Hoàng Bán Tiên

Chương 32




Trong vườn đã thắp sáng đèn, Thư Nhu đỡ nàng chậm rãi đi vòng quanh, nàng thì từ từ đếm, “1, 2, 3, 4...” Trong lòng vừa nghĩ tới Thẩm Sơ Hàn, nàng nghĩ từ xưa Hoàng Đế đều như thế, bởi nhận được quá nhiều trái tim phụ nữ nên mới phụ lòng càng nhiều người. Nàng sờ vách tường, yên lặng nghĩ, tuy ta không trả giá bằng trái tim nhưng cũng không muốn trở thành người bị phụ lòng.

Thư Nhu hỏi nàng, “Chủ tử, trời lạnh thế này, thân thể ngài lại không tốt, tiêu thực rồi thì chúng ta trở về thôi.”

Mạc Yên Nhiên đang nhìn cái cây bân cạnh nhờ ánh đèn cung đình mờ mờ, lá non đã mọc, những chiếc lá rơi xuống đất không hóa thành bùn thì cũng bị nhóm cung nhân quét đi, hàng năm đều có lá non, tươi mới xanh non, những chiếc lá cũ từng được tỉ mỉ chăm sóc nào còn ai để ý. Nàng không nhịn được nở nụ cười, Thư Nhu thấy nàng như vậy cũng không tiện nói gì, lại nghe nàng nói, “Thư Nhu, ngươi nói xem, nữ nhân trong cung, trong cuộc sống không có bệ hạ, có phải đều sống những đêm dài dằng dặc rất khó khăn không?”

“Nương nương nói gì thế, nương nương nay rất được thánh sủng, cần gì suy nghĩ như thế.”

“Đúng thế nhỉ, hình như ta bây giờ là một sủng phi rồi.” Nàng chậm rãi đi tiếp, “Ta chỉ sợ mình không còn là mình nữa thôi.”

“Nương nương nhất định có thể giữ vững được trái tim ban đầu.”

“Giữ vững trái tim lúc đầu?” Thoáng cái đã đi tới cạnh cổng, ánh trăng vằng vặc, canh giờ còn sớm, cổng hơi hé mở, nàng vịn tay vào cổng không biết đang chờ cái gì, nàng đột nhiên giật mình nhìn thấy có ánh đèn cung đình từ rất xa đang hướng về bên này, trái tim nàng đập nhanh, thậm chí còn không kiềm chế được đi về phía những ánh đèn cung đình kia.

Nàng đi rất nhanh, Thư Nhu ở phía sau đuổi theo nàng, “Nương nương, nương nương chậm chút, trời tối ngài cẩn thận chút.”

Nàng gần như chạy lên, vòng qua một khoảng tăm tối, quả nhiên thấy ngự giá đang đến, nàng bị bóng tối bao phủ, vốn chỉ đi dạo trong viện thôi nên không mặc áo khoác, bị gió bên ngoài thổi nàng cảm thấy toàn thân lạnh toát nhưng trong lòng thì ấm dào dạt.

Thẩm Sơ Hàn cũng nhìn thấy nàng, hắn nở nụ cười với nàng, đảo mắt thấy cách ăn mặc của nàng liền hơi nhíu mày, tự cởi áo khác của mình xuống đi về phía nàng, mặc kệ nàng còn đứng ngơ ngác đã trùm lên, hỏi nàng, “Cứ ra ngoài như vậy à, ban đêm rất lạnh, xem ra nô tài của nàng không dạy dỗ không được.”

Nàng giữ lấy tay hắn, “Là tự ta muốn chạy ra.” Nàng bình tĩnh nhìn hắn, “Lang quân, đang tới gặp ta sao?” Thấy hắn không đáp, hàng lông mi dài của nàng run lên, chậm rãi buông tay hắn ra lại bị hắn nắm chặt, đôi mắt hắn sáng ngời, nhiều người như vậy, phía sau hắn là ngự giá, đội ngũ rất dài, hắn bỏ lại ánh sáng như ban ngày, bước vào trong bóng tối của nàng, cúi đầu hôn nàng.

Dù chỉ là cái chạm thoáng qua nàng đã thấy rất cảm động. Nàng níu chặt lấy vạt áo hắn, khi hắn rời khỏi nàng nàng cũng không buông tay, thậm chí nàng còn hơi run run.

Hắn thở dài ôm nàng trong lòng, mặt nàng vùi trong ngực hắn, “Khanh Khanh, nàng đang sợ cái gì?”

Hắn thoáng tách khỏi nàng, che lên tay nàng. Tay nàng rất lạnh, hắn còn không kịp nghĩ đã đưa tay nàng lên miệng hà một hơi, rồi lại chậm rãi nắm lấy, “Trẫm tới gặp nàng, ngay lập tức sẽ tới cung của nàng, còn chạy ra đây làm gì, có lạnh không?”

