Hoàng Cung

Chương 9




- Thân ái, ngươi cũng nói là có ân với ngươi, tại sao ngươi không ra mặt đi, hả?

Dứt lời, Ngự Nương Mạn Đà La không chút kiêng kỵ phát ra tiếng cười phóng đãng, nhấc bầu rượu lên uống ngụm lớn.

- Nếu ta có thể ra tay, cũng sẽ không chờ đến bây giờ.

- Thân ái, tại sao ngươi không thể rat ay?

- Ngươi hẳn phải biết, những thành tựu kia của ta quá mức đặc thù, chỉ cần vừa động thủ, ông trời tất nhiên sẽ hạ xuống thẩm phán.

Trần Lạc không nói dối, sự thực là như vậy, cho dù hiện tại linh hồn của hắn dĩ nhiên đã nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa, nhưng chỉ là linh hồn mà thôi, thân thể vẫn ở bên trong pháp tắc thiên địa như cũ, còn một thân thành tựu mỗi cái đều quá mức nghịch thiên, xưng là cái đinh trong mắt ông trời cũng không quá đáng. Mười năm trước thật vất vả mới giấu trời qua biển, thành công lừa gạt ông trời một hồi, nếu như lại bị lão nhân gia hắn nhìn vào chằm chằm, đến lúc đó hạ xuống sợ rằng không chỉ đơn giản là thẩm phán câu diệt thôi đâu. Cho dù thân thể của hắn có thể một lần nữa niết bàn sống lại, nhưng một lần sống lại cũng phải trả giá quá lớn, hơn nữa thiên địa lớn như vậy, tràn ngập những điều không thể biết, cũng không ai bảo đảm lần niết bàn sống lại tiếp theo có thể thành công, vì thế, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn động thủ, bằng không, lấy tính cách của hắn sẽ không trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng rơi vào hiểm cảnh, còn mình chỉ thờ ơ theo dõi.

Còn có một nguyên nhân nữa, Trần Lạc thực sự không muốn xuất đầu lộ diện, một khi lộ diện, tin tức theo đó một truyền mười, mười truyền tram, không biết sẽ chọc tới bao nhiêu phiền toái. Nghĩ đến một người ngay cả linh hồn đã tan thành mây khói đột nhiên sống lại, loại hành vi kinh thế hãi tục này phát sinh chính là vi phạm nghiêm trọng pháp tắc thiên địa, không biết sẽ gây ra bao nhiêu oanh động, đặc biệt là những nữ nhân như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển kia, hắn thực sự không muốn đối diện với các nàng vào lúc này.

Chỉ bất quá, những câu hắn nói kia truyền vào trong tai Ngự Nương Mạn Đà La lại có vẻ buồn cười, đúng vậy, buồn cười hoặc là đáng thương, giờ khắc này trong lòng Ngự Nương đúng là có cảm giác này, bởi vì ngay từ lúc đầu nàng căn bản không tin Trần Lạc là thực, bằng không nàng cũng sẽ không uống một chén rượu kia, loại rượu ấy ngay cả Chư Thần cũng không thể chống đỡ được, càng không cần uống rượu điên cuồng như vậy, nàng làm thế chỉ vì muốn ý thức của mình mơ hồ, muốn coi gia hỏa giống Lạc gia mấy phần này thành Lạc gia thực sự.

Nhưng theo ảnh hưởng thiên túy dần dần biến mất, ý thức của nàng cũng bắt đầu dần dần thanh tỉnh, đồng thời cũng ngày càng không thể nhịn được, bởi vì gia hỏa này giả bộ thực sự quá mức rồi, thấy Lãnh Cốc còn giả vờ giả vịt nói mười năm không gặp gì đó, điều này vẫn còn nằm trong mức chịu đựng của Ngự Nương, nhưng hết lần này tới lần khác, gia hỏa này còn nói cái gì là một thân thành tựu quá mức đặc thù, sau khi lấy ra sẽ gặp phải thẩm phán, chuyện này thực sự khiến Ngự Nương không nhịn nổi nữa, nàng cảm thấy gia hỏa này thực sự rất buồn cười, cũng cảm giác mình cũng thực sự đáng thương, biết rõ gia hỏa này chỉ là giả mạo, dĩ nhiên còn ra sức mê hoặc chính mình, coi hắn là Lạc gia thực sự.

Nàng biết, nàng biết rõ hết thảy, nhưng nàng vẫn không muốn tỉnh như trước, chỉ muốn say, chỉ muốn say rối tinh rối mỳ, chỉ muốn coi tiểu bạch kiểm trước mắt kia là người đàn ông mình âu yếm trong lòng. Trần Lạc không ngốc, hắn sao không nhìn ra được Ngự Nương căn bản không tin mình, cũng không phải hắn chưa từng giải thích, nhưng quan trọng là Mạn Đà La căn bản không tin, hắn càng giải thích, Mạn Đà La lại càng cảm thấy buồn cười, giải thích đến cuối cùng, ngay bản thân Trần Lạc cũng cảm giác thấy buồn cười.

