Hoàng Đế Là Học Sinh Chuyên Tự Nhiên

Chương 54




Hai giờ sau, rút cục Tô Vận cũng xuống xe.

Lúc bước xuống, cô thở hắt ra, đem chai trà ướp lạnh vừa mua lăn qua lăn lại trên má cho mát.

Vừa rồi trong gương ở toilet, khuôn mặt cô đỏ như tôm luộc, còn thái dương bên trái và cánh tay cũng đỏ bừng.

Hơn mười phút sau, Tô Vận thấy mát mẻ toàn thân, không còn mồ hôi ướt đẫm.

Cô cúi đầu nhìn lại cái vết trên váy, quyết định chuyện đầu tiên làm khi về đến ký túc xá chính là thay chiếc váy này đi. Chỉ là trong lúc vô tình nhìn đầu sợi chỉ, mặt cô vốn đang trắng nõn bỗng đỏ ửng, đến hai tai cũng đỏ hồng theo. Cô chưa từng nghĩ mình cũng có thời điểm hoa si thế này.

Xem như có duyên gặp mặt sao?

Cô ngẩng đầu nhìn về ra ngoài cửa sổ, tốc độ xe quá nhanh, không kịp thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng tâm tình trong lòng không tồi.

Kỳ thật chính cô phải kinh ngạc, lúc ấy thế nào mà cô lại qua bên ấy, lại có dũng khí mà mượn anh đồ cơ chứ?

Chính là lúc trước còn học đại học, cô đã từng như vậy thích một người, cũng là trước đấy anh ấy theo đuổi cô, chứ cô trước sau đều không có dũng khí đi thổ lộ.

Thế mà hôm nay lại…

Rốt cục dũng khí ở đâu mà có?

Cuối cùng Tô Vận hành vi não tàn hôm nay là vì trời quá nóng, cô lại mặc đồ quá kín, chính là làm não thiếu dưỡng khí.

Trong túi lại truyền đến tiếng chuông điện thoại, cô đem đồ uống trong tay để lên cửa sổ, mở ra túi lấy ra di động, là cô em Tô Nịnh Nịnh.

“Alo, Nịnh Nịnh.”

“Chị, sao hôm nay thế nào lại đi rồi? Không phải nói muốn ở nhà nhiều hơn hai ngày sao?”

Tô Vận trả lời: “Chủ nhiệm tối hôm qua gọi điện thoại gọi chị trở về, bệnh viện đang đông, không đủ nhân sự.”

Kì thật trong khoa có một vị cao tuổi cực kì quan trọng, lại đặc biệt thích cùng cô nói chuyện phiếm giải khuây. Cô lớn như vậy còn có người lớn thích sao?

Tô Vận còn đang làm việc nên Tô Nịnh Nịnh cũng không hỏi nhiều, biết rằng bệnh viện kia không phải bệnh viện bình thường, công việc lúc nào cũng chất núi.

Cô lại hỏi Tô Vận: “Chị, mấy ngày nay tinh thần của mẹ em có tốt không?”

Tô Vân: “Ừ, mợ hẳn là đã khỏi rồi. Bên bệnh viện kia cũng không kiểm tra ra cái gì nữa. Chờ thời tiết mát mẻ chút chị sẽ đưa mợ lên Bắc Kinh làm kiểm tra toàn diện.”

Tô Nịnh Nịnh: “Vậy cũng tốt.”

Đầu máy bên phía Tô Nịnh Nịnh thật ồn ào, hẳn là đang ở phim trường, cô ấy lúc này chắc đang giờ giải lao. Tô Vận liền hỏi: “Em vẫn còn đang đóng phim?”

“Ừm, sắp đóng máy rồi, hôm nay là cảnh cuối. Thật ra vai phụ này cũng chẳng có gì, nhưng đạo diễn lại cứ nhất định cho em một chân haha. Đúng rồi, chị, cuối tuần này em được nghỉ ba ngày, đến lúc đó mình gặp nhau nhé.”

“Tốt thôi.” Tô Vận còn tưởng được nói chuyện với Tô Nịnh Nịnh thêm vài câu, nhưng hình như bên kia người đại diện của cô ấy gọi, Tô Vận chỉ kịp dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Lúc Tô Vận tới Bắc Kinh đã là sẩm tối. Lúc trước chủ nhiệm Di đã gọi cho cô, muốn đón cô ở nhà ga. Vừa mới bước xuống sân ga, cô đã nghe thấy được từ xa có người kêu cô: “Tô Vận, bên này.”

