nương đứng tránh ra một chút”.

Phượng Cửu giật mình nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn thì thấy cách đó vài bước có một lớp lá sen lớn được kết lại thành một chuỗi dài, giống như một tấm khiên chắn dựng đứng ở giữa đầm Thủy Nguyệt, màu sắc xanh biếc trông cực kỳ chói mắt. Tiếng nói nhỏ nhắc nhở nàng khi nãy chính là truyền tới từ phía ấy.

Phượng Cửu bước lại nơi đó, hé mở một chiếc là sen. Phía sau chiếc lá xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc ngước nhìn nàng, rồi ngay lập tức đứng lùi lại một chút, ngượng ngùng nói: “Mới vừa rồi không nhận ra tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, mau đến đây, tỷ ngồi bên cạnh ta đi, các vị trí tốt nhất đều đã bị chiếm hết rồi, may mắn ta vóc người nhỏ nhắn nên có thể nhường cho tỷ tỷ một chút chỗ ngồi”.

Phượng Cửu kỳ thực không hiểu những người ở đây đang làm gì, nhưng nàng vốn có tâm tính muốn chiếm chút tiện nghi, lại vừa thấy có vị trí tốt nên liền thuận theo lời mời ấy mà ngồi xuống. Nhìn sang trái phải xung quanh quả nhiên đều chật ních người, là một đám tiểu đồng, trong tay mỗi người đều cầm một chiếc lá sen giơ ra phía trước che chắn cho mình, mắt chăm chú nhìn lên trên bầu trời cao.

Phượng Cửu đưa tay gõ gõ chiếc lá sen trước mắt, hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”. Tiểu đồng bên cạnh nàng cực kỳ nhiệt tình nói: “Chuyện này sao? Đây là bí mật, con thuồng luồng sống trong đầm này, tức Mãnh giao lão gia, đang đánh nhau với một vị thần tiên rất lợi hại.

Mặc dù là đánh nhau nhưng trông rất đẹp mắt, thế nên toàn tộc tiểu ngư tinh chúng ta đều chạy đến đây xem náo nhiệt, còn việc lấy lá sen che là để tránh bị Mãnh giao lão gia chú ý tới đấy mà, ha hả”. Khóe miệng Phượng Cửu giật giật, con thuồng luồng kia mà không trông thấy đám lá sen chói mắt này mới là lạ, nhưng trong lòng nàng lại đang thắc mắc về luồng ngân quang màu xanh lam khi nãy nên liền thành khẩn thỉnh giáo: “Không biết vị Thần Quân đang thu phục con thuồng luồng này là ai? Con thuồng luồng ấy... Mãnh giao lão gia đã phạm vào lỗi lớn gì vậy?”.

Tiểu đồng đó đưa cho Phượng Cửu một vốc đậu tương, kéo nàng ngồi lại gần mình một chút, hướng ngón tay về phía đầm Thủy Nguyệt nói: “Là như vậy, trong đầm này có một chiếc quan tài băng tỏa ra rất nhiều linh khí. Bên trong quan tài ấy có một mỹ nhân đang ngủ, ta trong lúc chơi đùa ở đây cũng đã từng gặp.

Linh khí trong quan tài băng có đôi lúc thoát ra bên ngoài nên đã thu hút Mãnh giao lão gia tới sinh sống trong đầm này. Tuy nhiên, quan tài băng này được bảo vệ bởi pháp thuật rất cao siêu, Mãnh giao lão gia lúc đầu chỉ dám trốn ở chung quanh ăn một ít linh khí tản ra bên ngoài. Có điều, càng ăn thì càng nghiện, Mãnh giao lão gia bèn nghĩ cách đánh tan chiếc quan tài băng để ăn trọn nguồn linh khí.

Nhưng ngày hôm đó Mãnh giao lão gia không gặp may, đúng lúc giở trò thì bị vị thần tiên lợi hại kia tình cờ đi ngang qua bắt gặp. Hai bên giao chiến đã hai ngày nay rồi. Hiện tại có thể là bọn họ đang đánh nhau ở dưới nước nên không nhìn thấy, lát nữa chắc sẽ thấy thôi. Chúng ta trước tiên nên nghỉ ngơi một lát, ăn chút đậu phộng cùng đậu tương luộc này”.

Nói xong lại đưa cho Phượng Cửu một vốc đậu tương. Phượng Cửu bóc vỏ đậu tương, cảm thấy câu chuyện về người nằm trong quan tài băng ở đầm nước này thật ly kỳ, nhưng hiện tại không an toàn, chờ cho hai kẻ đang đánh nhau ngoi lên khỏi mặt nước rồi, nàng sẽ có thể xuống xem một chút.

Miệng nhai đậu tương, Phượng Cửu thầm thở dài đám tiểu ngư tinh này kỳ thật rất biết cách hưởng thụ. Ngồi ở chỗ của người ta, lại ăn đậu của người ta, trong lòng nàng không khỏi muốn vận dụng trù nghệ* của mình để chỉ điểm cho bọn họ một hai câu: “Trong tộc các ngươi có thất hương thảo không? Lấy một ít thất hương thảo mang đi phơi khô rồi nghiền thành bột cất vào trong một chiếc lọ, sau này lúc luộc hay rang đậu tương, đậu phộng thì cho một chút vào, hương vị sẽ ngon hơn nhiều”.

*Trù nghệ: tài nấu nướng Tiểu đồng tử chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, thành khẩn tiếp nhận lời chỉ dạy, trong mắt ánh lên sự khâm phục cùng ngưỡng mộ. Nhưng chỉ một lát sau đó, ở phía xa xa quả nhiên có cột sóng nước vọt thẳng lên cao, khiến cho đám lá sen che trước mặt bọn họ cũng thoáng lung lay, vừa lúc có một khoảng trống hở ra, Phượng Cửu thừa cơ ném toàn bộ vỏ đậu tương ở bên cạnh đi.

Tiểu đồng tử một tay giữ chặt cuống lá sen lại, kích động nói: “Nhìn kìa, bọn họ lên rồi!”, tay còn lại lại đưa thêm cho nàng một vốc đậu tương nữa. Phượng Cửu vừa ngẩng đầu lên nhìn liền hứng ngay một luồng khí lạnh. Nước trong hồ phản chiếu ánh trăng sáng, tỏa ra khắp khu rừng làm cho khung cảnh hiện rõ như ban ngày, từng làn hơi nước lượn lờ giữa những tán cây, hòa quyện vào không gian, khiến người ta liên tưởng như đang ở chốn thiên cung vậy.

Trên đài lúc này, con thuồng luồng mang hơi thở nặng nề đang chiếm cứ một góc, mà dưới ánh trăng thanh, người cầm kiếm đứng đối diện với con thuồng luồng, dáng vẻ phiêu diêu tự tại kia chẳng phải chính là vị Tức Trạch Thần Quân đã mấy ngày không thấy bóng dáng sao? Tử y Thần Quân vẻ mặt trầm ổn đứng trên ngọn cây bạch lộ lớn nhất, nửa vầng trăng non sau lưng tỏa ra ánh sáng bạc dịu nhẹ, tà áo nhẹ phất phơ trong gió.

Đây là lần đầu tiên Phượng Cửu nhìn thấy Tức Trạch Thần Quân cầm kiếm, phần lớn thời gian nàng nhìn thấy hắn đều là những khi hắn đang mải mê xem dược liệu, bởi vậy trong thâm tâm nàng thường cho rằng hắn là một kẻ nho nhã yếu đuối. Lúc này, thấy khí thế uy nghiêm của hắn khi đối diện với con thuồng luồng, nàng bỗng cảm thấy khí thế này có vẻ hợp với hắn hơn.

Bộ dạng cầm kiếm của hắn thật đẹp, nhìn rất quen mắt. Ngân Giao vốn đã sống lâu tại đầm này, hơn nữa lợi thế là chiến đấu dưới nước nên xem ra có chút ưu thế. Nó thét lên một tiếng, nước trong đầm bắn lên cao, hóa thành hàng vạn mũi tên bằng băng bay tới phía Tức Trạch Thần Quân.

