Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 43




Rất nhiều năm trước kia, khi Thi VôĐoan còn nghịch ngợm phá phách trên Cửu Lộc sơn, y cảm thấy tu đạo luyện công, tính sao ngự kiếm, đây đều là chuyện rất đỗi bình thường, Huyền Tông và tam đại giáo tông càng là thiên kinh địa nghĩa.

Thời điểm sư phụ còn sống, Thi VôĐoan thậm chí từng may mắn vì có theo đi Đại Thừa giáo tông một chuyến, ở bên đó nhìn thấy thứ hữu dụng gì thì sớm đã chẳng còn nhớ, chỉấn tượng sâu sắc với thức ăn nhạt thếch, mỗi ngày nước lã củ cải, y cảm thấy tai mình cũng phải dài ra.

Lúc nhỏ, các trưởng bối – bao quát đạo tổ, đều một mực giáo huấn cho y một câu chuyện tốt đẹp: người tu đạo nên tu luyện thân tâm, tuân phụng giáo nghĩa, hành thiện sự. Người tu đạo hi hữu, là bởi vì con đường này khóđi, một khi bước lên, là phải có quyết tâm một thân một mình tận lực tìm cầu, bi thiên mẫn nhân, muôn vàn trắc trở không đổi căn bản.

Tổng kết những lời đại nghĩa lẫm liệt này lại chính là nói người tu đạo đều cực kỳ trọng đại, lòng chứa thiên hạ thương sinh, cho nên đương nhiên cần được thiên hạ thương sinh kính ngưỡng, địa vị thần thánh không thể xâm phạm.

Thi Vô Đoan từng tin tưởng câu chuyện này – thời điểm y mới thay quần yếm chưa được bao lâu, còn chưa biết mấy chữ“thiên hạ thương sinh”, “bi thiên mẫn nhân” này không hề là miêu tả mức độ ngon miệng của bánh nướng.

Sau đó y bắt đầu đọc sách đàng hoàng, chậm rãi nhiều kinh nghiệm hơn, liền minh bạch hàm nghĩa chân thật mà sư phụ và các sư thúc nói –địa vị của người tu đạo trên đại lục này cực cao, truyền rằng họ có thể hô phong hoán vũ, có thể lên trời xuống đất, lúc người khác nhắc tới họđều phải thêm “trong truyền thuyết”để tỏ vẻ tôn sùng, không phải bởi vì họ rất có bổn sự, mà là bởi vì họ rất ít.

Thời cổ, triều đại đổi thay giang sơn đổi chủ là chuyện rất bình thường, chẳng qua hai ba trăm năm, thậm chí cũng có mười mấy năm hay đến mức chỉ vài năm, Hoàng đế xúi quẩy còn chưa ngồi nóng long ỷđã bị người ta đạp mông rồng tôn quý xua xuống.

Mặt trời lên cao rồi lặn, mặt trăng hết tròn lại khuyết, khi thứ nào đó trải qua sơ sinh và trưởng thành, chậm rãi trở nên thành thục mà xán lạn, phản loạn và mục nát cũng đến theo, trên đời này chẳng có bất cứ thứ gì là sinh ra không có lỗ hổng, khi phồn hoa rơi xuống, lỗ hổng bị che khuất dần dần mở ra, chờđợi một lần tử vong kịch liệt, từđó sinh ra thứ mới.

Trong tự nhiên, trời sinh vạn vật, từ khi cổ thần khai thiên địa tới nay đã là như thế, mãi đến khi tu đạo hưng khởi – hoặc nói là mãi đến ngày tam đại giáo tông trải qua đấu tranh và liên minh dài đằng đẵng, bắt đầu hình thành thế chân vạc màđứng.

Giữa tam đại giáo tông có mật ước, không phải đưa tay đóng dấu đơn giản như phàm nhân, mà là chứa đựng sức mạnh thần bí nào đó, môn hạđệ tử phần lớn loáng thoáng biết chuyện này, chỉ là trừ bản thân chưởng môn thì chẳng hề có ai biết mật ước kia là ký kết như thế nào, lại duy trì như thế nào.

Giáo tông cường đại thái quá, thế cho nên những tán môn tiểu phái kia đều sống nhưẩn sĩ, chỉ sợ chướng mắt ai. Phàm nhân sợ hãi những người tu đạo nhìn như không gì không làm được, hoàng thất và triều đình dựa vào họ, quá nửa trọng thần trong triều có xuất thân đạo môn.

