Hoàng Đế Đáng Ghét Mau Tránh Ra

Chương 8




Mỗi ngày, Mạt Mạt luôn theo một trình tự, trước khi đi ngủ thì ở trong một thùng nước chơi đùa một lúc lâu, sau đó mới cho phép phụ thân rửa sạch thân thể, nằm ở trên giường hưởng thụ xoa bóp, rồi mới nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Khoảng thời gian bé bơi lội trong nước, mọi người tụ tập quanh thùng nhìn bé chăm chú không nháy mắt. Sau khi thích ứng với nước, thân thể bé lại thuần thục du động bơi trong nước, khiến cho mọi người xung quanh phải phát ra tiếng thán phục. Bé ở trong nước chơi đùa thoải mái, có lúc đạp nước, có lúc vẫy vẫy cánh tay, có lúc lại lặn xuống trong chốc lát, lúc lại ngóc đầu lên lúc lắc lay động cái đầu nhỏ. Lúc bé lặn xuống nước, mọi người xung quanh đều hồi hộp khẩn trương đến nín thở, đến khi bé ngóc đầu lên lại mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nụ cười của bé cũng lây sang người khác, khiến cho mọi người cũng vui vẻ mỉm cười.

Sang ngày hôm sau, Niệm Từ vừa mới tỉnh giấc thì đã phát hiện ra Tiểu Mã Câu và Mỹ Mi đang nằm bên cạnh nàng, không hề giống như bình thường nhìn xem Mạt Mạt, mà chỉ đang chăm chú nhìn nàng.

“Sao vậy, các bảo bối của ta? Sao lại không xem Mạt Mạt nữa?”- nàng ôn nhu hỏi.

“Bà ngoại, con cùng tiểu cữu cữu cũng muốn giống như tiểu di vậy, bơi bơi ở trong nước đó!”- tiểu Mĩ Mi hai tuổi không kịp chờ đợi nói, cậu chàng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

“Mỹ Mi cùng tiểu cữu cữu cũng muốn học bơi sao? Được thôi. Có điều, thân thể của bà ngoại còn chưa có khỏe hẳn, không thể rời khỏi phòng cũng không thể đụng vào nước được. Chờ qua vài ngày nữa, bà ngoại khỏe lại rồi sẽ ra ngoài dạy các con được không? Không chỉ có hai con, mà các bạn khác cũng sẽ học bơi luôn, được không?”- nàng thương lượng nói.

“Được lắm, được lắm!”- hai đứa bé cao hứng đáp ứng.

“Chuyện gì tốt vậy? Các con không biết sẽ đánh thức Mạt Mạt sao?”- Hoàng Dược Sư vừa đúng lúc vào phòng, bất mãn nói. Hai đứa bé vội vàng lấy tay che miệng của mình, liếc mắt nhìn thấy Mạt Mạt còn chưa bị đánh thức, liền le lưỡi chạy ra khỏi cửa.

“Tốt hôm qua bọn nhỏ nhìn thấy Mạt Mạt biểu diễn xong thì rất hâm mộ, nên cũng muốn học bơi lội. Ta đáp ứng chờ ra khỏi tháng sẽ dạy bơi cho bọn nhỏ!”- nàng miễn cưỡng ngồi dậy đáp lời.

“Ra khỏi tháng chính là tháng bảy, nắng nóng, đối với bọn trẻ, việc học bơi chính là trò chơi không gì tốt bằng. Nhớ năm đó Dung nhi rất thích đùa nước, cả mùa hạ đều ngâm mình trong biển, phơi nắng giống như một con khỉ đen vậy, còn có lúc bị cháy nắng khiến cho lột da, thật may là ta nghiên cứu ra được Điền thất sa đảm tán mới có thể chữa trị đó!”- Hắn cảm khái nói.

“Điền thất sa đảm tán là thuốc chống nắng sao? Giống như thuốc ở trên giang hồ truyền sao?”- Niệm Từ mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào.

