Hoàng Cung Dậy Sóng

Chương 11




Trương Bác Lâm chính là một lão nam nhân kỳ dị, dù bị chó cắn cũng phải quỳ xuống cắn ngược lại chó, đâu cam tâm để bọn Cốc Thiên Toàn rời đi thế được.

Trước đây không lâu, Chu Phỉ cũng là một thiếu niên tính tình nóng nảy, phản ứng theo trực giác của hai vị này khi máu nóng lên đầu hoàn toàn ăn khớp.

Một người là Khấu Đan vong ân bội nghĩa, khi sư diệt tổ, một người là Cốc Thiên Toàn có thâm thù đại hận với 48 trại, người ta tới cửa gây hấn, nếu còn để chúng chạy thoát thành công, toàn thân trở lui thì sau này thể diện 48 trại để đâu đây?

Phải tóm chúng về vo viên mới được!

Hai bàn tay Trương Bác Lâm vung gạt khói trắng của Khấu Đan ra, giơ trường thương lên, hét lớn một tiếng, ném ra ngoài.

Cốc Thiên Toàn không quay đầu, hai kẻ áo đen được huấn luyện lao về trước, dùng thân thể máu thịt chặn thay ông ta, lập tức bị xiên thành xâu mứt quả ghim vào đất. Phần đuôi trường thương vẫn rung động không thôi.

Trương Bác Lâm tức giận quát to, muốn chạy đuổi theo tới cùng.

Chu Phỉ lập tức đuổi theo.

Đúng lúc này, nàng nghe Tạ Doãn trầm thấp gọi nàng:

– A Phỉ.

Trong ba bước, Chu Phỉ không quay đầu lại, thầm nhủ: “Gọi ta làm gì? Đang gấp nè.”

Sau năm bước, nàng mơ hồ bắt đầu cảm thấy không ổn.

Chu Phỉ thường xuyên đuổi chạy sau Tạ Doãn, vô tình bị ép luyện ra khinh công, trong vài cái chớp mắt, nàng đã ở ngoài hơn mười trượng. Lúc này, nàng bỗng chạy về trước mấy bước, chắn trước mặt Trương Bác Lâm, nhấc Vọng Xuân Sơn ngăn ông ấy:

– Trương sư bá, chuyện có nặng nhẹ, tạm thời khoan đuổi theo chúng.

Đôi mắt Trương Bác Lâm trợn thành chuông đồng, tức giận xoay mặt nhìn Chu Phỉ “tạo phản”.

Ánh mắt Chu Phỉ không né không tránh, nàng lắc đầu, nghiêm mặt nói:

– Trương sư bá, ban nãy phần lớn người của chúng ta đã được đại sư huynh mang đi, trong rừng đều là thủ thuật che mắt, không có nhiều người như vậy. Vả lại, nếu chúng ta thật đuổi tới sông Tẩy Mặc, có Khấu Đan ở đó, dây trận là đao trong tay ai còn chưa chắc. Tình thế trước mắt chưa ổn định, dưới núi cũng chưa biết ra sao, giữa núi rất có khả năng vẫn còn dư nghiệt Minh Phong…

Một tiếng gọi về của Tạ Doãn đã gọi cả lý trí ban nãy bỏ nàng rời đi quay về.

Hiện tại, thần trí nàng đã quay lại, đầu óc hơi xoay chuyển, lập tức suy nghĩ rõ ràng – Lâm Hạo lãnh tổng phòng ngự 48 trại, cùng cấp bậc với Triệu trưởng lão và Trương trưởng lão, vào thời điểm cấp bách, huynh ấy cứ tùy cơ ứng biến, căn bản không cần đặc biệt phái người chạy về báo tình hình trận chiến – lại còn là khua chiêng gõ trống, lớn tiếng cao giọng báo.