Trên con đường này ít người, tuy rằng gian nan nhưng chỉ sợ cũng chẳng khó khăn hơn bao nhiêu so với gian khổ học tập mười hai năm, đông Tam cửu hạ Tam phục tu văn tập võ. Mà là người muốn chui vào quá nhiều, những người đãđi vào bởi vì bảo vệ con đường của bản thân, không thể không thiết lập một ngưỡng cửa cao tít tầng mây như vậy.

Ngưỡng cửa này có một cái tên thập phần phù hợp với phán đoán của mọi người, gọi là“duyên pháp”.

Nói cho dễ hiểu thì chính là có thểđược vị“quý nhân” nào đó nhìn thuận mắt, giành được một chỗ trên cây cầu độc mộc thiên quân vạn mã, mưa máu gió tanh này hay không.

Khi Thi Vô Đoan và Cố Hoài Dương bắt đầu đi lên con đường phản loạn cửu tử nhất sinh này, họ biết tảng đá đè nặng nhất trên đầu chính là giáo tông, nếu không có lực lượng có thểđối kháng giáo tông, kỳ thật hết thảy huy hoàng đều là hoa trong gương trăng đáy nước.

Tỷ như loại Thôi Hộ, năm đó bất đắc dĩđứng lên, thật sự là bởi vì không sống được nữa, đầu lĩnh như thế, các huynh đệ thuộc hạ tự nhiên cũng là như thế, thời điểm Thôi Hộ dẫn đại quân đến, định đòi công đạo từ Cố tướng quân, Cố Hoài Dương liền tự mình phái một tiểu đội nhân mã, mang theo tài vật của mấy đại hộ khuynh gia bại sản đến thỉnh tội.

Một mặt cung kính dâng thư của Cố Hoài Dương, một mặt nhận thân nhận đồng hương trong quân Thôi Hộ.

Rất nhiều quân An Khánh đều kháđược, một bên làđồng hương ngôn từ khẩn thiết, mang theo vàng bạc tới, một bên là An Khánh vương chỉ biết bảo họ chém người làm việc, mọi người đều không ngốc, cho dù Trương què miệng lưỡi sinh hoa như thế nào thì hoa kia cũng chẳng đẹp bằng bạc.

Cho nên khi Mạnh Trung Dũng dẫn người đến đánh phục kích, rất nhiều An Khánh quân đã nhận lợi của người ta quyết đoán đầu minh chủ khác, bản thân Vương gia bị Mạnh Trung Dũng một đao chém vào lưng, ngã xuống ngựa, không rên một tiếng đi ăn cơm đoàn viên với liệt tổ liệt tông Thôi gia.

Ngày hôm sau Lục Vân Châu dẫn người “đuổi tới”, “kinh hoàng” và“phẫn nộ” phát hiện, An Khánh vương trên đường đến “thị sát” Cổ Cát, lại gặp phải một đám “hãn phỉ”, tao ngộ bất hạnh, lập tức phái người đi “truy bắt phỉđồ”, nhưng đối phương quá giảo hoạt, lại vô công mà về, chỉđành ôm lòng “bi phẫn” dẫn cựu bộ của Vương gia về tận lực “an trí”.

Sau đó Cố Hoài Dương dâng biểu như thế nào, mọi người chia tang xâm thôn thế lực của Thôi Hộ như thế nào tạm không đề cập, Thi VôĐoan lại đem thi thể nữ nhân tử vong bất ngờ trong Ôn Nhu hương về, đồng thời ngay đêm đó viết phong thư, cột lên chân thúy bình điểu, ngồi xổm trong viện thấp giọng nói: “Đưa đến nơi nào ngươi biết đấy.”

Thúy bình điểu không rõ nguyên cớ giơ cái chân bị cột phong thư, Thi VôĐoan khẽ búng đầu nó, nhỏ giọng mắng: “Nhìn gì mà nhìn, nhanh đi, nếu không tìm cho chút việc, ngươi sắp phải béo thành gà mái già rồi, đến lúc đó muốn bay cũng chẳng bay nổi.”

Thúy bình điểu như một con gà mái già vỗ cánh bay lên, ra sức mổđầu y một cái, bấy giờ mới lượn vòng mà lên.

