Hoàng Bán Tiên

Chương 29




Nếu Đức Phi ngất rồi thì không thể thẩm vấn tiếp. Hoàng Hậu phạt cấm túc nàng ta, không cho ra khỏi Đức Dương Cung.

Mạc Yên Nhiên nhìn một hồi trò cười, trở về Di Hòa Điện cảm thấy toàn thân đau nhức, nằm sấp trên sập bảo Thư Nhu đấm lưng cho mình. Thanh Thiển đi châm hương, Mạc Yên Nhiên ngửi mùi hương cảm thấy thả lỏng không ít, mùi vị cũng không khó ngửi, nàng bình thường không thích huân hương lại cảm thấy hương vị này vô cùng tự nhiên, chán ghét không nổi, liền hỏi, “Thanh Thiển, hương này mới à?”

Thanh Thiển ngừng tay, “Vâng, nương nương không thích ạ?” Nói rồi muốn dập tắt, Mạc Yên Nhiên ngăn nàng ấy lại, “Không, huân hương này không làm người ta choáng đầu như những cái khác.”

Thanh Thiển cười rộ lên, “Tất nhiên rồi ạ, vật ngự ban những thứ khác so sao được?”

Nàng hé mở mắt, “Ngự ban?”

“Đúng rồi ạ.” Thư Nhu ở phía sau nàng cười nói, “Bệ hạ biết nương nương không thích dùng những loại hương khác liền sai người tặng cửu hòa mộng điềm này đến, nói là có thể an thần, bệ hạ còn để Thái Y viện xem qua, hương này không ảnh hưởng gì đến thân thể nương nương, chúng nô tỳ mới dám đốt.”

“Làm khó các ngươi.”

Thanh Thiển chuẩn bị xong liền ra ngoài rửa tay, vừa bước vào nghe nàng nói câu này liền hì hì mở miệng, “Nương nương nói gì vậy, nương nương dễ hầu hạ như vậy, chúng nô tỳ còn không tìm chuyện để làm thì vô vị cực kỳ.”

Mạc Yên Nhiên cũng cười, nàng kê tay dưới cằm nhắc nhở, “Dùng thêm sức một chút.”

Sơ Ảnh bưng trà tới, nàng để Sơ Ảnh hầu hạ chậm rãi uống một ngụm, lại nghe Thư Nhu nói, “Hôm nay phản ứng của Thục Phi nương nương thật thú vị.”

Sơ Ảnh và Thanh Thiển không đi nhưng cũng nghe được một hai phần, nghe Thư Nhu nói vậy liền mở to hai mắt nhìn Mạc Yên Nhiên, Mạc Yên Nhiên vẫn nhắm hai mắt, hừ mũi một cái, “Cô cô thấy thế nào?”

Thư Nhu đáp, Nô tỳ nghĩ, e rằng không đơn giản chỉ là bỏ đá xuống giếng.”

Lúc này Mạc Yên Nhiên phất tay ý bảo ngừng, chầm chậm ngồi dậy nhìn bọn họ, “Nào có phải bỏ đá xuống giếng, lần này nếu hành xử thích đáng thì sợ là Đức Phi đã bị bắt rồi.”

“Vì sao ạ?” Thư Nhu giật mình, “Sao có thể như vậy?”

Sao có thể? Đương nhiên có thể, có điều có thể làm vậy hay không không phải do chúng ta định đoạt thôi. Trong lòng Mạc Yên Nhiên rõ ràng, Đức Phi bây giờ vạn lần không thể bị kéo đổ, cho dù vụ án này lại mắc cạn. Nay tứ phi đã có tam phi, Thục Phi độc đại đã là chuyện thật không thể tranh cãi, Đức Phi dù ngày thường không có gì đặc biệt nhưng rốt cuộc vẫn là người cũ trong cung, thời gian vào phủ Thái Tử có khi còn dài hơn cả Thục Phi.

