Hoàng Bán Tiên

Chương 31




“Sửa xong rồi?” Giọng nàng cao vút lên, “Nhanh vậy sao, tốt quá rồi.”

Thẩm Sơ Hàn giữ lại bước chân nhẹ nhàng muốn chạy của nàng, “Nàng chậm một chút, còn chưa sửa xong hết, có điều cơ bản thì sửa xong rồi. Ban đầu nàng không phải muốn bắc giàn nho và bàn đu dây đấy thôi.” Hắn có chút ý cười, “Trẫm không rõ nàng muốn trồng hoa gì trong vườn, thích trồng cây gì, nên dẫn nàng đi xem trước, định ra vật gì nàng thích đặt chỗ nào rồi sai người đi đặt mua.”

Mạc Yên Nhiên để hắn dắt nàng đi, nhìn sau lưng hắn, đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, “Lang quân, chàng thật tốt.”

Giọng hắn vẫn ở phía trước, chậm rãi nói chuyện, “Giờ mới biết trẫm tốt nhất à.” Hắn nở nụ cười, “Nàng thật là, chỉ kiếm được cái gì mới nói trẫm tốt.”

Rất nhanh đã đến, chỉ là sửa cung chứ không phải xây cung mới, ba chữ “Linh Tê Cung” ban đầu còn chói lọi treo ở kia, Mạc Yên Nhiên bĩu môi đi theo Thẩm Sơ Hàn vào.

Bên trong đã sửa gần xong, trong điện trải chuốt rất tinh xảo, bàn trong chính sảnh cũng đã bày. Thẩm Sơ Hàn vẫy tay với nàng, “Nàng nói muốn ở trên lầu? Trẫm sai người sắp xếp rồi, nàng tới nhìn xem đi.”

Nàng đáp lời, nắm tay hắn cùng lên lầu, cầu thang bằng gỗ lim, giẫm lên vẫn có chút cọt kẹt, nàng cười rộ lên, “Ở trong phòng thế này phải đi guốc gỗ, giẫm lên sàn cạch cạch cạch cạch mới vui.”

Thẩm Sơ Hàn quay đầu nhìn nàng, chậc một tiếng, “Nào có khuê tú như thế? Ma ma giáo dưỡng không dạy nàng à? Dù đi guốc gỗ cũng không nên phát ra tiếng.”

Mạc Yên Nhiên không đồng ý, còn cười hì hì nói với hắn, “Đó chỉ là làm ra vẻ với người khác thôi, lang quân là người một nhà, sao phải suy nghĩ nhiều như thế.”

Hắn cũng bật cười, nghĩ nghĩ lại cảm thấy cũng có lý, bị câu “người một nhà” của nàng làm cho vừa thẹn thùng vừa vui vẻ. Hắn khụ một tiếng, kéo tay nàng đến phòng ngủ, nàng luôn không thích màn giường đỏ tía kiều diễm, không biết là hạ nhân bố trí hay hắn tự mình dặn dò, ở đây được thay bằng mành lụa màu vàng nhạt, nàng sờ sờ, “Treo lên sớm vậy, không bao lâu là ta có thể chuyển tới đây rồi phải không?”

Thẩm Sơ Hàn còn đứng cạnh cửa nhìn nàng, nàng quay đầu lại, màu vàng nhạt tôn lên làn da nàng càng có vẻ trắng nõn như tuyết. Trong phòng không đốt lò sưởi mà Thẩm Sơ Hàn lại cảm thấy bản thân đang chậm rãi nóng kên, hắn vội vàng hít sâu một hơi, lại ho một tiếng mới quay sang nhìn nàng, “Chúng ta ra ngoài xem nhé?”

Đã thấy nàng ngồi trên chiếc giường cao kia, vốn tính chuyển tới trong hai ngày nay nên chăn gối đã chuẩn bị đầy đủ. Nàng tựa ở đó, lười biếng nhìn hắn hỏi, “Vậy thư phòng của bệ hạ ở đâu?”

Hắn tùy ý chỉ một vị trí, không dám nhìn nàng nữa, trầm giọng đáp một câu, “Nàng mệt à? Hay cùng trẫm về Di Hòa Điện nghỉ ngơi?”

Một lúc lâu không nghe tiếng nàng trả lời, hắn mới quay sang nhìn nàng, nhìn rồi mới làm cho hắn cười ra tiếng. Nàng gối lên gối đầu cao cao, nghiêng người nằm trên giường, ngay cả giày thêu cũng chưa cởi, cứ thế ngủ. Có lẽ hôm nay xảy ra nhiều việc khiến nàng mệt mỏi, hắn cũng không quấy rầy nàng, cởi giày ra cho nàng rồi nhét nàng vào trong chăn. Sờ sờ thấy ổ chăn lạnh toát, hắn lại nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài sai người lấy vài bình nước nóng đến rồi chính hắn cũng đi ra ngoài.