Con thỏ cũng sán đến nịnh nọt cọống quần y, Thi VôĐoan ôm nó lên, vừa đứng dậy liền nhìn thấy Bạch Ly không biết từ khi nào đã lặng lẽđứng ngay đằng sau.

Thi Vô Đoan vốn không đứng vững, bất ngờ không kịp chuẩn bị như là giật mình, đầu gối suýt nữa lại gập xuống, lùi về một bước mới đứng được, sau đóùù cạc cạc ngẩng đầu nhìn sắc trời, hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại ra khỏi phòng, đói bụng rồi à?”

“Ngươi đang làm gì thế?” Bạch Ly nhẹ nhàng hỏi.

Bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, y nói chuyện đã không thích lớn tiếng, như là không muốn để người ta nghe rõ, Thi VôĐoan thống khoái nói: “Bên kia không phải có người chết sao, ta thấy thi thể cô ta rất cổ quái, đểởđó không biết bao lâu mà vẫn chưa hề thối rữa, lật mí mắt ra bên trong đen sì, cho dù là tròng trắng đã nát cũng không nhìn thấy. Ta học nghệ không tinh, không quản được việc này, viết thư gọi người đến hỗ trợ–đi, ta dẫn ngươi đi uống trà.”

Nói rồi y không hề khúc mắc lôi Bạch Ly ra ngoài: “Tiệm đó thật sự quá nhỏ, ban đầu ta cũng không phát hiện, cóđiều bánh ngon lắm…Ừm, mỗi ngày lúc này còn mời tiên sinh đến kể chuyện.”

Bạch Ly cũng không phản kháng, yên lặng mặc cho y kéo ra ngoài.

Con thỏ lại từ trong khuỷu tay Thi VôĐoan nhôđầu ra, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Bạch Ly không chớp. Mắt thỏ chính là hình đậu tằm đen lay láy, nằm trên khuôn mặt hơi dẹp, khiến cho nó vô luận khi nào thoạt nhìn đều có biểu cảm hết sức “kinh ngạc”.

Nó cứ thế“kinh ngạc” mà im lặng nhìn Bạch Ly, dường như họ biết nhau.

Bạch Ly biểu cảm đạm mạc cùng nó nhìn nhau một hồi, cười khẩy một tiếng dời tầm mắt – thứ ngu xuẩn này, trong lòng y khinh thường thầm nghĩ.

Khoảnh khắc Thi VôĐoan đứng lên phát hiện Bạch Ly, kỳ thật đã thấy cái bóng kéo dài dưới đất, bóng Bạch Ly không biết là chuyện thế nào, ban ngày ban mặt đã không an phận vặn vẹo, chẳng biết có phải ảo giác của Thi VôĐoan hay không mà y luôn cảm thấy trong cái bóng quỷ dị kia dường như chất chứa loại sát ý nào đó lạnh buốt mà kiềm chế.

Nhưng mà y chỉ dùng một lý do vớ vẩn dẫn Bạch Ly ra ngoài, vờ như chưa thấy gì hết.

Bạch Ly cốđịnh nhìn bóng lưng Thi VôĐoan, cảm giác trong lòng rất đau, y phảng phất thấy được một đường dài thượt, không có ngã rẽ, nhìn như mềm mại, kỳ thực vạn phần chắc chắn đang chậm rãi di động theo lộ tuyến cốđịnh.

Bỗng nhiên, Bạch Ly thình lình trở tay bắt lấy cổ tay Thi VôĐoan, kéo y lại, nghiêm mặt nói: “VôĐoan, ta hỏi ngươi một câu.”

Thi Vô Đoan dừng bước, thoáng kinh ngạc nhìn y.

Bạch Ly hỏi: “Ngươi ở cùng với đám người kia, là tính toán muốn tạo phản sao?”

Cho dù y hỏi “Cố tướng quân tương lai tính toán ở lâu trong thành Bình Dương sao” hoặc là“Cố tướng quân khá có chí hướng nhỉ”, trên phố lớn rộn ràng nhốn nháo này, cũng có vẻ y hơi biết “uyển chuyển” là gì, chỉ là Bạch Ly người này hình như từ nhỏđã không biết uyển chuyển là gì, thẳng thắn hỏi ra ngay trước mặt Thi VôĐoan.

Làm Thi Vô Đoan nghẹn họng.