Phượng Cửu nhìn cảnh tượng này mà rợn người, thầm nghĩ may mắn là Tức Trạch chân chính là người trong thế giới này, cho nên lúc này có thể tạo tiên chướng* chống lại, còn nếu là ngoại nhân như nàng thì pháp thuật chắc chắn sẽ bị hạn chế, loại tiên chướng tầm thường còn có thể sử dụng, nhưng đối với trường hợp này thì vô ích, trong thời khắc này chắc chắn sẽ bị bắn thành cái bàn chông.

*Tiên chướng (hộ thân): vòng bảo vệ, che chắn bằng pháp lực Mưa tên bay nhanh, vọt tới ào ào, nhưng Tức Trạch Thần Quân không hề tạo tiên chướng, ngược lại còn xoay người xuất kiếm. Tuyết trắng rơi lả tả trước màn kiếm quang loang loáng, cho đến khi Tức Trạch thu kiếm lại, Phượng Cửu mới nhìn thấy tất cả những mũi tên kia đã bị Tức Trạch dùng kiếm làm chuyển hưởng, quay trở lại phía Ngân Giao.

Ngân Giao xoay mình né tránh, đúng lúc ấy, Tức Trạch Thần Quân nhân sơ hở này lập tức ra tay, lưỡi kiếm lướt qua đuôi Ngân Giao, cắt phăng chiếc đuôi của nó. Ngân Giao đau đớn rống lên một tiếng, cái đuôi bị chặt đứt bắn về phía rừng bạch lộ làm đổ rạp cả một vùng cây.

Máu của nó chảy xuống nhuộm đỏ cả một vùng nước đầm, không gian tràn ngập mùi máu tươi. Đám tiểu ngư tinh đứng xem mà hưng phấn tới nỗi mắt sáng rực, tiểu đồng ngồi bên cạnh Phượng Cửu kích động quên cả bóc vỏ đậu tương, túm chặt góc áo của Phượng Cửu: “Mãnh giao lão gia có rất nhiều đuôi, đuôi bị đứt rồi có thể mọc lại tới bốn mươi chín lần, những lần trước bị đứt rồi liền mọc dài ra ngay, nhưng tỷ xem, lần này thì không thấy dài ra nữa rồi!”.

Phượng Cửu trợn mắt há hốc mồm, sợ là chính mình đã nhìn lầm, chần chờ một lúc nói: “Ta tựa hồ thấy Thần Quân không hề sử dụng một chút pháp lực nào, chỉ nhờ vào kiếm thuật mà có thể phá trận mưa tên kia, hơn nữa còn chặt đứt được đuôi của con thuồng luồng đó sao?”.

Tiểu đồng tử nắm tay gật đầu nói: “Hai ngày nay đều là như vậy đấy, nếu như vị thần tiên lợi hại kia sử dụng pháp thuật thì trận đánh sẽ không kéo dài như vậy. Mẹ ta nói, đối với chuyện đánh nhau, kiêng kị nhất là thực lực hai bên cách biệt quá lớn, ba chiêu hai thức đã định thắng bại thì chẳng có gì để xem cả.

Cái thú vị của đánh nhau là ở chỗ không biết rõ thắng bại, phải xét đến vận mệnh và cả tâm tư của từng người, khiến cho người xem không nỡ rời mắt, đó mới là một trận đấu thú vị. Không biết đây có phải là ý của vị thần tiên lợi hại kia hay không?”. Chỉ dùng kiếm đấu với Ngân Giao khác nào tay không giết hổ, kiếm thuật của người này rốt cuộc là siêu phàm đến cỡ nào? Sau một lúc lâu, Phượng Cửu mới nói: “Thần Quân chắc là có ý này, mẹ của ngươi đúng là có cao kiến”.

Tiểu đồng tử lộ vẻ đắc ý, đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng: “Ô, Mãnh giao lão gia trốn xuống nước rồi”, lại sốt ruột nói: “Chẳng lẽ hắn không biết khi ở dưới nước, máu ở miệng vết thương sẽ càng chảy ra nhanh hơn sao?”. Phượng Cửu trong lòng cảm thán đám tiểu ngư tinh này quả thực có chút hiểu biết, xoay đầu nhìn về phía chiến trường.

Mặt nước đang yên lặng bỗng nhiên xuất hiện một con sóng lớn, Ngân Giao vừa lặn xuống nước đột nhiên phi thẳng lên không, trên đỉnh đầu tỏa ra một vầng sáng trắng, giữa quầng sáng đó là một khối băng hình dáng như một chiếc quan tài trong suốt. Khuôn mặt Tức Trạch Thần Quân vốn bình thản bỗng nhiên khẽ biến sắc.

Phượng Cửu thầm nghĩ khối băng trên đầu Ngân Giao này hẳn là nơi mà mỹ nhân kia nằm ngủ như lời tiểu ngư tinh đã nói, nhất thời cảm thấy hứng thú, muốn nhìn rõ nàng một chút. Kiếm trong tay Tức Trạch có sát khí. Mới vừa rồi, tuy rằng hắn chém đứt đuôi của Ngân Giao nhưng nàng không hề cảm thấy có loại sát ý này.

Ngân Giao tựa hồ cũng cảm giác được điều này, không tránh khỏi được một phen đắc ý rung đùi, nhưng chỉ trong giây lát, bụng đã trúng một kiếm. Chiếc quan tài băng từ trên không rơi thẳng xuống. Vào lúc chiếc quan tài rơi xuống, Phượng Cửu cảm thấy như trong nháy mắt nàng có thể nhìn rõ con người đang nằm trong chiếc quan tài trước mặt, nhưng nàng chưa kịp kinh ngạc thì đã có cảm giác giống hệt như hồn phách đang rời khỏi thân thể, đầu óc bỗng tối sầm.

Đợi đến sau khi nàng đã ổn định lại được tinh thần thì chợt ngạc nhiên phát hiện bản thân dường như đang rơi giữa không trung vậy. Có một cánh tay ôm lấy hông của nàng, sau đó nàng chạm vào một lồng ngực tỏa ra mùi hương bạch đàn và mùi máu tươi. Bên tai nàng có tiếng gió thổi ào ào, nhưng nhịp tim bên cạnh lại rất trầm ổn.

Phượng Cửu thử ngẩng đầu, chớp mắt một cái, nhìn lên phía trên, bắt gặp một ánh mắt sâu thăm thẳm. Đôi mắt này trước lúc ấy băng lạnh như tuyết, nhưng đến khi nhìn sang và bắt gặp ánh mắt của nàng thì bỗng nhiên mở to. Thật đẹp. Cánh đồng tuyết Xuân Dương đẹp nhất ở Thanh Khâu cũng không thể sánh bằng vẻ đẹp này.

Phượng Cửu xuất thần suy nghĩ, cảm thấy cánh tay đang ôm mình có chút siết chặt hơn, tiếng thở dốc bên tai có một chút bất ổn. Tức Trạch Thần Quân có phần thất lễ. Gặp nàng ở đây có thể khiến hắn kích động như vậy sao? Phượng Cửu cảm thấy khó hiểu. Tiếng gió ù ù, có điều, chỉ trong nháy mắt, có một thanh âm khàn khàn vang lên bên tai nàng, nói: “Nhớ trốn kỹ!”, sau một khắc đã lập tức đẩy nàng ra.

Mặc dù là trong thời khắc nguy cấp nhưng hắn dùng sức rất vừa phải, lúc nàng rơi xuống đáp vào một cành cây bạch lộ mà không hề có cảm giác khó chịu. Cho tới lúc nàng ngẩng đầu lên một lần nữa, Tức Trạch đã cưỡi gió đi rất xa, hoàn toàn dẫn Ngân Giao ra khỏi đầm nước này, tựa hồ muốn tạo một chiến trường mới trên ngọn núi không một bóng cây phía ấy.

Phượng Cửu ngồi trong một chạc cây bạch lộ, đưa tay lên phía trên lông mày, che đi ánh sáng đang chiếu vào mắt, nhìn lên phía dãy núi nơi xa nhưng không thấy gì cả, chỉ thi thoảng nghe được những tiếng kêu gào thống khổ của con thuồng luồng. Mặc dù nàng lường trước được Tức Trạch đang chiếm thế thượng phong nhưng trong lòng vẫn không thể không lo lắng.

