Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 46




Chờ HạĐoan Phương phản ứng được mình bịđám vương bát cao tử thối tha không biết xấu hổ này lừa, đã là chuyện sắp đến giữa trưa, hắn ù ù cạc cạc theo Thi VôĐoan đi tiền đường, ùù cạc cạc nhận ý chỉ phong thưởng, lệnh hắn làm “Tùy quân tế sát”, thậm chí thêm hai chữ“ngự ban” trước Hải Cát tiểu thừa giáo tông nghèo rớt mồng tơi kia.

HạĐoan Phương một hơi còn nghẹn trong họng chưa lên, một nam tử tướng mạo đường đường bên cạnh đã kéo hắn dậy, còn bá vai, dáng vẻ hai ta tốt đến mức không ai chen vào được, chỉ nghe quan truyền lệnh kia cười nói: “Cốđại tướng quân và Hạ tế sát quả nhiên huynh đệ tình thâm.”

HạĐoan Phương trợn mắt há mồm nghĩ, ngươi không nói “Cốđại tướng quân” thì ta cũng chẳng biết quái thai vừa đến đãôm người ta một cái này là thứ gì, sao lại biến thành huynh đệ tình thâm rồi?

Chỉ nghe Cố Hoài Dương thập phần cảm khái nói với quan truyền lệnh: “Ta lúc nhỏ nhà nghèo, ôi, chẳng bữa nào đủ no, may nhờ Hạ tiểu huynh đệ này mỗi ngày lấy bánh ngô cho ta ăn, mới không chết đói.”

HạĐoan Phương càng thêm trợn mắt há mồm thầm nghĩ, ta từ nhỏ tu tập trong giáo tông, họ Cố này không phải người Giang Hoài sao? Đi đâu lấy bánh ngô quỷ sứ cho hắn ăn? Hắn xem thế làđủ mà nhìn Cố Hoài Dương lắc lưđầu bên cạnh, trong lòng oán hận nói, cho ngươi bánh nướng nhân thuốc chuột, độc chết ngươi.

Nhưng mà HạĐoan Phương không nói gì, bốn phía trừ vị quan truyền lệnh này thìđều là dã hóa cầm đao thương côn bổng, huống chi Cốđại tướng quân trước mắt vẫn là cha mẹáo cơm của giáo tông bọn họ, dù cho hắn không để mắt đến những binh tướng này, chung quy không thểđể ba tiểu đồđệ kia chết đói được.

Vì thế hắn trưng ra biểu cảm không ỉa được mà lặng im. Phối thêm Cố Hoài Dương một xướng ba họa mà hồi ức quá khứ, lại thập phần tăng thêm sức mạnh, khiến quan truyền lệnh kia nhìn thấy cũng động dung, dường như phải ngay lập tức quệt nước mắt.

HạĐoan Phương phán đoán trong lòng, đừng thấy quan truyền lệnh này ngoài miệng có râu mà nhầm, chắc chắn là dán thôi, nhìn sức của chòm râu dán này thì hắn tám phần là thái giám. Tuy biên cảnh Hải Ninh sắc phong một tướng quân chiêu an không tính là gì, nhưng phái một tên hoạn quan như vậy, trong triều thiếu người đến mức này rồi sao?

Bất quá Hạ chưởng môn trước mắt thật sự chẳng có nhiều tâm tưưu quốc ưu dân như vậy, hắn cảm thấy việc cấp bách trước mắt, đường ra tốt nhất chính là thu dọn hành lý ngay trong đêm, đóng gói chút thức ăn ngân lượng, chạy khỏi đám lưu manh này, sau đó dẫn mấy tiểu đồđệ xa chạy cao bay, tốt nhất làẩn cư trong non sâu rừng già nào, tuy về sau sẽ phải tiếp xúc với dã thú, ngày ngày cần ăn gió nằm sương, song cũng tốt hơn chán ởđây mặc người ta bóp.

Huống chi…Ánh mắt Hạ chưởng môn chợt lóe, trong lòng nhớ tới bạch y nhân vừa nãy gặp phải, liền nhíu mày, cảm giác run rẩy trong lòng không làm sao xua đi được, bụng thầm nghĩ, người nọ hình như quen biết tiểu vương bát họ Thi kia, người trẻ tuổi bản thân cổ quái đó lại đi đâu chọc phải một ma vật như vậy?

