Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 27




Thi Vô Đoan không biết trong Thương Vân cốc xảy ra chuyện gì, chờ y tỉnh lại thìđã là ban đêm.

Y vừa mở mắt liền trông thấy một đống lông run rẩy, trên người chỗđen chỗ xám, so với mớ lông huênh hoang của thúy bình điểu nhảy tới nhảy lui bên cạnh kia, càng có vẻ nhìn mà ghê người.

Đôi mắt đen láy thêm một thân lông trắng, Thi VôĐoan có nháy mắt như vậy đầu óc không thanh tỉnh, còn kinh hỉ nghĩ, đây là nguyên hình của Bạch Ly nhỉ, Tiểu Ly Tử chưa bị hắc khí kia mang đi!

Nhưng mà chờ y hoàn toàn tỉnh táo lại, không còn hoa mắt, mới thất vọng phát hiện mớ lông nhem nhuốc này chỉ là một con thỏ.

Con thỏ dường như có chút đạo hạnh, rất béo, béo đến mức hình thể không giống thỏ lắm, thoạt nhìn lại hơi giống một con chuột to béo phì, nhưng mà nó tuy rằng hình như khai chút linh trí, rồi lại không cơ linh lắm, toàn thân thịt nung núc, đầu có vẻ càng thêm nhỏđến đáng thương, nó dường như hấp tấp chạy tới tìm kiếm che chở, thiếu đầu óc chỉ cảm thấy trên người thiếu niên này hình như có pháp bảo, liền cắm đầu qua đây, ai biết đến gần mới phát hiện, ánh sáng tinh bàn kia phát ra khiến nó run rẩy theo bản năng, dọa nó không dám chạy, chỉ có thể cuộn tròn run rẩy.

Nếu là bình thường, Thi VôĐoan khẳng định phải trêu chọc nó một phen, nhưng y cố sức bò dậy, cúi đầu nhìn thấy đậu khấu triền trong lòng bàn tay, lại quay đầu nhìn nhìn động khẩu Bạch Ly biến mất, liền chẳng còn tâm tình gì nữa.

Thúy bình điểu dụi đầu lên đầu gối y, cọ cọ khe khẽ, chớp đôi mắt đen kịt nhìn y.

Thi Vô Đoan ngây ra một lát, cẩn thận thổi sạch sẽ bụi đất trên đậu khấu triền rồi cất vào lòng, vịn tảng đá to chỗđộng khẩu sơn động đứng dậy, vừa đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, mới thấy trong Thương Vân cốc đã xảy ra chuyện gì.

Toàn bộ sơn cốc lại sụp xuống, cánh rừng như phải che cả bầu trời kia đều bị núi đáđè lên, một vết nứt to vuông vức đến mấy trượng xé toang cả Thương Vân cốc, ao suối như phỉ thúy lớn lớn nhỏ nhỏ trong Thương Vân cốc toàn bộ như nhuộm màu rỉ sắt. Phong vân biến sắc, thiếu niên vịn đánúi, đứng ngây ra hồi lâu, ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn không trung, trời xanh phảng phất cũng bị che mất diện mạo, chẳng nhìn thấy mảy may tinh quang.

“Sư phụ!” Thi VôĐoan đột nhiên tỉnh ngộ, quay người muốn chạy lên núi.

Y vừa quay đầu liền bị vấp ngã nhào, Thi VôĐoan cắn răng, bàn tay cứa rách chống xuống đất, một lúc lâu mới bò dậy, phía sau y là cả sơn cốc như phế tích, một thiếu niên nho nhỏ cứ thế mình đầy bụi bặm, tứ cố vô thân miệt mài bò lên đỉnh núi.

Dãy núi Cửu Lộc sơn phảng phất đều bị cái gìđó làm hỏng, sơn đạo ngày thường đi quen cũng biến hình, trăng mờ gió cao, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vấp rễ cây lộ ra dưới chân, bịđá trên vách núi rơi xuống đập vào.

Y ngã một phát, bò dậy, lại ngã một phát. Cứ như thể không biết đau, lúc nằm nhoài dưới đất liền thở hồng hộc, lau máu lên tảng đá lạnh băng, vừa bò dậy là lại liều mạng chạy lên trên.