- Thân ái, chúng ta không cần để ý tới những chuyện này được không? Tới nào, uống rượu.

- Huynh đệ Niên gia dù sao cũng đã cứu mạng ta, hiện giờ người ta gặp nạn, ta nào có tâm tình uống rượu.

Trần Lạc suy nghĩ nếu là Lãnh Cốc có thể giải quyết thỏa đáng chuyện này thì tốt, còn không hắn chỉ có thể bất chấp nguy hiểm ông trời đánh xuống thẩm phán cũng phải rat ay.

Quảng trường vực Tây ách rơi vào vòng hỗn chiến, trong hư không, trên đường phố, khắp nơi đều có chiến đấu, còn ba người Long Diệu, Hoàng Phủ Đo Linh, Lang Thiên vẫn nhàn nhã tự đắc ngồi đó, vừa trò chuyện vừa uống rượu.

- Không nghĩ tới đám quân ô hợp kia của Lãnh Cốc cũng tính là có điểm bản lĩnh.

- Vũ Hóa Phi rat ay rồi, chúng ta cũng qua đi thôi, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của Phương Thiên Nam, nếu chúng ta cứ ngồi mặc kệ không quản, Nhân Vương trách tội xuống sợ là không dễ nhìn.

- Xác thực, xem náo nhiệt cũng đủ rồi, cũng nên đến lúc kết thúc màn khôi hài kia thôi.

Hiện tại, ba người Hoàng Phủ Đô Linh, Long Diệu, Lang Thiên gia nhập chiến đoàn, ba người được khen là ba đại thiên kiêu tuyệt thế, mỗi người đều là con cưng của trời cao, một thân thành tựu không chỉ nhiều đến đáng sợ, hơn nữa mỗi cái đều cực kỳ khủng bố, trong sân không ai địch nổi. Theo ba người gia nhập chiến đoàn, đoàn vinh quang Độc Lập do Lãnh Cốc dẫn đầu bắt đầu chịu áp lực, cho dù những trùm thổ phỉ hay bá vương sơn kia của đoàn vinh quang Độc Lập, mỗi người đều là hạng chinh chiến thiện nghệ, nhưng dù sao đoàn vinh quang Vương Giả người đông thế mạnh, bên trong cao thủ như mây, chỉ cần ba mươi sáu kiêu tử vô song thì đã có hơn mười người trong đó, hơn nữa còn mấy trăm tới cả ngàn phân đoàn trưởng lớn nhỏ, khi năm đại cao thủ Phương Thiên Nam, Vũ Hóa Phi, Long Diệu, Lang Thiên, Hoàng Phủ Đô Linh đều rat ay, đoàn vinh quang Độc Lập của Lãnh Cốc cũng không còn cách nào kiên trì thêm nữa.

- Được rồi! Không cần đánh nữa, đừng đánh nữa! Dừng tay, toàn bộ dừng tay!

Trong hư không vang lên tiếng hét của Niên Tiểu Linh, tiếng hét này của nàng khiến đám Lãnh Cốc còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, lo lắng cho an nguy của nàng bèn lập tức chạy tới. Nhân lúc này, vô số nhân mã của đoàn vinh quang Vương Giả hình thành ba tầng vòng vây xung quanh bọn họ ngay tại trong hư không.

Niên Tiểu Linh đầu đội mũ phương, vai quàng khăn hồng, nàng lẳng lặng đứng ở trong hư không, nhìn những người bị thương vì mình, trong lòng nàng vô cùng thống khổ, cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Phương Thiên Nam, nói:

- Phương Thiên Nam, không phải ngươi muốn ta gả cho ngươi sao, được! Ta đáp ứng ngươi! Để cho tất cả mọi người rời khỏi, hiện tại chúng ta liền kết hôn!

- Tiểu muội! Ngươi không được như vậy.

- Muội tử, đến lúc này rồi sao ngươi còn hồ đồ như thế.

- Tiểu Linh, mọi người chẳng qua chỉ bị chút thương ngoài da, ngươi không cần lo lắng!

Niên Tiểu Linh thống khổ, tuyệt vọng lắc đầu một cái, nói:

- Đại ca, Lãnh nhị ca, Hồ gia gia, các ngươi đi thôi, không cần quản ta, ta van cầu các ngươi, không cần quản ta, ta không muốn liên lụy mọi người… Ta thực sự không muốn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.