Truyền thuyết mấy ngàn năm trước có một cuộc đại chiến, cơ hồ tất cả người tu đạo may mắn còn tồn tại đều bị cuốn vào trong đó, lại có người gọi là cuộc chiến thần ma, cuối cùng phong thiên ma vào Vạn ma chi tông, có lẽ người khác không biết, tổ tiên Hải Cát tiểu thừa giáo tông từng tham dự cuộc đại chiến ấy, tiểu giáo tông không được biết đến này chính bởi vì không nổi bật, mới bảo tồn được vô số sự thật qua năm tháng dài lâu.

Nghe nói sau đó Huyền Tông ngụ lại Cửu Lộc sơn, cũng liên quan đến Vạn ma chi tông người khác đều không vào được kia.

Là mình đã nhìn lầm? Không… HạĐoan Phương từ nhỏ chính làđọc những mật quyển này mà lớn lên, khoảnh khắc nhìn thấy bạch y nhân kia, hắn còn cho là người trên sách trốn khỏi mặt giấy mà ra đây.

Chẳng lẽ Ma Tông đã phá?

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn càng cảm thấy thế cục trước mắt rối tung, nếu chẳng qua một số lưu manh tụ chúng tạo phản còn dễ nói, giang sơn này đã bấp bênh rất nhiều năm, mấy phiên bấp bênh nhỏ không dao động được căn bản, nhưng mà…

HạĐoan Phương chỉ cảm thấy cái mạng nhỏ của mình phảng phất treo trên xà nhà, lắc lư chuẩn bị rơi xuống bất cứ lúc nào, vì thế ngay đêm đó vác hành lý, từ trong tay áo huyễn hóa ra mấy con sâu ngủ, tính toán chạy khỏi Cổ Cát.

Hắn sờ soạng ra khỏi viện, không một bóng người, chỉ có tiếng ngáy đều đều của thủ vệ– họđã ngủ say cả, sợ rằng sét đánh cũng chẳng dậy được.

Nhưng không biết làm sao mà tim HạĐoan Phương lại đập điên cuồng theo bước chân, tiến thêm hai bước, rốt cuộc dừng lại, ngưng thần nhíu mày, nhìn sương mù giăng kín chỗ cửa viện, cỏ cây xung quanh đều trở nên không chân thật, thấp thoáng phòng xáđá phiến tất cảđều không thấy nữa, trên mặt đất chỉ còn lại những đường thẳng đan xen.

Khi nhìn chằm chằm những đường này, lập tức cảm thấy mình phảng phất bị hút vào, choáng váng một lúc, trong khoảnh khắc không còn biết đông tây nam bắc, HạĐoan Phương nhíu mày, biết mình là bị cao nhân dùng trận pháp vây khốn.

Trong quân Cố Hoài Dương… lại có người như vậy?

Nhưng hắn tuy kinh, lại không hề hoảng, đây là trận Tung hoành, HạĐoan Phương từng thấy, biết nó nổi danh với những văn lộ như bàn cờ dưới chân này, chỉ cần tìm ra “tử” trong cục là có thể phá, mắt trận của trận Tung hoành lưu truyền tới nay có vị trí cốđịnh, nhưng mà… dường nhưđã bị trận chủ sửa đổi.

Hắn ngưng thần nhắm mắt, lẳng lặng đứng trong viện, tay kết thủ quyết khẽ tụng chú văn, bên hông bỗng nhiên bay ra hai sợi xích, lấy hắn làm trung tâm hất ra như quét ngang bát phương.

Mỗi một chút dao động đều nằm trong bàn tay hắn, bỗng nhiên HạĐoan Phương mở mắt, một phen nắm lấy sợi xích bay ra, quay phắt đầu nhìn một phương hướng, ánh mắt sắc bén như kiếm ra khỏi vỏ, thấy nơi đó có một quang điểm nho nhỏ, cực nhỏ nhoi, tựa như một con đom đóm chui vào trời đêm xa vời vô biên vô giới.