Lâm Hạo sở dĩ làm vậy rất có khả năng chỉ là cố làm màu, dọa đám người Cốc Thiên Toàn mà thôi, tình hình bên ngoài chưa chắc thật sự lạc quan như thế.

Lùi một bước mà nói, dù Cốc Thiên Toàn và Khấu Đan quả thực chạy tè ra quần thì muốn bắt hai người chúng về, trong mọi người ở đây ít nhất phải là hai vị trưởng lão Triệu, Trương đồng thời ra tay, tiện thể có thêm Chu Phỉ hỗ trợ mới miễn cưỡng đấu hòa với thủ lĩnh thích khách và tên Bắc Đẩu này.

Triệu Thu Sinh hiển nhiên không có ý định “kẻ không ngông cuồng uổng thiếu niên” chung với hai người họ, mà nếu thật chỉ có hai người họ đuổi theo thì ai bị vo viên còn chưa chắc.

Còn những thích khách Minh Phong lâu ẩn thân hang chuột nữa, ai biết hiện tại có bao nhiêu người mai phục trong núi? 48 trại ngoại trừ cao thủ chân chính cũng không thiếu người già trẻ bệnh tật yếu đuối, đến lúc đó lỡ như nội bộ mâu thuẫn, thật xảy ra chuyện gì thì sao đây?

Triệu Thu Sinh vừa chỉ huy mọi người vây bắt bọn áo đen của Bắc Đẩu và thích khách Minh Phong còn lại đâu vào đấy, vừa trách mắng Trương Bác Lâm:

– Ta thấy ông cả nửa đời vẫn không chút tiến bộ, ngoài sủa ra thì chỉ biết cắn người, còn không hiểu chuyện bằng một tiểu nha đầu ranh con!

Trương Bác Lâm:

– …

Triệu Thu Sinh nói với giọng hất mũi lên trời, đuôi vểnh cao bằng cái nhà, vênh váo tự đắc la hét om sòm:

– Người đâu, giải hết bọn rác rưởi này vào Hình Đường, để lại gấp đôi nhân thủ canh giữ sông Tẩy Mặc, lục soát núi, khắc phục hậu quả! Không được để sót một tên dư nghiệt Minh Phong nào. Phỉ nha đầu, theo ta về Trưởng Lão Đường, mẹ con không ở đây thì con cũng phải làm một người hữu dụng.

Chu Phỉ thầm hiểu, trải qua chiến dịch này, Triệu Thu Sinh đã công nhận quyền lên tiếng của nàng.

Thời điểm này năm ngoái, Chu Phỉ còn là một đệ tử ngay cả lệnh bài còn chưa có, bây giờ lại được Triệu trưởng lão cho vào Trưởng Lão Đường, nói là một bước lên trời cũng không quá, nhưng nàng lại không có vẻ vui mừng nào, ngược lại nhìn thoáng qua sông Tẩy Mặc với tâm sự nặng nề, nhỏ giọng xin ý kiến:

– Triệu sư thúc, hay là trước tiên để con ở lại giúp khắc phục hậu quả? Dây trận cũng phải mở lại lần nữa.

Vẻ mặt Triệu Thu Sinh lạnh nhạt, nói:

– Minh Phong lâu thu tiền giết người, là cái thứ đàng hoàng gì? Ám sát Tào cẩu chẳng qua là chuyện chúng làm lấy lòng mọi người mà thôi, đâu đáng cho người ta nhìn bằng con mắt khác? Hơn 20 năm trước ta đã nói rồi, bọn này không đáng tin, lão trại chủ lại cứ khăng khăng cố chấp, hiện giờ thế nào? Bản thân Phong Du Bình dạy đệ tử chẳng nên thân, bị cắn trả, chết chẳng ai chôn là đáng đời, nhìn gì mà nhìn!

Chu Phỉ dùng hết sức bình sinh mới nuốt những lời muốn cãi vào, cổ họng hơi nhúc nhích, vô thức nắm chuôi đao Vọng Xuân Sơn, ý phẫn nộ tuôn ra ngoài theo hàng mày bình tĩnh của nàng.