Trăng non tựa như hình móc câu, đầm nước như chiếc gương bạc, từ bên trên chạc cây nhìn xuống, lại thấy trong đầm nước phản chiếu bóng dáng một giai nhân xinh đẹp, trong tức khắc, giai nhân ấy từ trên chạc cây bước xuống. Phượng Cửu run run bò từ trong mặt nước lên tới bờ, nàng lúc này thực sự rất muốn khóc.

Nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao khi nãy Tức Trạch lại cả kinh như vậy. Thì ra là, mỹ nhân nằm trong quan tài băng kia đã tỉnh lại. Nhưng mỹ nhân tỉnh lại rồi đang ở đâu? Một khắc trước, nàng ta ở trong ngực của Tức Trạch, giờ phút này đang gục trên bờ chỉ chực khóc. Phượng Cửu thật sự toàn tâm toàn ý muốn khóc, nàng hôm nay thực quá xui xẻo.

Trong khắp thiên hạ này, làm gì có ai có vận khí như nàng, chỉ đến xem náo nhiệt thôi chút thôi cũng có thể nhập hồn phách vào thân thể người khác. Mạch Thiếu nói nơi này rất hỗn loạn, nhưng nàng không ngờ nó lại loạn tới mức này. Nàng hiện tại đang ở trong thân thể của mỹ nhân nằm trong quan tài, nhưng nàng không thể hiểu được vì sao mình lại có thể nhập hồn vào thân thể ấy.

Nàng đã rời khỏi thân thể của A Lan Nhược, không biết thân thể ấy hiện tại như thế nào? Nàng chưa kịp bật khóc, từ phía sau mấy cây bạch lộ đã truyền ra một âm thanh kêu khóc như đứt từng khúc ruột. Nàng bỗng nhận ra đó chính là tiểu ngư tinh khi nãy ngồi bên cạnh nàng, cạnh đó là hai tiểu ngư tinh khác đang lặng lẽ lau nước mắt bên thân thể của A Lan Nhược.

Chỉ là tình cờ gặp nhau thôi mà tiểu ngư tinh khóc nấc lên đến mức gần như lả đi: “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tỷ đừng dọa muội như thế, sao tỷ tỷ có thể chết được chứ?”, thân hình nhỏ bé cứng cỏi gắng gượng không ngất đi, lau nước mắt nước mũi, nói: “Mẹ ta nói khi có ai đó qua đời thì ít nhất cũng phải thắp cho nàng hai nén hương, chúng ta không có hương, nhưng sẽ cho tỷ hai cây đậu tương”.

Hai tiểu ngư tinh còn lại cũng rối rít đứng dậy đi theo tiểu ngư tinh kia, không lâu sau, trên người A Lan Nhược đã chất đầy đậu phộng và đậu tương đã được nấu chín. Nghĩa khí của nhóm tiểu ngư tinh thật khiến cho Phượng Cửu cảm động, cảm động cho đến khi bọn chúng lấy ra một hòn đá đánh lửa để hỏa táng A Lan Nhược.

Thừa dịp lửa còn chưa kịp bén, Phượng Cửu đang núp ở phía sau cây vội vàng dùng phép thuật đẩy thân thể của A Lan Nhược xuống nước. Một khắc kia khi thân thể ấy rơi vào trong nước, nàng lau mồ hôi trên trán, bình tĩnh ẩn vào trong đầm nước. Phượng Cửu nhẩm tính, một khi nàng nhích tới gần thân thể của A Lan Nhược, nói không chừng nàng có thể lập tức đổi lại, linh hồn mình nhập vào A Lan Nhược, còn thân thể của mỹ nhân này sẽ trở về quan tài băng, như vậy là ổn thỏa.

Nàng cầm tay A Lan Nhược lên, nhưng lại không có phản ứng gì; ôm lấy A Lan Nhược, vẫn không hề có phản ứng, niệm chú để hồn phách rời khỏi thân thể, nhưng lại cảm giác như ba hồn bảy vía của mình lúc này đã bị trói chặt trong thân thể của mỹ nhân nằm trong quan tài băng, không có cách nào có thể thoát khỏi được.

Chuyện này, thực ra cũng có vấn đề cần xem xét lại. Quả thật nàng cũng không phải là A Lan Nhược chân chính, cho dù có thoát ra khỏi thân thể ấy không thể trở về được nữa thì trong lòng cũng cảm thấy không có gì, nhưng nếu như sống với thân phận của A Lan Nhược, chi phí ăn mặc có thể không cần quan tâm, đổi lại, nếu sống với thân phận của mỹ nhân trong quan tài băng này, chẳng lẽ ngày nào cũng đi theo đám tiểu ngư tinh để ăn đậu tương sao? Món đậu tương này nếu thi thoảng ăn thì cũng có vẻ ngon miệng một chút, nhưng nếu ngày nào cũng ăn thì thực sự là cực hình.

Vả lại, nàng đã đáp ứng với Mạch Thiếu, lấy thân phận A Lan Nhược để giúp hắn, giữa chừng lại bỏ dở như vậy không phải là tác phong làm việc của nàng. Phượng Cửu đứng yên dưới mặt nước trầm tư, nếu như đã không thể quay trở lại thì phải làm thế nào để mọi người nhất định phải gọi nàng là A Lan Nhược đây? A, sử dụng thuật sửa đổi, có lẽ đem mọi ký ức của tộc Tỷ Dực Điểu về hình dáng A Lan Nhược đổi thành mỹ nhân trong quan tài băng là biện pháp tốt nhất.

Phượng Cửu nhớ cô cô của nàng có một câu danh ngôn: chỉ có những người mà con đường học hành không được tốt thì mới thực sự là những người thông minh. Ở hoàn cảnh này, chỉ trong chốc lát mà nàng có thể nghĩ được một kiến giải hay như vậy, trong lòng Phượng Cửu thầm khâm phục bản thân mình chân chính là một người thông minh, đồng thời cũng tán thưởng cách nhìn nhận của cô cô.

Có điều, việc học hành không được tốt rốt cuộc vẫn là một vấn đề: lúc phu tử dạy thuật tu chỉnh này, nàng ngủ gà ngủ gật không chú ý, khẩu quyết của thuật này rốt cuộc là như thế nào? Chiếc quan tài bằng băng bị Ngân Giao mang ra ngoài hiện tại đã rơi xuống hồ, đang nằm ở dưới lòng bàn chân nàng.

Phượng Cửu lúng túng đặt A Lan Nhược vào trong chiếc quan tài băng, tùy tiện đọc khẩu quyết của thuật tu chỉnh, tự trấn an bản thân rằng nếu là một người thông minh thực sự thì một cái thuật tu chỉnh nho nhỏ đâu có gì khó mà bận tâm. Xong xuôi hết thảy, nàng vứt hết mọi phiền não ra khỏi tâm trí, giẫm bọt nước đi lên trên mặt nước, định bụng xem Tức Trạch đánh nhau sao rồi.

Đám tiểu như tinh tới xem náo nhiệt đang rảnh rỗi ngồi tán gẫu, những chiếc lá sen đã bị ném hết lên bờ, ở ngọn núi phía xa tựa hồ như không có chút động tĩnh nào, trong khoảnh khắc, Phượng Cửu không khỏi cảm thấy trống rỗng. Cúi đầu nhìn lại về phía mặt nước, bóng người in trên mặt nước có mái tóc dài buông xõa, bên ngoài chiếc quần trắng khoác một chiếc áo bào nam nhân màu tím, nàng cảm thấy có chút quen thuộc.

Một luồng sáng trắng bỗng bừng lên trong suy nghĩ của Phượng Cửu, thiếu nữ nằm trong chiếc quan tài bằng băng kia chẳng lẽ chính là thân thể của nàng? Nàng không thể nhập trở lại thân thể của A Lan Nhược, phải chăng là bởi vì đây là nàng có cơ duyên may mắn được quay trở lại thân thể của mình? Ý nghĩ này khiến Phượng Cửu không nhịn được mà lùi lại phía sau một bước.

Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ thêm thì từ phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện một loạt những tia chớp lóe sáng, tiếng sấm dồn dập kéo tới, trên trời có hiện tượng kỳ lạ, ắt hẳn là có ác yêu đang bị hàng phục. Quả nhiên lúc này từ trên dãy núi phía xa truyền tới âm thanh rống gầm thảm thiết của con thuồng luồng, mưa ào ào rơi xuống, nhìn theo ánh sáng rực rỡ phát ra từ những cây bạch lộ thì có thể thấy cơn mưa ấy đỏ màu máu.

