Hoàng Đế Của Hoàng Đế

Chương 6




Nhậm Khuê Ung trở về bên cạnh Khúc Man Lăng, tất cả xem như cũng không có bất kỳ thay đổi gì, nhưng mùi nệm giường nhà anh có chút thay đổi, có một cỗ hương vị khác, không phải của anh, càng không phải là bà xã anh.

Anh biết khoảng thừoi gian này em vợ ngủ cùng với bà xã mình, nói thật ra, anh có chút ghen tỵ, vì anh ở Hongkong mình mình một cõi nhớ nhung nhiệt độ cơ thể của bà xã, chỉ cần kết thúc một ngày công việc bận rộn, nhớ nhung càng lại tăng lên cấp số nhân.

Chỉ là, vì muốn nhanh chóng bổ sung khoảng thời gian chở đầy nhớ nhung này, anh đã ra một đạo chỉ thị với bà xã mình, muốn cô có thời gian thì phải ngoan ngoãn theo anh về nhà, ngoan ngoãn cùng nhau trở về ổ giường lớn của mình bồi dưỡng “tình cảm”.

Cũng bởi vì có chỉ thị ấy, anh rất nhanh tiêu diệt hương thơm không thuộc về hai người bọn họ sạch sẽ, bây giờ trên giường lớn thân thiết cùng bà xã, có vẫn chỉ là mùi chung của hai người họ.

Chiều nay trước lúc ngủ, Khúc Man Lăng vùi vào trong ngực Nhậm Khuê Ung nói: “Man Âm mới đến công ty hai ngày, liền ầm ĩ muốn tiến hành kiếm tìm phòng ở, nhưng em nghĩ hay là muốn em ấy đừng vội có được không? Ít nhất công việc ổn định hơn chút lại nói, được không?”

Khúc Man Lăng dĩ nhiên biết anh không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, mặc dù hôm nay cô mở miệng yêu cầu Khúc Man Âm ở lại cũng chẳng sao, mở miệng hỏi ý kiến cũng chỉ là nguyên tắc tôn trọng lẫn nhau mà thôi, bởi vì là vợ chồng, cho nên kiến thức cơ bản phải tôn trọng lẫn nhau càng phải có.

“Đương nhiên là được, anh cũng tính như vậy, em nhớ nói cho em ấy biết đừng có vì ngại quấy rầy mà vội vàng tùy tiện tìm phòng ở, hay là chờ mọi chuyện ổn định rồi lại nói.” Xuất từ tình yêu yêu thương vô hạn, Nhậm Khuê Ung không nhịn được hôn Khúc Man Lăng một cái.

Bọn họ có cả đời thời gian có thể sống một chỗ với nhau, thật sự không so đo chút thời gian nhỏ ấy.

“Vâng, cám ơn anh.” Người đàn ông tốt như vậy thật không thể tìm được người thứ hai đâu, cô làm sao may mắn như vậy đi!

“Mau ngủ đi, sáng sớm ngày mai không phải phải làm việc ở Đài truyền hình cả ngày sao?”

“Vâng, ngày mai em sẽ mệt mỏi lắm đây.” Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ chỉ làm ổ ngủ, không có cuồng hoan yêu đương, anh không có ý định làm tiêu hao thể lực của cô, bằng không ngày mai cô sẽ thê thảm lắm.

“Ngoan, mệt mỏi cũng không sao hết, sau khi về nhà anh sẽ giúp em tắm và coa bóp.”

“Vậy anh cần phải nhớ chuẩn bị nước tắm chỏ em đấy!” Nghe anh nói lời thân thiết, Khúc Man Lăng vui vẻ lại chui vào lòng ngực anh làm ổ.

“Đương nhiên.”

Khi người trong ngực hô hấp càng ngày càng sâu và đều đều, Nhậm Khuê Ung cũng nhắm mắt lại cũng buông lỏng toàn thân, đi theo ngủ.

Khi phòng ngủ hai ngủ chìm sâu trong giấc ngủ, hơn nửa đêm vẫn còn có người đang tỉnh táo.