Triệu Thu Sinh cười lạnh nói:

– Tùy con.

Nói xong, ông vung tay, mang theo một đám đệ tử xoay người rời đi.

Trương Bác Lâm chần chừ tại chỗ chốc lát, đưa tay vỗ vỗ sống đao Chu Phỉ, nói:

– Tên khốn lão Triệu này thực ra không có ý đó đâu, chỉ là… haiz, nếu Khấu Đan rơi vào tay ta, ta nhất định chém ả thành trăm mảnh. Con thay chúng ta đi xem xem, ta không xem đâu.

Lẽ ra, chuyện lĩnh hội Phá Tuyết đao nâng cao một bậc có thể khiến Chu Phỉ vui thầm non nửa năm, nhưng nàng lẻ loi trơ trọi đưa lưng về phía sông Tẩy Mặc, nghĩ đến thế cuộc mờ mịt trước mắt, mục đích của Khấu Đan vẫn là một câu đố, nàng đành phải gác niềm vui nửa năm này, khôi phục lý trí, dùng nỗi sầu lo to lớn trước mắt trấn áp nó lại.

Một đêm này dài đến mức khiến người ta thở không nổi, ánh mặt trời tựa như mãi không chiếu tới.

Thấy Triệu Thu Sinh và Trương Bác Lâm lần lượt rời đi, Chu Phỉ thầm thở dài, không nhịn được đưa tay bấm bấm ấn đường. Nàng mang mấy đệ tử còn lại thiết lập vài trạm gác tạm thời bên bờ sông Tẩy Mặc, từ bên trên nhìn chằm chằm mặt sông đen ngòm phía dưới, ánh sao rải rác như bị cuốn vào trong, đứng bên bờ có thể nghe thấy tiếng gió thổi lên những con sóng trên sông, rầm rì không dứt, không biết đang thủ thỉ cùng ai.

Thấy tạm thời không còn nguy hiểm, Lý Nghiên mới kéo Ngô Sở Sở chạy qua.

– A Phỉ, vừa rồi tỷ nói gì với nhóm Triệu thúc thế?

Qua vai Chu Phỉ, Lý Nghiên nơm nớp lo sợ liếc nhìn dưới vách núi, bệnh sợ độ cao lại tái phát, vội nắm chặt lấy tay áo Chu Phỉ, run lẩy bẩy ngồi bệt xuống:

– Mẹ ơi, sợ chết con rồi.

Một đệ tử tiến lên nói với Chu Phỉ:

– Chu sư muội muốn xuống sông sao?

Chu Phỉ gật đầu, vẫy tay với mọi người, ra hiệu cho họ đi theo, sau đó tự mình tóm lấy một sợi dây thừng. Kế đó, nàng hơi khựng lại, chợt nghĩ ra điều gì, bèn quay lại túm Lý Nghiên:

– Muội đi chung với tỷ.

Lý Nghiên vô tội nhìn nàng:

– Hả? Tỷ nói g…

Lời thừa chưa nói hết, hai chân muội ấy đã rời mặt đất, Chu Phỉ ném dây thừng quấn lấy eo Lý Nghiên, sau đó vừa xách vừa túm sau gáy muội ấy, tung người nhảy xuống.

Chu Phỉ đi khắp trên dưới sông Tẩy Mặc vô số lần, “quãng đường nguy hiểm” trong mắt người khác đối với nàng là không thể quen thuộc hơn, chờ Lý Nghiên hoàn hồn thì đã bị nàng dùng tốc độ như ném không chút che đậy xách vào giữa không trung, núi đá lởm chởm và mặt sông dâng trào há miệng to như chậu máu sắp phả vào mặt, Lý Nghiên lơ lửng giữa trời, tất cả máu dưới chân chảy ngược lên cuống họng, nước mắt tuôn trào, lấy hơi hét vào tai Chu Phỉ:

– Sắp – chết – rồi!