Phượng Cửu ngẩng đầu, lo lắng tìm kiếm thân ảnh của Tức Trạch, nhưng chỉ thấy được trong làn mưa khói mịt mùng kia, tử y Thần Quân vẫn thản nhiên, quanh người không hề có tiên pháp hộ thể, mái tóc trắng bị gió thổi tung, thanh kiếm trong tay như đã uống đủ máu, tỏa ra một thứ ánh sáng màu hồng nhàn nhạt, khí thế bức người.

Trên người Ngân Giao nhuộm đỏ máu, đã không thể nhìn ra thân thể ấy vốn là một con thuồng luồng nữa, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra sự hung ác, bộ dạng cực kỳ dữ tợn. Phượng Cửu không khỏi run sợ. Bị kích thích, con thuồng luồng phẫn nộ giương đầu gào thét, điên cuồng lao tới phía tử y Thần Quân, giống như thể đã bỏ hết pháp thuật, muốn dùng sức lực thuần túy để đánh cược thắng bại một lần cuối cùng.

Phượng Cửu lập tức hét lên : “Mau tránh đi!”. Nhưng tử y Thần Quân không hề né tránh, ngược lại giương kiếm nghênh đón, kiếm pháp rất mau lẹ, lại ổn định, chỉ chực chém thẳng vào đầu con thuồng luồng, nhưng tư thế không hề thay đổi, vẫn đứng yên một chỗ, con thuồng luồng cứ thế lao vào đâm thẳng vào thân thể của hắn.

Trong nháy mắt, Phượng Cửu thấy hắn chặt đứt đầu của con thuồng luồng, tuy đôi mày khẽ nhíu nhưng trên mặt không có chút biểu cảm đau đớn nào cả. Ánh sáng phát ra từ những cây bạch lộ trong phút chốc bỗng dập tắt, xung quanh tối đen như mực, Phượng Cửu cảm giác như mình đã nghe được thanh âm trời long đất lở khi đầu con giao long rơi xuống.

Nàng kêu lên hai tiếng ‘Tức Trạch’ nhưng không có ai đáp lại. Nàng lảo đảo bò lên một đám mây nhỏ, bay tới gần phía dãy núi ấy. Mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc, nàng liên tục gọi Tức Trạch nhưng tuyệt nhiên vẫn không hề có ai đáp lại. Trên không trung bỗng hiện ra bóng trăng tròn, đêm mùng hai tháng tư mà lại có trăng tròn, quả nhiên là chuyện hiếm thấy.

Cơn mưa mỗi lúc một lớn hơn, khiến màu máu dần nhạt nhòa đi. Đám mây dưới chân Phượng Cửu dính phải nước mưa, trở nên mềm nhũn, không trụ được nữa, hạ xuống ở cửa của một sơn động. Toàn thân nàng cũng ngấm nước mưa, trong ngực bỗng nhiên lạnh buốt. Tức Trạch đang ở đâu? Có phải hắn đã bị thương rất nặng rồi không, hay là hắn đã… Gần đây hắn đối xử với nàng cũng không tệ, mạo hiểm tới Không sơn hái hộ hồn thảo cho nàng, bắt cá cho nàng ăn, khi nàng bị hai tỷ muội Quất Nặc tính kế, hắn còn tới giải vây cho nàng.

Nàng không biết rốt cuộc vì sao hiện tại nàng lại cảm thấy rất hoang mang, cũng không hiểu bản thân mình đang run rẩy vì lạnh hay vì e ngại điều gì khác. Nàng chỉ cảm thấy nàng không thể đợi ở sơn động này, cho dù bên ngoài trời có mưa lớn hơn nữa, bất kể hắn có bị làm sao, nàng cũng phải tìm được hắn.

Đang định một lần nữa lao vào trong màn mưa, từ bên trong sơn động bỗng truyền ra một thanh âm nhỏ. Trong một sơn động sâu thẳm nơi rừng cây như vậy, rất có thể sẽ có một vài con thú kỳ dị. Phượng Cửu vịn vào bức tường đá, lần mò vào bên trong, nhưng không nghe được hơi thở của loài thú nào cả, bước thêm được một hai bước nữa thì chợt ngửi thấy mùi máu tanh quen thuộc.

Không kịp bám vào tường đá, Phượng Cửu vội vàng kêu lên hai tiếng dò xét: “Tức Trạch”, rồi cứ thế trượt chân ngã thẳng vào trong sơn động. Ở cửa động loang loáng ánh trăng, dưới ánh trăng hiện ra một bóng người, có điều, bên trong động cũng một màu đen như mực. Nàng vẫn luôn sợ bóng tối, lúc nhỏ khi đi đêm không may lọt vào một hang rắn, từ đó nàng không dám đi đường đêm, đêm nay không hiểu vì sao lại cả gan như vậy.

Bóng tối ngập tràn, trong sơn động một tia sáng thôi cũng không có, nàng sợ hãi, toàn thân run rẩy, định lấy một viên minh châu trong tay áo ra soi đường. Khi nãy lúc nàng đứng ở cửa động nếu lấy nó ra thì cũng không đến nỗi ngã lăn vào sơn động một cách mất mặt như vậy, nàng không hiểu vì sao khi đó mình lại quên mất việc này.

Ngón tay nàng vừa chạm vào viên minh châu trong tay áo, bỗng nhiên cảm thấy có một lực mạnh lao tới phía sau mình. Nàng định kêu “A” một tiếng thì đã nghe thấy âm thanh viên minh châu rơi xuống đất, theo một cái sườn dốc lăn thẳng vào hồ nước bên trong. Nước hồ nhờ đó mà tỏa ra một luồng sáng nhạt, nhưng chỉ có thể chiếu tới chân nàng.

Lúc này nàng mới phát hiện vừa rồi mình đã đứng ở bên cạnh đuôi một con rắn, chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi là giẫm phải nó, khó tránh khỏi bị hai chiếc răng chứa nọc độc của nó cắm thẳng vào cổ chân. Hiện tại, đuôi con rắn đã bị chặt đứt thành hai khúc. Một cánh tay đang ôm ở bên hông nàng, vững vàng giữ chặt nàng trong lồng ngực.

Nàng tuy chỉ là một tiểu cô nương, nhưng làm nữ đế ở Thanh Khâu đã nhiều năm như vậy, ở trong gia đình gia giáo hiểu biết sâu rộng ít nhiều cũng tiếp thu được một chút, hiểu được thời khắc này người cứu mình không hẳn không phải là kẻ địch, cần phải tỉnh táo một chút.

Nàng lấy lại bình tĩnh, như vô tình mà lại như cố ý đưa tay vuốt qua vạt áo bên hông, muốn mượn hành động này để dò xét xem rốt cuộc người ở phía sau mình có thân phận gì. Bàn tay nàng trượt qua một ngón tay của hắn, trên ngón trỏ không hề có vảy, không phải là yêu thú trên núi.

Ngón út mượt mà, cũng không phải người của ma tộc hay quỷ tộc. Bàn tay đó lớn hơn tay nàng rất nhiều, ắt hẳn là một nam nhân. Chỉ dựa vào những ngón tay dài, làn da mềm mại nhẵn nhụi, xem ra là một cậu ấm được sống an nhàn sung sướng. Trên bàn tay có một vài vết chai, cậu ấm này có lẽ thi thoảng cũng luyện đao hay kiếm gì đó.

Đang định mò mẫm tiến thêm một bước, bỗng nhiên cảm thấy hơi thở phía sau ngưng đọng lại, một sức mạnh kéo nàng trở lại, Phượng Cửu kịp phản ứng, phát hiện bản thân đang đứng ở vách núi đá, vây ở hai bên là cửa hang và vị công tử kia. Trên vách đá, từng giọt nước nhỏ rớt xuống mặt hồ tí tách, tí tách.

