Hoàng Đế Đáng Ghét Mau Tránh Ra

Chương 63




Edit: Vân Nhi

Hoàng Dược Sư vốn vẫn chưa có rời khỏi đại sảnh. Hắn lặng lẽ ngồi đó lắng nghe nữ nhi cùng đồ đệ nói chuyện. Nữ nhi mười mấy năm qua luôn ở bênh cạnh hắn, chưa bao giờ rời đi một ngày, lần này mãnh liệt trốn đi mấy tháng, vừa trở về nhà liền phát sinh tranh chấp kịch liệt, khiến trong thâm tâm hắn cảm thấy tổn thương và mất mát như lời Niệm Từ đã nói. Ngày hôm qua vẫn còn là một cô bé, hôm nay đã lại muốn cùng người khác sống chung cả đời, hơn nữa lại còn cùng một tiểu tử ngu xuẩn mà căn bản hắn nhìn không vừa mắt chút nào. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn ngoại trừ giận dữ ra thì không còn biết làm gì nữa. Được đồ đệ khuyên nhủ, mặc dù đã hòa hảo cùng với nữ nhi, nhưng mâu thuẫn thì vẫn tồn tại như cũ. Nghe giọng nói trong phòng truyền tới, tâm tình khó mà bình tĩnh được, hắn không đợi nghe xong liền đứng dậy đi ra ngoài, đến trước mộ của thê tử bày tỏ phiền não.

“Mục sư tỷ, muội có thể hỏi tỷ một chuyện được không?”- Nằm ở trên giường, Dung Nhi không nhịn được hỏi.

“Được, muội hỏi đi!”

“Lúc mới quen, trong ấn tượng của muội và Tĩnh ca ca, tỷ là một người ôn nhu không giỏi nói chuyện, luôn luôn lặng lẽ mỉm cười đứng sau lưng Dương bá phụ. Ngay cả lúc Dương bá phụ và bá mẫu qua đời, tỷ cũng chỉ lặng lẽ rơi lệ, chưa bao giờ có biểu hiện gì quá khích. Nhưng là kể từ khi ở Quy Vân sơn trang, tỷ tựa như đã thay đổi toàn bộ, hoạt bát, sáng sủa hơn rất nhiều, phản ứng lại nhanh nhạy, nói chuyện cũng khôi hài hơn. Tĩnh ca ca nói có thể là do Dương bá phụ cùng bá mẫu qua đời đã tạo thành đả kích quá lớn với tỷ, khiến cho tính tình của tỷ đại biến, có thật là như vậy không?”

“Tỷ cũng bị chuyện này ảnh hưởng, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Thật ra, từ nhỏ tỷ đã theo ca ca ruột chơi đùa, tính tình hoạt bát giống như là con khỉ con vậy. Sau khì cả nhà ta gặp bất hạnh, cha mẹ cùng ca ca đều bị nhiễm bệnh dịch mà qua đời, tỷ được nghĩa phụ nhận về nuôi dưỡng. Nghĩa phụ vì chuyện của nghĩa mẫu nên không thích trò chuyện nhiều, cả ngày đều nghiêm mặt. Tỷ còn nhỏ nên rất sợ nghĩa phụ, lại lo lắng nếu mình chọc tức ông thì ông sẽ không quan tâm tỷ nữa, cho nên tỷ luôn giữ yên lặng, cẩn thận chú ý đến cảm xúc của nghĩa phụ, không dám đem ý nghĩ chân thật của mình lộ ra. Thời gian trôi qua, dần dần tỷ hiểu được sự buồn khổ của nghĩa phụ, tỷ cũng đã quen mang cái mặt nạ ôn nhu an tĩnh để che giấu con người thật của mình. Lúc hai người họ qua đời, tỷ cảm thấy rất khổ sở, nhưng rồi sống một mình một thời gian dài thì cảm giác bị bức bách cũng bị tan thành mây khói, tỷ cũng cảm thấy dễ dàng hơn. Cuộc sống ở trên đảo này chính là thời gian vui sướng nhất của tỷ, cứ như được trở về thời bé thơ vậy. Dung Nhi sư muội, muội không thích ta như bây giờ sao?”- Vốn dĩ lúc trước xem phim truyền hình, nàng cảm thấy tính tình Mục Niệm Từ rất đè nén, cảm giác ăn nhờ ở đậu khiến nàng ta giống như một tiểu tức phụ bị ức hiếp, rất cẩn thận không để lộ cảm xúc, bây giờ nàng đem điều này ra làm lý do thì cũng hợp lý đi.

