Hoàng Đế Là Học Sinh Chuyên Tự Nhiên

Chương 51




Edit: Va

Beta: Ami

Má ơi, đây quả thực là một vấn đề toi mạng a!

Lâm Nhụy theo bản năng muốn nói dối, nhưng sau đó, vừa mới đối diện với ánh mắt sắc bén nhanh nhạy giống như con sói hung tàn của Hàn Vũ thì cô liền nói không nên lời.

Dưới một ánh mắt như vậy, bất luận bí mật gì của cô cũng đều không có chỗ để giấu.

Trả lời như thế nào cũng đều không được.

Lâm Nhụy chột dạ quay đầu đi.

Bộ dáng này, Hàn Vũ còn chỗ nào mà không hiểu rõ.

Mẹ nó, việc anh đội nón xanh trên đầu là có thực.

Mẹ nó, nón xanh trên đỉnh đầu anh đã được chứng thực.

Hàn Vũ hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Nhụy, dùng thanh âm từ kẽ răng bài trừ ra từng chữ một: "Được rồi, Lâm Nhụy, mẹ kiếp, cô cư nhiên dám cõng tôi trộm người..."

Lâm Nhụy nhịn không được nhỏ giọng cãi lại: "Lúc trước, tôi và anh chẳng qua cũng chỉ là quan hệ bạn giường."

Cô cũng không cảm thấy Hàn Vũ thích cô hay là như thế nào, khi hai người ở bên nhau, điển hình có thể nói hai bên hoàn toàn đều là dùng thận không dùng trái tim.

Cũng không biết Hàn Vũ có phản ứng lớn như vậy là vì giận cái gì, cô còn chưa cảm thấy ủy khuất.

"Tôi mặc kệ." Hàn Vũ hừ một tiếng, mang theo sự ghen tuông ngay cả chính anh cũng không phát hiện.

"Dù sao thì việc này tôi cũng không thể để yên!"

Lâm Nhụy đang muốn nói chuyện, mắt lại thấy trời đất quay cuồng, phát hiện bản thân đã bị Hàn Vũ dùng một tay kẹp ở trong ngực, xem phương hướng anh đi, tựa hồ là muốn đi đến phòng ngủ.

Đến phòng ngủ thì còn có thể làm cái gì?

Lâm Nhụy giật mình một cái, phản ứng lại, cô vội vàng giãy giụa, thân thể không an phận vặn vẹo: "Anh mau thả tôi ra, Hàn Vũ!"

Sức lực của cô thật sự quá nhỏ, một khoảng thời gian không gặp, thằng nhãi Hàn Vũ này biến hóa không nhỏ, trên người tràn đầy cơ bắp, cộm lên làm cô đau. Cho dù cô có vừa cào vừa đánh thì cũng chỉ giống con kiến hám thụ, chẳng qua là đang làm một việc vô dụng.

Ngại Lâm Nhụy lăn lộn quá lợi hại giống như sâu lông, Hàn Vũ thay đổi tư thế, anh không phí chút sức lực nào mà đã có thể dễ dàng đặt Lâm Nhuỵ lên trên vai.

Tay lớn nhắm ngay mông nhỏ tròn trịa mượt mà dùng sức vỗ một cái.

"An tĩnh chút!"

Vốn dĩ, thời tiết này mặc quần áo rất mỏng, một cái vỗ này, mông cô bị nóng rát như kim đâm.

"A —— Hàn Vũ anh là cái đồ vương bát đản!"

Lâm Nhụy xấu hổ và giận dữ không chỗ dung thân.

Cô đã lớn như vậy rồi mà còn bị đét mông, cô biết để mặt mũi ở nơi nào nữa.

"Tôi là vương bát đản vậy thì cô là cái gì?"

"Mẫu vương bát đản?"

Hàn Vũ cười lạnh một tiếng, ném Lâm Nhụy lên trên giường lớn mềm mại, sau đó, anh bắt đầu cởi quần áo ra.

Nhân cơ hội này, Lâm Nhụy vội vàng đứng dậy, chuẩn bị chạy ra.

Nếu còn không đi thì sẽ xảy ra chuyện a!

Lúc này, Hàn Vũ đã cởi áo sơ mi ra, thân trên trần trụi, lộ ra một thân cơ bắp rắn chắc, hoa văn cơ bắp kia rõ ràng, toàn bộ đều gãi đúng chỗ ngứa, mỗi một chỗ đều lộ ra lực độ cường kiện của giống đực.