Đúng ba giờ đêm, cửa phòng kết nối phòng thay quần áo không một tiếng động lại mở ra, một bóng dáng mảnh khảnh từ sau cửa xuất hiện.

Người nọ khônng phải ai khác, chính Khúc Man Âm.

Cô đi qua gian phòng thay đồ của hai phòng, không một tiếng động đi đến phòng ngủ sát vách, động tác kia nhìn như rất quen thuộc, giống như hnfh động lén lén lút lút này cũng không phải lần đầu tiên.

Bước chân cô không hề do dự, ánh mắt càng không lướt nhìn xung quanh tìm tòi, chỉ là đi thẳng tới cuối giường đứng lại, sau đó chớp mắt cũng không chớp ngắm nhìn hai người đang ngủ trên giường.

Thời gian trôi qua, bên trong phòng ngủ mờ tối không nhìn thấy kim chỉ giờ kim chỉ giây đang chạy, cũng không có ai phát hiện, nhưng cô không ngờ, khi cô muốn ẩn thân đi vào trong phòng thay quần áo thì người trên giường lớn vốn phải ngủ say Nhậm Khuê Ung đột nhiên mở ra hai mắt đang nhắm chặt.

Nhậm Khuê Ung cũng không biết vì sao mình đột nhiên tỉnh giấc, nhưng trong nháy mắt khi mở mắt ra lại giật mình nhận thấy không khí quái dị trong phòng.

Anh theo bản năng quay đầu tìm kiếm ngọn nguồn vẻ khác thường này, không ngờ đến nhìn thấy một bóng dáng ngoài ý muốn trước cửa phòng thay đồ.

Em vợ?

Nhậm Khuê Ung trong nửa năm này công việc dường như cũng đã định hình, mỗi tháng ít nhất phải có năm đến mười ngày bay đến Hongkong công tác, dự định khi chi nhánh ở Hongkong đã ổn định rồi mới đổi thành nửa năm bay một lần.

Khoảng cách lần tới bay đến Hongkong còn có hai tuần nữa, mà anh định dùng hai tuần lễ này chú ký kỹ đến hành động của Khúc Man Âm, vì sao em ấy lại nửa đêm xuất hiện ở trong phòng ngủ của hai vợ chồng anh?

Em ấy muốn tìm cái gì vậy? Hay là…… Muốn làm gì?

Có mấy buổi tối khi ba người không có việc gì thì cũng giống như trước ở chung một chỗ làm bữa ăn tối, hàn huyên một lát chuyện sinh hoạt này nọ, thay đổi nho nhỏ duy nhất – cũng chỉ có Nhậm Khuê Ung tự mình biết có thay đổi – là anh không còn lấy tâm tình hoàn toàn buông lỏng mà đối đãi nữa, mà là cẩn thật quan sát mọi chuyện một chút.

Nhưng khi ăn cơm, anh phát hiện gì cũng không có, Khúc Man Âm bất kể sắc mặt hay lúc nói chuyện, tất cả đều không có khác thường.

Không thể làm gì khác hơn là đợi đến lúc nửa đêm, anh phải xác định được một lần nữa, có phải là anh đã hoa mắt, thậm chí hay là lấy mơ làm thực mà cư xử?

Nhưng mà, đợi lại đợi, Nhậm Khuê Ung thật rát vất vả không để mình nửa đêm mà ngủ sâu, nhưng là cái gì cũng không chờ thấy được.

Mãi đến trước ngày anh sắp bay đi Hongkong, anh vẫn không phát giác ra bất kỳ sự khác thường nào của Khúc Man Lăng.

Thật là anh đã hoa mắt sao?

Cuối cùng Nhậm Khuê Ung mang theo nghi hoặc mà lên máy bay, đáy lòng cũng tụ mình mang hi vọng là mình đã hoa mắt.

Sau đó, anh mỗi đêm trước khi ngủ cùng Khúc Man Lăng chuyện trò một chút sẽ hỏi một vấn đề giống nhau –

“Hôm nay trải qua thế nào hả? Có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?” Đây là đêm đầu tiên anh hỏi đến.