“Giang hồ đồn đãi Điền thất sa đảm tán là linh dược bổ huyết ứ khôi phục nội lực, nhưng chẳng ai biết đây là thuốc bôi da ta bào chế ra vì muốn trị liệu phỏng nắng của Dung nhi mà thôi!”- Hoàng Dược Sư cười giải thích.

“Thật không? Điền thất thêm gan cá mập là có thể phòng nắng sao? Hiệu quả rõ rệt không?” không cần biết là lúc nào, nữ nhân luôn rất hứng thú với việc trắng da dưỡng nhan.

“Thuốc này không chỉ có hai loại dược liệu, còn có tuyết liên thiên sơn, bột trân châu, bạc hà, ý nhân nữa. Khi cần dùng thì hòa Điền thất sa đảm tán với mật ong rồi thoa ra bên ngoài là được”- hắn kiên nhẫn giải thích.

“Vậy đối với vết sạm da thai kỳ ở trên mặt ta cũng có tác dụng chứ?”- Niệm Từ vội vàng sờ sờ mặt mình hỏi.

“Lúc trước cho nàng thoa mặt đã có tác dụng khá rõ, dù sao chỉ cần cẩn thận không ra nắng nhiều, thoa thêm vài lần là có thể không còn dấu vết nữa”- hắn suy nghĩ rồi nói.

Từng ngày một trôi qua, rất nhanh, Hoàng nhị tiểu thư cũng được 30 ngày, Niệm Từ rốt cục cũng có thể lấy lại tự do thoải mái rồi. Đúng như lời hứa hẹn của Hoàng Dược Sư, sau khi Niệm Từ thống khoái tắm rửa xong, thì hắn tự mình chải đầu, búi tóc cho thê tử, êm ái tỉ mỉ giống như đối với trân bảo hiếm có vậy.

Bọn nhỏ trong Ấu viện, đứa nào cũng bồn chồn, kích động, chờ đợi thời khắc này đến, hoàn thành nguyện vọng được bơi trong nước như cá của bọn chúng.

Tất cả, kể cả Chu Bá Thông, đều tinh thần phấn chấn, mặc đồ bơi được Niệm Từ chế tạo, đứng ở trong sân, chờ đợi huấn luyện viên bơi lội tới. Hoàng Dược Sư ôm Mạt Mạt cùng Niệm Từ vừa ra khỏi phòng thì đã thật bị một cảnh này hù dọa.

“Đại ca, ta đây là muốn bày trò chơi cho bọn nhỏ, sao mà huynh cũng tới tham gia vậy?”- Niệm Từ bất đắc dĩ nói.

“Ta không biết bơi nên cũng muốn học mà. Lần trước rời đảo, thuyền bị lão độc vật đục chìm, đánh cuộc lại thua hắn, nếu như không phải cưỡi được trên lưng cá mập thì ta đã chết đuối rồi. Lần này chờ ta cùng bọn nhỏ học bơi xong, chúng ta cùng đi ra biển bắt cá mập để cưỡi du ngoạn nha”- Lão Ngoan Đồng vừa nói vừa hoa tay múa chân.

“Bắt cá mập, bắt cá mập” -bọn nhỏ kịch liệt la lên hưởng ứng.

“Ai!”- nhìn cả đám khỉ con vui vẻ, Niệm Từ có cảm giác vô lực. Còn Hoàng Dược Sư ôm con gái trong tay, đứng cạnh nhìn náo nhiệt, không có chút cảm giác nào muốn tham dự cả.

“Im lặng, chờ kĩ năng của các ngươi tốt rồi thì ta sẽ cho mọi người đi bắt cá mập, còn nhiệm vụ bây giờ là học bơi. Giờ chúng ta tới ao nhỏ đằng kia, tiến hành bước đầu tiên”- Niệm Từ lên tiếng nói.

Vì để thuận tiện cho bọn nhỏ luyện tập, Hoàng Dược Sư đã ra lệnh mọi người dọn dẹp sạch sẽ hồ nước, cả hoa sen cũng được tạm thời rút ra, lại lựa ra những người bơi lội giỏi trong số ách bộc để dạy dỗ bọn nhỏ.