Chu Phỉ bị muội ấy ồn ào ong cả tai, tay buông lỏng, người đã đến gần sông Tẩy Mặc, nàng thành thạo tung người xoay giữa không trung, nhanh chóng thắt  dây mây trong tay thành một vòng, túm Lý Nghiên lên, còn mình thì phi người hạ xuống chuẩn xác, đạp một chỗ bằng phẳng trên vách núi rồi nhẹ nhàng đáp xuống một tảng đá nhỏ bên sông.

Dây trận yên tĩnh dường như đã ngủ say.

Chu Phỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngửa đầu nói với Lý Nghiên đang ở chỗ cách mặt đất không quá ba thước, dùng cả tay cả chân túm lấy dây mây:

– Xuống đây.

Lý Nghiên quả thực như con mèo sợ nước, liều mạng lắc đầu.

Chu Phỉ không phí lời với muội ấy, muốn trực tiếp động thủ, Lý Nghiên cất cao giọng gào thét:

– Cứu mạng! Cứu mạng! Ngư, Ngư thái sư thúc! Cứu…

Gọi đến đây, muội ấy chợt sững sờ, bất giác nhớ lại, phải rồi, Ngư thái sư thúc đâu?

Sư thúc không phải luôn ở sông Tẩy Mặc ư, sao lại để dây trận ngừng, cho những kẻ bên ngoài kia tiến vào?

Lý Nghiên đột nhiên buông lỏng tay, dây mây rụt lên trên, muội ấy đặt mông ngồi trên đất bùn ẩm ướt bờ sông, mũi giày giẫm vào trong nước, bọt sóng bắn lên mặt, muội ấy cũng không để tâm lau, quay mạnh đầu ra sau thì thấy Chu Phỉ đang đứng dựa vào vách đá mà ánh trăng không thể nào chiếu tới, gầy gò và trầm mặc.

Nước sông lạnh giá ướt sũng giày Lý Nghiên, muội ấy bỗng co chân đứng dậy.

Mấy đệ tử theo xuống cũng đua nhau rơi xuống bờ sông, Chu Phỉ thoáng nhìn Lý Nghiên rồi tung người lướt ra ngoài, nàng như một con yêu tinh trên nước, mũi chân khẽ điểm giữa những con sóng lăn tăn, không cần cúi đầu nhìn cũng có thể giẫm lên đá dây trận một cách chuẩn xác – chỉ vài bước lên xuống, nàng đã dẫn mấy đệ tử có chút gò bó trong sông Tẩy Mặc hướng về đình nhỏ giữa sông.

Đình nhỏ giữa sông lẻ loi yên tĩnh, được bao bọc bởi một tầng hơi nước, cánh cửa cũ mỏng manh khép hờ, Chu Phỉ mang theo gió trên sông thổi đến, cánh cửa liền tựa như có linh tính, “két” mở ra, để lộ Ngư lão đang ngồi ngay ngắn quay mặt về phía cửa.

Hô hấp Chu Phỉ ngừng lại.

Ly trà trên bàn gỗ xếp thành hàng ngang chỉnh tề, Ngư lão thoạt nhìn hệt như thường ngày, chỉ là đang biếng nhác nhắm mắt dưỡng thần mà thôi, lúc nào cũng có thể không kiên nhẫn, thổi râu trừng mắt ồn ào một câu “sao con lại tới nữa?”

Trong nháy mắt ấy, nàng hiểu được câu nói trước sau không thống nhất kia của Trương Bác Lâm – những lão nhân họ kể từ thời Lý Chủy đã cùng mài giũa, cùng chán ghét bị ngọn gió đêm trên sông Tẩy Mặc dồn vào nhau, cùng chứng kiến sự trỗi dậy và phồn vinh của 48 trại, nhiều năm nương tựa mỗi người mỗi chức vụ riêng, gần như đã tạo thành các bộ phận khác nhau trên cơ thể một con quái vật khổng lồ.