“Đương nhiên không phải. Nói thật là muội thích tỷ như bây giờ hơn. Trước kia tỷ giống như là đeo mặt nạ, làm cho người ta không thể nào thấy rõ được ý nghĩ của tỷ, hiện giờ tỷ đơn giản hơn nhiều.”- Dung nhi vội vàng an ủi.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, công việc của Niệm Từ bỗng trở nên bận rộn hơn. Nàng vừa phải chú ý cuộc sống của hai người ở trong sơn động, lại vừa phải chú ý hỗ trợ cổ vũ cho hai cha con Hoàng Dược Sư, lại còn phải ở bên cạnh nói tốt cho Quách Tĩnh. Trên căn bản, Hoàng Lão Tà đã không còn nhắc tới chuyện của Trần Huyền Phong, cũng không đả động tới hôn sự của Hoàng Dung.

Quả như Niệm Từ đã đoán, khi Quách Tĩnh thay quần áo thì Chu Bá Thông đã phát hiện ra được tấm da người. Quách Tĩnh khờ khạo thấy hắn có hứng thú, liền có ý muốn đưa cho hắn. Lão Ngoan Đồng cố làm ra vẻ thần bí nói cho muội muội của mình biết.

“Nói như vậy ca ca đã có đầy đủ thượng hạ hai cuốn Cửu Âm Chân Kinh? Chúc mừng ca ca”- Niệm Từ cao hứng nói.

“Cùng vui cùng vui! Muội muội có muốn nhìn qua một chút hay không?” Lão Ngoan Đồng đắc ý nói.

“Không muốn. Xăm trên da người đáng sợ lắm. Ca ca có muốn đem kinh thư sao chép lại vào giấy, để tránh bất kính với kinh thư không?”- Niệm Từ gợi ý chép lại kinh thư để có thể thu lại tấm da, sau này còn có thể đưa cho Mai Siêu Phong.

“Được thì được, nhưng mà di huấn của sư huynh yêu cầu ta không được học tập võ công của chân kinh. Nếu đã lấy lại được hai quyển, ta tính rời khỏi đảo Đào Hoa để trở về Toàn Chân giáo, dùng Cửu Âm Chân Kinh tế bái sư huynh của ta.”- Một bộ kinh thư đã khiến hắn cực khổ mười lăm năm, lần này hắn hạ quyết tâm tiêu hủy nó.

“Võ công thâm sâu như vậy mà tiêu hủy thật là đáng tiếc. Dù đại ca không thể luyện tập được thì cũng có thể tìm người khác luyện mà. Như vậy cũng có thể biết được võ công này có bao nhiêu thâm sâu”- Niệm Từ lên tiếng khuyên bảo.

Chu Bá Thông yêu võ như điên, nhìn thấy bộ chân kinh mà người học võ trên thiên hạ đều coi là chí bảo, thật sự thì hắn vô cùng mong muốn được nghiên cứu học tập võ công ở trong đó. Không phải vì muốn tranh danh đoạt lợi, báo oán báo thù, cũng không phải là hiếu thắng cậy mạnh, muốn học võ để xưng bá thiên hạ, chỉ đơn giản là hắn yêu võ như mạng, khát vọng muốn biết, sau khi luyện thành bộ võ công này thì rốt cục sẽ có thể lợi hại đến như thế nào. Nghĩ đến lời của sư ca năm xưa, năm đó Hoàng Thường đã đọc năm nghìn bốn trăm tám mươi mốt cuốn “Vạn Thọ Đạo Tạng”, khổ tâm suy nghĩ hơn bốn mươi năm, rốt cục cũng sáng tỏ, có thể phá giải tất cả các chiêu số võ học của các phái khác, trong đó bao hàm cả sự kỳ diệu của pháp môn, đương nhiên võ công đó không phải chuyện đùa. Hắc Phong Song Sát kia bất quá chỉ lấy được quyển hạ của chân kinh, luyện được hai môn công phu, liền đã có thể hoành hành trên giang hồ. Vậy nếu có thể thông hiểu đạo lý của cả hai quyển thượng hạ của Chân kinh thì quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà di huấn của sư huynh thì không thể làm trái được. Hắn thực sự là khổ tâm suy nghĩ. Giờ nghe được ý kiến của Niệm Từ, hắn chợt mừng rỡ, mắt chằm chằm hướng nhìn về phía Niệm Từ.