Trong ánh sáng mông lung, hai tay nàng bị giữ chặt, cậu ấm kia dán mặt gần lại, nhìn thẳng về phía nàng, bàn tay khô ráo đưa lên nhẹ xoa khuôn mặt nàng, như thể hắn đang kiểm tra giống như nàng mới làm khi nãy, khóe mắt, sống mũi, giống như chỉ là vô tình chạm phải. Nàng không biết thực ra hành động vuốt ve bàn tay kia khi nãy của mình chính là một sự trêu chọc, nếu như nàng biết được, cho dù có cho nàng một ngàn lá gan nàng cũng không dám làm như vậy.

Đúng rồi, cậu ấm chính là Tức Trạch Thần Quân. Khi nãy nàng không đoán được đó là Tức Trạch, bởi vì bàn tay kia ấm áp khô ráo, không hề dính bất cứ vết máu nào cả, sạch sẽ như thể vừa rồi không hề có trận chiến với Ngân Giao. Hiện tại, suy nghĩ một hồi, nàng và Tức Trạch đã gặp nhau một vài lần, cũng coi như là đã gặp nhiều, cho tới giờ vẫn chưa từng thấy có lúc nào hắn mang bộ dạng chật vật khổ sở, làm việc hiệu quả như vậy có lẽ chiến trường kia cũng chỉ khiến hắn bỏ chút ít công sức để xử lý mà thôi.

Ngón tay của hắn dừng lại trên bờ môi nàng, vuốt ve đôi môi của nàng, giống như đang đứng trước một tấm bình phong, bất tri bất giác mân mê bức danh họa tuyệt thế được phác thảo trên đó. Phượng Cửu run rẩy, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, ngón tay kia dừng lại ở bên mép.

Phượng Cửu gấp gáp liếm liếm khóe môi. Đôi mắt lạnh như băng của Tức Trạch bỗng nhiên trở nên âm u, trong thâm tâm nàng chợt cảm thấy có chút gì đó không đúng, theo bản năng lùi về phía sau một bước. Thân thể nàng dán chặt vào bức tường đá phía sau, trong khoảnh khắc, môi Tức Trạch đã dán lên môi nàng.

Nàng kinh hãi chực hét lên một tiếng, lại vô tình tạo cơ hội cho đầu lưỡi của hắn tách mở hai hàm răng của nàng ra, trượt vào trong miệng nàng. Đôi mắt hắn nhắm lại, khuôn mặt ưu nhã trầm tĩnh nhưng lực tạo ra lại giống như một cơn lốc, nàng cố gắng giãy dụa nhưng hai tay bị hắn giữ chặt không thể phản kháng.

Nàng ngửi thấy mùi máu tanh và mùi hương bạch đàn thoang thoảng. Phượng Cửu cảm thấy đầu óc mơ màng. Sức lực như vậy cơ hồ khiến Phượng Cửu rên rỉ, may mắn sao nàng còn khống chế được bản thân, có điều, việc răng môi dây dưa này khiến hơi thở nàng trở nên gấp gáp hơn nhiều.

Hai cánh tay của nàng đã được thả tự do, một tay hắn giữ chặt eo nàng, khiến cho nàng mỗi lúc một dựa sát vào hắn hơn, một cánh tay khác trượt trên bờ vai nàng, đỡ lấy đầu của nàng, tránh cho nàng không chống đỡ được mà ngã xuống. Hai tay nàng chủ động đưa lên vòng qua cổ hắn, nàng dường như đã quên cả giãy dụa.

Hắn càng hôn càng sâu. Phượng Cửu không biết tại sao nàng cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc, như thể nàng đã từng biết rằng trong trường hợp này, tay nàng nên đặt ở vị trí như vậy. Trong đầu nàng trống rỗng. Đôi môi hắn trượt qua cổ nàng, nàng cảm thấy hơi thở của hắn đang phả vào bên tai mình.

Có cảm giác giống như mình là một cây hoa sen, bị bàn tay của hắn đốt cháy. Cảm giác này có chút giống, giống với… Đầu nàng bỗng nhiên đau nhói, trong tâm tưởng hiện lên một ngôi mộ dưới cơn mưa rả rích, sương mù tản ra, một trận gió mát chợt thổi qua. Tinh thần hồi phục về trạng thái ban đầu.

Trong động bỗng vang lên tiếng nước chảy, thạch nhũ tựa như không hề chú ý tới hai người, bất ngờ để một vài giọt nước trượt xuống, giống như chợt có tiếng đàn vang lên trong không gian yên tĩnh. Phượng Cửu dùng một lực mạnh đẩy Tức Trạch ra, nhưng hắn vẫn không hề động đậy.

Bờ môi hắn lướt qua xương quai xanh của nàng, khiến nàng không khỏi kêu đau một tiếng. Hắn vùi đầu trên vai trái của nàng, hai tay vẫn ôm eo nàng, nhẹ giọng nói: “Này, đừng có đẩy, ta chóng mặt”. Bàn tay Phượng Cửu đặt trên ngực Tức Trạch có chút ngập ngừng, đưa lên trước mắt.

Mượn ánh sáng của viên minh châu trong đầm nước, nhận thấy tay mình dính đầy máu, Phượng Cửu không khỏi hít sâu một hơi, vội vàng nói: “Chảy nhiều máu như vậy, không chóng mặt mới là lạ”. Người đang dựa đầu trên vai nàng lúc này dường như trở nên yếu ớt hơn: “Đừng động, để cho ta dựa một lát”.

Mùi máu tươi ngày càng nồng nặc, Phượng Cửu cắn răng nói: “Chỉ dựa vào thôi thì không được, ngươi cần nằm xuống, vết thương còn chưa băng bó kia mà”. Tức Trạch thấp giọng: “Đang chuẩn bị băng bó thì nàng đã đến rồi”. Thanh âm Phượng Cửu buồn bực, nói: “Ta không có cho ngươi đặt ta trên tường như vậy”.

Tức Trạch không thèm để ý nói: “Mới vừa rồi không cảm thấy đau nên mới làm vậy”, lại nói: “Chớ có chọc lời của ta, nói xong lại thấy đau hơn”. Đỡ Tức Trạch bị thương ngồi xuống, dàn xếp xong xuôi mọi chuyện, Phượng Cửu mới bắt đầu suy tư, chuyện này, gọi là gì? Nàng bị chiếm tiện nghi rồi, hơn nữa còn bị chiếm hoàn toàn.

Theo lý thuyết, nàng nên nổi giận, phàm là cô nương có chí khí, hiện tại cho dù chửi hắn một trận cũng là quá nhẹ rồi. Nhưng hắn hôm nay lại bị trọng thương, nàng chưa kịp đánh chửi gì đã mệt mỏi tới mức gần như bất tỉnh, nàng làm sao có thể so đo với hắn chứ? Nàng thực sự không hiểu, khí lực vừa rồi của hắn là lấy từ đâu ra? Trận chiến như vậy thực sự có chút khiến cho nàng cảm thấy kinh sợ.

Nhưng sau trận chiến đó mà hắn vẫn có thể nghĩ tới một chuyện thân mật như thế, nàng cho dù nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua. Thật ra thì, hôm nay, nàng coi như được mở rộng kiến thức. Trong động chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt mềm mại chiếu lên hai chiếc bóng của họ. Hai bóng dáng bất động ngồi nghe tiếng mưa bên ngoài vẫn chưa ngừng rơi.

Nghe tiếng mưa vu vi, Phượng Cửu nhất thời có chút thất thần. Ở Thanh Khâu, tính trong tộc Cửu Vĩ Hồ mà nói, ba vạn tuổi như nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ, là một thần tiên còn khá nhỏ tuổi. Ở tuổi này của nàng, trải nghiệm chuyện gió trăng cũng đã đủ tư cách, nhưng nói đến chuyện phòng the, thì có vẻ sớm hơn mấy ngàn năm.

Hơn nữa, lúc nàng là một tiểu hồ ly lông chưa đủ dài chỉ sùng bái thích Đông Hoa Đế Quân. Nghe Chiết Nhan nói, so với một cô nương ôm ấp tình yêu mãnh liệt, có lẽ Đế Quân thích một cô nương thuần khiết hơn, vậy là nàng nghiễm nhiên toàn tâm toàn ý khiến bản thân mình trở nên thuần khiết trong sáng.