Theo ký ức của kiếp trước, Niệm Từ còn dặn dò chế tạo cho mỗi hài tử một công cụ hỗ trợ giống như phao vậy, giúp bọn nhỏ nổi được trên mặt nước, để bước đầu tập luyện bơi lội.

Ôm cái phao tự chế trong ngực, bọn nhỏ ngâm mình ở trong nước, nằm nửa người ở trên phao, chân đạp loạn xạ, sung sướng giống như một bầy vịt nhỏ. Hai vợ chồng đảo chủ ngồi ở trên bờ mỉm cười nhìn, còn mấy huấn luyện viên bơi lội bất đắc dĩ thì đứng một bên ở dưới nước, cẩn thận phòng ngừa con vịt nào bị chìm xuống. Con vịt mập nhất là Lão Ngoan Đồng cũng làm như vậy, nằm ở trên phao quơ tay quạt chân loạn xạ, trong hồ là một mảnh ồn ào.

Đối với việc học bơi của bọn nhỏ, Niệm Từ chẳng hề gấp gáp, trước tiên cứ để cho bọn nhỏ quen thuộc với nước, hưởng thụ sự vui vẻ của bơi lội, sau đó mới từ từ dạy cho chúng bơi lội. Không chừng vài năm sau, khi bọn nhỏ đi vào đất liền thì không cần phải dùng thuyền nữa, làm giống như Trương Kiện chinh phục eo biển Anh vậy.

* Trương Kiện: Vận Động viên bơi lội của Trung Quốc.

Chơi ở trong nước mấy ngày, cảm giác mới mẻ đã qua, bọn nhỏ vẫn không quên mục tiêu chính, chủ động yêu cầu được học bơi. Kĩ thuật đầu tiên trong việc học bơi chính là nhịn thở, đối với trẻ nhỏ bình thường chuyện này là có chút khó khăn, nhưng với những đệ tử nhập môn này của đảo Đào Hoa thì không có vấn đề gì, dù sao bọn chúng cũng đã có nội công nhập môn làm trụ cột.

Chẳng bao lâu, dưới sự chỉ đạo của Niệm Từ, việc lấy hơi, vận dụng tay chân tất cả các động tác đều được mọi người thực hành đạt yêu cầu. Lúc này, nàng bắt đầu bỏ đi các phao tự chế của mình, cho bọn nhỏ tự mình tập luyện. Không đầy hai tháng, bọn nhỏ đã nắm chắc kỹ năng bơi ếch cùng với bơi tự do, giống như một con cá chép linh hoạt tung tăng ở trong hồ.

“Sư phụ, bọn nhỏ học hỏi rất nhanh, mùa hè năm nay không khí lại rất tốt, cơ hồ như bọn nhỏ ngày nào cũng ngâm mình ở trong nước. Cứ không ngừng kiên trì như vậy, kéo dài tới mùa đông vẫn bơi có được không? Như vậy có thể rèn luyện ý chí của bọn chúng, lại có tác dụng cường tráng thân thể, rất có lợi cho bọn chúng khi trưởng thành!”- Niệm Từ đề nghị.

“Dã tâm của nàng không nhỏ nha, lại muốn để cho bọn nhỏ bơi lội trong mùa đông”- Hoàng Dược Sư vừa dỗ con gái vừa nhìn thê tử, nói.

“Chủ ý của nàng không tệ, nhưng có điều bọn chúng còn quá nhỏ. Theo tình trạng thân thể mà nói thì chỉ có Ngạo nhi phù hợp với điều nàng vừa nói. Những hài tử khác trước đây không được chăm sóc tốt, cả Mỹ Mi cũng vậy, nếu cứ kiên trì ở trong nước thì không cần chờ tới tháng chạp rét đậm, chỉ cần gió thu nổi lên là sẽ có không ít trẻ bị bệnh. Trong năm này nên điều dưỡng bọn nhỏ cho tốt, chờ năm sau thân thể tráng kiện, nội công cũng thăng tiến lên nhiều, lúc ấy tiến hành theo lời nàng cũng không muộn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.