Tô Vận theo hướng âm thanh nhìn lại, cô đáng yêu đến mức nào mà chủ nhiệm đã sớm ở đây đợi cô rồi. Cô nhanh bước đi đến. Khi đến gần, Tô Vận đem hành lý đưa cho chủ nhiệm Di, vui sướng khi người khác gặp hoạ: “Chủ nhiệm, nhìn sắc mặt này liền biết, nhất định vừa bị Bộ trưởng Lưu cho ăn mắng, có đúng không?”

Nếu không bị mắng đến hỏng nhất định không đích thân đến tận ga đón cô.

Chủ nhiệm Di: “… Tô Vận, tháng này cô có muốn tiền thưởng không vậy?”

Tô Vận nghẹn cười, chủ nhiệm hay dùng câu này để uy hiếp các cô, cô có muốn tiền thưởng tháng này không.

Sau đó trong phòng sẽ đồng loạt hô: Không muốn.

Cuối cùng chủ nhiệm nghẹn họng.

Ngồi trên ghế sau, Tô Vận cố ý hỏi: “Aiizz, chủ nhiệm, bộ trưởng Lưu thật sự nổi đoá sao?”

Chủ nhiệm Di liếc mắt nhìn cô một cái, không lên tiếng, bộ dạng tức nghẹn.

Tô Vận hướng mặt ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh đêm, mỉm cười.

Lúc này điện thoại lại rung hai cái, cô nhấn mở, đều là tin nhắn WeChat của Điền Điềm: 【 Tô Tô, chuyện lớn, theo nguồn tin đáng tin cậy, hai phút trước xe Tưởng Mộ Thừa đã đến đường vành đai rồi. 】

Xem xong, nụ cười của Tô Vận sượng cứng bên miệng, cảm giác cả người đều không tốt.

*

Tưởng Mộ Thừa về đến nhà cũng đã 8 giờ tối. Bác quản gia Trương cùng mấy cái người hầu trong biệt thự đã ra đón.

Tưởng Mộ Thừa mở miệng liền hỏi: “Trong khoảng thời gian này Nhiên Nhiên có tới không?”

Bác Trương lắc đầu: “Không có.”

Tưởng Mộ Thừa trong lòng thầm mắng cô nhóc vô lương tâm, bước nhanh vào biệt thự.

Bác Trương đi theo sát ở sau, nhỏ giọng nói: “Gạo Kê tới, đã nửa tiếng rồi.”

Tưởng Mộ Thừa hơi chậm lại, quay đầu nhìn quản gia: “Cô ấy tới làm cái gì?”

Quản gia đáp: “Cô ấy chưa nói.” Ông cũng không hỏi thêm. Tưởng Mộ Thừa như suy tư gì gật gật đầu, ý bảo quản gia đi xuống.

Đi vào biệt thự, Tưởng Mộ Thừa liền thấy một cô gái đang nằm trên ghế sopha phòng khách, tóc đen xoã ra như thác chảy xuống từ trên gối. Chính là nằm, phần bụng hơi nhô lên.

Nghe tiếng động lại gần, cô gái với đôi mắt sáng, khóe miệng cùng má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, cất tiếng: “Chú tư, cuối cùng chú đã trở lại rồi, cháu nhớ chú muốn chết.”

Tưởng Mộ Thừa nhìn thẳng mắt cô, thay giày rồi đi đến bên cạnh sô pha, mắt liếc chỗ vali bên cạnh bàn trà. “Lại cãi nhau với chồng? Lại bát nháo bỏ nhà?”

Tưởng Tiểu Mễ vẻ mặt oan uổng, “Chú tư, cháu ở trong mắt chú kém như vậy?”

Cô cũng không tính toán cùng Tưởng Mộ Thừa vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói: “Chú tư, mấy tháng tới cháu sẽ ở đây.” Cô xoa xoa bụng mình, “Bọn họ đều nói trong này là con trai đấy, cháu cùng chồng đã thương lượng, trước khi sinh cháu sẽ ở lại đây.”

Tưởng Mộ Thừa: “……”

Anh buồn bực nhìn cô, đây là ý gì?

Tưởng Tiểu Mễ cẩn thận ngồi dậy, ngửa đầu nhìn Tưởng Mộ Thừa: “Cháu cùng chồng hay nói nhiều, sợ con trai cháu bị lây, về sau không được con gái ưa, nên đến chỗ chú cho cân bằng hài hoà chút.”

Tưởng Mộ Thừa lại trầm mặc ít lời lại thanh tao có tiếng.

Khi kết hôn, Tưởng Tiểu Mễ nằng nặc chỉ lấy một người duy nhất, không màng gì hết, còn bảo chỉ có người đó mới có thể sống hoà hợp với cô ấy. Kết hôn xong lại một lòng khao khát sinh con trai trầm mặc đĩnh đạc nói ít. Nếu muốn sinh con như thế, không phải nên đến nhờ Tưởng Mộ Thừa thai giáo sao? Tuyệt đối không. Nơi này có thể so sánh với Nam Cực.

