Hoàng Cung

Chương 1




Edit: Vivi
Beta: Sakura

“Muội nói đi.”

Quận chúa Sơ Hà đỡ eo, thần thần bí bí hỏi: “Nhị bá của tỷ có kẻ thù chính trị là ai?”

“Cái gì?” Chân Diệu cho là mình nghe lầm.

Quận chúa Sơ Hà cắn môi: “Tỷ lặng lẽ bảo La thế tử điều tra xem kẻ thù chính trị của Nhị bá tỷ là ai đi!”

“Sơ Hà, ý muội là ——”

Quận chúa Sơ Hà rũ mắt, ngượng ngùng nói: “Chờ La thế tử tra ra những người đó, hai người đưa danh sách cho muội, muội chọn một người thích hợp, thì là hắn!”

Chân Diệu cũng hít một ngụm khí lạnh: “Sơ Hà, muội nói rõ ràng cho ta, cái gì gọi là thì là hắn, hả?”

Nàng biết ngay mà, không nên trông cậy vào vị cành vàng lá ngọc được nuông chiều từ bé lớn lên này có thể có biện pháp gì hay ho, thế, thế còn cố chấp hơn nàng.

“Tỷ kích động cái gì?” Quận chúa Sơ Hà trợn mắt, dường như đã hạ quyết tâm, nói chuyện cũng lưu loát hơn: “Dù sao cuối cùng ta cũng phải hòa thân, chuyện này Hoàng bá phụ nhất định sẽ áp xuống, những người đó cùng lắm chỉ lén suy đoán mà thôi. Nhưng ta cũng biết, cho dù bên ngoài áp xuống, chờ Hoàng bá phụ tra ra người kia, người nọ cũng sẽ mất lòng tin, nói không chừng còn có thể mất chức. Đã như vậy, ta liền chọn kẻ thù chính trị của hắn, cũng coi như là, coi như là điều duy nhất có thể làm cho hắn rồi.”

Chân Diệu trợn mắt há hốc mồm.

“Chân Tứ, rốt cuộc tỷ có giúp ta không?” Quận chúa Sơ Hà kéo ống tay áo nàng.

Chân Diệu vỗ trán, mới nói: “Sơ Hà, chuyện này không được .”

“Làm sao?” Quận chúa Sơ Hà mím chặt môi, cẩn thận đánh giá Chân Diệu, sau đó thở dài nói, “Ta biết, tỷ cảm thấy ta làm như vậy không hiền hậu. Nhưng chuyện thế này, không tìm  người chịu tội thay, hắn sẽ nguy hiểm. Hắn là Nhị bá tỷ, cái gọi là chết bần đạo không chết đạo hữu, tỷ có biết không! Vả lại, điều này cũng không đến nỗi hại tính mạng người, nhiều lắm là mất chức thôi. Hừ, đối nghịch với hắn, vốn cũng không phải là người tốt lành gì, người như vậy bớt đứng trên triều đình, coi như là có lợi cho giang sơn xã tắc rồi.”

“Nói như vậy. Muội coi như công đức vô lượng rồi?” Chân Diệu trợn trắng mắt.

“Ai nha, Chân Tứ tốt. Tỷ hãy giúp ta đi ——” Quận chúa Sơ Hà lôi kéo ống tay áo của Chân Diệu làm nũng cầu khẩn, không ngờ động vào vết thương, lập tức kêu thảm thiết liên tục.

Mấy nha hoàn vọt vào.

Quận chúa Sơ Hà dựng ngược mi, trách mắng: “Đi ra ngoài!”

Mấy nha hoàn lại chán nản lui xuống.

Quận chúa Sơ Hà im lặng một lúc lâu rồi mới sâu lắng nói: “Chân Tứ, tỷ không hiểu được, hiện tại ta thấy những nha hoàn này, đã cảm thấy tức ngực buồn nôn.”

Sơ Hà thuở nhỏ là Quận chúa tôn sư, nha hoàn bên cạnh đều được lựa chọn kỹ càng, nhất là nha hoàn cùng lớn lên, đối với nàng thì như cánh tay được kéo dài ra, không có gì không thể sai khiến các nàng đi làm, cho nên đến giờ nàng vẫn cảm thấy khó tin vào sự phản bội của Thu Điệp.

