Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 22




Thi Vô Đoan thử cất một bước, tinh bàn ởđỉnh đầu dính trên sợi tơ, bao phủ trong phương viên nhỏ lấy y làm trung tâm, sau đó biển trúc rừng đá của Lục hồi hoạt trận kia lại chậm rãi dời ra theo bước chân y.

Thi Vô Đoan nghĩ rất tốt, chờ y tính ra quỹ tích của các vì sao, sau đó từ hiện tại bắt đầu suy tính mỗi một lần tinh thần biến động, trận pháp nên phát sinh biến động gì, đó là cách kém cỏi – y cảm thấy chờ râu y dài như Giang Hoa tiền bối cũng còn chưa tính xong, Thi VôĐoan mặc dù có thời điểm nhìn như thiếu đầu óc, nhưng y không ngốc, hài tử còn nhỏ tuổi đã thành thạo toán học rườm rà tất nhiên đều không ngốc lắm – tỷ như, y biết Giang Hoa đang bịp y.

Y nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Giang Hoa tản nhân dù sao cũng là cố giao của sư phụ, là trưởng bối, lại bất đồng với thúy bình điểu và lũ thỏ, trắng trợn bẫy ngược là rất không ổn, vì thếđành bảo Bạch Ly giúp đỡ làm càn, bẫy lại vật chết tên là hoạt trận này.

Gậy huyền thiết Bạch Ly gửi cho y tên là chày tinh hà, chính là một loại đá tên “lạc thiết” làm thành, sau Cửu Lộc sơn có rất nhiều đá nhỏđen sì kiểu này, bình thường không có tác dụng gì, trừ có thể cảm ứng tinh thần lực, hấp thu một chút ánh sáng nhẹ, có thể tỏa sáng lấp lánh làm đồ chơi. Có tiểu yêu thời điểm mới sinh, phụ mẫu thường nhặt loại đá này nghiền thành phấn, rắc trên dưới động phủ, huyễn hóa ra hình dáng ngân hà cho con chơi.

Tinh bàn của Thi VôĐoan từ khi hút tinh khí của lệ quỷ bà trong hoang miếu, tựa như có thêm một chút dã tính, y không đủđạo hạnh, thao tác có chút lực bất tòng tâm, tuy là bốc tính tầm thường không có nhiều vấn đề, muốn tùy ý thao tác sao trên bàn lại khá vất vả, vì thế kêu Bạch Ly làm thứ như vậy gửi qua đây làm vật phụ trợ.

Tinh bàn thôi diễn thiên cơ, vô số sa thạc như cửu thiên tinh thần, Thi VôĐoan treo tinh bàn lên đỉnh đầu, tính toán dùng thứ này lừa gạt Lục hồi trận, làm một thiên cơ“ngụy tạo” như vậy, đểđám trúc đáđáng ghét kia ngoan ngoãn nhường đường.

Đừng nói thử một lần như vậy là thật sựđược luôn.

“Đại hỏa chi nam, Thái Âm thực kỳ quang.” Thi VôĐoan gật gùđắc ý, càng lúc càng to gan, theo sa thạc trên tinh bàn chậm rãi di động, trong biển trúc ẩn ẩn bổ ra một con đường. Y đi thẳng một mạch, đi không chậm, tùy thời điều chỉnh tinh bàn trên đỉnh đầu, không gặp mảy may ngăn trở.

Bỗng nhiên, đại địa lại không biết vì sao màẩn ẩn chấn động, trên triền núi phương xa truyền đến tiếng “ùù”, giống như hàm chứa sự giận dữ.

Một người một chim đang đi trong Lục hồi trận, thúy bình điểu vốn rất sợ trận pháp này, từ cất bước xông lên lúc đầu liền thành thành thật thật rúc trong lòng Thi VôĐoan, lần này lại bỗng nhiên như trúng ma chướng, liều mạng giãy khỏi lòng y, nghển cổ rít lên từng tiếng thê lương, làm Thi VôĐoan giật thót, cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy trong đôi mắt đen láy của thúy bình điểu lại nổi lên một chút hồng quang.