“Hôm nay có chuyện gì đặc biệt không? Trải qua vui vẻ không?” Đây là chuyện ngày thứ hai anh hỏi.

“Hôm nay tốt không? Có chuyện gì muốn nói với anh hay không vậy?” Đây là chuyện ngày thứ ba.

Đến đêm ngày thứ tư……

“Thật không có chuyện gì đặc biệt phải nói sao?”

Bị anh hỏi một chuyện gần giống nhau suốt bốn ngày liền, Khúc Man Lăng rốt cuộc cũng cảm nhận được anh có chút quái lạ rồi.

Cô hỏi ngược lại: “Em phải có chuyện gì đặc biệt phải nói sao?”

Cô không hiểu, cô rốt cuộc nên nói chuyện gì, anh đã cho chút ám hiệu gì rồi sao? Cô hoài nghi mình, lúc anh lên máy bay cô đã bỏ sót gì rồi không.

Hành vi của anh có chút khác thường, lúc này bay đến HongKong công tác cũng chỉ có năm ngày, lần trước đi tới mười ngày, anh đều không có hỏi vấn đề cứ lặp lại khác thường như vậy đâu, lúc này là sao vậy?

Là cô quên chuyện gì sao?

Khúc Man Lăng rất cố gắng hồi tưởng lại mấy ngày hôm nay, không pahỉ là ngyà kỷ niệm kết hôn, cũng không pahỉ là ngày lễ đặc biệt gì, hay là…… Gần đây xảy ra chuyện gì mà cô không biết đi, hơn nữa còn là chuyện làm người ta không vui?

“Không có, anh chỉ là rất nhớ em, tự nhiên muốn biết tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ em đã trải qua trong ngày thôi, hơn nữa bận rộn cả ngày anh chỉ muốn nói chuyện với em nhiều một chút, tán gẫu hoặc trò chuyện với nhau đều được.” Giọng nói này thật dễ nghe, nhưng sự thật thế nào cũng chỉ có anh mới biết, cuối cùng anh vẫn không thể thuyết phục được mình nhìn thấy đêm hôm ấy là hoa mắt.

“Miệng ngọt thật đó, mới vừa ăn vụng đường có đúng không hả?” Khúc Man Lăng tự nhiên không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của anh, nụ cười ngọt ngào hạnh phúc vẫn treo trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Chỉ cần nghe giọng nói của em, anh đây há mồm xem như không ăn đường cũng đã ngọt.”

“Anh làm lòng em cũng ngọt rồi……” Khúc Man Lăng lấy tay ôm ngực, kìm lòng không được nói: “Em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.”

“Trời ơi, đừng có mà nhùng nhằng, nếu không tối nay đừng nghĩ an tâm mà ngủ, anh cũng ngủ đi……, dù sao ngày mai cũng trở về chúng ta không cần buồn nôn như vậy hihi……” Còn tiếp tục như thế, cô thật không muốn anh ngủ không yên giấc.

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Một ngày này, Nhậm Khuê Ung nhanh chóng kết thúc chuyến đi Hongkong, làm chuyến trở lại Đài Loan sớm hơn ba giờ so với dự định.

Anh không có gọi điện thoại thông báo trước cho Khúc Man Lăng thời gian anh về, mà là trực tiếp trở về nhà.

Khi anh vừa đi vào trong phòng ngủ của hai vợ chồng anh, có chút hương thơm nhàn nhạt vây lấy chóp mũi anh, làm cho anh không nhịn được nhíu lại chân mày.

Dường như không cần phải suy nghĩ động tác, anh lập tức để hành lý xuống, lấy ra một bộ khăn ga giường sạch sẽ trải lên giường, thay ga giường nhiễm mùi của người khác ra.

Không phải là vấn đề mùi dễ hay khó ngửi, đó là một loại trạng thái không thể tiếp nhận được, nhất là sự nghi ngờ trong lòng còn chưa được giải đáp.

Khi anh đem tất cả xử lý tốt, lúc này mới lấy điện thoại di động ra nhấn số gọi.