Nàng từng được mời đọc những cuốn sách không giống như sách học ở trường, nếu quả thực Đông Hoa Đế Quân không có sở thích như vậy, nàng đã xem hết rồi, nhưng nghĩ đến việc Đế Quân vừa ý những cô nương thuần khiết… Nàng không hề mở ra xem dù chỉ một chữ, không những thế còn mang tất cả đi biếu cho cô cô nàng.

Năm đó, cha nàng ép gả nàng cho Thương Di, là một thời cơ tốt để tìm hiểu chuyện phòng the. Theo lý thuyết, trước khi xuất giá, mẹ nàng sẽ chỉ cho nàng những chuyện này, nhưng bởi vì năm đó, nàng bị trói lại tống lên kiệu hoa, khiến cả Thanh Khâu bị náo loạn, mẹ nàng có lẽ vì thế mà cảm thấy rối rắm, chỉ nhìn thấy nàng thôi cũng đã muốn mệt mỏi, đương nhiên quên luôn cả nói với nàng chuyện ấy.

Nàng xuống phàm trần báo ân, vô luận là vị Tống hoàng đế kia hay Diệp Thanh Đề, nàng còn chưa cầm dù chỉ là đầu ngón tay út, thế nên chuyện này tự nhiên không cần phải đề cập. Đến lúc này, Phượng Cửu mới giật mình. Nàng đã lớn như vậy, Tống hoàng đế, Diệp Thanh Đề, Tức Trạch Thần Quân, tính ra nàng đã được gả đi những ba lần: Thương Di Thần Quân là gả đi không thành, hiện tại còn vừa mang danh quả phụ, vừa bị bó buộc bởi một phu quân khác nữa.

Đương nhiên, chuyện này đối với thần tiên cũng không có gì là ly kỳ, ly kỳ chính là nàng tới giờ vẫn chưa hề biết chút ít nào về chuyện phòng the. Năm ấy, lúc nàng cố chấp theo đuổi Đông Hoa, nàng đã nghĩ bằng bực này kinh nghiệm, khiêm tốn mà nói thì bản thân mình cũng là một người từng trải rồi, nhưng trên đời này làm gì có một người từng trải mà giống như nàng? Trước kia chưa từng nghiên cứu, hôm nay đắn đo suy xét một lần, Phượng Cửu nhận ra được, so với cô cô của nàng sống mười bốn vạn năm trên đời mới được gả đi, nhân duyên của nàng là bổn phận phải chấp nhận lấy.

Mấy người dì của nàng thường xuyên ghen tỵ nàng lớn lên có khuôn mặt đẹp, lông chưa đủ dài cũng đã trở thành một tuyệt đại yêu cơ* đủ sức đùa bỡn những nam tiên khác, thật sự là rất không có tiền đồ, nên cứ hễ gặp nàng là lại ca thán. Nàng hôm nay mới hiểu ra, bản thân nàng quả thực đã khiến cho tộc hồ ly đỏ hổ thẹn.

*Yêu cơ: lẳng lơ, mê hoặc lòng người Trước kia, lúc bị mấy dì ca thán, nàng đã từng nghĩ nếu như bản thân có thể đoạt được Đông Hoa Đế Quân vô tình vô dục sẽ là một thành tựu còn tuyệt vời hơn cả thành tựu một tuyệt đại yêu cơ có thể đạt được, đến lúc đó nàng sẽ danh chấn khắp tộc hồ ly đỏ, ngay cả những tiểu hồ ly trong tộc cũng sẽ sùng bái nàng.

Nhưng đến khi theo đuổi Đế Quân không thành, nàng mới hiểu thì ra là làm một tuyệt đại yêu cơ cũng không hề dễ. Mà hiện tại, ngay cả chút chí khí ấy nàng cũng không còn, đã quên lãng rồi. Nàng nghĩ rất nhiều, chỉ cảm thấy những năm này nàng thật sự đã khiến cho bản thân trở nên quá thuần khiết rồi, khi rảnh rỗi cần phải đi chợ mua lấy mấy cuốn xuân cung đồ mới được.

Loại sách này, không biết ở chợ có bán hay không nữa. Củi khô cháy trong lửa đỏ tạo ra những âm thanh tí tách. Mới vừa rồi Phượng Cửu thi triển pháp thuật mang một bó củi ướt đẫm từ bên ngoài vào hong khô, một nửa để nhóm lửa vừa để sưởi ấm, vừa để xua đuổi rắn rết, một nửa trải ra, kết hợp với cỏ khô, lại đem chiếc tử bào trên người phủ lên trên làm thành một chiếc giường cho Tức Trạch nằm nghỉ.

Nàng cảm thấy chiếc áo choàng kia với bộ đồ tím trên người Tức Trạch hơi có chút quen thuộc, nhưng nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều. Lúc này ánh lửa đã chiếu sáng khắp sơn động, Thủy Nguyệt đầm tuy là một nơi hỗn loạn, thế nhưng cũng coi như là một vùng đất tốt, bao quanh đầm là những ngọn núi nhỏ nhưng đều rất đẹp mắt, ngay cả cái động này tuy nhỏ nhưng trông cũng không tầm thường chút nào.

Hai người bọn họ tạm thời ở trong động. Động này vốn cao mà rộng rãi, từ vách động mọc ra những đám tử đằng, khi ánh lửa chiếu lên tạo ra những khoảng tối âm u trên vách. Bên cạnh đầm nước nhỏ có những cây cổ thụ xanh tốt cành lá rậm rạp dù quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Ở giữa đầm là những khóm sen trắng, hồng đan xen lẫn nhau như đang trôi nổi giữa trời mây. Cảnh sắc nơi này đúng là trời sinh để ngồi thiền. Tức Trạch Thần Quân nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường mà Phượng Cửu tạo ra, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước. Bả vai bị sừng Ngân Giao đâm vào dù đã được băng bó nhưng máu vẫn thấm ra ngoài, tuy nhiên tinh thần so với lúc đầu thì đã tốt lên rất nhiều.

Phượng Cửu thầm nghĩ cũng may chỗ bị đâm là vai hắn, nàng ngồi ở xa hỏi vọng lại: “Hiện tại ngươi còn đau nhiều không? Có thể nói chuyện được không?”. Tức Trạch liếc thấy nàng cơ hồ như ngồi ở một phía rất xa, nhíu nhíu mày đáp: “Có thể”, sau lại bổ sung: “Có điều với khoảng cách này, nàng chắc phải hét lên mới được”.

Phượng Cửu ngồi xích lại gần một chút, ánh mắt chăm chú nhìn vết máu trên vai Tức Trạch, cảm thấy hắn chắc phải rất đau đớn. Nàng thắc mắc: “Lúc nó lao đến, tại sao ngươi lại không né tránh vậy?”. Tức trạch lãnh đạm nói: “Nàng nói gì ta nghe không rõ, nói lớn hơn một chút đi!”.

Phượng Cửu phồng mồm, tiến lại gần thêm mấy tấc*, oán hận nói: “Chắc chắn là ngươi nghe rõ mà”. Nhưng bộ dạng bất động thanh sắc này của Tức Trạch dường như tỏ ý nếu nàng không ngồi gần vào bên cạnh hắn, hắn tuyệt đối không mở miệng. Nàng thật sự là rất tò mò, đành ôm một bó cỏ dại làm cái nệm cói nhỏ ngượng ngùng ngồi cạnh hắn, hỏi lại: “Tại sao ngươi lại không né tránh vậy?”.

*Tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước Trung Quốc Tức Trạch nhìn nàng: “Vì sao phải trốn, ta chờ đã hai ngày, chính là chờ thời cơ này. Không đặt chính mình vào thế hiểm thì sao có thể giết chết đối phương?”. Hắn nói những lời dửng dưng như vậy, nhưng Phượng Cửu nghe mà kinh hãi, phản bác lại: “Cũng có rất nhiều người ở trên chiến trường đánh thắng trận nhưng tuyệt đối không đặt chính mình vào thế hiểm như ngươi, ngươi thật sự là lỗ mãng”.

Tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng hiểu được hắn cũng không lỗ mãng, nhất cử nhất động đều cực kỳ bình tĩnh, nếu không sừng con Ngân Giao kia hẳn không chỉ đâm vào vai. Nàng dù không có kinh nghiệm trên chiến trường, nhưng khi đánh nhau cũng sử dụng một chút mưu mô thủ đoạn. Đấu võ mồm cũng vậy, trước hết làm cho đối phương tức giận sẽ thắng dễ dàng hơn là cứ đường đường chính chính mà đấu.