Sợi xích đuổi theo phương hướng ánh sáng kia như có sinh mệnh, chỉ nghe một tiếng vang khẽ, hắn có cảm giác pháp trận ẩn ẩn trói buộc chung quanh bỗng nhiên nhẹđi, một cơn gió xoáy nho nhỏ cuốn lên từ chỗđang đứng, mở rộng ra tứ phương, phương cách tung hoành dưới chân đột nhiên vỡ nát, nhưng mà sương mù không tan đi chút nào.

Ngược lại càng nặng nề hơn, vây chặt hắn bên trong, cả tinh không đè xuống, đám sao đó phảng phất đưa tay là chạm được, HạĐoan Phương mở to mắt, miệng lại không cầm được kêu lên: “Điều này không thể!”

Đây là trận Thiên phương, trận Tung hoành thuộc địa, trận Thiên phương danh nhưý nghĩa, thuộc thiên, trừ phi thiên địa hợp, nếu không thì chẳng ai có thể giăng trận pháp phân thuộc thiên địa vào một chỗ, điều này không hợp lẽ thường!

Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, một giọng thanh niên dễ nghe nói chậm rì rì: “Hạ chưởng môn, không có gì là không thể.”

HạĐoan Phương ngẩng đầu, trông thấy một người trường bào đang ngồi cuối tinh vân kia, trước mặt bày một bộ tinh bàn nho nhỏ, phảng phất trôi nổi trên không trung, cự ly cách hắn muôn sông nghìn núi, là Thi VôĐoan.

HạĐoan Phương biết, người thanh niên này rất có thểở ngay đối diện, chỉ là trận pháp cách trở nên không chạm được mà thôi. Trận pháp vô biên, trong một tấc có thể thành thiên địa tiểu thế giới, đạo lý này mỗi một người nhập môn đều minh bạch, lòng chùng xuống, HạĐoan Phương chắp tay nói: “Không biết có cao nhân ởđây, hổ thẹn hổ thẹn.”

Thi Vô Đoan không tiếp lời, nhìn chằm chằm tinh bàn hào quang quỷ dị kia, hồi lâu mới hỏi: “Hạ chưởng môn đi tiểu đêm à?”

HạĐoan Phương vã mồ hôi lạnh, vội nói: “Không sai không sai.”

“Ồ.” Thi VôĐoan nhàn nhạt nhìn túi đồ phía sau hắn một cái, gật đầu nói, “Mang cả một bao giấy to, chắc hẳn tiêu chảy không nhẹ.”

HạĐoan Phương đành nói: “Hổ thẹn hổ thẹn.”

“Không, Thi mỗ hổ thẹn.” Thi VôĐoan cười nói, “Chưa tận nghĩa chủ nhà, ngược lại để Hạ chưởng môn không hợp khí hậu, tiêu chảy ngay trong đêm, thật sự không phải đạo đãi khách.”

HạĐoan Phương cười ha ha, vừa qua loa lấy lệ vừa nghĩ cách dò xét trận Thiên phương quỷ dị này, trận Thiên phương thực tế chẳng qua là nhốt người ta trong một khu vực nhỏ, lấy một ngôi sao làm mắt trận, phá cũng hết sức đơn giản, chỉ cần tìm được ngôi sao kia, đi theo nó là tự nhiên có thể ra ngoài.

Tuy địa trận và thiên trận xen vào nhau khiến người ta chấn động, song vô luận Tung hoành hay Thiên phương, đều là trận pháp khá sơ cấp, vô luận là kiến hay phá, đều không phí nhiều công phu, nhưng…

Khi HạĐoan Phương ngẩng đầu đi tìm sao mắt trận “Tây khởi vô cực xứ, tam thốn nhập nam thiên” trong truyền thuyết kia, lại phát hiện không có– cả không trung giống như một cái mâm cỡ lớn chụp xuống, bảy đại thần tinh nằm nguyên vị, chưa từng lệch hướng chút nào, đi cực chính xác, xung quanh vạn vạn tiểu tinh vận hành xoay tròn, càng không loạn mảy may.

Y là… làm bằng cách nào?

Trong lòng HạĐoan Phương bỗng nhiên dâng lên một chút kính sợ với thanh niên chuyên nói năng bậy bạ này, chỉ nghe Thi VôĐoan nói: “Không biết Hạ chưởng môn ra đây, ta thấy viện này lớn, không ngủđược bèn ra luyện trận pháp, thật là có lỗi.”