Bước vài bước tới thư phòng mà Mạc Yên Nhiên vừa hỏi, cái này hắn đã dặn dò, sai người làm thư phòng lớn một chút. Khi nàng và hắn cùng ở trong thư phòng của Di Hòa Điện có một người nhất định phải dùng bàn học nhỏ, như vậy không tiện. Cố tình hắn lại cứ thích cùng nàng làm tổ trong thư phòng, thật ra hắn phát hiện nàng không yên lặng được, nhất là ở trong thư phòng, mới một chén trà nhỏ đã đổi vài tư thế, cũng không thích đọc sách, nhiều nhất chỉ thích đọc tiểu thuyết chí quái, a, còn bị hắn tìm thấy mấy quyển tiểu thuyết tình tình ái ái.

Hắn thầm tặc lưỡi một cái, nghĩ trở về phải cẩn thận sửa sang lại giá sách của nàng, nghĩ nghĩ lại thấy cũng chẳng cần, nàng chỉ đọc có mấy trang là đã nằm sấp trên bàn ngủ mất.

Hắn sẽ ngồi ở kia xem tấu chương, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nàng ở trong cung của mình không thích trang điểm, nhưng tuổi còn nhỏ, làn da đẹp, ngủ một lát mặt sẽ hồng hồng, còn chép chép miệng không biết mơ thấy ăn cái gì ngon.

Luôn có thể chọc hắn cười. Năm tháng tốt đẹp, người mình muốn ở ngay bên cạnh.

Lại nghĩ tới ngày ấy nàng nằm trên đầu gối hắn, nói không muốn bị gọi là Mạc chủ tử. Hắn cười rộ lên, tự mình mài mực, múa bút viết chữ, đưa tờ giấy kia cho Ninh An, sai bảo vài câu rồi mới về phòng ngủ.

Mạc Yên Nhiên ngủ say, bình nước nóng chỉ đặt dưới chân nàng phía xa, hắn sờ ổ chăn, nghĩ nghĩ rồi bỏ bình nước nóng ra ngoài, nàng ngủ rất xấu tướng, không dám đặt ở trong chăn.

Má nàng hồng hồng, làm khó nàng chải búi tóc như vậy mà còn ngủ say được. Hắn ngồi bên giường nhìn nàng ngủ yên bình, không hiểu sao lại có chút muốn rơi lệ, hắn cũng phát hoảng bởi suy nghĩ của chính mình. Hắn vươn tay xoa mặt nàng, có lẽ tay hắn quá lạnh, nàng than thở một tiếng rồi giơ tay nắm lấy ngón tay hắn, không buông ra mà kéo vào trong chăn.

Hắn cúi người, ngón trỏ nằm trong lòng bàn tay nàng, ấm ấm nóng nóng. Hắn không dám động đậy nửa phần, không hiểu sao chỉ sợ làm nàng giật mình.

Khi Mạc Yên Nhiên trở về cung thì đã sắp mặt trời lặn, Thẩm Sơ Hàn bị thái giám của Cần Chính Điện gọi đi rồi, nói là có cấp báo. Hắn dặn Mạc Yên Nhiên trở về nhớ phải ăn cơm rồi vội vàng đi trước.

Mạc Yên Nhiên đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình, nàng ngủ một lát ở Linh Tê Cung, thức dậy có chút đói bụng, trở về liền truyền lệnh. Thật ra nàng không thích ăn cơm một mình, Thẩm Sơ Hàn tới chỗ nàng nhiều, ngẫu nhiên ăn cơm một mình trong đêm tối, cho dù thắp đèn cũng khiến nàng thấy cô độc. Nàng chấn động, cảm thấy mình sắp bị phụ nữ ở hậu cung đồng hóa, nhớ tới những bộ phim truyền hình từng xem ở hiện đại, những người phụ nữ trong cung khóc với Hoàng Đế: ngài biết trong cung thần thiếp có bao nhiêu phiến đá không, bao nhiêu đêm thần thiếp một mình chờ đến bình minh không, bao nhiêu đêm thần thiếp vuốt những phiến đá này không.

Nàng ăn thêm hai miếng cơm, vẫn ăn không vào đành sai người dọn đi. Huân hương bên cạnh còn lảng vảng bay, nàng lại nhìn túi linh lăng hương treo đầu giường, nghĩ nghĩ rồi không nói gì khác chỉ bảo bọn họ thu dọn đồ đạc trước, “Có lẽ không lâu nữa chúng ta sẽ dời cung, hôm nay bệ hạ đã dẫn ta đi xem thử.”

Thanh Thiển ở phía sau cười, “Nương nương không chỉ xem thử, mà còn ngủ thử nữa kìa.”

Mạc Yên Nhiên ho một tiếng, “Không phải tại ta mệt quá sao? Ngả lưng lên giường là không còn tinh thần gì nữa.”

Thanh Thiển cười lại càng vui vẻ, “Cô cô không thấy đấy thôi, nương nương ngủ ngược lại người mệt là bệ hạ, khi chúng ta đi vào không cẩn thận nhìn thấy...” Nàng lại bật cười, “Nương nương nắm tay bệ hạ ngủ rất ngon, đáng thương bệ hạ không dám động đậy tẹo nào, sợ làm nương nương giật mình nên cứ cứng nhắc dựa vào giường.”