Y có phần không rõ nguyên cớ túm đại điểu lại, gượng gạo vuốt ve đầu nó, thấp giọng nói: “Ôi, mày đừng kêu mà.”

Nhưng thúy bình điểu như thể liều mạng, vừa rít lên vừa đập cánh, Thi Vô Đoan người nhỏ sức yếu, cơ hồ không đèđược nó.

Đúng lúc này, chấn động của đại địa từ xa rốt cuộc tới dưới chân họ, dãy núi sụp đổ, Thi VôĐoan không đứng thẳng được, trực tiếp ngã nhào, thúy bình điểu không kêu nữa, cả người run rẩy nằm trong lòng y như đã bị hù chết.

Thi Vô Đoan lại vô tâm vô phế chớp chớp mắt nói: “Ôi, sao lại địa chấn rồi?”

Tuy rằng không rõ nguyên cớ nhưng y phản ứng không chậm, chỉ nghe một tiếng nổ vang, một mỏm núi đá to bị chấn xuống, theo vách núi đập thẳng xuống, Thi VôĐoan nhanh nhẹn ôm lấy thúy bình điểu lăn sang bên cạnh, một chân giẫm trên một gốc trúc, giẫm cong cả cây trúc nọ, sau đó bắn ra ngoài, đại thạch nện xuống ngay nơi y vừa đứng, lại nện ra một cái hố to.

Thi Vô Đoan nghĩ nghĩ, năm ngón tay túm đầy tinh ti, kéo tinh bàn bị cuồng phong thổi loạn kia xuống, ôm thúy bình điểu cùng nhau chui xuống dưới tảng cự thạch kia, cuộn mình thật nhỏ lại rồi trốn đi.

Địa chấn càng lúc càng nghiêm trọng, Lục hồi trận vây người ta váng đầu hoa mắt kia chớp mắt đã bịđá trên đỉnh núi lăn xuống phá hủy, đủ thấy trận pháp tinh diệu tuyệt luân này chung quy cũng là nhân lực tạo nên, không thể kháng cựđại nạn trời giáng.

Nhưng Thi VôĐoan không có tâm tư kính sợ thiên địa, ngược lại hơi vui mừng, lẩm bẩm: “Sớm biết địa chấn thì ta đã chẳng chuẩn bị nhiều thứ như vậy.”

Đúng lúc này, cự thạch phía sau bỗng nhiên chuyển động, hóa ra làđại địa nứt, cự thạch lại lăn xuống, mắt thấy phải đè họ thành cái bánh thịt, Thi VôĐoan nhảy lên kêu to: “Mẹơi!”

Y co giò bỏ chạy thục mạng, cự thạch đuổi theo ngay phía sau, dọc đường sấp ngửa, quần áo trên người nhanh chóng biến thành phong cách Cái Bang, chạy một khắc, y nhìn chuẩn một gốc đại thụ mọc trên vách núi đá bên cạnh, may mà cơ sở khinh công coi như có một chút, liền nhảy vọt lên như tiểu hầu tử, tóm một cành to mà gốc cây kia vươn ra, lộn nhào lên đó.

Tảng đá lớn truy sát y liền lăn “ầm” xuống núi.

Thi Vô Đoan thở phào một hơi, nhoài lên cành cây như chó chết, vỗ vỗ ngực, khá thiếu thành ý mà nói: “Hù chết ta rồi.”

Chạy một mạch nhưđiên, trên người va quẹt ra bao nhiêu vết thương lớn nhỏ, đặc biệt là cánh tay, bị cái gìđó cứa một vết rất sâu, chảy không ít máu. Máu chậm rãi xuôi theo ống tay áo chảy xuống, từng giọt rơi trên tinh bàn, tinh bàn kia phát ra ánh sáng nhạt quỷ khí dày đặc, giống như quái thú tham lam, hút sạch máu y chảy xuống.

Lúc này ngay cả Thi VôĐoan cũng đã nhìn thấy.