Chân Diệu an ủi vỗ mu bàn tay của quận chúa Sơ Hà.

Quận chúa Sơ Hà bực mình một chút, rồi lại khôi phục tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào Chân Diệu.

“Muội đừng nhìn ta như vậy. Biện pháp này không thể thực hiện được.”

“Sao không được?” Quận chúa Sơ Hà nóng nảy.

Chân Diệu chỉ tay vào trán quận chúa Sơ Hà, nói sẵng giọng: “Muội phải động não đi, Nhị bá ta tuổi gì, người có thù cũng với hắn thì chỉ có thể nhiều tuổi hơn, không có người ít hơn. Muội suy nghĩ xem ông già hơn bốn mươi như thế nào. Đầu tóc thưa thớt, râu cá trê ——”

“Ai nha. Đừng nói nữa!” Quận chúa Sơ Hà vẻ mặt vặn vẹo đi.

Chân Diệu liếc xéo nàng một cái, chậm rãi nói: “Cho nên, biện pháp này của muội không được, không chừng người ta vốn chưa nghĩ ra, muội vừa làm thế, chẳng khác gì khai ra Nhị bá ta?”

Quận chúa Sơ Hà thoáng cái ủ rũ rồi, chán nản gảy gảy tua rua mà đầu giường rủ xuống: “Vậy làm sao bây giờ?”

Dứt lời thì ảo não đập mình hai cái.

Chân Diệu vội vàng ngăn cản, chần chờ nói: “Bản thân ta thì nghĩ ——”

“Nói mau!”

“Ta nghĩ rằng, bài thơ kia, không nhất định phải yêu mến nam tử đương thời mà.”

Quận chúa Sơ Hà mờ mịt: “Chân Tứ, tỷ càng nói ta càng hồ đồ.”

“Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh Quân đã già. . . . . .” Chân Diệu thấp giọng ngâm bài thơ kia, giọng rất nhẹ, “Sơ Hà, Quân đã già, có lẽ còn có thể có một giải thích khác, hữu phỉ quân tử, đã không còn trên đời này nữa!”

Quận chúa Sơ Hà vẻ mặt dại ra: “Như vậy cũng được?”

Chân Diệu giật khóe miệng: “Làm sao không được? Trong lịch sử có rất nhiều nhi lang kinh tài tuyệt diễm, nếu muội yêu mến một vị lang quân tài hoa phong lưu, lật xem thơ của hắn, bình luận kỹ càng cuộc đời của hắn, sinh cảm khái hận không sinh đồng thời, nhất thời không nhịn được mà viết bài thơ kia, cũng coi như chí tình chí nghĩa đi?”

Quận chúa Sơ Hà đã nghe ngây người, suy nghĩ kỹ thì vỗ án khen: “Chân Tứ, làm khó tỷ nghĩ ra cách ngụy biện này, nhưng lại đúng là khả thi!”

Nàng không phải là loại cô gái suốt ngày nhắc đến tình yêu, rời ra là muốn chết muốn sống, vì thế, ngoại trừ nhất lời không kìm lòng được mà viết ra bài thơ này thì không hề toát ra gì khác thường.

Dù hôm qua, Vĩnh Vương Phi đau khổ ép hỏi, nàng không hề tỏ vẻ ai oán, chẳng qua là cố gắng chống đỡ không thổ lộ một chữ.

Dùng lý do của Chân Tứ nghĩ này, thật tốt hơn cách của nàng nhiều.

Có bao nhiêu người khi đọc lịch sử tụng thi, sẽ kinh diễm bởi những nhân vật bị bao phủ trong dòng sông lịch sử dằng dặc, hận không được sinh đồng thời, nâng cốc ngôn hoan đây!

Quận chúa Sơ Hà biết rõ, dù là Hoàng bá phụ, hay là phụ vương mẫu phi, bọn họ đều muốn thấy cục diện như thế, mà không phải để lời đồn công chúa hòa thân có tư tình với người truyền ra.

“Chân Tứ, sao tỷnghĩ ra được!”