Bạch Ly lại nói: “Ngươi thành thật cho ta biết.”

Thi Vô Đoan ánh mắt lóe lóe, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng thỏ, con thỏ dường như cảm giác được điều gì, thân thể run rẩy khe khẽ, y cúi mắt cân nhắc một hồi, không đáp mà hỏi ngược: “Ngươi quản đến chuyện của những phàm nhân này từ bao giờ vậy? Tiểu Ly Tử, người trong yêu đạo nếu cuốn vào nhân gian, thì phải tuân theo phép tắc nhân gian, bằng không rước phải nhân quả gì, ngươi không ngại phiền toái sao?”

Bạch Ly nhếch miệng, phảng phất cười một thoáng – nụ cười này lại chỉ có nửa khuôn mặt dưới động, giống như ngoài cười trong không cười, y nói: “Ngươi còn chưa nhìn ra sao? Ta không phải yêu, con trong lòng ngươi kia mới là yêu.”

Nói xong không đợi Thi VôĐoan nhíu mày, liền tiếp tục: “Như vậy xem ra, ngươi thật sựđang làm chuyện này sao?”

Ngươi giám thị ta sao? Thi VôĐoan rất không vui mà nghĩ thầm, biểu cảm trên mặt lại vẫn không đồng bộ với trong lòng, y lộ ra vẻ mặt mù mờ như không phản ứng được, hỏi: “Ngươi không phải là hồ tộc sao? Không phải yêu thì là cái gì?”

Bạch Ly nắm gắt gao cổ tay Thi VôĐoan, dường như muốn vặn cổ tay y xuống, nghiến răng nghiến lợi ngắt từng chữ: “Đừng giả hồđồ, ngươi biết ta hỏi chính là…”

Đúng lúc này, một đám trẻăn mày chạy qua, một đứa trong đó“không cẩn thận” vừa vặn đụng phải Thi VôĐoan, Thi Vô Đoan nhanh nhẹn trở tay bắt lấy, xách tiểu hài lên, sau đó chậm rì rì lôi hà bao của mình từ trong tay nó về, thấy hài tử kia trừng mình, cũng trừng mắt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, công phu không ra sao đã ra đây cho mất mặt, túm túi tiền mà suýt kéo cảđai lưng của ta xuống, ta thấy ngươi ngay cảđồ của người chết cũng chẳng trộm được đâu.”

Còn chưa dứt lời thìđai lưng của y dường nhưđể hưởng ứng câu này, thật sự lỏng ra một chút, Thi VôĐoan chửi nhỏ một câu thả tiểu khất cái ra, túm lấy đai lưng, Bạch Ly nhìn lướt qua, lại ngây ngẩn cả người.

Phía dưới đai lưng màu trắng kia lộ ra một sợi khác màu sắc sặc sỡ, thoạt nhìn… lại hết sức quen mắt.

Mắt thấy Thi VôĐoan phất tay muốn che nó lại, Bạch Ly không nhịn được đưa tay kéo cái đai lưng kia –đó là một cái đai lưng hẹp, dùng kim tuyến bện thành, thoạt nhìn đã rất cũ, lông chim vốn bện trong đó cũng mất đi màu sắc ngày trước, bị ngoan ngoãn dùng đai lưng rộng ngăn trở… Chính làđậu khấu triền năm đó Thi VôĐoan tặng cho y.

Thi Vô Đoan giống như bị động tác của y dọa, đập văng tay y, đè thấp thanh âm nói: “Giữa nơi đông người ngươi túm đai lưng của ta làm gì?”

Nhân lúc Bạch Ly ngây người, y nhanh chóng sửa lại đai lưng bị tiểu khất cái túm lỏng một chút, sau đóôm con thỏ, hết sức vô tâm vô phế quay người tiếp tục đi về phía trước.

Y còn giữ… Trong lòng Bạch Ly cảm xúc ngổn ngang, trái tim nặng nềđè trong ngực bỗng nhiên nhẹ bớt một chút, thế cho nên quên mất vấn đề dây dưa vừa rồi, cái bóng phía sau lại an bình như kỳ tích.

Thi Vô Đoan đi đằng trước không hề quay đầu, cảm giác được sựáp bách cường đại đến từ Bạch Ly chậm rãi tiêu tan, lúc này mới cúi đầu, lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay lên người con thỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.