Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa

Chương 32




Edit: Quan Vũ

Beta: V.O

Ra khỏi quán trà, hai người lên một chiếc xe ngựa đơn giản đang chờ ở bên ngoài.

Bề ngoài xe ngựa đơn giản cũ kỹ, nhưng bên trong lại có càn khôn khác. Tủ âm tường, giá sách, bàn cờ, tháp mềm,... Quả thật chính là một căn phòng thu nhỏ, ngay cả lão già năm mươi tuổi đánh xe cũng có hơi thở trầm ổn của người luyện võ.

Nhạc Sênh ném một túi nước trang bị đầy đủ cho lão già, rồi cùng Quân Khởi La tiến vào trong xe ngựa, mới vừa ngồi vững liền bất mãn than phiền nói: “Tiểu thư, người nói một chút Long Túc Vân kia là cái gì? Sẽ không cưới người? Ta thấy đến lúc đó hắn sẽ hối hận!”

“Ha ha.”

Quân Khởi La không để bụng cười nhẹ, gỡ mũ trùm xuống, lộ ra dung nhan đủ để nghiêng nước nghiêng thành, Nhạc Sênh nhìn thấy lại si mê một lúc.

Nếu nói “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng. Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết”(*), so với tiểu thư nhà mình, chính là như vậy!

(*)

Phiên nhược kinh hồng,

Uyển nhược du long,

Vinh diệu thu cúc,

Hoa mậu xuân tùng.

Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,

Phiêu phiêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết

Dịch nghĩa:

Nhẹ nhàng như hồng nhạn bay,

Uyển chuyển như rồng lượn.

Rực rỡ như cúc mùa thu,

Tươi sáng, rạng rỡ như tùng mùa xuân.

Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp,

Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên. (Trích đoạn trong bài thơ Lạc Thần Phú – Bài phú về nữ thần sông Lạc)

So với nam trang, ngũ quan Quân Khởi La khi mặc nữ trang có vẻ nhu hòa hơn, tinh tế hơn, giơ tay nhấc chân tự có một phần quý khí, uyển chuyển, mềm mại tự nhiên.

“Hắn không muốn lấy ta, vừa vặn ta cũng không nguyện ý gả cho hắn, như thế rất tốt. Nhưng kế hoạch đã định xong trước kia, cũng phải thay đổi.” Quân khởi La nhàn nhạt nói, tự mình lấy ra một hộp gỗ từ bên trong vách tường ngầm, mở ra, vân vê mặt nạ da người được ngâm trong nước thuốc bên trong bình sứ, quay về phía cái gương trong hộp dán lên.

“Tiểu thư sẽ đi chẩn bệnh cho Văn Phi kia sao?” Nhạc Sênh nâng cằm nhìn Quân Khởi La.

Trong gương, lông mi tựa như cánh bướm chợt lóe lên một cái, nói: “Trước mắt thôi, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, không nên tiết lộ thân phận của ta là Phù Tô công tử; còn về sau này, phải xem tâm tình của ta như thế nào.”

Nếu tâm tình của nàng khó chịu, ngay cả lão hoàng đế cũng đừng hòng bắt ép nàng!

Động tác của Quân Khởi La thành thạo làm ở trên gương mặt của mình, không lâu sau, một gương mặt có thể được coi là thanh lệ liền thay thế dung nhan tuyệt sắc vừa rồi, thứ duy nhất không thay đổi chính là đôi mắt trí tuệ kia.

Vốn nàng dự định sử dụng hình dáng thật trở về Phàn Dương Vương phủ, để đả kích một nhà Trầm thị, cũng có thể thực hiện hôn ước. Bây giờ xem ra… Người nọ thiên thính thiên tín (ý nói nghe lời của một bên liền tin là thật, thái độ không công bằng), cũng không phải là phu quân của mình, cho nên hoàn toàn không cần thiết.

Nắng chiếu trên con đường bạc màu, xe ngựa tiến về phía trước không nhanh không chậm.

“Cô cô cô.”

Một con chim bồ câu trắng vỗ cánh bay vào từ cửa sổ mở rộng ở bên trái xe ngựa, đậu trên tay Nhạc Sênh.

Nhạc Sênh đẩy một cái ống bằng đồng dùng sáp bịt kín nắp treo trên chân bồ câu trắng ra, lấy ra mảnh giấy bên trong, thả bồ câu bay đi, mở mảnh giấy viết thư ra, nhất thời mặt mày rạng rỡ: “Tiểu thư, Nhạc Tiêu đã đến kinh thành, đồ cũng đã lấy vào tay, nàng sẽ ở bên ngoài Phàn Dương Vương phủ đợi chúng ta.”

Quân Khởi La lấy ra một ra một quyển Y Điển (sách y), lật tới trang được kẹp bằng lá phong đỏ, cười nói: “Ngược lại lúc này vừa vặn nàng cũng đang đắn đo.”

“Giá --- ---”

Tiếng Trầm Uyển Hoa thúc ngựa vang lên ở phía sau xe.

Nhạc Sênh vén một góc rèm cửa sổ phía sau nhìn qua: “Tiểu thư, tên ngốc kia một mình đuối đến, hắn là muốn tìm chúng ta gây phiền phức đây.”

“Mấy người Long Túc Vân ở đâu?” Tầm mắt Quân Khởi La chuyên chú trên trang sách, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

“Ba người Long Túc Vân cách hắn khoảng hai mươi trượng.”

“Tiểu Bạch.” Quân Khởi La nhẹ giọng kêu, con rắn Tiểu Bạch liền chui từ trong ống tay áo bên trái của nàng ra, quấn ở trên cổ tay nàng, cái đầu tam giác cọ tới cọ lui trên mu bàn tay nàng, một bộ nịnh hót lấy lòng.

“Đi đi, làm sạch sẽ gọn gàng một chút.”

Tiểu Bạch được ra lệnh, hưng phấn nhảy ra ngoài xe, thân hình rắn rất nhỏ giống như sợi dây trực tiếp tiếp cận cách mười trượng, sau lưng bạch mã của Trầm Uyển Hoa, thông minh lựa chọn phía sau chân ngựa, hung hăng cắn một cái ở trên chỗ kín trên bắp đùi ngựa, thả ra phần lớn nọc độc, sau đó nhảy vào bụi cỏ ven đường thần không biết quỷ không hay, nhanh chóng trở lại trên xe ngựa.

Một loạt động tác chỉ xảy ra trong chốc lát.

Không lâu sau, độc tố phát tác, chỉ thấy tuấn mã của Trầm Uyển Hoa đột nhiên ngồi xuống hí lên một tiếng thống khổ, vó trước tung lên rồi lại không có sức lực rơi xuống, sau đó miệng sùi bọt mép, cả người co quắp ngã xuống đất.

Mà Trầm Uyển Hoa thình lình bị xảy ra một chuyện như vậy, cuối cùng quên mất là mình có công phu, bị ngựa hất bay ra ngoài thật xa, nặng nề rơi xuống trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.