Tưởng Mộ Thừa nghe xong phì cười vì cái lí do, vừa buồn bực vừa buồn cười, bất đắc dĩ nhìn Tưởng Tiểu Mễ, không đành lòng đả kích cô, nhưng lại không thể kiềm chế được.

“Gạo Kê, cháu cùng chồng lắm mồm như vậy, mang cháu tới đây chẳng khác nào đày ra sa mạc. Chịu đựng như vậy đến lúc sinh chẳng phải ức chế đến chết sao.”

Tưởng Tiểu Mễ: “……” Tỏ vẻ đã chịu thương tổn sâu sắc. Cô lên án Tưởng Mộ Thừa: “Chú tư, bình thường chú đả kích cháu còn được, giờ cháu là phụ nữ có thai đấy!”

Tưởng Mộ Thừa đã ngồi xe một ngày mệt mỏi, không còn dư sức mà đi đôi co với Tưởng Tiểu Mễ, hạ lệnh đuổi khác: “Về nhanh đi, chú không có kinh nghiệm chăm nuôi thai phụ đâu.”

Tưởng Tiểu Mễ giỏi nhất là độ ì cùng sân si, cùng với khóc nháo hay đòi tự tử. Cô liền ôm chặt lấy sopha, tỏ dáng ai kéo cũng không dậy, bắt đầu chơi xấu: “Cháu mới không đi, chú có bản lĩnh thì đem cháu ném cùng chiếc sopha này đi.”

Tưởng Mộ Thừa: “… Tùy cháu.” Anh xoay người lên lầu. Tưởng Tiểu Mễ duỗi tay làm dấu chữ V đối với bóng dáng anh.

Cô lại hô lớn: “Chú tư, mai cháu phải đi kiểm tra định kì, chú nhất định phải đưa cháu đi đấy.”

Tưởng Mộ Thừa đầu cũng không đáp, âm thanh lạnh lùng nói: “Tưởng Tiểu Mễ, cháu biến về nhà nhanh cho chú.”

Tưởng Tiểu Mễ cười ha ha, cô sao có thể ngoan ngoãn nghe lời mà lăn về nhà cơ chứ, lại gọi lớn quản gia: “Bác Trương, cháu muốn ăn khuya.”

*

Lúc này, bệnh viện.

Tô Vận trở lại ký túc xá tắm rửa một cái, thay quần áo sạch sẽ rồi thẳng đến phòng bệnh VIP. Đã là 9 giờ tối, khu này thật yên tĩnh.

Tô Vận gõ cửa đi vào khi, phòng bệnh chỉ có mỗi Bộ trưởng Lưu, đang tựa đầu giường đọc sách.

“Dì Lưu.” Tô Vận đóng cửa lại.

Lưu Văn Ngọc gỡ mắt kính xuống, đặt cùng với sách lên tủ đầu giường, cười tươi rói nhìn Tô Vận, chỉ chỉ chiếc ghế cạnh mép giường: “Tiểu Tô à, ngồi ở đây.”

“Vâng ạ.”

Tô Vận qua ngồi cạnh giường, “Dì Lưu, hiện tại dì cảm thấy thế nào rồi?”

Lưu Văn Ngọc nửa thật nửa đùa: “Nhìn cháu đến bệnh đã tốt hơn nhiều rồi. Nghe lão Hà nói cháu về quê? Cơ thể mợ cháu có tốt không?”

Tô Vận gật đầu: “Cháu cảm ơn dì, sức khoẻ mợ cháu cũng không tệ lắm ạ.”

Cô cùng Lưu Văn Ngọc quen nhau đã hai ba năm, đều là gặp nhau trong viện.

Lưu Văn Ngọc là người cực kì ưa sạch sẽ vệ sinh, là nữ cường nhân, đối với mọi thứ đều yêu cầu cực kì khắc nghiệt, cơ hồ không ai không sợ.

Lúc trước Lưu Văn Ngọc tới nằm viện, không một ai dám hàng ngày đến phòng kiểm tra, bởi vì bà luôn hỏi mọi thứ đến tận ngọn ngành, kể cả chuyên môn của bác sĩ. Các đồng nghiệp của cô đều sợ chẳng may gây chuyện gì thì khó giữ bát cơm.

Khi đó cô vừa tới bệnh viện, là tân binh, củ khoai nóng này lập tức rơi vào người. Có thể là do duyên phận, Lưu Văn Ngọc chẳng những không gây khó dễ với cô, cô lại còn thường xuyên hầu chuyện phiếm với bà.

