Hoàng Đấu Chi Đích Nữ Mưu Cung

Chương 44




Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Đứng ở đại sảnh nguy nga tráng lệ, Lâm Tĩnh Hải mỉm cười với một nữ nhân viên tiếp tân: “Xin chào. Phiền cô thông báo giúp với Lạc Tường rằng có người cần gặp.”

Không thèm để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của vị tiểu thư khi thấy mình gọi thẳng tên của Tổng giám đốc, hắn nói tiếp: “Tôi không có hẹn trước, phiền chuyển lời rằng tôi là anh trai của Lâm Hiểu, rất muốn gặp hắn.”

Nhân viên tiếp tân vừa nghe nói là anh trai của Lâm Hiểu, lập tức cung kính nói: “Xin mời ngài vào, Tổng giám đốc từng có căn dặn, không cần thông báo, xin mời ngài đi thang máy chuyên dụng phía bên tay phải.”

Lâm Tĩnh Hải gật đầu, lễ phép xoay người đi tới. Khi đứng trong thang máy sáng trưng, hắn vẫn còn có chút mê muội, đúng vậy, đây là cao ốc của Lạc Tường. Mình từng là bạn giường ngắn ngủi của hắn, thế nhưng lại chưa từng đến cao ốc này, còn Lâm Hiểu thì khác, bọn họ tựa hồ đã coi hắn như khách quý phải lấy lễ nghi mà trọng đãi rồi.

Khóe miệng vẽ ra một nụ cười, thế thì sao chứ, mình là anh trai của Lâm Hiểu cơ mà, mình có lý do vô cùng đầy đủ để đến cảnh cáo hắn không được phép thương tổn đệ đệ của mình.

Chờ thang máy lên tới tầng của Lạc Tường, đã có thư ký đang cung kính đứng chờ: “Là Lâm tiên sinh phải không ạ? Tổng tài đang ở phòng tiếp khách chờ ngài. Xin mời đi theo tôi.”

Lâm Tĩnh Hải mỉm cười đáp: “Cám ơn.”

Khi đẩy cửa ra, nhìn thấy cái người kia đang ngồi một cách thoải mái, bộ dạng thong thả, giống như một vị đế vương, Lâm Tĩnh Hải mới phát hiện mình chỉ luôn tự lừa mình dối người, hắn thật sự không có năng lực đem vết thương kia chữa lành được. Vết thương ấy vốn đã huyết nhục mơ hồ, mà giờ phút này đã bị nhiễm trùng rồi.

Lạc Tường ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài đóng cửa lại. Bầu không khí yên lặng quanh quẩn trong căn phòng, Lâm Tĩnh Hải có cảm giác muốn nói mà không thốt nên lời được. Hắn đưa chén trà lên uống cho nhuận khí, cố gắng làm cho tay mình không phát run lên.

“Lâm tiên sinh hẳn có việc gì muốn nói đúng không?”

Đã là Lâm tiên sinh rồi sao? Trở mặt thật nhanh, chắc đây vốn là tác phong của người làm ăn đi? Lâm Tĩnh Hải lúc này vẫn còn phân tâm để nghĩ về điều đó.

“Lạc tiên sinh, tôi nghĩ ngài cũng biết rõ tôi vì cái gì mà đến tìm ngài. Sự tình trước kia của chúng ta không cần nhắc lại nữa. Nhưng tôi là anh trai của Lâm Hiểu. Tôi chỉ muốn biết mục đích của ngài khi ở bên Lâm Hiểu mà thôi.” Thanh âm Lâm Tĩnh Hải vang lên vững vàng, như thể đang bàn chuyện làm ăn vậy.

Lạc Tường lặng yên trong chốc lát, nhưng chút yên lặng này cũng đủ làm cho lòng bàn tay Lâm Tĩnh Hải ướt mồ hôi.

Khi Lạc Tường mở miệng, thanh âm vẫn đầy từ tính như trước, nhưng không còn gợi cho Lâm Tĩnh Hải sự ôn nhu trong dĩ vãng, mà nó đã trở thành căn nguyên cơn ác mộng hàng đêm của hắn mấy năm sau này: “Tôi kỳ thật không muốn nhắc lại sự tình trước kia, thật muốn cứ như vậy mà quên đi quá khứ. Bất quá vì cậu đã kiên trì muốn biết, tôi cũng có thể nói cho cậu hay. Bởi chuyện này dù sao cũng quan hệ với cậu, Hy vọng cậu có thể hiểu và bỏ qua.”

Trong lúc Lạc Tường đang sắp xếp lại suy nghĩ, Lâm Tĩnh Hải đã có dự cảm bất hảo, nhưng hắn cũng không biết phải làm sao để ngăn lại những gì mình sắp nghe thấy.

“Hai năm trước tôi đã thích Lâm Hiểu rồi.”

Lâm Tĩnh Hải đột ngột ngẩng đầu! Nhìn vào đôi mắt Lạc Tường, hắn thấy trong ánh mắt ướt át kia như tràn ngập những hồi ức ngọt ngào.

