Hoàng Đấu Chi Đích Nữ Mưu Cung

Chương 45




Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Vậy ra đây mới là nguyên nhân đích thực. Lâm Tĩnh Hải lúc này mới cảm nhận được nỗi bi ai to lớn trong lòng, trái tim chỉ còn một mảnh cô tịch thê lương, tuyệt không có một tia rung động nào. Giờ đây hắn đã mất đi tất cả khí lực để kinh ngạc cùng khiếp sợ.

Hắn lại nghĩ tới cơn ác mộng thường trực của mình, vậy mà bản thân sao vẫn còn cố chấp không chịu hiểu? Cuộc sống hạnh phúc vốn chỉ có diễn viên chính mới có được, vai phụ đều dùng để phụ trợ, chỉ khi bọn họ thống khổ giãy dụa mới có thể làm nổi bật cuộc sống tốt đẹp đầy ấm áp hạnh phúc của diễn viên chính…

Vậy ra vận mệnh của mình chỉ là vai phụ mà thôi, diễn viên chính hạnh phúc là đã đủ rồi, như vậy ít ra sự hy sinh của bản thân cũng không vô ích.

Lâm Tĩnh Hải không để ý đến thư ký vẫn đang hành lễ với hắn, tự mình bước vào thang máy. Đến khi hắn xuống đến đại sảnh lầu một, vô tình nhìn thấy hai người ngoài cửa không thèm để tâm đến ánh mắt người đời mà có những động tác vô cùng thân mật phóng túng, trong lòng lại từng đợt co rút đau đớn.

Đích xác, hai người họ vốn rất xứng với nhau, không hề khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, coi như cũng là loại tình cảm thông thường khiến cho người ta hâm mộ.

Hắn xoay người lánh đi, sợ bị Lâm Hiểu phát hiện. Nép người vào sâu bên trong góc nơi cầu thang thoát hiểm của tòa nhà, nhìn không gian tối đen, chỉ có ánh đèn báo an toàn hắt lên thứ ánh sáng xanh âm u tịch mịch. Nhất thời không nhịn nổi, trong miệng như có cái gì muốn trào ra, hắn vội vàng lấy khăn tay đưa lên ngăn lại. Một lát sau, đoán chắc bọn họ đã đi, hắn mới vô thức đưa tay ném chiếc khăn vào thùng rác, đẩy cánh cửa của lối thoát hiểm rồi đi ra bên ngoài.

Nữ nhân viên tiếp tân thấy người đi tới là hắn, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ cùng biểu tình phức tạp chào hỏi: “Ngài đi thong thả. Ơ? Ngài không bị sao chứ?”

Thấy Lâm Tĩnh Hải nghi hoặc nhìn cô, cô gái mới đưa tay lên chỉ vào miệng mình. Lâm Tĩnh Hải theo phản ứng chạm vào miệng, mới phát hiện trên tay có một tia máu. Hắn cười cười nói với nàng: “Ha ha, chắc là không cẩn thận cắn vào môi thôi. Có lẽ do lâu rồi không ăn thịt.”

Cô gái cũng mỉm cười. Lâm Tĩnh Hải hỏi: “Có còn không?” Thấy cô gái lắc đầu, Lâm Tĩnh Hải mới nói: “Đa tạ tiểu thư. Nếu có cơ hội, hôm nào sẽ mời tiểu thư đi ăn cơm.”

Cô gái chỉ xấu hổ đáp: “Ngài đi thong thả.” Nhưng trong lòng Lâm Tĩnh Hải nghĩ thầm: không có khả năng mời cô ăn cơm rồi, bởi vì tôi không có quyền đến nơi này nữa, hay nói cách khác là chưa từng có quyền bước chân tới nơi này…

Lâm Tĩnh Hải cảm thấy mình thật sự có chút không ổn, nhưng hắn vẫn bình tĩnh khởi động xe, đi tới bệnh viện, tỉnh táo dừng xe lại rồi cố gắng đi tới phòng cấp cứu. Khi hắn phát hiện ra cả người mình đã đầy mồ hôi thì lúc ấy cơn đau cũng ập đến. Hắn cố chịu đựng gọi một cuộc điện thoại cho Tiểu Tào xong, lúc này mới yên tâm mà ngất đi, không còn biết gì nữa. Hắn chỉ nghe loáng thoáng có người cuống quít gọi to: “Tiên sinh, ngài làm sao vậy? Tiên sinh?”