Nàng luôn nhìn hắn, lúc này mới lắc đầu, “Không lạnh.” Nàng khoác chiếc áo choàng hắn vừa phủ thêm cho nàng, màu xanh đen, cho dù ở trong bóng đêm dày đặc vẫn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, bị lông che khuất có vẻ càng nhỏ, đêm nay nàng hơi kỳ quái, Thẩm Sơ Hàn nghĩ vậy, nhưng hắn lại không biết kỳ quái ở chỗ nào.

Nếu như nàng bình thường sẽ biểu hiện ỷ lại hắn, quyến luyến hắn, nhưng đêm nay nàng từ trong bóng đêm chạy tới, tỳ nữ thậm chí bị nàng bỏ lại rất xa, khi nàng đứng trước mặt hắn trang dung đã không còn chỉnh tề, nàng thở dốc, ánh mắt thì có thêm chút cẩn thận bất an, đây là cảm xúc hắn chưa từng thấy ở nàng.

Ở trước mặt hắn, dường như nàng luôn có đoán trước, như luôn có gì đó nắm chắc, dường như nàng biết mình luôn rất bao dung nàng, giống như biết mình không so đo với chút tính tình của nàng. Nàng luôn diễu võ dương oai trước mặt hắn, nay nàng nhìn hắn như vậy làm cho hắn cảm thấy trái tim tan chảy vì ánh mắt nàng, rồi lại cảm thấy toàn thân cũng ngập nước.

Hắn muốn hôn nàng, hắn đã làm như vậy; hắn muốn ôm nàng, hắn cũng đã làm như vậy. Hắn muốn hỏi nàng làm sao, hắn muốn an ủi nàng, nhưng hắn không biết phải làm thế nào.

Hắn thậm chí không biết nàng đang sợ cái gì, đêm tối như vậy, nàng lại giống như tự sáng lên phá tan bóng tối đi tới trước mặt hắn, nàng cũng có thứ phải sợ hãi sao?

Người theo phía sau hắn và nàng không dám thở mạnh lấy một cái, hai người bọn họ thì nắm tay đứng đó bất động, lông mi nàng lại run run, tựa như có giọt nước rỡi xuống, nhưng hắn thấy rõ ràng, rõ ràng không có. Nàng hỏi lại một câu, “Lang quân tới gặp ta sao?”

Hắn cũng đáp lại lần nữa, “Đúng thế, trẫm tới gặp nàng.” Nàng bất động, Thẩm Sơ Hàn không hiểu mình bị làm sao, cũng không dám động đậy nửa phần, hình như sợ làm nàng giật mình. Loại cảm giác này đã không phải lần đầu tiên, khi nàng nắm tay hắn ngủ say, khi nàng mệt mỏi thở khẽ ngủ bên cạnh hắn, hắn đều nơm nớp lo sợ như thế. Hắn luôn cảm thấy bản thân như đã dâng trái tim tới trước mặt nàng, chỉ hy vọng nàng có thể nhận lấy.

Thậm chí chỉ cần nàng kiêu ngạo liếc hắn một cái rồi nói nhận.

Hắn biết mình không nên như vậy, hắn là vua một nước, đối xử với con gái một quyền thần như vậy, chỉ cần nàng có một chút tâm tư khó lường là hắn và quốc gia này đều sẽ bị tổn thương rất lớn. Nhưng hắn phát hiện chính hắn không sợ chuyện này, hắn phát hiện khi đối mặt với nàng, hằn đã quên mất nàng là con gái của Mạc Thanh Lễ, cho dù nhớ tới hắn cũng không thèm để ý.

Cho nên nàng mới đặc biệt như vậy.

Mạc Bình U sẽ khiến hắn biết vì sao hắn sủng hạnh nàng ta, hắn sẽ thông qua gương mặt kia nhìn thấy Mạc Thiệp Cung. Lục Thanh Vu sẽ làm hắn nhớ tới sự bất đắc dĩ trên triều.

Nhưng nàng thì không, cho dù bề ngoài nàng tương tự Mạc Bình U đến vậy, nhưng nàng thì không. Nàng thậm chí sẽ không khiến hắn nhớ tới những chuyện không vừa lòng hay không vui, nàng thần kỳ đến vậy, thần kỳ đến mức hắn sợ nàng chỉ do mình tưởng tượng ra, hắn sẽ quên thân phận nàng, quên tên nàng, thậm chí quên gương mặt nàng.

Hắn nói với bản thân, nàng là Khanh Khanh.

Chỉ là Khanh Khanh của mình.



Trong Đức Dương Cung.

Đức Phi dựa trên ghế mềm, Anh Lạc bóp chân cho nàng, nhìn vẻ mặt của nàng, thấy biểu cảm của nàng ôn hòa mới dám nói, “Nương nương, hôm nay bệ hạ vẫn tới Di Hòa Điện.”