“Lúc đó, cậu ấy đang trong quán bar tụ tập cùng bạn bè. Một người thoải mái, ấm áp như ánh dương, tuy đáng yêu nhưng lại toát lên khí phách của kẻ lãnh đạo…”

“Tôi liếc mắt một cái đã cảm thấy mình rất coi trọng tên tiểu tử hoạt bát này. Nhưng khi đó cũng không suy nghĩ nhiều. Sau này khi chậm rãi quan sát cậu ấy, hiểu rõ cậu ấy, từ từ thật sự cảm thấy Hiểu Hiểu cùng người khác không giống nhau, mà lúc ấy, Hiểu Hiểu trong lòng tôi đã chiếm một vị trí vô cùng đặc biệt…”

“Sau đó, tôi quyết định sẽ đối xử tốt với Hiểu Hiểu.” Lạc Tường nhìn Lâm Tĩnh Hải nói tiếp: “Hiểu Hiểu là kẻ phong lưu, xung quanh có vô số phụ nữ bị cậu ta mê hoặc, nhưng tôi thì không quan tâm, những người phụ nữ này không đủ để khiến cho tôi sợ hãi.”

Hai tròng mắt sắc bén của Lạc Tường như đâm vào trái tim Lâm Tĩnh Hải: “Nhưng chỉ có cậu, cậu rất sủng ái Hiểu Hiểu. Sau khi mẹ cậu qua đời, cậu bước chân vào nhà Lâm Hiểu, đối xử với cậu ấy rất tốt. Tôi không khỏi hoài nghi ý nghĩ trong đầu cậu. Cậu chưa từng kết giao bạn gái, cũng không có bằng hữu nào đặc biệt, cơ hồ cả cuộc sống của cậu đều chỉ xoay quanh Lâm Hiểu mà thôi. Mặc dù tôi không muốn hoài nghi về phương diện ấy, nhưng vẫn không thể không đoán cậu có phải chăng đối với Hiểu Hiểu có ý tứ gì khác. Mà tôi cũng có thể nhìn ra, Hiểu Hiểu đối với người anh trai là cậu vô cùng kính yêu…”

“Trên đời này chuyện gì cũng có thể phát sinh, tôi không thể không có đề phòng.”

Lạc Tường nhìn Lâm Tĩnh Hải bị những lời nói của mình khiến cho sắc mặt trở nên trắng bệch, lại không nhanh không chậm nói tiếp: “Lần tương thân ấy, tôi là muốn gặp mặt Lâm Hiểu, chỉ nghĩ đến cậu ấy thôi là đã thấy rất vui vẻ. Nhưng không ngờ người đến lại là cậu. Vậy nên tôi quyết định trước sẽ cùng cậu giao hảo, muốn từ miệng của cậu điều tra rõ sự tình. Cũng thật không ngờ chỉ với một vài việc rất tự nhiên, tôi đã có thể nhìn ra trong mắt cậu có một loại khao khát, là loại khao khát được yêu thương đến mức gần như cháy bỏng.”

Không lưu lại cho Lâm Tĩnh Hải một chút đường sống nào, những lời nói vẫn tiếp tục từ trong miệng Lạc Tường chậm rãi tuôn ra: “Tôi có sự mẫn cảm của những thương nhân ưu tú nhất, so sánh với mọi người, cậu còn thua kém rất nhiều, lại đem trái tim của mình biểu hiện ra nhất thanh nhị sở trước một người xa lạ như tôi. Tôi đã quan sát phản ứng của cậu, tùy cơ mà ứng biến: nếu như cậu thích Hiểu Hiểu, tôi sẽ lập tức đoạt lấy cậu. Sau này với thân thể từng bị người ta thượng qua nhiều lần, cậu cũng sẽ không còn dám theo đuổi em của mình nữa. Nhưng ít nhất lúc này tôi có thể an tâm rằng cậu không hề thương Lâm Hiểu. Rất xin lỗi vì đã thương tổn cậu. Bất quá cũng chỉ vì cậu tự cho là thật mà thôi. Xin lỗi, nhưng tôi thật sự rất thích Hiểu Hiểu.”

Đôi môi không chút huyết sắc của Lâm Tĩnh Hải run rẩy, một câu cũng không nói nên lời.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Lạc Tường vang lên, hắn lập tức bắt máy: “Hiểu Hiểu?”

“Ừ, được, anh xuống ngay đây, chờ một chút.”

Lâm Tĩnh Hải nhìn chăm chú vào người nam nhân trước mặt, cái người khiến cho hắn phải nếm trải thống khổ biết bao lần, lần sau so với lần trước càng đau đớn, day dứt hơn. Hắn hít sâu một hơi, như muốn nói thêm điều gì đó.

“Xin lỗi, Hiểu Hiểu đang đợi tôi ở dưới lầu. Sự tình trước kia hy vọng cậu có thể quên hết đi. Nếu cậu thật sự quan tâm đến em trai của mình thì chắc sẽ không làm gì quấy rầy chúng tôi, cũng sẽ không đem sự tình trước kia nói ra. Bởi vì tôi đối với cậu ấy là thật tâm. Hơn nữa, nếu như cậu thật sự muốn nói cái gì, Cẩm Hải cũng nhất định sẽ sụp đổ, chuyện này đối với cậu không hề tốt chút nào. Huống hồ cậu nhanh chóng có cảm tình với tôi như vậy, chắc cũng sẽ tìm được người nào khác mà thích ngay thôi.”

Lạc Tường nói xong thì vội vàng đi gặp Lâm Hiểu.

Chỉ còn lại Lâm Tĩnh Hải đằng sau cánh cửa thấp giọng thầm thì: “Tôi chưa từng thích ai khác, anh là người duy nhất…”

Nhưng Lạc Tường sớm đã đi xa, căn bản không thể nào nghe thấy được. Mà cho dù nghe thấy, hắn cũng sẽ không biến sắc mà bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.