Thúy bình điểu yên lặng bay sát trên đầu, thấy y ngã sấp liền đậu lại bên cạnh chờ y, ngay cả con thỏ béo ngốc nghếch kia cũng ùù cạc cạc đi theo, chẳng biết nó nghĩ như thế nào, trừng đôi mắt nhỏ, như thể không biết lòng người đau khổ mà trông nơi từng là tiên cảnh, hiện giờ biến thành quỷ vực này.

Mỗi khi đến một trạm gác, Thi VôĐoan liền đi vào lớn tiếng hỏi: “Nơi này có ai không? Ta là VôĐoan! Ta làđồđệ của chưởng môn sư phụ! Có ai không?”

Nhưng mỗi một trạm gác đều rỗng tuếch, Thi VôĐoan cảm thấy mình chạy đến mức muốn nổ tung tim, chờ thời điểm y sắp đến đỉnh núi, đi ngang qua một trạm gác cuối cùng, cơ hồ sắp thất vọng rồi, chỉ tiến vào đi một vòng theo lệ, lại nhìn thấy một bóng mờ dưới mái đình tại hậu viện.

Y thoáng dừng bước, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, lại phát hiện là một đệ tử thủ quan tên Lục Trình, theo bối phận làđồ tôn của đạo tổ, phải gọi y một tiếng tiểu sư thúc. Ngày thường Thi VôĐoan đến hậu sơn chơi đùa thường xuyên qua nơi đây, thân với vịđại sưđiệt này nhất.

Mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi, tinh bàn trong tay Thi VôĐoan sáng lên, Thi VôĐoan lại cảm giác được một chút tham lam từ trong tia sáng ấy, giống như dã thúđói khát nhìn thấy con mồi có máu, y kinh hãi, cuống quýt nhét tinh bàn vào bao quần áo, chậm rãi đi qua gọi thử: “Lục Trình?”

Vừa đến gần mới phát hiện Lục Trình bị móc sắt xuyên qua, biến thành huyết nhân, hắn nhắm chặt hai mắt, ngực lại vẫn có chút hơi thở yếu ớt… nhưng cũng sẽđứt ngay lập tức.

Trước mắt Thi Vô Đoan bỗng tối sầm, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ sư môn xảy ra chuyện gì?

Y xông lên một bước, cố sức ôm lấy nửa người trên của Lục Trình, bàn tay vỗ má hắn: “Lục Trình là ta đây, ngươi mở mắt ra nhìn xem, chuyện gì thế này? Sư phụđâu? Những người khác đâu?”

Nhưng người này bị thương thật sự quá nặng, quả nhiên là hơi thở như tơ nhện.

Đúng lúc này, mấy sợi tinh ti trong bao quần áo phía sau lại không nghe chỉ lệnh thò ra, lén lút bò lên móc sắt trên ngực Lục Trình như hơi thăm dò phản ứng của Thi VôĐoan.

Thi Vô Đoan ngẩn người, không biết đây lại là tình huống gì, ngay khi y ngây ra, đám tinh ti kia bỗng sáng rực, theo móc sắt đâm vào thân thể Lục Trình, điên cuồng hấp thu tinh phách còn sót lại của người trọng thương này.

Toàn thân Lục Trình run lên, Thi Vô Đoan kinh hãi nắm lấy đám tinh ti kia mà gắng sức kéo đứt, tinh ti khác như biết sợ hãi, khẽ nhảy một phát trên tay y, lập tức lại rụt trở về. Nhưng y vừa túm như vậy cũng kéo đến miệng vết thương của Lục Trình, Lục Trình rên khẽ một tiếng rồi mở mắt ra.

Ánh mắt hắn thoạt tiên mù mờ, lập tức như là nhớ tới điều gì, vẻ mặt khủng hoảng, môi co rút, cả người run rẩy, Thi VôĐoan vội vỗ mặt hắn, nói nhẹ giọng hơn: “Là ta, đừng sợ, ta là VôĐoan, Huyền Tông đã xảy ra chuyện gì? Sư phụđâu? Đại sư huynh và sư thúc mọi người đâu? Trạm gác dưới chân núi sao đều…”

Lòng y sốt ruột, một chuỗi câu hỏi tuôn ra, Lục Trình lại không biết sức lực đến từđâu, liều mạng đưa tay nắm lấy cổ tay Thi VôĐoan, Thi VôĐoan sửng sốt một chút, chỉ nghe thanh âm thều thào hấp hối, khàn khàn mà phí sức nói: “Chạy! Mau… chạy… mau…”

Sau đó thanh âm tắc nghẽn, Thi VôĐoan cảm thấy sức lực trên ngón tay hắn buông ra: “Lục Trình!”

