Hoàng Cung

Chương 11




Sáng sớm.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, làm sáng lên bình hoa lan hồ điệp.

Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn tái nhợt, mặc y phục màu trắng của bệnh viện, nằm trên giường bệnh, mặc dù có vẻ tiều tụy, nhưng vẫn có khí thế, buổi tối hôm qua, khắp nơi đều là thân ảnh màu trắng, âm thanh dao phẫu thuật vang lên, anh gặp ác mộng em gái anh rời xa anh, đến tận sáng sớm tinh mơ, tiếng chim kêu líu lo, anh mới cảm giác được còn sống,...

Một tiếng khóc nức nở vang lên từ một phòng bệnh.

Lãnh Mặc Hàn di động mắt, anh luôn có tính cảnh giác cao, cảm giác được bầu không khí khôngđúng, lập tức thở hổn hển, cuối cùng chậm chạp mở mắt ra...

Một thân ảnh ôn nhu, đứng che lấp ánh sáng, không thấy rõ mặt của cô.

Lãnh Mặc Hàn nuốt khô cạn cổ họng, tập trung tinh thần, hai mắt có vẻ mệt mỏi mở ra, nhìn người trước mặt.

Tiểu Nhu mặc một váy ngắn liền áo màu lam bên ngoài khoác áo len sợi mỏng, buộc tóc đuôi ngựa, đang ngồi ở bên giường, vừa khóc vừa lấy khăn tay nhỏ ra lau mắt, cô khóc đến nỗi mắt sưng lên như quả đào, thỉnh thoảng lại khóc nức nở lên, nước mắt từng hàng rơi xuống.

Lãnh Mặc Hàn vô lực, hơi mở mắt ra, muốn gọi cô, lại phát hiện cơ thể của mình chỗ nào cũng đau đớn, làm yết hầu anh chặt lại, nằng nề thở một cái.

Tiểu Nhu nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn nằm ở trên giường, đã tỉnh lại, cô tức khắc chống hai tay lên giường, vừa khóc vừa khẩn trương gọi: “Phó giám đốc Lãnh, anh... Anh tỉnh rồi ư?”

Đau đớn lại lần nữa ập đến.

Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt tái nhợt, anh ấn chặt vào lồng ngực, nặng nề thở dốc..

Tiểu Nhu nhìn anh khó chịu như vậy, muốn nói cái gì lại cũng nói không nên lời, chỉ là ngồi bên cạnh giường, vừa khóc vừa lấy mu bàn tay quệt mắt, bên cạnh có rất nhiều canh bổ mà mẹ và cha đã chuẩn bị để mang vào, thế nhưng vừa bước vào phòng bệnh nhìn bộ dáng của Lãnh Mặc Hàn như vậy, cô không chịu nổi được khóc từ lúc vào cho tới bậy giờ... Lãnh Mặc Hàn quay đầu, khẩn trương cùng đau lòng nhìn cô ngồi cạnh giường, khóc thương tâm như vậy, nội tâm anh cũng ấm lên, cứ nhìn cô như vậy, hình như chưa có một cô gái nào vì anh mà khóc nhiều như vậy...

Tiểu Nhu nhanh chóng lau nước mắt của mình, nỗ lực thu hồi tâm tình của mình, mới xoay người nhìn về phía anh, bộc lộ chút ôn nhu, khẩn trương mà kéo dài giọng hỏi: “Phó giám đốc Lãnh, anh còn có chỗ nào không thỏa mái không? Tối hôm qua em nghe Khả Hinh nói anh bị thương, em bảo cha mẹ làm cho em canh nhân sâm trăm năm của nhà chúng em mang vào cho anh bồi bổ! Nhưng phải ăn sáng sớm mới tốt, vì vậy em mới qua đây !”

Lãnh Mặc Hàn nghe vậy khuôn mặt tiều tụy hiện lên vẻ tươi cười, nhìn cô, vừa muốn nói chuyện lại cảm thấy một trận đau đớn từ lồng ngực truyền ra, anh lại ấn nhẹ vào lồng ngực, lúc này mới hoàn toàn khôi phục ý thức, nhớ tới em gái đêm qua ở trong phòng phẫu thuật, hai mắt anh nhanh chóng chuyển động, đau lòng gọi: “Uyển Thanh! Uyển Thanh...”

Anh nói xong, tức khắc lo lắng cho tình hình của em gái, không nói hai lời, liền cố nén đau đớn, nhấc chăn lên, muốn đi chân trần xuống đất, tìm em gái...

“Ai, anh cẩn thận một chút, vừa mới phẫu thuật xong, không được đi lung tung!” Tiểu Nhu tức khắc đi lên phía trước, nâng cánh tay của anh, đau lòng khẩn trương nói: “Em gái anh không sao cả! Không có việc gì rồi! Sáng nay em mới qua thăm rồi!”