Khó trách mới vừa nãy Hàn Vũ cứ muốn cô sờ cơ bắp anh, xác thật là có biến hóa lớn.

Anh nhẹ nhàng thoáng nhìn, dư quang nơi khóe mắt nhìn ra Lâm Nhụy muốn chạy trốn, vì thế chân dài trượt qua một cái, liền gác ở trên người Lâm Nhụy. 

Áp chế làm Lâm Nhụy không thể động đậy, cuối cùng, ngay cả cơ hội chạy trốn một lần cũng không có.

"Muốn chạy?" Hàn Vũ đắc ý nhướng nhướng mi.

"..."

Chạy trốn thất bại, Lâm Nhụy không còn lời nào để nói, cô bị đè đến mức sắp không thở nổi.

Chỉ thấy hai cái đùi thon dài đều đặn cùng rắn chắc của Hàn Vũ đè ở trên người cô, cái mông cơ bắp rắn chắc, mà ở giữa hai đùi, chỗ đen sì kia, côn th*t lớn ngủ say dần dần ngẩng đầu lên.

Bởi vì tư thế này, côn th*t lớn vừa vặn để ở giữa chân Lâm Nhụy, cái cô mặc lại là một chiếc váy châm dệt, bên trong có một tầng tất chân hơi mỏng cùng quần lót, côn th*t lớn cứng lên ngay lập tức cảm giác được.

Cảm giác quen thuộc đã lâu mới gặp lại.

Bị côn th*t lớn nóng hầm hập chống như vậy, bên trong tiểu huyệt giống như có con sâu đang bò, chọc đến trong lòng cô cũng có chút ngứa.

Lâm Nhụy vội vàng lắc lắc đầu, ném chút kiều diễm trong đầu ra, cô trợn trắng mắt trừng Hàn Vũ: "Anh là một thiếu gia có quyền có thế, muốn mỹ nữ nào mà lại không có, tại sao nhất quyết cứ phải cưỡng bách tôi, có ý nghĩa gì sao?"

"Anh đây là cưỡng gian, anh có biết không?"

Hàn Vũ không hề bị dọa đến.

"Vậy cô đi kiện tôi đi."

Mí mắt anh cũng không nâng một chút, động tác của bàn tay to đang nhanh chóng cởi quần áo trên người Lâm Nhụy ra.

Lâm Nhuỵ tức đến nỗi suýt chút nữa là đã phun ra một ngụm máu.

Kiện cái rắm!

Cha anh chính là thị trưởng, ai dám kiện anh a!?

Đây cũng là nguyên nhân khiến Hàn Vũ có thể kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.

Không hổ là tay chơi sành đời, cũng không biết đã đùa giỡn bao nhiêu người phụ nữ, động tác ma xát thuần thục này giống như đang tự cởi quần áo của mình. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ mới nói mấy câu mà Lâm Nhụy đã bị lột toàn bộ nội y tinh quang.

Giống như trứng gà bị lột vỏ, một thân da thịt tuyết trắng, dáng người phập phồng quyến rũ, cặp ngực cực lớn nặng trĩu treo ở trước ngực, núm vú hồng diễm diễm giống anh đào chọc người thèm nhỏ dãi, vừa thấy thì liền muốn ngậm ở trong miệng.

Mà phía dưới, là hai cái chân nhỏ đồng điều tinh tế cùng trắng nõn.

Đã bao nhiêu lần, chính là hai cái đùi này, từng treo ở bên hông anh, hoặc gác ở trên vai anh, lộ ra tiểu huyệt đáng yêu phía dưới bị anh làm đến kêu cha gọi mẹ.

Mà hiện tại, lại bị người đàn ông khác làm dơ.

Nghĩ đến cái tên đàn ông mà anh còn chưa biết kia cũng giống anh đã từng ăn vú lớn của Lâm Nhụy, lại hung hăng chơi qua  tiểu huyệt này của cô, sau đó bắn tinh dịch trắng đục vào cái tiểu huyệt đã làm anh yêu thích không muốn buông tay này.

Một ngọn lửa từ đáy lòng dâng lên hừng hực xông thẳng tới ót.

Đôi mắt Hàn Vũ hắc ám đến đáng sợ.

Ai nhớ quàng thượng này hơm ><

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.