Hoàng Cung

Chương 25




Sau khi Tần Lạc rời đi, Đường Triều thu hồi vẻ cợt nhả của anh ta, ngồi ở một bên ghế sô pha, "A Thành, cô ấy là người phụ nữ kia?"

Hoắc Kỷ Thành đốt một điếu thuốc: "Ừ."

Đường Triều khẽ nâng ly trà lên, "Nhìn không giống như loại người phụ nữ có tâm cơ sâu!"

Hoắc Kỷ Thành nâng mắt liếc anh ta, "Cậu nhìn người có chuẩn sao?"

Đường Triều có chút bi thương, "Nhưng cô gái nhỏ này vừa nhìn cũng rất trong sáng à."

Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: "Vậy càng chứng tỏ tâm tư cô ta khó lường, kỹ xảo diễn tốt! Nếu không cô ta đụng phải Tiểu Tinh, Tiểu Tinh còn có thể chủ động yêu cầu đi về với cô ta?"

Đường Triều hơi trầm ngâm, "Suy nghĩ của cậu không sai, nhưng cậu xem nhẹ một điểm."

Hoắc Kỷ Thành từ từ phun ra một vòng khói: "Cái gì?"

Đường Triều gằn từng tiếng, chậm rãi nói đúng trọng tâm: "Nói cho cùng cô ấy là mẹ ruột của Tiểu Tinh Tinh, loại quan hệ huyết thống mẹ con này bất luận làm thế nào cũng chém không đứt, có lẽ vì vậy mà dẫn đến Tiểu Tinh rất thích cô ấy."

Lời nói của anh ta làm cho Hoắc Kỷ Thành ngây người, anh chưa từng nghĩ đến phương diện này, lúc trước tìm đến cô để sinh Tiểu Tinh là một cái ngoài ý muốn, sau đó anh bảo Ước Hàn tiến hành thôi miên với cô, làm cho cô quên mất tất cả chuyện xảy ra trong biệt thự bên bờ biển, cũng không hy vọng bọn họ lại có bất kỳ liên hệ gì.

"Quan hệ mẹ con?"

"Đúng vậy! Quan hệ huyết thống tồn tại rất kỳ diệu, không tin cậu có thể hỏi Ước Hàn."

Hoắc Kỷ Thành trầm tư, như quả thật như lời Triều nói, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm Tần Lạc rồi hả?

Đường Triều lại nói thêm: "Đừng chán nản! Rõ ràng từ Đông Nam Á trở về, buổi tối gọi Đông Tử cùng nhau đến 'Tây đình' ngồi một chút?"

Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Ừ."

*****

Tần Lạc mới vừa trở lại chỗ ngồi làm việc của mình, Lương Tinh mượn cơ hội đưa văn phòng phẩm cho cô mà vây quanh đến đây, "Nhìn thấy Đường thiếu chưa?"

Tần Lạc gật đầu: "Cô hình dung rất chuẩn xác, vừa nhìn đã biết là hoa hoa công tử!"

Ánh mắt Lương Tinh chớp chớp: "Đường thiếu đã nói gì với cô hả?"

Tần Lạc nhún vai, "Còn có thể có cái gì? Chỉ gặp mặt thử một lần! Nhưng văn phòng của anh thật không tệ! Mỗi lần trong tổ có chuyện gì đều phải đến tầng 59 tìm anh ta sao?"

Cô nhẹ nhàng bâng quơ ném đề tài cho Lương Tinh, cô ấy ngược lại rất thích trả lời: "Đương nhiên không phải rồi! Tầng 59 cũng không phải là nơi ai cũng có thể đi lên! Chỗ đó không chỉ có văn phòng Đường thiếu, còn là địa bàn tổng giám đốc của chúng ta."

Khi cô ấy (LT)nói lời này, tầm mắt không rời khỏi Tần Lạc, muốn từ trong ánh mắt của cô ấy (TL) phát hiện ra cái gì.

Tần Lạc cũng không phải tay mơ mới vừa đi làm, sao lại không biết Lương Tinh đang thử dò xét?

Cố tình biểu hiện ra vẻ mặt rất khiếp sợ: "Đường thiếu lại có thể ở cùng một tầng với tổng giám đốc? Vậy quan hệ hai người ấy không cạn?"

Lương Tinh tự hào gật đầu: "Đương nhiên rồi! Đường thiếu xuất thân từ gia đình nhà làm ngoại giao."

Tần Lạc hiểu rõ: "Thì ra là thế!"

...

Hai người lại bát quái một lúc, thì Lương Tinh trở về chỗ ngồi của mình, đột nhiên cô ấy thầm nghĩ: Mình giống như không có moi ra tin tức hữu dụng gì từ trong miệng Tần Lạc.

Trpng phòng trà nước, Tần Lạc rót cho mình một cóc coffee, đúng lúc Hứa Vi đi đến, nhìn thấy cô mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi.

Sau khi yên lặng vài phút, Hứa Vi mới ngại ngùng mở miệng: "Xin lỗi! Vừa đến thì nghe thấy chúng tôi bàn luận về cô, thật ra ba chúng tôi cũng vô tâm, không có nhằm vào cô."

Giải thích của cô ta làm cho trong lòng Tần Lạc có chút lo lắng, mỉm cười khóe môi cong lên: "Không có việc gì."

Người xưa nói không có kẻ địch vĩnh viễn và bạn bè vĩnh viễn, cô mới đến, tự nhiên không thể gây thù với người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.