Lãnh Mặc Hàn nặng nề thở dốc, khẩn trương nhìn Tiểu Nhu, vẫn chưa tin lại muốn giãy giụa thân thể đi chân trần đi ra ngoài...

Trang Hạo Nhiên cùng Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt đi từ phong bệnh bên kia qua đây, lại nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đã bước gấp ra phòng bệnh, chống đỡ thân thể đau đớn đi về phía trước, bọn họ tức khắc kinh hãi, vội vã đi qua, nâng thân thể anh, lo lắng nói: “Ai ai, cậu đây là làm gì vậy? Vừa mới hoàn thành phẫu thuật không bao lâu!”

“Tôi muốn đi xem Uyển Thanh...” Lãnh Mặc Hàn ấn vào lồng ngực, giọng nới khàn khàn vô lực, đau lòng nói: “Tôi muốn đi xem em gái tôi...”

“Được, được, được đi xem thì đi xem! Đừng khẩn trương như vậy! Cô ấy không có việc gì !” Trang Hạo Nhiên tức khắc nâng thân thể anh ấy lên, cùng Tiểu Nhu cùng nhau nâng thân thể anh đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Uyển Thanh ở phòng bệnh phía trước! May bác sĩ cấp cứu kịp thời, đã không còn nguy hiểm tới tính mạng rồi!”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, trong lòng không hiểu lại càng thêm đau đớn, thậm chí hai mắt lại rơi lệ, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên trầm trọng hỏi: “Rốt cuộc tình huống cụ thể của em ý như thế nào? Cơ thể, xương cốt như thế nào?”

“... ...” Trang Hạo Nhiên cúi mặt trầm mặc một lúc, mới nói: “Trước hãy đi xem đã! Đi!”

“Đúng đúng đúng! Xem trước một chút!” Lâm Sở Nhai bọn họ cũng vội vàng nói: “Tối hôm qua thật là một màn quá mạo hiểm, bác sĩ hàng đầu toàn quốc cũng tới! !”

Lãnh Mặc Hàn không nói gì, chỉ là vội vàng bước nhanh đi về phía trước, vết thương phía trước ngực nứt ra làm gây ra đau đớn, nhưng anh không quan tâm, anh nhớ lại tình huống của em gái tối qua, đau lòng rơi lệ, rốt cuộc nhìn thấy phong bệnh ở phía trước, cửa sổ thủy tinh màu trắng, khoảng cách gần như vậy gây ra bao nhiêu cảm xúc, anh thở nặng ra bước nhanh đến trước cửa sổ thủy tinh, nhìn vào bên trong thấy một y tá đang chỉnh lại ga giường, một cô gái mặc y phục bệnh nhân đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, trên trán quấn vải xô trắng, nằm bên đệm màu trắng nằm bên phải thiết bị y tế, miệng đang đeo khẩu trang, phía sau lưng cùng với các đầu ngón tay đều quấn băng gạc, trên đầu gối quấn hai thiết bị điện tử không ngừng phát ra màu hồng và số liệu...

Hai người chăm sóc đặc biệt, đứng một bên, trầm mặc tiêm thuốc vào cho cô...

Lãnh Mặc Hàn nhìn một màn này, hai mắt lại kịch liệt đỏ bừng, hai tay chống lên cửa sổ thủy tinh trong suốt, đau lòng không nói nên lời, nhìn em gái nhắm mắt, giống như hồi bé rất khôn ngoan, gặp lại sau nhiều năm, cũng vì năm tháng tang thương, do vậy mà kiên cường hơn, chưa từng thấy qua yếu đuối, khiến cô theo sang nước Mỹ, cô cứ như vậy kết thúc sự nghiệp trong phòng khám, không nghỉ ngơi chút nào, vì mình mà làm việc hết sức...

Có đôi khi thấy cô đêm khuya rồi còn ngồi trước máy vi tính, nghiên cứu hình ảnh, cũng có thể hiểu rõ, cô vì anh trai mà quyết tâm, lần này không có bị nghiêm hình bức cung, nhưng bị kim đâm vào sâu trong đầu ngón tay thì đau đến nhường nào?

Lãnh Mặc Hàn mặt bắt đầu co quắp, hai mắt đau khổ nhìn em gái, hai anh em không có nói chuyện nhiều, lại thường thường biểu đạt không tốt... Anh nặng nề thở dốc, đầu để lên cửa thủy tinh trong suốt, hai mắt rốt cuộc run rẩy chảy nước mắt xuống, đau đến mức nói không nên lời, cảm giác hít thở không thông, cưỡng chế chính mình.