Tức Trạch lại không vì lời nói của nàng mà giận, ngược lại tỏ vẻ nghi hoặc: “Những năm gần đây toàn chuyện đánh nhau lẻ tẻ mà mọi người có thể gọi là chiến trường sao? Chẳng qua cũng là chuyện trẻ con đánh nhau mà thôi. Lần này ta chỉ là tiện tay giết chết Ngân Giao, cũng không phải việc gì to tát cả”.

Phượng Cửu tức giận nói: “Khi đó ngươi cũng quá tự tin rồi, nếu ngươi dùng pháp thuật thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi vì sao lại không dùng chứ?”. Tức Trạch suy nghĩ chỉ trong chốc lát, thử dò xét hỏi: “Dùng pháp thuật để làm ra vẻ ta có thể đánh sao?”.

Phượng Cửu nhặt hòn đá nhỏ bên cạnh, muốn ném thẳng vào Tức Trạch một cái cho viết thương của hắn nặng thêm, nhưng Tức Trạch đã kịp thời cầm được tay nàng, đưa mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: “Tức giận như vậy là do vừa rồi ta hôn không tốt sao?”. Phượng Cửu tay cầm hòn đá nhỏ, đầu óc nhất thời trống rỗng, đề tài tại sao lại tự nhiên chuyển sang phía nàng một cách rất không liên quan như vậy, vừa rồi không phải là bọn họ đang nói về một chuyện rất đứng đắn sao? Nàng ngẩn ngơ trong chốc lát, máu nóng toàn thân nhất thời đều xông lên não, cắn răng nói: “Không phải tất cả mọi người đều nói ngươi là vị tiên vô dục vô cầu sao?”.

Vấn đề này Tức Trạch cũng chỉ suy nghĩ trong nháy mắt, nói: “Ta trúng độc, trong máu Ngân Giao có độc”. Phượng Cửu nhìn khuôn mặt của hắn, gương mặt tuấn mỹ lúc này tái nhợt, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn, nàng cảm thấy lý do này có thể tin được phần nào. Chẳng biết tại sao dạo này Tức Trạch dường như có nhiều hảo cảm với nàng hơn, nhưng nhớ tới ngày trúng phải tương tư dẫn của Quất Nặc, nàng đã làm mọi cách dụ dỗ hắn mà hắn vẫn ngồi yên, tâm không loạn, không hề làm hại nàng, hắn tuy khiến người khác nhìn không thấu, nhưng chắc chắn là một chính nhân quân tử.

Nàng tự hiểu rằng, việc hắn làm vừa rồi cũng chỉ là bất đắc dĩ, nàng mặc dù bị chiếm tiện nghi, nhưng trong lòng hắn có lẽ còn khó chịu hơn, nhất thời cảm thấy đồng cảm, có chút xót thương nói: “Ta từng thấy trong một cuốn sách của cô cô có nhắc tới kiểu trúng độc giống như ngươi vậy, nhưng xét ra thì nghiêm trọng hơn ngươi một chút.

Như vừa rồi chỉ vì giải độc, ta cũng không phải… không phải loại thần tiên hay nghi ngờ mà không có tâm hành y cứu thế, chuyện này không cần nói tới nữa, ngươi cũng không cần áy náy, bỏ qua đi”. Tức Trạch đồng ý nói: “Được, ta sẽ cố gắng không nhớ tới”, nghiêng người nói với nàng: “Nàng hát cho ta nghe một bài đồng dao đi”.

Phượng Cửu nghi ngờ: “Tại sao?”. Tức Trạch nói: “Đau quá, ta không ngủ được”. Mặc dù tất cả chỉ là lời nói nhảm của hắn nhưng Phượng Cửu lại tin ngay không chút nghi ngờ, mà chữ đau kia còn như đâm thẳng vào trái tim nàng. Một con người mạnh mẽ khi rơi vào yếu thế thì càng đáng thương hơn, nàng lại càng thêm thương hại, cảm thấy Tức Trạch nắm tay nàng như vậy thật bất tiện, nàng dứt khoát từ bỏ chiếc đệm cỏ, ngồi xuống bên cạnh giường của hắn.

Phượng Cửu biết được lúc này, tâm trạng của Tức Trạch không được tốt nên nàng cũng chỉ chọn một bài đồng dao nhẹ nhàng để hát. Có một thanh âm vang lên, giống như làn sương mù khẽ bay trong sơn động, đầu Tức Trạch đặt trên đùi nàng, bàn tay nắm lấy tay nàng, đặt trên ngực hắn, đôi mắt khép hờ, bộ dạng rất an tĩnh.

Nàng đoán trước được có lẽ hắn đã ngủ, liền ngừng hát, lại nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Khi còn nhỏ ta cũng từng nghe người ta hát đồng dao, nhưng không giống với bài nàng hát”. Phượng Cửu nói: “Ngươi đâu có biết hát”. Tức Trạch vẫn nhắm mắt: “Ai nói là không?”, hắn hừ giọng, “Đêm mười lăm, ánh trăng sáng, ánh trăng chiếu xuống ngọn núi xanh, dưới chân núi, nơi có dãy tường rào thấp, cô nương rắc hạt đậu xanh, dây leo xanh quấn trên hàng rào thấp, dây leo xanh nở ra đóa hoa xanh, hái đóa hoa xanh về làm kẹo mật”.

Trong ấn tượng của Phượng Cửu, lúc còn tấm bé, ngay cả cha nàng cũng chưa từng hát đồng dao ru nàng ngủ. Trong vốn hiểu biết tích lũy ba vạn năm của nàng, hai chữ đồng dao luôn luôn được cho rằng không hề dính dáng tới nam nhân. Nhưng lúc này Tức Trạch lại hát một bài, khiến cho nàng cảm thấy đồng dao hợp để cho nam nhân hát hơn.

Thanh âm của hắn vốn rất êm tai, thanh âm phát ra lúc này lại trầm thấp, nghe giống như một bài chúc thiên đảo ca thời thượng cổ. Trước kia nàng từng được bà ngoại hát cho nghe bài đồng dao này một lần, nhưng không có cảm giác giống như hiện tại. Hồi lâu sau, nàng mới hồi phục tinh thần, nhẹ giọng nói: “Bài này ta từng nghe rồi, có điều câu cuối cùng không giống như vậy, mà là làm đồ cưới.

Dây leo xanh nở ra đóa hoa xanh, hái đóa hoa xanh về làm đồ cưới. Ngươi tự ý đổi lời hát như vậy đúng không, chẳng lẽ khi còn bé ngươi rất thích ăn kẹo mật ư?”. Trong động nhất thời yên tĩnh, đống lửa cũng sắp tắt, nàng tựa vào cây an thiền, thanh âm đáp lại của Tức Trạch còn nhỏ hơn cả thanh âm của nàng: “Nếu như đã từng ăn thì ắt hẳn là sẽ thích.

Ta không có cha mẹ, khi còn nhỏ không có ai làm kẹo mật cho ta ăn. Lúc nhìn thấy người khác ăn, có lẽ là cảm thấy có chút ngưỡng mộ”. Phượng Cửu đang mơ màng buồn ngủ, nhưng những lời này lọt vào tai lại khiến nàng có điểm đau lòng, không kìm được nắm lấy ngón tay hắn, giống như thể đêm nay nàng mới được biết nhiều hơn về Tức Trạch.

“Sau này nàng sẽ làm cho ta ăn chứ?”, nàng nghe được hắn hỏi như vậy, nhẹ nhàng gật gật đầu. Trong cơn buồn ngủ ríu mắt, Phượng Cửu nghĩ rằng hắn nhắm mắt không nhìn thấy nên đưa tay vuốt ve ngón tay hắn như dỗ trẻ nhỏ: “Được, ta làm cho ngươi ăn, ta biết làm kẹo mật mà”.