“Nhậm phu nhân thân yêu, hôm nay chúng ta đến khách sạn suối nước nóng được không?” Anh muốn cùng cô cùng nhau trải qua một đêm chỉ có hai người bọn họ, thật là nhớ quá đi mà……

“Cái gì? Tối nay?” Đột nhiên nghe Nhậm Khuê Ung hỏi như thế, Khúc Man Lăng lập tức theo phản xạ nói: “Nhưng chờ anh xuống máy bay, thời gian cũng trễ rồi.”

“Hôm nay em bận đến mấy giờ?” Anh đột nhiên hỏi.

“Ước chừng một tiếng rưỡi nữa là xong.” Vừa đúng là giờ ăn tối.

Vì hôm nay là ngày anh trở về, cho nên Khúc Man Lăng cũng không nhận quá nhiều công việc cho mình, vì chính là có thể về nhà sớm một chút chờ anh trở về.

“Bây giờ em đang trong tiệm nào? Anh đi qua đón em.”

“Cái gì? Đợi chút…… Anh đang ở nhà?”

“Thông minh! Vui không hả?” Nhậm Khuê Ung cười hài lòng, chỉ tiếc Khúc Man Lăng không có nhìn thấy.

“Thiệt là…… Em đang ở tiệm Thiên Mẫu đó!” Mặc dù giọng điệu có chút trách cứ, nhưng Khúc Man Lăng vẫn nâng lên khóe môi tiết lộ cô đang cảm thấy rất hạnh phúc.

Vì muốn nhanh nhanh nhìn thấy người đàn ông của mình, Khúc Man Lăng sau khi kết thúc công việc, liền xách túi lên đi thẳng ra bên ngoài cửa tiệm đang có người chờ đợi cô.

Khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc từ từ trờ tới gần thì khóe miệng cô càng nâng lên cao không hề giảm xuống.

Khi chiếc xe màu đen dừng lại, cô nhanh chóng không kịp chờ đợi mà mở cửa lên xe.

Dĩ nhiên, chuyện làm đầu tiên khi lên xe, chính là một nụ hôn nóng bỏng cho người đàn ông của mình.

Khi môi hai người rời khỏi nhau, đây đó sâu trong đáy mắt đối phương cũng không khỏi tự chủ cảm thấy thỏa mãn tư vị nhớ nhung, cả hai giống nhau đều có một ý niệm –

Ở bên cạnh em thật tốt!

Ở bên cạnh anh thật tốt!

Sau khi hai người nhìn nhau cười, Khúc Man Lăng nhìn thấy túi xách nhỏ ở ghế sau, lúc này mới lên tiếng nói: “Thật muốn đến khách sạn suối nước nóng ngủ một đêm?”

“Ngay cả quần áo của em anh cũng chuẩn bị xong, đương nhiên thật muốn ở đó một đêm rồi.” Nhậm Khuê Ung lần nữa lái xe lên đường, đánh phủ đầu không cho cô bàn bạc kế hoạch khác.

“Vậy để em gọi điện cho Man Âm, nói cho em ấy biết hôm nay chúng ta không ở nhà, tránh để em ấy lo lắng.” Khúc Man Âm lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi điện.

Cô không chú ý, lúc cô gọi điện thoại, người đàn ông vốn nên chuyên tâm lái xe lại đang phân tâm chú ý đến động tác của cô.

“Man Âm, hôm nay chị và anh rể em qua đêm ở bên ngoài, một mình em không sao chứ? Đi đâu hả…… Chị cũng không rõ nữa, anh rể em chỉ nói muốn dẫn chị đến khách sạn suối nước nóng ở một đêm thôi, chị cũng không biết anh ấy mang chị đi đâu nữa…… Thiên vị? Tất nhien phải thiên vị rồi nha…, chị chính là bà xã của anh ấy nha, ha ha ha……” Khúc Man Lăng vui vẻ trò chuyện với Khúc Man Âm.