Trước khi ngất lịm, Lâm Tĩnh Hải cũng không quên móc ra hết tiền mang theo trong người. Bởi vì hắn hiểu rõ, chỉ có bản thân mới chăm sóc được cho mình, sẽ không có ai bên cạnh quan tâm mình hết…

Một mảnh trắng mơ hồ hiện ra trước mắt Lâm Tĩnh Hải, hắn cố gắng mở mắt. “Tiên sinh, ngài đã tỉnh rồi?” Một thanh âm cẩn cẩn dực dực từ bên cạnh truyền đến.

Lâm Tĩnh Hải cố gắng phân biệt, nhìn hồi lâu, mới cảm thấy hài tử này có đôi mắt như sóng nước mênh mông, gợi cho người ta cảm giác đáng yêu như tiểu ngưu vậy, trông thật quen thuộc.

“Là tôi, người gặp ngài lần trước khi ngài không thoải mái đấy ạ, khi đó tôi là nhân viên vệ sinh.” Nam hài nói vô cùng cao hứng.

Lâm Tĩnh Hải có chút gật đầu.

“Bác sĩ nói ngài không thể uống nước, nên tôi dùng tăm bông giúp ngài nhuận môi.” Nam hài tiếp tục cầm tăm bông thấm nước lau lên môi Lâm Tĩnh Hải. “Ngài đừng vội, tôi đã báo cho thư ký cùng bác sĩ của ngài. Chắc họ cũng sắp đến rồi đấy. Tôi được Tào tiên sinh bảo ở lại giúp đỡ ngài, hì hì, chúng ta hẳn là cũng có duyên phận đây.”

Lâm Tĩnh Hải chỉ đành cười khổ, đây thật sự là nghiệt duyên mà.

Một lát sau, bác sĩ đã đến nơi, liền lập tức kiểm tra toàn diện sức khỏe hắn một lượt. Rồi một lúc sau nữa thì Tiểu Tào cũng tới. Nhìn thấy hắn tỉnh dậy, Tiểu Tào thở phào một cái: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngài ngủ đã hai ngày rồi đấy. Tất cả mọi người trong công ty đều vô cùng lo lắng, tôi cũng không dám cho họ đến, sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi.” Lâm Tĩnh Hải vẫn không có khí lực mà trả lời, đành chỉ gật đầu.

Sau khi chẩn đoán, bác sĩ nói với hắn: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là xuất huyết dạ dày thôi. Nhưng phiền toái chính là, dạ dày của cậu đã bị viêm lâu ngày, bây giờ thì đã đình công rồi. Đây cũng là do cậu lâu nay ăn uống thất thường cùng với tinh thần khẩn trương mà thành. Cậu đấy, đừng tưởng mình là Super man mà ngủ cũng không cần.

Nhìn vẻ mặt thờ ơ như thể biết rõ của Lâm Tĩnh Hải, vị bác sĩ tuổi còn trẻ tức giận trợn mắt mắng: “Đừng có không thèm để ý như thế, tuy nói xuất huyết không chết được người, nhưng trường hợp của cậu đã khá nghiêm trọng rồi. Nếu biết nói rõ bệnh lý cho cậu mà cậu cũng không quan tâm thì tôi cũng chẳng thèm nói. Tôi nghĩ cần phải cắt bỏ một phần ba dạ dày của cậu. Cũng không cần lo lắng quá, sẽ không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng cả, nhưng đương nhiên với điều kiện tiên quyết là cậu phải biết tự chăm sóc bản thân mới được.”