Nếu tự mình đến đây, đại khái là trong lòng rất khó chứa được những chuyện khác trừ giết ra ngoài báo thù.

Nhưng núi non trập trùng bên cạnh, nào có nhiều cơ hội ân thù sảng khoái như thế?

Chu Phỉ nghe hơi thở sợ hãi của Lý Nghiên khi chạy tới.

Âm mũi rõ rệt ấy khiến Chu Phỉ hoàn hồn, nàng dịch chân hơi cứng ngắc của mình đến trước mặt Ngư lão, tay dao động trong tay áo mấy lần, không dám đưa lên thử hơi thở, cuối cùng đành yếu ớt lừa mình dối người nắm lấy bàn tay thõng xuống của ông.

Nhưng vào khoảnh khắc nắm chặt bàn tay già nua ấy, Chu Phỉ chợt sững sờ – tay ông vẫn ấm!

Đầu nàng “bùm” một tiếng, dù là đất Thục thì bên sông mùa này tuyệt đối không thể nào ấm áp, từ khi Khấu Đan đóng dây trận gây sóng gió ở sông Tẩy Mặc đến giờ, ít nhất cũng được hai ba canh giờ, tay người chết sao lại còn ấm được!

Tim Chu Phỉ đập điên cuồng, nhất thời suýt mừng phát khóc, không để ý tới tôn trọng hay không, đưa tay thăm dò hơi thở của Ngư lão – không có…

Không sao, có lẽ do tay quá run, Chu Phỉ khẽ cắn lưỡi mình, gắng gượng kiềm chế nỗi bất ổn trong lòng, vịn gáy Ngư lão, ngực, mạch môn… nhưng sờ mãi vẫn không có gì cả, Chu Phỉ thực muốn chửi ầm lên, lão già chết tiệt này rốt cuộc luyện Quy Tức Công (1) gì vậy hả? Sao giống thế này?

(1) Quy Tức Công: một loại công pháp mô phỏng phương pháp thở của rùa.

Nàng không quay đầu lại, nói:

– Hình như còn hơi thở! Gọi Triệu trưởng lão đến! Và cả…

Lúc này, một người chợt nắm lấy cổ tay Chu Phỉ, nàng quay đầu thì thấy Tạ Doãn tới vô ảnh đi vô tung chẳng biết từ khi nào đã đứng phía sau nàng.

– “Thấu Cốt Thanh” đứng đầu thiên hạ kỳ độc, người trúng loại độc này từ các khớp xương trở đi sẽ trở nên lạnh, cứng, cuối cùng như một con rối, khốn khổ mà chết, lúc chết, toàn thân như bị ướp lạnh, sắc mặt tái nhợt, cho nên mới có tên “Thấu Cốt Thanh”.

Một tay Tạ Doãn khẽ kéo lại Chu Phỉ đang sờ loạn trên người Ngư lão, một tay khác để sau lưng, nhẹ giọng nói:

– Tương truyền chỉ có “Quy Dương Đan” mới có thể giải loại độc này, tuy rằng theo sự sụp đổ của Đại Dược cốc, phương pháp bào chế Quy Dương Đan cũng đã thất truyền nhưng nói không chừng “Hải Thiên Nhất Sắc” có lưu lại. Ta nghe nói Quy Dương Đan tuy có thể giải độc Thấu Cốt Thanh nhưng người dùng nó cực dễ mất nước, cả đời phải sống ở nơi hơi nước dồi dào…

Hắn tách ra mấy bước, thần sắc nhìn Ngư lão vô cùng phức tạp.

Chu Phỉ vội truy hỏi:

– Thế nên là?