“Hôm nào nếu có cơ hội, chúng ta dứt klhoát làm một chuyến du lịch gia đình đi, đến lúc đó cũng sẽ không bỏ rơi em đâu! Tóm lại, em ngoan ngoãn đợi ở nhà, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị, biết không?”

Khúc Man Lăng lại nói mấy câu nhắc nhở Man Âm ở nhà cẩn thận, lúc này mới kết thúc trò chuyện trở lại nói chuyện với Nhậm Khuê Ung: “Dì nhỏ của con anh nói anh thiên vị đó! Cũng không nhớ phải dẫn em ấy cùng đi ra ngoài chơi.”

“Đương nhiên phải thiên vị rồi, chính hồi nãy em cũng đã nói rồi đi, em là bà xã của anh đó! Câu này anh nghe rất rõ.” Lòng người nào đó cũng đang rất thiên vị đấy?

“Ha ha ha a……” Anh trả lời thiên vị như thế làm Khúc Man Lăng càng vui vẻ, thật không hổ là ông xã đáng yêu của cô nha!

“Man Âm ở nhà một mình sẽ không sợ đó chứ?” Thấy đề tài có thể tiếp tục, Nhậm Khuê Ung tự nhiên chuyển sang trọng tâm.

“Anh cũng đã quyết định rồi đó thôi, mà em cũng lên xe rồi, bây giờ lại hỏi cái vấn đề này cũng không thấy muộn quá rồi sao?” Lúc đầu Khúc Man Lăng là cố ý nói thế, lúc này còn nói thêm: “Dĩ nhiên em ấy không sợ, đã trưởng thành cả rồi, cũng không còn là đứa trẻ.”

Cô như thực hưởng ứng, nhưng lại không biết tâm sự của Nhậm Khuê Ung.

“Không còn là đứa trẻ? Không còn là đứa trẻ, lại còn muốn ngủ cùng em sao?” Nhậm Khuê Ung cố ý trưng bày ra cái vẻ mặt thối không cách nào chịu được.

“Cái này là anh không hiểu rồi, em ấy chỉ là muốn làm nũng với em mà thôi, dù sao sau này cũng sẽ không có cơ hội như thế này nữa, khó có được bây giờ ở cùng một chỗ với em, tự nhiên là có cơ hội liền gần gũi em hơn một chút chứ sao!” Cô khoát tay, ra vẻ cảm thấy thoải mái, đối với vấn đề của Nhậm Khuê Ung tự nhiên cũng không quan tâm.

“Là như thế à?” Anh vẫn bày ra thái độ chất vấn.

“Đàn ông làm sao hiểu được phụ nữ má hồng chúng em chứ? Anh không hiểu đâu!”

“Được rồi, xem như anh không hiểu lắm đi, nhưng lúc em ngủ xấu như vậy, mãi cứ như con gấu koala ôm chặt người ấy, em ấy chịu được em sao? Hay là em ấy ngủ còn xấu hơn em nữa? Có mộng du?” Đây cũng là cách dò xét khác.

“Sẽ không có đâu, em ấy ngủ rất ổn, không giống như em thích lăn qua lộn lại đâu, em ấy muốn ngủ liền ngủ, muốn tỉnh lại càng ít ỏi, càng không thể nào bị mộng du.’

“Được rồi, coi như anh không hiểu hành vi phụ nữ má hồng các em.” Nhậm Khuê Ung quyết định kết thúc cuộc dò xét, tránh hỏi quá nhiều ngược lại chú ý những thứ không cần thiết.

Khúc Man Lăng gật đầu một cái, coi như miễn cưỡng hài lòng sự hưởng ứng của anh.

“Được rồi, giờ có thể nói cho em biết là muốn dẫn em đi đâu rồi chứ?”

“Đương nhiên là một nơi rất đẹp rồi, đến đó em sẽ biết.”

Khi đồng hồ đã điểm mười hai giờ, trong phòng cả hai người đều ngủ say, cả đêm tối cũng vô cùng yên tĩnh, rồi lại không hoàn toàn yên tĩnh.

Ba giờ sáng, phòng thay quần áo liên kết phòng ngủ lần nữa lại mở ra, một bóng dáng mảnh khảnh lại lặng lẽ đi ra.