Nàng chậm rãi mở mắt ra, một lúc lâu không nói gì, khi Anh Lạc cho rằng nàng sẽ không nói chuyện thì nàng lại mở miệng dọa Anh Lạc giật thót, động tác không khỏi nặng một chút, nàng vội vàng quỳ xuống, “Nương nương thứ tội.”

“Ngươi đứng lên đi.” Nàng giơ tay lên xem móng tay mình, bảo vệ móng đã được tháo ra, chỉ còn móng tay nhuộm màu đỏ tươi, “Bệ hạ thích nàng ta cái gì cơ chứ?”

Anh Lạc còn đang nghĩ lời Đức Phi nói vừa rồi, “Mạc Yên Nhiên đặc biệt đến vậy sao?”

Lại nghe Đức Phi hỏi vậy, nàng đương nhiên không dám trả lời. May mà nàng biết nương nương căn bản không cần nàng trả lời.

Di Tần rất đặc biệt, điểm ấy nàng rõ ràng. Tâm lý đề phòng của chủ tử đối với Di Tần cũng rất đặc biệt, thậm chí sau khi biết Di Tần tiến cung còn sai mình đi hỏi thăm.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh Di Tần trong Di Hòa Điện trên dưới có vài người, như thùng sắt hỏi không được cái gì, nhưng nàng vẫn hỏi được chút ít, Di Tần không thích giữ quy củ, thậm chí với bệ hạ cũng ta nọ ta kia nói chuyện. Chuyện này ngay cả cung nữ hầu hạ gian ngoài cũng biết.

Nhưng bệ hạ không trách tội chút nào, thậm chí còn bao dung Di Tần nói năng như thế. Chỉ cần không truyền ra Di Tần, à không, lúc đó vẫn còn là Mạc Tiệp Dư, chỉ cần không truyền ra tiếng gió Mạc Tiệp Dư bị răn dạy, bị vắng vẻ, là người ta đã biết bệ hạ không trách tội nàng ta. Nhưng dù đã biết thì thế nào, ai dám nói chuyện không lớn không nhỏ trước mặt bệ hạ như nàng ta đâu.

Khi nàng hồi bẩm nương nương, nương nương chỉ nói vài câu “còn nhỏ tuổi” linh tinh thôi. Còn nàng thì biết nương nương đã để trong lòng.

Nương nương sống cũng không thoải mái, không ai biết rõ điều đó hơn chính nàng. Hiền Phi nương nương giống nương nương, nay ngay cả Di Tần nương nương cũng giống nương nương, nhưng tỷ muội bọn họ trước sau đều được thánh sủng, chỉ có nương nương...

Nương nương ở vị trí Đức Phi, nhưng vậy thì sao. Nàng tiến cung một thời gian mới được phân tới chỗ nương nương hầu hạ, đã nhiều năm qua đi, nàng lại không thể nhớ được số lần bệ hạ tới Đức Dương Cung, có lẽ là ba lần? Hay là hai lần? A, hôm nay một lần nữa.

Nương nương rất ít nhìn thấy bệ hạ, người không ra ngoài, bệ hạ cũng không đến.

Thật ra nàng rất không rõ, nương nương rõ ràng yêu bệ hạ mới đúng, nếu không sẽ không để ý bệ hạ sủng hạnh ai, ai đặc biệt đối với bệ hạ. Nhưng nương nương không tranh sủng, có đôi khi nàng sẽ nói với chính mình, nương nương vì ở địa vị cao nên không tiện tranh đoạt với người thấp vị, sẽ mất thân phận. Có điều nàng biết không phải thế, bởi thứ như thánh sủng không cần tranh, cũng không cần giành, đây là kinh nghiệm mà nàng ngẫm ra được khi nhìn thấy cách bệ hạ đối xử với Di Tần hôm nay.

Nàng không biết bệ hạ thích gì ở Di Tần, cũng không biết Di Tần có gì đặc biệt, nàng chỉ xác định bệ hạ thích Di Tần, tới đây thậm chí không chút trách tội Di Tần vô lễ mà còn bảo vệ nàng ta, hoàn toàn không cho Lục Tu Nghi thể diện.

Giờ nàng lại chỉ có thể nói, “Có gì đặc biệt đâu, nương nương, nếu bệ hạ thật sự thích nàng ta thì làm sao có thể để nàng ta lên đầu sóng ngọn gió, mặc những nương nương hậu cung khác nảy sinh địch ý với nàng ta như thế?”

Đức Phi quay sang nhìn nàng một cái, rồi nhắm hai mắt lại, ngữ khí vẫn thản nhiên trước sau như một, “Nếu không đặc biệt, thì bia ngắm này cũng sẽ không do nàng ta làm.”

Cho dù có là bia ngắm thì cũng là bia ngắm mà bệ hạ thích.

Điểm ấy chúng ta đều vô cùng rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.