Chân Diệu khó xử nói: “Vừa nghe chuyện này, ta đã nghĩ ra.”

Quận chúa Sơ Hà có chút bị thương, ngơ ngác nói: “Chẳng lẽ, tỷthông minh hơn ta nhiều như vậy? Trước kia ta thật không nhìn ra!”

Chân Diệu giận đến run rẩy khóe miệng: “Công chúa, ta cám ơn ngài thẳng thắn như thế!”

Thật ra thì chính nàng cũng biết rõ, đây không hề liên quan đến thông minh hay không, ai bảo từ gốc rễ, nền văn hóa hun đúc hai người đã khác nhau.

Cho dù ai biết đầu óc đột nhiên thay đổi, cũng sẽ cho ra những điều vừa nghiêng vừa lệch, một khi nói ra còn sẽ khiến người ta hiểu ra đáp án.

“Chân Tứ, tỷ đừng giận. Là ta nói sai rồi, tỷ thế này gọi là lù khù vác cái lu chạy. . . . . .”

Chân Diệu. . . . . .

“Cám ơn a!”

Có biện pháp giải quyết thì không khí trở nên thoải mái hơn.

Chân Diệu liền nói: “Nhưng mà trong lịch sử có nhân vật nào thích hợp được muội yêu mến. Cái này phải một mình muội suy nghĩ, tốt nhất là, bình thường muội còn đọc qua thơ hoặc truyện ký hắn làm, như vậy mới dễ dàng khiến người ta tin.”

Quận chúa Sơ Hà hầu như không do dự đã bật thốt lên: “Hạ Nguyên Nhược!”

“Hạ Nguyên Nhược?” Chân Diệu lục lọi trí nhớ của nguyên chủ, mới nhớ ra nhân vật này là ai.

Hạ Nguyên Nhược, nhà thơ nổi tiếng của tiền triều. Văn thải phong lưu tuấn mỹ vô song, là thám hoa lang trẻ tuổi nhất trăm năm qua.

Tục truyền mỗi lần hắn ra đường. Trên đến bà lão tám mươi, dưới đến cô bé ba tuổi đều tranh nhau vây quanh, đều dùng bó hoa tươi dưa và trái cây ném mạnh, là người trong mộng xuân khuê của vô số tiểu nương tử.

Chỉ tiếc vị thám hoa lang kinh tài tuyệt diễm này chỉ sống không tới hai mươi tuổi, đã mất sớm rồi, cả đời chưa lập gia đình.

“Hạ Nguyên Nhược, hình như xuất thân Yến Giang Hạ gia?” Chân Diệu chợt nhớ tới vị hôn phu Hạ Lãng của La Tri Tuệ.

Quận chúa Sơ Hà gật đầu: “Đúng rồi. Tạp ký đã nói, Hạ Nguyên Nhược lần đầu nổi tiếng kinh thành, kinh diễm vô số nam nữ. Hắn vốn có tài Trạng nguyên, chỉ tiếc bởi vì đẹp quá nên mới mới bị Hoàng thượng đương triều chọn là thám hoa lang.”

Nói đến đây hé miệng cười: “Không nói gạt ngươi, ta thật sự thường lật thơ của hắn đấy.”

“Thật nhìn không ra.”

Quận chúa Sơ Hà trừng mắt: “Mẹ ta ấy à, thích thơ của Hạ Nguyên Nhược nhất đấy. Ha hả, ta đây là gần đỏ thì đỏ.”

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, nha hoàn ngoài cửa lên tiếng: “Công chúa. Nên đổi thuốc rồi.”

Quận chúa Sơ Hà nhăn mày.

Chân Diệu nói vào tai nàng: “Sơ Hà, nếu quyết định như vậy rồi, muội mau khôi phục như thường, sau này trước mặt người khác, càng thản nhiên càng tốt.”

“Ừ.” Quận chúa Sơ Hà gật đầu, cất giọng nói.”Vào đi.”

Cạch một tiếng cửa mở ra, hai nha hoàn một bưng chậu nước, một bưng băng gạc thuốc dán vào, một trong đó nói với Chân Diệu: ” Huyện chủ Giai Minh, Vương Phi bảo hầu gái nói với ngài một tiếng, La Nghi tân đã tới, hiện tại đang chờ trong phòng khách.”