Lục Trình chỉ mở to đôi mắt, tinh ti sau lưng Thi VôĐoan lại rục rịch ngóc đầu, dường như muốn ép sạch sẽ một chút tinh phách cuối cùng trên thân người chết tươi mới này, lại vướng bởi chủ nhân nên không dám làm càn.

Thi Vô Đoan từ từ giơ tay đặt dưới mũi Lục Trình, một lúc lâu mới thở dài thườn thượt, rốt cuộc đã ngây ra.

Từ nhỏđến lớn vẫn là lần đầu tiên y trông thấy người chết – còn là người y quen biết.

Trong lòng y bỗng nhiên tuôn lên ý nghĩđáng sợ, Lục Trình chết rồi, sư phụ thì sao? Sư phụ liệu có phải cũng… Y cảm thấy sựớn lạnh từ ngực khuếch tán đến tứ chi, tay chân đều đông cứng.

Bỗng nhiên, có tiếng bước chân người từ nơi không xa truyền đến, Thi VôĐoan rùng mình, theo bản năng xách con thỏ ngu ngốc bên chân trốn vào bụi cỏ.

Thúy bình điểu phản ứng cũng nhanh, nằm bên cạnh y không dám động đậy.

Giây lát, chỉ nghe có người nói: “Vừa rồi dường như ta nghe thấy bên này cóđộng tĩnh, Tử Lương, chúng ta qua xem thử.”

Một người khác đáp một tiếng, bịch bịch một hồi, hai người dường như chạy qua bên này.

Thi Vô Đoan thở phào một hơi, y nghe ra giọng hai người này, là Triệu Thừa Nghiệp và Hoàng Tử Lương hai đệ tử của Bích Đàm sư thúc, chạy suốt một ngày, nhìn chung đã gặp được thân nhân, Thi VôĐoan cảm thấy mình phải mừng phát khóc, nhưng khi trong lòng vừa buông lỏng, muốn đứng lên thì chân nhũn ra, nhất thời không thểđộng đậy.

Nhưng y mới định mở miệng gọi, lại nghe thấy Triệu Thừa Nghiệp ở nơi không xa cười lạnh nói: “Hà, không ngờ nơi này còn một con cá lọt lưới.”

Cái gì?!

Tay Thi Vô Đoan đang đè trên mắt cá chân lập tức bất động, thúy bình điểu bên cạnh di động một chút, bị y đè lại. Lòng y nhanh chóng suy nghĩ, Triệu Thừa Nghiệp cóý gìđây? Lục Trình lúc sắp chết vì sao phải bảo y chạy mau, hắn đang sợ cái gì?

“Hơi nóng còn chưa tan, chắc là mới tắt thở.” Hoàng Tử Lương nói, “Vừa nãy có phải là hắn giãy giụa không?”

“Chắc vậy, trong Thương Vân cốc chẳng biết thế nào rồi, gây ra động tĩnh lớn như vậy, suýt nữa kinh động thánh giá, vừa không lưu ý làđể hắn chạy đến nơi đây.” Triệu Thừa Nghiệp nói, “Nào, hai huynh đệ ta khiêng hắn lên, kiểm tra thi thể, tiện bề báo cáo kết quả với sư phụ.”

Hoàng Tử Lương cười nói: “Sư huynh sao lại hồđồ thế, hai huynh đệ chúng ta khiêng thi thể xuẩn vật này lên núi, chẳng phải vất vả? Theo ý ta, không bằng cắt đầu hắn treo trên hông, đến lúc đó cho sư phụ xem qua làđược.”

Triệu Thừa Nghiệp cười nói: “Cóđạo lý.”

Thi Vô Đoan trong bóng tối mở to mắt, tim cũng sắp ngừng đập.