Y nhíu mày, thẳng người dậy, cẩn thận lau khô máu chảy xuống, cúi đầu nhìn lũ sao tự mình trộn lại trên tinh bàn, bỗng nhiên cảm thấy có chút quái dị, tiểu hài tử tuổi này, loại trực giác như tiểu dã thú trong lòng còn chưa thoái hóa, y cảm giác được tinh bàn này của mình khác với tất cả các tinh bàn lớn lớn nhỏ nhỏ trong viện của sư phụ, trong kho của Cửu Lộc sơn.

Tinh bàn của Cửu Lộc sơn bình thường dính khí phái Huyền Tông chính miêu hồng*, đại để ung dung trung chính, nhưng Thi VôĐoan cảm thấy bộ này của mình, từ sau khi hút tinh phách của lệ quỷ kia liền lệch đi, cầm như thế này khiến người ta cảm thấy nó như thểđã sinh ra một tia hồn phách quỷ dị, mang theo một chút lệ khí không nói nên lời.

Nhưng mà chính là lệ khíấy, cố tình y lại còn cảm thấy thân thiết.

Thi Vô Đoan trải qua biến cố như vậy đã kiệt quệ tinh lực, gặp giày vò như thế, bản thân đã ra khỏi Lục hồi trận, đoán Giang Hoa không tìm được mình nữa, liền rúc vào rừng, cất tinh bàn và chày tinh hà, thả thúy bình điểu ra, ôm cành đại thụđánh một giấc.



Y ngủ một giấc đến sáng sớm hôm sau, hái ít quả dại trên cây, gặm hai miếng rồi cất mớ còn lại, nhìn nhìn Giang Hoa tản nhân không cóý tứ phải đuổi theo, vì thế thu dọn hành lý, dẫn theo thúy bình điểu, giẫm lên mặt đất tan hoang, thong thả xuống núi.

Giang Hoa kỳ thật sớm biết từ lúc Thi VôĐoan đi vào Lục hồi trận, ông còn chưa kịp bấm tay tính xem tiểu quỷ này phá trận như thế nào đã cảm thấy động tĩnh của đất nứt. Hạc Đồng hiếm thấy mất nghi thái, sắc mặt trắng bệch lao vào, sợ tới mức cơ hồ không nói thành lời: “Tiên, tiên trưởng, đất, đất…”

Giang Hoa không dám thờơ, vung tay lên, trong tay áo có một luồng thanh quang bao lấy cả viện, mấy con tiểu yêu ông nuôi đều kinh hoảng thất thố, dù là Hạc Đồng cũng biến hóa thành nguyên hình, run rẩy cuộn mình bên chân Giang Hoa không dám động đậy.

Động vật có linh trí thần thức vạn phần không dễ, là trăm ngàn năm qua tận lực tu hành mà thành, trải qua vô số kiếp nạn mới có thể huyễn hóa ra nhân thể, chúng biết mùi vị chịu đói, mùi vị bị thiên địch đuổi theo, mùi vị giá lạnh khô hạn, có loại mẫn cảm và e ngại bản năng với tai nạn thiên địa chấn nộ giáng xuống, đó là sự kính sợ phát ra từ sâu trong linh hồn qua vô số lần bên rìa sinh tử mới có.

Đất nứt quáđột nhiên, đạo tổđem đệ tử phó thác cho mình, Giang Hoa chỉ sợ Thi VôĐoan xảy ra chuyện gì, ông tu tiên đã lâu, thủđoạn thần thông tự nhiên là không thiếu, sau khi bảo vệđược trạch viện, liền tài cao mật lớn không đểýđại sơn lắc lư, đi ra ngoài tìm Thi VôĐoan.

Mãi đến khi đất nứt đã ngừng, nhìn thấy tiểu quỷ an an ổn ổn nằm ngủ trên cành đại thụ, Giang Hoa mới thở phào, vừa định đến gần, mới bước một bước, bỗng nhiên trong bao quần áo trên lưng Thi VôĐoan phát ra một luồng thanh quang âm trầm, lại như là phải cản đường ông.

Thúy bình điểu từ trên nhánh cây bay xuống, đậu lên vai Giang Hoa tản nhân.

Giang Hoa nhíu mày, nhắm mắt bấm tay giây lát, hồi lâu mới mở mắt, nhìn Thi VôĐoan ôm nhánh cây ngủ chảy nước dãi kia, dừng chân thở dài.