Thục Phi hôm nay ở Vĩnh Khang Cung ngoài mặt thì như không cho Đức Phi thể diện, nhưng cũng chỉ là chuyện khóe miệng thôi, nàng ta không thể thật sự làm gì Đức Phi. Hiện nay, Hiền Phi vừa thượng vị, cho dù ảnh hưởng nàng ta xây dựng từ khi làm Mạc Phi đã lâu nhưng không thể so được với Đức Phi, lần này Mạc Bình U thượng vị lại không thể nói rõ là tốt hay là xấu, một khi Đức Phi rơi đài người kế tiếp sẽ là nàng ta.

Đương nhiên không phải Mạc Yên Nhiên lo lắng cho Mạc Bình U, nàng có thể đoán được Lục Thanh Vu kia được nâng lên là để kiềm chế Mạc Bình U. Thẩm Sơ Hàn không phải đồ ngốc, cho dù hắn lại dung túng Phong Giáng Bạch hơn nữa cũng không để hậu cung xuất hiện chuyện răm rắp nghe lời Thục Phi, dù sao vẫn còn Hoàng Hậu. Cố tình vấn đề lại là ở đây, là Hoàng Hậu, sẽ không quản phi tử bên dưới địa vị ngang nhau thế nào, chỉ cần không uy hiếp đến hoàng tự, không thương tổn đến long thể, không gây ra mạng người, thì Hoàng Hậu không thể kiên lụy quá nhiều. Lục Thanh Vu kia không đơn giản chỉ có tác dụng kiềm chế Mạc Bình U, mà ở một thời điểm thích hợp, Lục Thanh Vu cần đứng cùng một chiến tuyến với Mạc Bình U, đối đầu với Phong Giáng Bạch.

Cửu Tần không có ai, Lục Thanh Vu dù không phải ở vị trí cao nhất lại vì nhảy cấp quá nhanh nên không ai dám ỷ vào mình hơn nàng ta nửa cấp mà đè đầu nàng ta. Dù nàng ta từng bị Thục Phi làm mất mặt nhưng vài ngày nữa, nếu phụ thân nàng ta đánh thắng trận trở về thì tiếp tục leo lên là điều tất nhiên. Như vậy, giờ phút này Đức Phi trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện, một khi Đức Phi gặp chuyện, Lục Thanh Vu mới ở vị trí Tu Nghi có thể làm gì, ngay cả Mạc Bình U cũng không động đậy được Phong Giáng Bạch nửa phần.

Người gặp tao ương kế tiếp, chính là người đối lập đã lâu với Phong Giáng Bạch, Mạc Yên Nhiên.

Đây cũng là lý do vì sao vạn lần không được.

Mạc Yên Nhiên hiểu điểm này, Đức Phi cũng hiểu, cả Thục Phi cũng hiểu. Nhưng Thục Phi lại càng hiểu một điều, chính là Mạc Yên Nhiên không làm chuyện gì hết, một khi nàng đã làm, không bị nắm nhược điểm thì thôi, nếu có chút vô ý thì dù ân sủng của Mạc Yên Nhiên có lớn cỡ nào cũng không dễ bảo vệ nàng.

Mạc Yên Nhiên không ngốc, nhất định sẽ không dùng chuyện tương lai có thể xảy ra để đôi lấy nguy hiểm hiện tại có thể gặp phải.

Nếu Đức Phi không tự cứu, nếu để Thục Phi thừa cơ hãm hại, thì Đức Phi phải chết không thể nghi ngờ.

Nếu thật sự đến một bước đó, Mạc Yên Nhiên xoa đầu, “Vậy thì đánh một trận ta chết ngươi sống đi.”

Lại nói tới Đức Phi bị cấm chân, không cho phép người khác tùy tiện hỏi thăm, hôm đó Mạc Yên Nhiên vừa mới nói chuyện với Hoàng Hậu ở Vĩnh Khang Cung, thì có cung nhân vội vàng có chuyện cần báo, bất chấp Mạc Yên Nhiên còn ở đó, quỳ xuống trước mặt Hoàng Hậu nói, “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Đức Dương Cung đã xảy ra chuyện.”