Lâm Tĩnh Hải chậm rãi thở ra, rồi cười cười nói: “Không phải bệnh nan y là tốt rồi, tôi vẫn còn chưa sống đủ mà.” Đúng vậy, hắn đã đáp ứng mẹ hắn, hắn phải thật ưu tú, phải sống thật tốt, thật thoải mái vui vẻ. Sống để đến lúc gặp mẹ mình ở thiên đường, hắn có thể tự hào nói với mẹ rằng, con đã không phụ người, đã không làm người thất vọng.

Suy nghĩ một chút, Lâm Tĩnh Hải cảm thấy việc lớn thế này, dù sao cũng nên nói cho cha mình một tiếng. “Tiểu Tào, đây là chìa khóa của tôi, cậu về nhà cầm giúp tôi chút đồ dùng cần thiết, thuận tiện nói với cha tôi cùng với Hiểu Hiểu một câu. Tôi cần làm giải phẫu.”

Vị bác sĩ đầy cá tính thấy bệnh nhân đã có quyết định dứt khoát, cũng lập tức ra ngoài bắt đầu tiến hành các công việc chuẩn bị, thuận tiện túm theo Tiểu Ngưu đang đứng ỳ đó chưa chịu đi.

Đã sử dụng các biện pháp sơ cứu khẩn cấp nên Lâm Tĩnh Hải cũng không đến mức quá đau đớn, hắn lại nằm xuống ngủ một lát. Đến khi hắn lần nữa tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối đen. Tiểu Tào cũng vừa vặn từ công ty chạy tới, mang cho hắn ít quần áo, thế nhưng y nói chuyện dường như lại đang che giấu điều gì.

Lâm Tĩnh Hải thở dài: “Xảy ra chuyện gì rồi? Tiểu Tào. Nói đi.”

Tiểu Tào có chút xấu hổ: “Là như thế này… quản gia của gia đình ngài nói cha mẹ ngài đã ra nước ngoài du lịch rồi, hơn nữa cũng không lưu lại phương thức để liên lạc. Bọn họ đã giao Lâm thị cho nhị công tử… vậy nên… tôi gọi điện cho nhị công tử thì hắn có nhắn lại cho ngài, nói là hắn tiếp quản công ty bận quá không thể cùng ngài liên lạc được, nhưng sau đó lại len lén cùng Lạc Tường chuồn đi du lịch nước ngoài luôn… mà nhị công tử cũng không để lại đầu mối vì sợ người công ty tìm ra… Chờ ngài ấy trở về sẽ đến tìm ngài để cùng nhau chúc mừng…”

Lâm Tĩnh Hải có chút lặng yên, ánh nắng của một ngày sắp tàn vẫn còn rơi rớt lại bên khung cửa sổ như lưu luyến chưa muốn rời đang bao phủ lấy tấm thân tiều tụy của hắn, những vạt nắng nhợt nhạt chiếu vào như đâm hàng vạn mũi kim lên cái cổ tay gầy gò, lên bờ môi trắng bệch đi vì đau đớn.

“Lâm tổng?”

Lâm Tĩnh Hải đột ngột có phản ứng lại: “Hả? A, không sao, vừa vặn chờ bọn họ trở về, tôi lúc ấy cũng đã ra viện, càng miễn cho mọi người một phen lo lắng, cũng tốt, cũng tốt…”

Sao lại có thể tiếp quản xong dễ dàng như thế? Như thể đang trốn tránh mình? Hiểu Hiểu khẳng định sẽ không tránh né mình đâu, chỉ là hắn hơi vô tâm mà thôi, nhất định vì hắn tưởng rằng mình vẫn ổn. Hoặc cũng có thể vì Lạc Tường không muốn Hiểu Hiểu gặp mình, sợ mình nói gì đó lộ ra. Người trong nhà khẳng định cũng sợ đêm dài lắm mộng, cho nên mới nhanh chóng chuyển giao Lâm thị xong xuôi rồi cứ thế bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.