Tạ Doãn hơi cúi đầu, thấy Chu Phỉ mở to mắt không hề chớp nhìn mình, trên mặt nàng có vết bẩn, trên môi có vết nứt nẻ.

Ngón tay Tạ Doãn khẽ động, dường như muốn đưa tay lau giúp nàng.

Chu Phỉ rất xinh đẹp, từ lần đầu tiên thấy nàng, hắn đã thích, bằng không cũng sẽ không tâm tâm niệm niệm nhớ đến thanh đao gãy kia của nàng.

Sau đó ở lao tù trong núi, tình cờ gặp lại nàng một cách kỳ quái, dọc đường dần dần quen thuộc, trêu đùa đánh nhau, lại càng hợp ý. Tạ Doãn lúc nào cũng quen trêu nàng, quen chiếu cố nàng.

Đôi lúc thậm chí hắn cảm thấy, có thể nhìn nàng lặng lẽ lộ chút ý cười keo kiệt thì hắn làm gì giúp nàng đều không đáng kể, dù sao hắn có sự dịu dàng dùng không hết, sự phong lưu tiêu không cạn.

Nhưng lần này, Tạ Doãn đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, qua ánh mắt mơ hồ mang theo mong mỏi của Chu Phỉ, dường như hắn đã chạm đến một đoạn quá khứ bị thời gian dài ngăn cách, nhất thời, cuống lưỡi hắn như cứng lại, không phun được nửa câu an ủi, chỉ vô cùng tàn nhẫn nói lời thật:

– …Sau khi chết, thi thể không cứng không lạnh kéo dài suốt mấy ngày, chạm vào không khác gì người sống, qua nhiều ngày mới bắt đầu thối rữa, cho nên cô sẽ phát hiện tay ông ấy vẫn còn ấm.

Câu của hắn như nước lạnh giội vào đầu Chu Phỉ và đám đệ tử xông vào, Lý Nghiên che miệng lại.

Chu Phỉ vì quá kinh ngạc vui mừng mà ánh mắt sáng lên bỗng chốc trở nên ảm đạm.

Tạ Doãn giống như đột nhiên tâm địa sắt đá, không mảy may cho nàng nghỉ xả hơi, nói tiếp:

– Ngoài ra, tốt nhất cô hãy mau chóng lo liệu xong bên này, ban nãy Cốc Thiên Toàn kỳ thực không hề ở thế yếu, nhưng ông ta đánh một đòn không trúng lại lập tức rời đi, đây không giống phong cách bám dai như đỉa của Bắc Đẩu, chứng tỏ ông ta quá nửa là có chỗ dựa nên không sợ hãi.

Chu Phỉ hình như vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn hắn.

– Hai mươi năm trước, tứ đại cao thủ Bắc Đẩu thiết kế mưu mô nham hiểm hại chết lão trại chủ cũng không thể làm lung lay nền móng 48 trại, hai mươi năm sau, chúng sẽ cảm thấy chỉ một Minh Phong lâu làm phản là có thể thành chuyện gì sao?

Tạ Doãn lắc đầu:

– Hơn cả quá khứ, năm xưa Tào Trọng Côn cho rằng 48 trại chẳng qua là một môn phái giang hồ không quy củ mà thôi, vả lại ông ta đang bận đánh nhau với Nam triều Hậu Chiêu, không rảnh phân tâm quá nhiều, bởi vậy chỉ phái đi toàn bọn lính lác tay chân, nhưng bây giờ thì khác, mấy vạn đại quân là khái niệm gì cô hiểu không? Đó không phải chỉ là một đám bọn áo đen của Bắc Đẩu tới kéo bè kéo lũ đánh nhau đâu.

Lời hắn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên ồn ào, một đệ tử hơi chật vật qua sông mà đến, Chu Phỉ chợt quay đầu lại.

– Chu sư muội!

Đệ tử kia hét lớn:

– Triệu sư thúc bảo muội nhanh đến Trưởng Lão Đường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.