Hoàng Hậu đang nói chuyện phiếm với Mạc Yên Nhiên, nụ cười trên mặt còn chưa tắt, nghe vậy biểu cảm hơi dừng một chút, trước tiên đặt chén trà trên tay xuống rồi nhìn nhìn Mạc Yên Nhiên, thấy nàng ánh mắt sáng ngời nhìn mình, không khỏi bật cười, ổn định lại rồi mới hỏi, “Có chuyện gì, cứ bẩm báo đi.”

Thái giám kia đáp vâng, không dám đứng thẳng dậy mà quỳ sấp ở đó đáp lời, “Thưa Hoàng Hậu nương nương, giữa trưa hôm nay ngọ thiện của Đức Phi nương nương bị tra ra có độc.”

“Có độc?” Hoàng Hậu đứng lên, tay áo đụng đổ cách chén nàng vừa đặt xuống bên cạnh, khiến tay áo nàng ẩm ướt. Mạc Yên Nhiên cũng vội vàng đứng lên, lấy khăn lụa ra lau tay cho Hoàng Hậu rồi mới hỏi, “Sao lại thế? Người của Ngự Thiện Phòng chết hết rồi à? Đồ ăn trình cho Đức Phi nương nương cũng dám có độc. Ăn nhầm gan báo hay sao!”

Hoàng Hậu thế mới hoàn hồn, cầm tay Mạc Yên Nhiên, “Đức Phi có gì đáng ngại không?”

“Thưa nương nương, Đức Phi nương nương bình an, chỉ là… chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? Nương nương hỏi ngươi cứ đáp là được, sợ hãi rụt rè cái gì.”

“Nô tài biết lỗi.” Hắn hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng Hậu một cái rồi chậm rãi nói, “Chỉ là cung nữ San Hô của Đức Phi trúng độc, nôn ra máu đã không chữa trị được.”

Hoàng Hậu sửng sốt, không hỏi nhiều tiểu thái giám này, vẫy tay để hắn đi xuống, “Nương nương, ngài đổi bộ quần áo khác đi, thần thiếp ở ngoài chờ ngài.”

“Ừ, vậy cũng tốt. Ngươi cùng bản cung tới Đức Dương Cung nhìn xem.”

Mạc Yên Nhiên không nghĩ tới khi bọn họ đến thì Thục Phi đã ngồi ở chủ điện uống trà. Nàng ta thấy bọn họ vào, sắp tới trước mặt mới đứng lên từ từ hành lễ, không đợi Hoàng Hậu nói chuyện đã cười rộ lên, “Nương nương, không biết Đức Phi này lại bày trò mèo gì, ngay cả cung nữ thiếp thân cũng chết rồi.”

Hoàng Hậu cau mày, Thục Phi thấy nàng như vậy lập tức không hé răng nữa, chỉ cúi đầu đứng bên cạnh, Hoàng Hậu đi lên ngồi xuống rồi mới mở miệng, “Đức Phi đâu?”

Đức Phi được Đại cung nữ Anh Lạc đỡ ra, sắc mặt nàng ta cực kém, sức khỏe nàng ta vốn không tốt nay lại bị sợ hãi, trắng bệch như tờ giấy, giống như sẽ ngất đi bất cứ lúc nào. Nàng ta cung kính hành lễ xong mới chậm rãi ngồi xuống.

Hoàng Hậu trực tiếp hỏi, “Đức Phi, ngươi nói xem thế này là thế nào?”

Nàng ta ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, đôi mắt đo đỏ giống như vừa mời khóc, nghe Hoàng Hậu hỏi vậy quỳ thẳng xuống trước mặt nàng, “Xin Hoàng Hậu nương nương làm chủ cho thần thiếp!”

Mạc Yên Nhiên thầm tặc lưỡi một tiếng, trên mặt không biểu cảm, lúc này lại thấy Lục Thah Vu dẫn người từ ngoài vào, nàng ta hành lễ rồi không so đo Mạc Yên Nhiên ngồi phía trên. Mạc Yên Nhiên vốn nên đứng dậy nhường chỗ cho nàng ta, nhưng nàng không làm, ngược lại bưng chén trà lên chậm rãi uống, khóe mắt liếc sang nhìn phản ứng của Lục Thanh Vu.