Lúc này cô lại cùng Lưu Văn Ngọc nói chuyện phiếm gần bức ngăn hai phòng bệnh. Ra khỏi phòng bệnh, quan hệ của Tô Vận cùng Lưu Văn Ngọc như thể tiểu binh và tướng quân vậy.

Trong lúc tán gẫu, họ nhắc đến một đám cưới thế kỉ của phú nhị đại nào đó ở Bắc Kinh. Lưu Văn Ngọc chợt hỏi: “Tiểu Tô, cháu năm nay cũng hai tám rồi nhỉ?”

Tô Vận cười: “Dì Lưu, trí nhớ dì thật tốt, mỗi ngày trăm công nghìn việc mà vẫn nhớ được chuyện nhỏ này.”

“Tiểu Tô, nói thật cho dì biết đi, rốt cục sao không kết giao bạn trai? Hay để chuyện này cho dì đi, cháu bên này sống xa gia đình, không ai quan tâm, để dì làm trưởng bối lo cho.”

Đơn giản một câu làm lòng Tô Vận nóng lên. Trừ bỏ cậu mợ, chỉ có Lưu Văn Ngọc là người lớn quan tâm đến chuyện cô vẫn một mình.

“Cháu cảm ơn dì, bất quá cháu chưa gặp ai hợp ạ.”

Dì Lưu nhẹ nhàng nói: “Phụ nữ hai tám cũng không phải là nhỏ nữa, qua năm nữa là hai chín rồi. Bệnh viện cháu nhiều đàn ông trẻ và giỏi vậy mà vẫn không ai vừa mắt à?”

Tô Vận cười lắc đầu.

“Haizz, việc này dì lại yên tâm, nghĩ đi nghĩ lại, để dì xem xung quanh dì có thằng nhóc nào tử tế để giới thiệu cho cháu, tầm tuổi này cũng không ít đứa vẫn độc thân đâu.”

Cuối cùng Lưu Văn Ngọc lại thở dài: “Nếu cháu mà ở gần cha mẹ, nhất định sẽ bị thúc giục đấy. Người làm cha mẹ bao giờ cũng mong con gái mình yên ổn sớm.”

Hốc mắt Tô Vận phiếm hồng, vẫn giữ nụ cười: “Cháu cảm ơn dì ạ.”

Lưu Văn Ngọc chỉ hận không thể rèn sắt khi còn nóng: “Với bạn trai cháu có yêu cầu gì không? Dù sao dì cũng là người của thế hệ trước, không theo kịp trào lưu của mấy đứa trẻ tuổi.Ngày ấy người ta chỉ cần thấy người ấy chính trực, có thể ở chung là được, còn giờ thì cái gì mà duyên dáng rồi ngoại hình, đủ thứ”. Nói xong bà cũng phải bật cười. Tô Vận cũng cười theo.

Kì thật cô cũng nghĩ, cô cũng có chút nhan sắc, rút cục tay vẫn không ai nắm.

Trong chớp mắt, đầu cô lại nhớ đến người đàn ông hút thuốc ở cửa hàng tự phục vụ trưa nay. Nhưng người đàn ông tốt như thế, có lẽ sớm đã có chủ.

Tô Vận ngồi với Lưu Văn Ngọc tới tận 12 rưỡi, cuối cùng Lưu Văn Ngọc ngáp ngáp, nói chuyện lâu cũng giúp bà thả lỏng tinh thần, phỏng chừng giấc ngủ ban đêm sẽ an ổn.

Tô Vận từ viện đi ra lại tới cửa hàng tiện lợi mua mấy hộp thức ăn, từ giữa trưa đến giờ cô vẫn chưa có gì nhét vào bụng.

Tô Vận xách túi thức ăn, đi ở đường nhỏ yên tĩnh cạnh bệnh viện, bỗng nổi lên cảm giác cô đơn. Giờ phút này, cô bỗng tưởng tượng ra tiếng rít thuốc. Tựa như ở trước cửa hàng tự phục vụ, cô cảm thấy bị sặc cũng không có gì không tốt, có thể quên đi nhiều chuyện.

Di động trong túi truyền đến âm thanh thông báo của Weibo.

Cô trước kia cũng không hay dùng Weibo, nhưng từ lúc đắc tội Tưởng Mộ Thừa, cô thậm chí còn download app Weibo về điện thoại, chú ý nhất động trạng thái của Tưởng Mộ Thừa.

Tô Vận vừa móc điện thoại, mở ra, không phải là thông báo đẩy của tin tức, mà là có người trả lời bình luận Weibo của cô.

Trong lòng lộp bộp một chút, bởi vì lúc trước bị fan não tàn của Tưởng Mộ Thừa công kích, cô đã đem khóa chức năng bình luận, nhưng sao giờ lại xuất hiện bình luận mới thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.