Chân Diệu đứng lên: “Sơ Hà, ta đi trước, về sau lại thăm muội.”

Quận chúa Sơ Hà vẫy tay, dặn dò: “Sớm một chút.”

Chân Diệu đi phòng khách.

Vĩnh Vương Phi liền nói: “Giai Minh, mau đi thay trang phục và trang sức huyện chủ, theo La Nghi tân vào cung tạ ơn đi.”

Chân Diệu chỉ kịp cùng La Thiên Trình liếc nhau một cái, đã bị bọn nha hoàn vây quanh đi đổi kiểu tóc xiêm y, chờ đi ra, ngay cả đi nhanh cũng không dám rồi.

Nặng quá!

Vĩnh Vương Phi giống như từ mẫu thực sự, kiên nhẫn căn dặn điều nàng phải chú ý, thấy nàng vẫn mỉm cười mà nghe, tâm trạng hình như không hề bị quận chúa Sơ Hà ảnh hưởng, trong lòng vừa động, thử dò hỏi: “Giai Minh, Sơ Hà có đùa bỡn tính tình với con không? Nếu có, nói với mẫu phi, mẫu phi sẽ dạy dỗ nàng.”

Chân Diệu tỏ vẻ thoải mái mà cười nói: “Chúng con trước giờ thân thiết, sao muội ấy lại đùa bỡn tính tình chứ, chính là chuyện hôm qua, còn thấy ngại.”

Vĩnh Vương Phi cũng bất chấp La Thiên Trình đang chờ ở bên, hỏi: “Giai Minh, con có biết chuyện là thế nào không?”

Giai Minh biểu hiện như vậy, chẳng lẽ chuyện kia vốn không nghiêm trọng như mọi người nghĩ?

Vừa nghĩ tới nha đầu Sơ Hà kia từ nhỏ tính tình bướng bỉnh, lại sĩ diện, có đôi khi sượng mặt thì sẽ mãi không nói, trong lòng Vĩnh Vương Phi lại thêm mấy phần mong đợi.

Chân Diệu thản nhiên cười: “Mẫu phi, Sơ Hà đọc thơ của Hạ Nguyên Nhược đến ma chướng rồi. Hôm qua cảm thấy vô cùng mất mặt, đây là đang giận bản thân đấy.”

“Hạ Nguyên Nhược?” Vĩnh Vương Phi lẩm bẩm nhớ tới, thậm chí cũng chưa nghĩ nhiều đã hiểu ra.

Có lẽ là làm cha mẹ, luôn nghĩ con cái về chỗ tốt theo bản năng, một khi có người đưa ra cái thang, thuận thế đi xuống: “Nha đầu kia, lại si!”

Có lẽ là trong lòng vô trần, khuê nữ ngốc của nàng, ngay cả hủy thi diệt tích cũng không nghĩ đến sao.

Bà đã nói mà, con gái của bà không thể nào ngu như vậy.

Chân Diệu ngơ ngác nhìn Vĩnh Vương Phi.

Chuyện thuận lợi như vậy, cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

Lúc này Vĩnh Vương Phi nhìn Chân Diệu mới thêm ý cười chân thành: “Giai Minh à, con không hiểu được, lúc mẫu phi chưa lấy chồng, khi mấy người bạn thân tụ tập với nhau cùng mở hội thi thơ, thích nhất thơ của Hạ Nguyên Nhược, có một lần mấy tỷ muội còn đánh nhau vì hắn đấy —”

Tự biết nói những điều này trước mặt con cháu không ổn, Vĩnh Vương phi lập tức ngậm miệng, nhưng bờ môi không giấu được nụ cười, cả người thả lỏng ra.

Lúc này Chân Diệu mới theo La Thiên Trình bái biệt vợ chồng Vĩnh Vương.

Hai người ngồi lên xe ngựa chạy thẳng tới Hoàng Thành, một lúc lâu La Thiên Trình đột nhiên hỏi: “Hạ Nguyên Nhược? Nàng cũng thích thơ của hắn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.