Khúc Man Ân giống như lần trước đi tới cuối giường rồi ngừng lại, mặt không chút thay đổi nhìn hai người trên giường lớn đang ngủ say, nhưng lần đến này cô chỉ đứng khoảng chừng năm phút liền có những hành động khác.

Cô đi đến chỗ ngủ của Khúc Man Lăng, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp đang ngủ say như có điều suy nghĩ, sau đó vòng qua cuối giường đi đến bên kia.

Đầu tiên cô nhìn Nhậm Khuê Ung đang ngủ một cái, sau đó cúi người gần xuống hai người, lấy khoảng cách gần đưa mắt nhìn gương mặt tuấn dật của anh.

Lần này, cô nhìn rất lâu, cuối cùng dứt khoát đưa lưng về phía chân giường ngồi xuống.

Khúc Man Lăng không biết, lúc cô đi vòng qua bên cạnh Nhậm Khuê Ung nhìn anh ngủ, bởi vì hương thơm này làm lòng anh không an lòng, nên anh đã tỉnh lại.

Nhưng Nhậm Khuê Ung cũng không lập tức mở mắt ra, bởi vì mùi hương này ngửi thấy nồng đậm hơn so với bình thường, anh biết đó là kết quả tạo nên từ khoảng cách gần, cho nên anh cũng không nhúc nhích tiếp tục giả vờ ngủ say.

Cho đến khi cảm thấy mùi hương này hình như cũng không còn nồng đậm trên chóp mũi như vậy nữa, lúc này anh mới từ từ hé mắt ra.

Anh vẫn duy trì thế ngủ ấy, chỉ có con ngươi là chuyển động tìm kiếm.

Sau đó, anh nhìn thấy Khúc Man Âm, cô đang dựa vào cạnh mép giường, đưa lưng về phía anh ngồi bệt trên đất.

Cho nên – đêm hôm ấy đó không phải là ảo giác của anh.

Mặc dù Khúc Man Âm chỉ ngồi lặng im, nhưng mà Nhậm Khuê Ung thật không hiểu, vì sao cô lại nửa đêm đi vào phòng ngủ của bọn họ vậy?

Đợi rồi lại đợi, Nhậm Khuê Ung vẫn mở to mắt nhìn Khúc Man Âm, nhưng mà cô lại giống như búp bê không có linh hồn, cũng không có nhúc nhích.

Cứ tiếp tục như vậy thật sự là không ổn! Khúc Man Âm làm cho Nhậm Khuê Ung có rất nhiều hoài nghi, nhưng anh biết không thể để mặc cho cô trong lúc nửa đêm lại yên lặng chạy vào phòng bọn họ, anh phải làm cái gì mới được.

Vì vậy, Nhậm Khuê Ung lại nhắm mắt lại cũng xoay nghiêng người đi, hướng kia vừa đúng là đối diện với cửa phòng tay quần áo.

Động tác của anh rất hữu hiệu đã làm kinh động đến Khúc Man Âm đang ngồi trên mặt đất, chỉ thấy cô nhanh chóng đứng dậy, mở đôi mắt hoảng sợ vội vàng nhìn về người trên giường lớn.

Trời ạ……

Trong đầu Khúc Man Âm lập tức thoáng qua rất nhiều ý nghĩ không biết nên giải thích lời nào với hành động của mình, nhưng lúc này cô phát hiện người trên giường chỉ là lật người, cũng không phải là tỉnh dậy, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô biết mình không thể ở lại nơi này nữa, cô phải nhanh nhanh trở về phòng của mình.

Bởi vì có chút kinh sợ, Khúc Man Âm chầm chậm chạy vào trong phòng thay đồ, mà trong lúc đóng cửa, lại không cẩn thận mà tạo nên chút tiếng vang.

Khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất khỏi phòng ngủ chính thì Nhậm Khuê Ung lại mở mắt ra lần nữa, cũng xoay người ngồi dậy.