“Đừng nhìn muội. Võ công của muội còn chưa có nhập môn, căn bản là không có cách nào tập luyện. Hơn nữa muội là môn nhân của đảo Đào Hoa, chỉ có thể học võ công của bổn môn. Sư phụ muội không thể như nguyện ước lấy được Cửu Âm Chân Kinh, muội lại càng không thể phản bội sư môn. Muội nghĩ, tốt nhất huynh nên chọn Quách Tĩnh. Hắn vừa là đồ đệ của Hồng Thất Công, luyện tập Giáng Long Thập Bát Chưởng, lại biết nội công của Toàn Chân giáo, nhân phẩm lại chính trực, thiện lương, rất có phong thái của một đại hiệp, sau khi học được Cửu Âm Chân Kinh thì có thể ra tay cứu dân chúng trong nước lửa”- Niệm Từ cố gắng thuyết phục hắn.

“Ta chả có có quan hệ gì với hăn cả, hắn còn ngốc như thế, dạy hắn còn không mệt chết ta sao” -Lão Ngoan Đồng đến giờ vẫn là nhìn không vừa mắt Quách Tĩnh.

“Sao lại không có quan hệ? Ta là huynh muội kết nghĩa với huynh, mà hắn là nghĩa huynh của muội, hai người cũng được coi là huynh đệ nha. Nếu như huynh ngại vì không chính thức, vậy chúng ta ba người kết bái lần nữa là được”- Vì đạt thành mục đích, Niệm Từ không tiếc kéo luôn bản thân mình xuống nước chung.

“Mặc dù Quách đại ca không thông minh, nhưng lại hết sức cố chấp siêng năng. một bộ quyền pháp có thể tập luyện hàng trăm hàng ngàn lần. Hắn hiểu rất rõ đạo lý cần cù bù thông minh đấy. Muội nói nhỏ cho huynh biết, Quách Tĩnh lên đảo là muốn cầu hôn. Sư phụ muội vẫn muốn lấy được Cửu Âm Chân Kinh nhưng lại không được như ý nguyện, mà huynh lại lén dạy cho con rể của người, chuyện này khác nào hung hăng tát cho sư phụ một cái tát. Với tính cách của người sẽ tuyệt đối không thỉnh giáo võ công của tiểu bối, huynh đem Cửu Âm Chân Kinh đặt trước mặt của người, để cho người có thể thấy được mà không học được, chuyện này cũng là thú vị nha”- Vì thuyết phục Chu Bá Thông, Niệm Từ ra sức nói.

“Đúng là rất thú vị nha ~~~~~”- Nghe Niệm Từ miêu tả, trong đầu Lão Ngoan Đồng hiện ra cảnh sau này mình có thể vênh váo tự đắc nói ra mọi chuyện, khiến cho Hoàng Dược Sư phải mang bộ dạng bối rối hoảng hốt.

“Cho nên đại ca không chỉ dạy võ công cho hắn, mà còn phải cùng muội giúp đỡ thúc đẩy hôn sự của hắn và Dung Nhi mới được nha. Nếu không thì mọi việc chúng ta làm đều là công cốc rồi”- Niệm Từ tiếp tục dẫn dụ. Hai huynh muội cứ như vậy cười mờ ám nhìn chằm chằm vào Quách Tĩnh đang luyện công ở ngoài cửa động, to nhỏ thì thầm với nhau.

Vì khuyên Hoàng Dược Sư tiếp nhận Quách Tĩnh, Niệm Từ lại phải tiếp tục làm người thương thuyết. Sau khi năn nỉ Hoàng Dung đi vào bếp trổ tài nấu nướng, thầy trò hai người ngồi ở đại sảnh trao đổi tư tưởng.

“Sư phụ, người có biết không? Đại ca ta mấy ngày hôm nay đang dạy cho Quách Tĩnh võ công ở trong Cửu Âm Chân Kinh đó”- Nàng lên tiếng.

“Sao? Chu Bá Thông không phải luôn đem di huấn của Vương Trùng Dương còn quan trọng hơn sinh mạng của mình sao? Tại sao lại có thể dạy võ công lại cho người ngoài?” Hoàng Dược Sư cảm thấy rất hứng thú.