Ngọn lửa đỏ nhỏ dần lại, bóng cây tử đằng in trên vách động mờ nhạt dần đi, hoa sen tám lá trong đầm nhẹ nhàng khép những cánh hoa lại. Tử y Thần Quân mở mắt, nhìn thấy thiếu nữ trước mắt đã chìm vào mộng đẹp. Mái tóc dài đen như mực xõa ra, rủ xuống mặt đất, giống như một dải lụa đen, búi tóc chưa kéo hết xuống, lộ ra gương mặt thanh tú ngây thơ, vết bớt đỏ hình lông phượng trên trán dường như mở rộng ra, khiến cho khuôn mặt trắng như tuyết đẹp một cách diễm lệ.

Đây mới thực sự là Phượng Cửu, Đế hậu mà hắn đã lựa chọn. Có điều, thuật tu chỉnh mà nàng đã dùng quả thực là bị sử dụng rất lộn xộn. Loại trình độ tu chỉnh thuật này, ước chừng chỉ có thể qua mắt được Trà Trà pháp lực thấp kém mà thôi. Tay hắn vuốt ve bông hoa trên trán nàng, chỉnh sửa lại tu chỉnh thuật trên người nàng.

Nàng lẩm bẩm một vài tiếng gì đó, nhưng không tỉnh lại. Cửu vĩ bạch hồ và xích hồ* vốn đã khó hợp huyết, nhưng không ngờ khi sinh ra nàng lại là con hồ ly đỏ chín đuôi duy nhất trong thiên địa, lớn lên còn xinh đẹp như vậy, cũng coi như là có chút liên quan tới cha mẹ. Hắn cảm giác mình cũng thật là tinh mắt.

*Cửu vĩ bạch hồ: tộc hồ ly trắng chín đuôi, ý nói dòng tộc của Bạch Dịch, phụ thân Phượng Cửu (cũng là dòng tộc của Bạch Thiển). Xích hồ: cáo lông đỏ, ý nói đến dòng tộc của mẫu thân Phượng Cửu. Nhưng lại có một chuyện có chút ly kỳ. Hắn tin chắc rằng, lúc đầu hắn đích thân mang linh hồn Tiểu Bạch đặt trong bụng Quất Nặc, kết quả linh hồn nàng lại nhập vào thân thể A Lan Nhược.

Trước đây, chuyện như vậy xảy ra là có thể hiểu được bởi vì thế giới này khi được tạo ra còn có điểm sai sót, nhưng hôm nay, hồn phách nàng đã quay trở lại thân thể rồi. Chuyện này không phải tầm thường. Nếu như nói Tiểu Bạch chính là A Lan Nhược, A Lan Nhược chính là Tiểu Bạch… Đế Quân tiện tay khởi động một thuật pháp khiến đối phương ngủ mê man ở giữa lông mày của Phượng Cửu, đứng dậy ôm nàng đi ra khỏi sơn động.

Vết thương trên vai tự nhiên lại đau, nhưng loại đau đớn này hắn đã rất quen thuộc rồi; hắn vui vẻ giả bộ ở trước mặt Phượng Cửu, bởi vì hắn nghĩ rằng, Tiểu Bạch rất dễ mủi lòng thương xót, hắn chỉ cần thường xuyên giả vờ yếu ớt, cho dù hắn có gặp phải lúc nàng tức giận ngập trời, cũng có thể đón được lưỡi dao hóa giải.

Tiểu Bạch chính là có nhược điểm chí mạng này, nhưng hắn cũng không lo lắng những nam tiên khác có lợi dụng nhược điểm này của nàng hay không. Hắn cảm thấy, mặc dù bọn họ cũng có thể có ý định đó, nhưng da mặt còn chưa đủ dày để thực hiện. Có đôi khi, thực ra hắn cũng không hiểu nổi những người này, da mặt là vật ngoài thân, có cần phải coi trọng như vậy không? Ngoài núi, mưa lạnh đã thôi rơi, một vài ngôi sao sáng cũng đã ẩn hiện trên nền trời.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã tìm được thân thể A Lan Nhược nằm trong quan tài băng chìm dưới đáy nước. Đế Quân ôm Phượng Cửu, gọi vài đám mây tới nâng hòm quan tài bằng băng chứa thân thể A Lan Nhược lên. Vừa ra khỏi cấm địa Thủy Nguyệt đầm, nhìn chăm chú vào bên trong hòm quan tài băng, thân thể A Lan Nhược giống như đã được định trước, từng chút từng chút một biến mất vô ảnh.

Trong khoảnh khắc, bên trong chiếc quan tài băng đã không còn bóng giai nhân khuynh thành nữa. Phượng Cửu đang ôm cổ hắn ngủ, bỗng nhiên khẽ cựa quậy trong lồng ngực hắn. Hắn tìm một gốc cây già ngồi xuống, để nàng được nằm thoải mái hơn trong lồng ngực của hắn. Chân mày hắn hơi cau lại, có chút trầm tư.

Đây là thay thế vị trí. Bởi vì Tiểu Bạch là A Lan Nhược, hoặc A Lan Nhược từng là Tiểu Bạch chuyển thế, cho nên lúc đầu hồn phách nàng mới có thể phá vỡ linh lực của hắn mà nhập vào thân thể A Lan Nhược, thay thể hồn phách A Lan Nhược trong thế giới này. Giống như lúc đó, hắn không hề đem thân thể Tiểu Bạch tới nghỉ ngơi ở Thủy Nguyệt đầm, nhưng thân thể nàng lại tiến vào bên trong cấm địa này, hẳn là từ thể xác đến linh hồn cũng hoàn toàn thay thế được A Lan Nhược, tựa như lúc này.

Nhưng giả sử Tiểu Bạch thật sự là A Lan Nhược… Nếu như hắn không có nhớ lầm thì A Lan Nhược được sinh ra từ hai trăm chín mươi lăm năm trước, năm thứ năm thịnh tịch vương triều* Vũ Đức, họ Tướng Lý của tộc Tỷ Dực Điểu. *Thịnh tịch vương triều: ý chỉ vương triều thịnh vượng Ba trăm năm trước, Tuệ Minh Cảnh hiện lên dấu hiệu sụp đổ, nghênh đón đại kiếp đầu tiên trong thiên địa, hắn sử dụng hơn phân nửa tu vi để chỉnh sửa lại, muốn lấy lại được tu vi đã mất, cần phải ngủ liền trăm năm.

Lúc A Lan Nhược sinh ra, hắn chính xác là đang chìm trong giấc ngủ trường kỳ đó. Mặc dù không nắm được thế sự, nhưng theo như lời Trọng Lâm báo lại những việc lớn việc nhỏ trong Thần giới cho hắn, khi đó Tiểu Bạch chắc chắn đang ở tại Thanh Khâu tu thân dưỡng tính. Ti Mệnh tinh thông bát quái đã từng nhắc qua, trong ba trăm năm ấy, Tiểu Bạch nàng chỉ rời khỏi Thanh Khâu duy nhất có một lần trong thời gian dài, đó là 228 năm trước, xuống phàm giới báo ân gì đó gần mười năm.

Nói như vậy, lúc A Lan Nhược ra đời, Tiểu Bạch không thể nào đến Phạn Âm cốc được, thời gian tính ra không trùng nhau. Vả lại, tướng mạo của hai người cũng không giống. Tiểu Bạch và A Lan Nhược, chắc chắn là có mối liên hệ gì đó, nhưng rốt cuộc là quan hệ như thế nào, lúc này lại không thể đều tra ngay được.

Nếu như có diệu hoa kính ở đây, hắn sẽ có thể nhìn thấy hết được kiếp trước và kiếp này của A Lan Nhược, hết thảy mọi sự đều có thể được giải quyết dễ dàng, đáng tiếc diệu hoa kính hiện tại lại đang ở trên Cửu Trùng Thiên. Hắn xưa nay luôn cảm thấy cái thác nước này ngoại trừ khi làm một chiếc gương trông cũng phong nhã một chút thì cũng chẳng có lợi ích gì mấy, không nghĩ tới cũng có lúc lại cần dùng đến nó.

Vì kế hoạch hiện tại đang hướng tới, chỉ còn cách làm thử một lần. Có lẽ cần phải tìm ở nhiều nơi xem có những vật liệu thích hợp hay không, hắn nhớ được Phạn Âm cốc có một vài ngọn lúi có rất nhiều linh khí. Đã lâu rồi hắn chưa chế tạo gương, chế tạo diệu hoa kính còn khó hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.