Thúy bình điểu nhẹ nhàng dùng đầu cọ má Giang Hoa tản nhân, Giang Hoa liền vươn tay vỗ vỗđầu nó, thấp giọng nói: “Cổ nhân cho chúng ta hay, ‘Biết thiên dễ, nghịch thiên khó’. Tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi, còn chưa biết ‘mệnh thuật’ là gì, đã cả gan lấy tinh bàn sa thạc giả mạo tinh thần thiên ý, gạt được Lục hồi trận, nó…Ôi!”

Thúy bình điểu kêu một tiếng, khá sầu lo nhìn Thi Vô Đoan một cái, lại dùng đầu cọ cọ Giang Hoa tản nhân để lấy lòng. Giang Hoa thở than: “Ngươi không cần như thế, ta chẳng qua là một giới xuất thế, ba nghìn nhược thủy, ta chỉđành đứng trên bờ nhìn, không được dính vào, hôm nay cơ duyên xảo hợp, núi sụp, nó phá Lục hồi trận này của ta, đủ thấy tương lai với thế gian này, không phải đại phúc thì làđại họa, không phải ta quản giáo được.”

Thúy bình điểu hơi sốt ruột, vỗ cánh một cái.

Giang Hoa lại thả thúy bình điểu ra – trong thanh quang ảm đạm âm trầm sau lưng Thi VôĐoan, ông vừa lướt qua liền nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn những sợi tơ, chúng cột gắt gao Thi VôĐoan còn là một hài tử với đại thiên thế giới dưới chân núi, quấn quá chặt, thế cho nên ông cũng không phân được tiền nhân hậu quả.

Ông từng nói Lục hồi trận phá thì sẽ thả tiểu tử này xuống núi, hiện giờ Lục hồi trận đã bị hủy quá nửa, không phải thiên ý sao?

Giang Hoa lắc đầu, quay người trở về sơn viện của mình.

Thi Vô Đoan ung dung xuống núi, dọc đường nghe ngóng, không có tiền liền mở tiểu quán ven đường, lắc lưđầu tính mệnh cho người ta, y còn nhỏ tuổi, báo hỉ không báo ưu, nói ngọt như mía lùi, nói bậy một phen, thật sự lừa được không ít người đến, cứ thế quậy phá, cao hứng phấn chấn về tới Cửu Lộc sơn.

Y đứng dưới chân núi, nhớ nhung trong lòng lúc này mới xông hết ra, chỉ cảm thấy về nhà thật sự quá tốt, liền đắc ý vênh váo ở dưới chân núi hô to một tiếng: “Sư phụ! Sư phụ! Tiểu Ly Tử! Ta về rồi!”

Đương nhiên – Cửu Lộc sơn non cao mây thẳm, chẳng ai nghe thấy. Y cũng chỉ biểu đạt một chút tình cảm mong nhớ, sau đó lau mồ hôi trên trán một phen, hớn hở chạy một mạch lên núi.

Thi Vô Đoan thật sự mở cờ trong bụng, thế cho nên không lưu ý thôn xá dưới Cửu Lộc sơn yên tĩnh đến đáng sợ. Y vội vội vàng vàng đi qua, một lòng chỉ nghĩ chuyện khoe khoang với đạo tổ phong công vĩ tích y phá Lục hồi trận của Giang Hoa, đến mức không hề phát hiện, trong thôn quách bình thường náo nhiệt vang tiếng gà chó này lại không một tiếng quạ, một bóng người cũng chẳng thấy.



*Căn chính miêu hồng: Xưng hô đặc thù trong niên đại đặc thù. Đại khái là khi đó thân phận bần nông khá cao, nên thường nói “căn chính miêu hồng” (căn là rễ còn miêu là mầm), “càng nghèo càng cách mạng”. Con em địa phú thì luôn bị xa lánh. Hiện nay thì căn chính miêu hồng chỉ con cháu cộng sản. Tuy nhiên trong bối cảnh truyện có lẽ câu này còn chưa được dùng, nên mình nghĩ đại khái là để chỉ chung các giáo tông địa vị khá cao, “gốc” khá to thời bấy giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.