Trang Hạo Nhiên cùng Tô Lạc Hoành mấy người cũng không khỏi đau lòng nắm bờ vai của anh, tất cả đều thở gấp gáp.

Tiểu Nhu cũng đau lòng nước mắt chảy xối xả.

Tiêu Đồng cùng Mỹ Linh vừa vừa từ phòng viện trưởng tới, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn kiên nghị vô cùng, vậy mà cô độc đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, cúi đầu tự trách đau lòng rơi lệ, hai mắt các cô cũng không khỏi đỏ bừng lên, cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.

Giang Thành cùng Tiêu Yên chờ mọi người, cũng chậm chạp xuất hiện, đứng bên ngoài phòng bệnh, đau lòng nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, trầm trọng mở miệng giải thích nói: “ Thân thể Uyển Thanh nhiều chỗ bị thương nặng, điều quan trọng nhất chính là xương sau bả vai, cùng với hai tay hai chân đều vỡ vụn, thậm chí tay phải gãy các đốt xương, đáng sợ hơn chính là, bởi vì Uyển Thanh lúc bị bẻ gãy tay chân, còn bị lấy máu, dẫn đến xương cốt, thần kinh vì thiếu máu mà hỏng hết... . . .”

Lãnh Mặc Hàn trầm mặc nghe chuyện này, hai mắt khẽ run bi phẫn.

Trang Hạo Nhiên tiếp tục nói: “May mắn là có thầy giáo của Tô thiếu gia, ông ấy là bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất Trung Quốc, ông ấy cùng với các bác sĩ chỉnh hình bên Mỹ đều nhất chí, trước hết là gắn thiết bị bắt chước thần kinh của Uyển Thanh sau đó kích thích đại não của cô rồi khôi phục ý thức, sau đó đêm qua lại khẩn cấp tiến hành phẫu thuật làm cho xương bả vai về vị trí cũ, hơn nữa phẫu thuật rất thuận lợi, hiện tại tình hình của cô ấy đã ổn định, vài bác sĩ giỏi nhất bên Mỹ đêm qua cũng làm phẫu thuật lại rồi, máy bay tư nhân từ bên nước Mỹ cũng sắp bay tới đây mang theo trang thiết bị để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật xương tiếp theo rồi! Chỉ là bởi vì xương cốt, thần kinh cần một ít thời gian, khi được khích thích bởi các thiết bị này thì khả năng khôi phục được nhanh hơn một chút! ! Mà việc Bác Dịch châm cứu vào lúc này, vừa vặn có công dụng, bởi vì được châm cứu mà kích thích được hệ thần kinh khôi phục, đồng thời Tô thiếu gia cũng mời tới tam thiếu gia Hàn gia, cũng là thầy thuốc châm cứu, đến phụ giúp chúng ta hoàn thành phẫu thuật!”

Lãnh Mặc Hàn nghe đến đó, mới rốt cuộc hơi có vẻ kích động quay đầu, hai mắt lại run rẩy rơi lệ, vội vàng nói: “Ý của cậu là... Uyển Thanh... Em ấy có thể khôi phục?”

Trang Hạo Nhiên tức khắc trầm trọng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói; “Đương nhiên! Các bác sĩ cũng có lòng tin, Bác Dịch cùng Tô thiếu gia, còn có tam công tử Hàn gia cũng đã bắt tay chuẩn bị làm châm cứu cho cô ấy, cậu yên tâm, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, chúng ta cùng cậu cùng nhau nỗ lực giải quyết chuyện này! Bất kể là táng gia bại sản, tôi nhất định sẽ làm cho Uyển Thanh khôi phục! Cô ây là em gái của cậu, cũng chính là em gái của tôi!”

“Đúng! !” Tô Lạc Hoành bọn họ cũng tức khắc an ủi cùng cổ vũ anh cười rộ lên nói: “Cậu yên tâm! ! Cậu còn có chúng tôi! ! Chuyện của cậu cũng chính là chuyện của chúng tôi! ! Chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực, làm thân thể của cô ấy nhanh chóng khôi phục! !”

Lãnh Mặc Hàn cảm kích nhìn về phía Trang Hạo Nhiên và mấy người, nội tâm ấm áp, có lẽ sinh mệnh chìm nổi nhiều năm, có được huynh đệ như vậy trả giá cùng quý trọng, cho nên mới vẫn không có tịch mịch ...

Tiểu Nhu đứng ở một bên, trong lòng cũng ấm áp, tiếp tục rơi lệ.

Trang Hạo Nhiên nhìn Tiểu Nhu liếc mắt một cái, tức khắc nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn cười nói; “ Sáng nay khi Uyển Thanh xuất huyết thiếu máu, may mà có Tiểu Nhu ở đây, cô ấy vừa vặn cùng nhóm máu với Uyển Thanh, nên đã truyền cho Uyển Thanh không ít máu...”