Nàng ta rất bình tĩnh, tựa như không ngồi dưới Mạc Yên Nhiên, đôi mắt chỉ nhìn về phía Đức Phi, Mạc Yên Nhiên cũng vui vẻ tự tại, nghe Đức Phi nói tiếp, “Nếu không có… nếu không có San Hô thử đồ ăn cho thần thiếp thì người nằm kia chết không rõ ràng lúc này đã là thần thiếp. Mong nương nương làm chủ!”

Chủ tử địa vị cao có người thử đồ ăn là bình thường, nhưng Thục Phi đáp trả, “Cung nữ của ngươi không phải mới thử đồ ăn cho ngươi lần đầu, người có đầu óc đều biết, ai lại hạ độc vào đồ ăn của ngươi, không chỉ không độc chết được ngươi mà còn đánh rắn động cỏ. Hay là ngươi tưởng ai cũng ngu xuẩn giống ngươi?”

Đức Phi lúc này nhìn về phía Thục Phi, đôi mắt đỏ tươi, sắc mặt trắng bệnh, sự đối lập khiến người ta giật cả mình, “Thục Phi nương nương có ý gì?” Nàng ta cười lạnh, không giống dáng vẻ nơm nớp lo sợ khi đối mặt với Thục Phi thường ngày, ngược lại bắt đầu giương cung rút kiếm, “Lẽ nào thần thiếp tự mình hạ độc muốn hại mình, hay thần thiếp cố ý đầu độc cung nữ bên cạnh mình!”

Thục Phi lại hoàn toàn không sợ, “Ai mà biết được. Sống lại từ chỗ chết, những lời này không phải chỉ mới có một hai ngày, chiêu thức này của Đức Phi đủ tàn nhẫn, tự tổn hại bản thân, khiến người ta không thể không tin mình.”

“Thục Phi nương nương cần gì chèn ép người ta như thế? Hoàng Hậu nương nương còn ngồi đây sẽ có điều phán xét, không đến lượt nương nương ngài bao biện làm thay…”

Lời này đã là đại bất kính, cũng chỉ Đức Phi mới có thể nói. Nàng ta chỉ thấp hơn Thục Phi nửa cấp, thời gian hầu hạ bệ hạ lại dài hơn, nói như vậy Thục Phi cũng chẳng làm gì được nàng ta. Ngược lại Thục Phi lập tức đập vỡ cái cốc, “Làm càn!”

“Thần thiếp làm càn, nhưng chẳng là gì so với Thục Phi nương nương, không thể so được với kiểu làm càn trước nay Thục Phi nương nương đối với Hoàng Hậu nương nương.”

Thục Phi giận quá hóa cười, “Ngươi là cái thứ gì mà dám so sánh với bản cung, ngươi chỉ là thứ được một cái kiệu nhỏ nâng vào…”

“Thục Phi!” Hoàng Hậu lớn tiếng ngắt lời nàng ta, “Giờ giỏi lắm rồi, cái gì cũng dám nói.”

Thục Phi đang giận cực, “Nương nương, lẽ nào thần thiếp nói không đúng, người khác không biết thì thôi, lẽ nào chúng ta còn không biết Mạc Chỉ Vi này là cái thứ gì, nếu năm đó không phải nàng ta…”

“Càng nói càng không ra làm sao!” Hoàng Hậu cũng đập vỡ cái cốc, “Thế nào, ngươi cũng muốn bị phạt cấm túc hai tháng mới biết cái gì nên nói cái gì không nên nói à!”

Thục Phi nghe thấy tiếng cái cốc đập xuống đất phát ra tiếng vỡ lanh lảnh mới thoáng khôi phục thần trí, lần nữa trở về vẻ thản nhiên thường ngày, “Suýt chút nữa sập bẫy của ngươi, Mạc Chỉ Vi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.