HạĐoan Phương nhìn y, trên mặt không còn thần sắc cười đùa, nghiêm túc nói: “Không dám, thỉnh giáo Thi tiên sinh, thiên địa phân âm dương hai đầu, tự xưng cực trí, thiên trận địa trận làm sao cùng tồn tại?”

Thi Vô Đoan khẽ nói: “Âm cực là dương, dương cực làâm, trận Tung hoành nguyên bản bảy bảy bốn mươi chín hàng, chẳng qua là trên trời đảo ngược, địa vừa chạm cực thì phá, phá tức thành thiên, nói đến không hề khó.”

HạĐoan Phương lại hỏi: “Thế sao này…”

Thi Vô Đoan cười nói: “Sao này là thật.”

Y rốt cuộc ngẩng đầu khỏi bộ tinh bàn kia, ngửa mặt lên trời nhìn hướng tinh không sáng chói lại lớn đến mức khiến lòng người sinh ra kinh sợ, nói: “Ta vẫn cảm thấy trận Thiên phương này quá ngu xuẩn, hư cấu mấy ngôi sao không thể xoay đến một chỗ, mười đầu ngón tay cũng có thể tính ra cái nào là mắt trận, bèn giản hóa tinh đồ chân chính một phen, dời xuống, Hạ chưởng môn nghĩ thế nào?”

HạĐoan Phương không hề có cách nhìn, thầm nghĩ người này bưng tinh bàn, chẳng lẽ là đang tính lộ tuyến của cửu thiên phồn tinh? Không nhịn được nói: “Cái này… làm sao tính rõđược?”

“Tính rõ được.” Thi VôĐoan nói, “Đâu phải là tinh đồ thật sự, chẳng qua bảy thần tinh thêm vài tiểu tinh, toán thuật dùng được, biện pháp ngắn nhất, có sáu mươi bốn thức làđủ.”

HạĐoan Phương nghẹn lại, cảm thấy trên cổ Thi VôĐoan là thần khí chứ chẳng phải đầu.

Thi Vô Đoan thở dài, y bỗng nhiên nói: “Hạ chưởng môn, ông nhìn bầu trời này.”

HạĐoan Phương chẳng nói chẳng rằng nhìn hướng không trung tay người tạo ra, thần tinh phân bố mấy đầu, nhưng đều tự kiềm chế nhau, song lại hài hòa dị thường, phảng phất hàng tỉ năm cũng sẽ không sượt qua nhau một lần.

“Nhìn hiểu rồi chứ?” Thi VôĐoan cười hỏi.

HạĐoan Phương chần chừ giây lát, mới nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: “Sắp vỡ chưa vỡ.”

“Ta biết Hạ chưởng môn là người thông minh.” Thi VôĐoan tiếp tục nói.

HạĐoan Phương không nhịn được tiếp lời y: “Thi tiên sinh, để ta nghĩ lại đã.”

Thi Vô Đoan cũng thống khoái, nói nghĩ lại liền cho nghĩ lại, vung tay lên, tinh vân lẫn sương mù dày đặc đều không thấy nữa, họ lại về trong tiểu viện yên tĩnh kia, chỉ có hai người mặt đối mặt, Thi VôĐoan ôm tinh bàn, quay lưng đi ra ngoài, bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, quay đầu nói: “À, đúng rồi, ta biết Hạ chưởng môn ởđây một mình rất tịch mịch, vì thếđã bảo người đi Hải Cát tiểu giáo tông một chuyến.”

HạĐoan Phương lập tức nắm chặt tay.

Thi Vô Đoan không hay biết mà nói: “Ít ngày nữa, Hạ chưởng môn có thể nhìn thấy mấy vị cao đồ kia rồi.”

Nói xong quay người ngáp một cái, khoan thai bỏđi. HạĐoan Phương nhìn bóng lưng y, chút kính sợ vừa nãy sớm tan thành tro bụi, chỉ hận không thể bổ lên giẫm y một vạn phát, nghĩ thầm: “Quả nhiên vẫn là tiểu vương bát cao tử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.