“Thanh Thiển.” Mạc Yên Nhiên mắng một tiếng, “Hôm nay ở Đức Dương Cung chưa dạy dỗ ngươi, trở về còn dám bàn luận về ta và bệ hạ.”

Thanh Thiển liền hoảng, nàng biết hôm nay mình thật sự phạm lỗi lớn ở Đức Dương Cung, cung không biết lúc này chủ tử tức giận thật hay đùa, vội vàng quỳ xuống luôn miệng nói nô tỳ không dám.

Thư Nhu và Sơ Ảnh hôm nay không đi cùng, tuy biết đại khái nhưng chưa rõ ràng, nay không dám khuyên gì, chỉ âm thầm nóng ruột.

Mạc Yên Nhiên đứng phía trước Thanh Thiển, chậm rãi nói, “Ta vốn không muốn nói ngươi, ngươi hầu hạ ta từ nhỏ đến lớn, tình cảm không cần nhắc đến nữa, tiến cung không phải mới một hai ngày, ta nghĩ ngươi hẳn phải hiểu chuyện chút ít. Nhưng hôm nay ngươi thật sự khiến ta cảm thấy... khó chịu.” Nàng vốn muốn nói thất vọng, nhưng thấy từ này có chút nặng nề liền đổi thành từ khác.

“Ta không phải trách ngươi nói về ta và bệ hạ, ngươi là tỳ nữ bên cạnh ta, không khác gì muội muội của ta, những lời này chỉ là nói đùa ta cũng biết. Hành vi của ngươi hôm nay ở Đức Dương Cung ta cũng hiểu, ngươi vì bảo vệ ta mà nhất thời mất đúng mực, vậy vì sao ta lại trách ngươi, tự ngươi ngẫm lại đi.”

Thanh Thiển vốn tưởng chỉ vì hai chuyện này, bị Mạc Yên Nhiên nói như vậy liền ngẩng đầu nhìn, trong mắt đầy ngu ngơ.

Mạc Yên Nhiên thở dài, lại hỏi Thư Nhu và Sơ Ảnh, “Các ngươi cũng không biết?”

Thấy bọn họ không đáp lại, nàng đành tự mình nói tiếp, “Ta đã nói với các ngươi, muốn đưa các ngươi xuất cung, nhưng các ngươi không muốn, tất nhiên ta không miễn cưỡng. Nhưng mà, đã muốn ở lại trong cung thì các ngươi phải có ý thức, các ngươi rất có khả năng sẽ đi cùng một chủ tử không có con! Các ngươi nghĩ xem, nếu ta không có con, một khi mất thánh sủng thì ta lấy đâu ra sức lực để bảo vệ các ngươi. Lúc đó ta sẽ không còn giống như bây giờ, mặc các ngươi đúng hay sai đều sẽ bảo vệ các ngươi, dù khi đó ta vẫn sẽ bảo vệ các ngươi vì các ngươi là người của ta, nhưng ta của thời điểm đó có lẽ đã không còn là Mạc Yên Nhiên của hiện tại, lẽ nào các ngươi muốn ta thấy các ngươi uổng mạng?”

Bây giờ ba người đều quỳ xuống, Thanh Thiển còn dập đầu, “Nô tỳ sai rồi.”

“Ta không muốn về sau các ngươi sẽ phạm sai lầm như thế, ta hy vọng các ngươi có thể trân trọng bản thân, bảo vệ bản thân, không cần bán mạng vì ta. Đối với ta mà nói, ta không cảm thấy mạng của ta quan trọng hơn của các ngươi.” Nàng nở nụ cười, “Hình như có hơi giả tạo. Đúng rồi, nói thế này, đối với ta mà nói mạng của các ngươi cũng rất quan trọng, các ngươi nghĩ xem, nếu các ngươi thật sự... ta đây ở lại một mình, các ngươi yên tâm để người khác tới hầu hạ ta?”

Thanh Thiển và Sơ Ảnh đều khóc, ngay cả Thư Nhu cũng đỏ mắt, “Nô tỳ sai rồi, về sau nhất định sẽ làm hết phận sự, không dám nói gì khác nữa, nhất định sẽ không phạm sai lầm, không để nương nương lo lắng.”

Mạc Yên Nhiên tự mình đỡ nàng ta đứng lên, đưa khăn cho bọn họ, “Đến đây, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ta không muốn bảo các ngươi làm chuyện bán mạng cho ta, chỉ cần các ngươi quan tâm bản thân, trân trọng chính mình là tốt rồi.”

“Nô tỳ tuân mệnh.”

“Tốt lắm, theo ta ra ngoài đi dạo. Chúng ta cũng đếm phiến đá đi.”

“Đếm phiến đá?”

“Sắp chuyển đi rồi mà có bao nhiêu phiến đá lát cũng không biết, quá tổn thương Di Hòa Điện, đi, chúng ta cùng đi ra ngoài.”

Cho nên mới nói, vì sao nương nương nửa đêm lại muốn đi đếm đá cơ chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.