Hai người kia nói “sư phụ” nào, là Bích Đàm sư thúc? Bích Đàm sư thúc sao lại để họđồng môn tương tàn, thậm chí không chịu cho toàn thi? Tay y nắm chặt thân thúy bình điểu, khóđược đại điểu kia cũng không ra một tiếng mặc y túm.

“Không được, ta không thể manh động.” Thi VôĐoan nói thầm trong lòng, “Nên đuổi theo xem thử rốt cuộc là chuyện thế nào.”

Y hít sâu một hơi, chờ hai người kia rời khỏi một lúc mới cẩn thận bò ra, y biết Triệu Thừa Nghiệp và Hoàng Tử Lương hai người, tuy rằng so với thập nhị chân nhân còn kém một chút hỏa hầu, trong cả Cửu Lộc sơn không tính là nổi bật, nhưng cũng là người chuyên tâm tu đạo gần trăm năm, chút đạo hạnh và tuổi tác của mình trong mắt họđều không tính là gì.

Lúc này tay chân y có phần không linh hoạt, dáng vẻ bước đi hơi cổ quái, lại không dám sơý chút nào, chỉ sợ bị hai người phát hiện.

Lúc đi qua nơi Lục Trình trần thi, Thi VôĐoan rốt cuộc vẫn không nhịn được quay đầu nhìn một thoáng, chỉ thấy sưđiệt vừa nói chuyện với y lúc này lại biến thành một thi thể không đầu, nằm ngang dưới đất thê lương vô cùng, hai chân co quắp, ngón tay hơi gập, phảng phất đang nắm thứ gìđó.

Trong lòng như bị giội một chậu nước lạnh.

Dọc đường kinh hiểm không đề cập, Thi VôĐoan dẫn thúy bình điểu và thỏ tinh xa xa bám đuôi Hoàng Tử Lương và Triệu Thừa Nghiệp, đi đến gần đỉnh núi mới phát hiện bên trên lại làđèn đuốc sáng trưng. Chỉ là thủ vệ hơi cổ quái, bên ngoài là người của Cửu Lộc sơn, bên trong một tầng mỗi người lại mặc quần áo gấm vóc đỏ thẫm, trên thêu thần thú tì hưu trừ tà, phối đao, trên người trên mặt đều có lệ khí.

Thi Vô Đoan không biết họđang làm gì, không dám hành động thiếu suy nghĩ, bèn cẩn thận ẩn nấp bên cạnh, tính toán tìm cơ hội đi vào, cảđêm cũng chẳng tìm được cơ hội, vừa không cẩn thận liền nấp trong góc ngủ thiếp đi.

Mãi đến sáng sớm hôm sau, y giật mình tỉnh giấc, lén gạt cây cỏ trước mắt, nhìn qua khe hở, chỉ thấy những người cẩm y bội đao bỗng nhiên chỉnh tềđồng loạt đồng thời bước sang bên một bước, giây lát sau, nghi trượng cựđại chậm rãi tách đoàn người mà ra.

Thi Vô Đoan chưa từng thấy nghi trượng như vậy, nấp sau tảng đá lớn mở to hai mắt.

Nghi trượng đi qua, là xa liễn hoa quý bức người, rất nhiều người đi theo, lại lặng ngắt như tờ.

Đi tới cổng, xa liễn ngừng lại, Bích Đàm và Bán Nhai hai người dẫn chúng đệ tử Huyền Tông tiễn đến cổng, chỉ thấy chúng đệ tử hai người dẫn theo nhất tề quỳ xuống, Bích Đàm còn nói: “Cung tiễn thánh giá.”

Mọi người sơn hô vạn tuế.

Một nam tử khuôn mặt trắng bóc bên cạnh xa liễn nọ nói the thé: “Khởi giá-“

Sau đó người bội đao hai bên mởđường, xa đội cứ thế non hô biển gầm đi qua trước mặt Thi VôĐoan. Thi VôĐoan nghĩ bụng, mẹơi, đây là Hoàng đế sao?

Đúng lúc này, một nam nhân theo sát bên cạnh đế liễn dường như cảm giác được điều gì, thoáng nhìn phương hướng Thi VôĐoan ẩn thân, Thi VôĐoan cả kinh, vội rụt mình, một hồi lâu nam nhân kia mới nhíu mày, có phần không yên tâm quay đầu đi theo đế liễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.