Lãnh Mặc Hàn hơi kích động nhìn về phía Tiểu Nhu.

Tiểu Nhu nghe lời này, tức khắc mắt đỏ lên, vừa lau nước mắt lại vừa lắc đầu ngu ngốc, khẩn trương nói; “Chuyện này không có gì, chỉ là hiến một chút máu, nếu không cho Uyển Thanh thì lại cho muỗi ăn !”

Phốc!

Mấy người mặc dù đang trầm trọng, nghe lời này, không khỏi mỉm cười.

Lãnh Mặc Hàn nhìn thật sâu về phía Tiểu Nhu, thảo nào nhìn cô bình thường khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng lúc này có chút tái nhợt.

Tô Thụy Kỳ lúc này, cũng mặc màu trắng, cùng Bác Dịch cùng mỉm cười đi tới, biết mọi người khó chịu, lại vì hòa hoãn bầu không khí, cười nói: “Nói chuyện gì vui vẻ như vậy?”

Lãnh Mặc Hàn tức khắc ngẩng đầu, cảm kích nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, biết chuyện của Uyển Thanh anh ấy tốn không ít tâm tư...

Tô Thụy Kỳ không chờ Lãnh Mặc Hàn mở miệng, liền cười rộ lên, đi tới trước mặt của anh, thẳng thắn mà thật tình, thậm chí mang theo hứa hẹn nói: “Cậu yên tâm!!Chuyện của em gái cậu, chúng tôi nhất định sẽ tận lực! Chúng tôi sẽ không để cô ấy có chuyện gì!”

“... ...” Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, trong lòng lại ấm áp, gật đầu.

“Trái lại anh...” Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, mang theo cảm thán nói; “May mắn hôm qua phát hiện được đúng lúc, biết đạn kia có độc và lại không bắn trúng trái tim, cho anh thời gian chữa trị, tôi lại có áp lực... Mới nói muốn ghé thăm anh một chút, anh không đếm xỉa vết thương cứ thế đứng lên, việc này trong mắt bác sĩ là anh bị mắng rồi! ! Mau! ! Mau nằm lên giường đi, không vết thương lại nứt ra .”

“Đúng, đúng! Mau... ... Mau... Mau trở về nằm xuống...” Tiểu Nhu lập tức vịn tay Lãnh Mặc Hàn khẩn trương nói.

Mọi người cùng nhau có biểu tình cổ quái, nhìn cô.

Tiểu Nhu cũng ý thức được mọi người nhìn mình, sắc mặt của cô đỏ lên, lập tức bỏ tay nắm Lãnh Mặc Hàn ra, cúi đầu, nói: “Tôi... Tôi... Tôi chỉ là... khẩn trương...”

“Biết biết!” Tô Thụy Kỳ nhất thời cười rộ lên, khom người nhìn cô, đùa nói: “Cô chỉ là thật khẩn trương cho phó giám đốc Lãnh thôi! Sợ anh ấy chết, mắt cô sưng như quả đào rồi kìa! Trông rất xấu nha!”

Tiểu Nhu vừa nghe lời này, tức khắc ngu đần ra, trừng mắt, mặt đỏ lên, tức khắc nói; “Tôi... Tôi... Tôi trở về phòng bệnh trước, lấy cánh nóng cho phó giám đốc Lãnh!”

Cô nói xong, mặt đỏ đi nhanh về phía trước.

Mọi người cùng nhau bộ dáng này của cô, cũng không khỏi cười rộ lên.

Lãnh Mặc Hàn cũng ôn nhu quay đầu, nhìn về phía Tiểu Nhu bước nhanh về phía trước, nhìn bóng lưng kia, cũng không nhịn được cười một tiếng...

***

Bên ngoài bệnh viện, không khí nóng bức, đài nước phun lên bắn tóe tung trông rất bắt mắt.

Phía trước, đột nhiên có một cô gái chạy xe đạp điện màu trắng tới, tuổi chừng hai mươi ba, mặc áo sơ mi màu lam tay ngắn cùng với chiếc quần đùi màu đen, đội mũ bảo hiểm màu đen, quen dừng xe ở đài phun nước của bệnh viện, quay đầu lại nói với một người đàn ông tầm chín mươi tuổi đằng sau: “Bác Phúc! ! Tới rồi! Mau xuống! !”

“Được! !” Một ông lão chín mươi tuổi, mặc một y phục mỏng kiểu Trung Quốc, có một tư thế rất giống thầy lang, tay cầm một hòm thuốc, cứ như vậy đi xuống xe! !

“Đi thôi! !” Người con gái này dẫn ông lão này vào bên trong bệnh viện ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.