Cách trời sáng còn một khoảng thời gian, nhưng bây giờ anh cần lại không phải là giấc ngủ, mà là suy nghĩ.

Biết Khúc Man Lăng yêu thương em gái, kết quả tính đi tính lại, Nhậm Khuê Ung cũng không tính nói cho cô biết hành vi nửa đêm của Khúc Man Âm, ít nhất là tạm thời không nói.

Trước khi anh biết tường tận vấn đề này, anh cái gì cũng sẽ không nói.

Bình thường hai vợ chồng có việc gì đều báo trước cho nhau hành trình công việc của mình, nếu là thời giờ phù hợp, Nhậm Khuê Ung sẽ lái xe đến đón Khúc Man Âm, nếu thời giờ không phù hợp, bọn họ sẽ lái xe của mình đi làm.

Gần đây bởi vì cùng một công ty đại diện thân thiết tiến hành quan hệ hợp tác, cho nên thân là bà chủ cũng là nhà tạo mẫu nổi tiếng nên tất nhiên công việc của Khúc Man Lăng càng bận rộn, mà Nhậm Khuê Ung ngược lại gạt bỏ một số công việc, thậm chí là giao cả công việc nhà tạo mẫu, bởi vì anh dự định lưu ý đến hành động của Khúc Man Âm.

Biết hôm nay Khúc Man Lăng bận, cho nên Nhậm Khuê Ung chủ động cầm điện thoại gọi điện cho cô.

“Ăn cơm chưa?” Những lời này dường như trửo thành câu cửa miệng của hai người lúc đang bận việc, bởi vì là nghê phục vụ mọi người, thường hay bận rộn đến quên cả ăn cơm, kết quả là ăn trưa là ăn sáng, thậm chí là ăn trưa và ăn tối là ăn chung với nhau, chuyện đó đều là bình thường.

“Đang ăn đây này, anh ăn chưa?” Khúc Man Lăng thật sự hưởng ứng, nhưung cô chỉ dự định hao phí mười phút để giải quyết hết suất ăn tiện lợi trên bàn mà thôi, bởi vì công việc còn rất nhiều chờ cô giải quyết.

“Anh đã ăn rồi, hôm nay em mấy giờ sẽ xong việc? Anh đi đón em về nhà, em mệt mỏi, đừng có tự lái xe.”

“Vẫn còn chưa biết! Bây giờ anh ở đâu thế? Chi bằng anh giúp em đi đón Man Âm trước đi!”

“Anh đang từ trong tiệm về nhà, hôm nay Man Âm phải làm thêm giờ sao?” ANh biết nếu lúc nào Khúc Man Âm có làm thêm giờ, Khúc Man Lăng luôn luôn biết để tự đi đón em ấy về nhà, lo lắng em ấy là một cô gái ban đêm đi đường gặp nhiều nguy hiểm.

“Không phải, hôm nay công ty em ấy tổ chức tiệc, em tính sau khi buổi tiệc công ty em ấy kết thúc thuận đường đi đón em ấy về nhà, nhưng bây giờ xem ra là đi không được, anh giúp em đón em ấy được không?” Cô không yên lòng để em gái mình một mình về nhà muộn như thế, thế thật quá nguy hiểm.

“Đương nhiên không thành vấn đề, cho anh thời gian và địa điểm đi!” Trên thực tế, này thật là hợp ý anh, anh có thể một mình tiếp xúc với Khúc Man Âm, từ từ mà quan sát người này.

Trước tiên Khúc Man Lăng nói ra địa điểm liên hoan của Khúc Man Âm, lúc này mới nói: “Anh về nhà nghỉ ngơi chút đi, họ dự định đến mười một giờ mới kết thúc, bây giờ em gọi điện cho em ấy, nói cho em ấy biết anh đi đón em ấy, nói em ấy kết thúc trước khi anh liên lạc.”

“Không thành vấn đề.”

Cứ như vậy, trong khoảng thời gian Khúc Man Lăng bận bịu, Nhậm Khuê Ung thay cô đưa đón Khúc Man Âm đi làm, mà anh hình như cũng phát hiện ra một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.