“Đại ca yêu võ thành si, ở nơi này đã hơn chục năm, nhìn đã muốn nát cuốn Cửu Âm Chân Kinh, chẳng qua là ngại vì lời thề kia mà không thể luyện tập. Bây giờ nhìn thấy Quách Tĩnh là một người lương thiện, lại có tài, nên nhất thời ngứa nghề định đem toàn bộ quyển thượng của Chân kinh truyền lại cho hắn, đầu tiên là để nhìn cho đã mắt, sau đó là muốn xem thử võ công của Cửu Âm Chân Kinh có thực là cao sâu khó lường hay không. Chuyện này đối với Quách Tĩnh đúng là một chuyện cực kỳ tốt, hắn vốn là tập luyện nội công của Toàn Chân giáo, lại từ sư phụ Hồng Thất Công luyện thành Hàng Long Thập Bát Chưởng, nếu như lại học được Cửu Âm Chân Kinh, thì nhìn hết cả võ lâm những anh hùng hào kiệt trẻ tuổi cũng không thể tìm thấy người nào có thể làm kẻ địch của hắn. Hơn nữa, hắn đối với Dung nhi sư muội là nhất mực chung tình, vì muội ấy mà cả vị trí Kim Đao phò mã của Thành Cát Tư Hãn cũng không cần”- Tiếp đó, Niệm Từ lại dự đoán tương lai Quách Tĩnh của mười tám năm sau, tiến hành tẩy não của Hoàng Dược Sư.

Đêm đó, Niệm Từ rốt cục cũng ăn được món ăn gia truyền của Hoàng thị chính là thịt bò xé sợi nướng “Ngọc Địch thùy gia thính lạc mai” và món đậu hủ chưng “Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ”, cùng với lưỡi vịt xào cải trắng là món ăn mà Hồng Thất Công ăn thấy ngon quá đến thiếu chút nữa là rơi cả đầu lưỡi. Mấy món ăn rất ngon khiến nàng phải lên tiếng khen ngợi, còn Hoàng Dược Sư thưởng thức xong lại nói:

“Dung nhi ở bên ngoài mấy tháng chơi nhiều quá rồi, công lực nấu ăn đã giảm nhiều, chỉ còn khoảng bảy phần so với bình thường mà thôi”- Một câu nói xong ngắt luôn mạch khen ngợi không dứt của Niệm Từ đối với tài nấu nướng của Hoàng Dung.

Trước khi đi ngủ Niệm Từ báo cho Dung nhi biết việc Quách Tĩnh đang học võ cùng với Chu Bá Thông để tăng thêm tiền vốn cầu hôn khiến cho nàng vạn phần mừng rỡ. Dung Nhi yên long rồi, lại chuyên tâm nâng cao tài nấu nướng của mình, khiến cho Niệm Từ có được lợi ích không nhỏ ước chừng mập lên được mấy cân.

Những ngày kế tiếp, Lão Ngoan Đồng, giống như trong tiểu thuyết, bắt đầu dạy Cửu Âm Chân Kinh cho Quách Tĩnh. Đầu tiên, hắn theo lời Niệm Từ để cho Quách Tĩnh sao chép lại quyển Chân Kinh, sau đó, ngay trước mặt của hắn thiêu hủy tấm da người đi, đựng trong một cái hộp nhỏ, chôn ở trong vườn hoa đào.

Tinh thần chuyên tâm nghiên cứu của Quách Tĩnh xác thực là đáng bội phục, lúc đầu Niệm Từ còn theo xem xét, nhưng chỉ mấy ngày sau thì nàng hoàn toàn đầu hàng. Cả quyển sách chỉ toàn cổ văn cùng với phạn văn, khiến cho người ta nhìn vào thấy đau cả đầu. Mà trình độ văn hóa chỉ mới ở dạng xóa mù chữ như Quách Tĩnh lại có thể cố gắng cắn răng vượt qua, dùng hơn mười ngày công sức để đem hai quyển sách học thuộc. Hắn cũng không có thời gian nhàn hạ để học Không Minh Quyền thuật cùng với Hỗ Bác Quyền thuật. Thường thường đều chỉ có hai huynh muội Lão Ngoan Đồng đánh nhau, Quách Tĩnh lặng lẽ ngồi một bên học văn thư. Căn bản là Niệm Từ thấy hai bộ quyền này không hợp với phong cách của hắn, nếu có học được thì cũng không có chỗ dung. Giờ thì nàng đã hiểu được lý do mà Hồng Thất Công không dạy cho hắn Tiêu Dao quyền rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.