Hoán Thê

Chương 4




Phong Phong cười giễu, đang định nói gì đó, bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe, sắc mặt Phong Phong bỗng thay đổi, chiếc Land Rover vô cùng khí phách của Kiều Nhã Nguyễn đã lái tới đây.

Sau khi xe dừng lại, Phong Phong nhanh chóng bước tới, thực sự không ngờ hôm nay Kiều Nhã Nguyễn lại về sớm tới vậy.

Kiều Nhã Nguyễn mở cửa bước xuống, nhìn đám phóng viên xúm đông xúm đỏ xung quanh, “Ôi, Ảnh đế, hôm nay anh mở họp báo đấy à?”

Phong Phong đỡ Kiều Nhã Nguyễn, bụng bầu sáu tháng tròn xoe của cô lộ rõ sau bộ quân trang, giống như một quả bóng da vậy.

“Sao em về sớm thế?” Phong Phong nói với vẻ lo lắng.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn nữ minh tinh đang bế con kia, “Ảnh đế lên trang nhất rồi, em có thể không về nhà xem xét sao? Không về chắc nhà em nuôi cả một thảo nguyên mất.”

Các phóng viên: “...”

Hai người này không hổ danh là hai vợ chồng.

Trịnh Gia Gia nhìn Kiều Nhã Nguyễn, quân trang thẳng thớm, tóc ngắn gọn gàng, quan trọng nhất là người phụ nữ này rất xinh đẹp.

“Cô Phong, cô cũng thấy rồi đấy, tôi đã có con với Phong Phong rồi, cho nên cô và Phong Phong hãy ly hôn đi.” Trịnh Gia Gia nói rất thản nhiên.

“Trước khi ra ngoài quên uống thuốc hả? Đầu óc cô bị lừa đá hay bị kẹp vào cửa thế? Bị hỏng rồi à?” Kiều Nhã Nguyễn đánh giá Trịnh Gia Gia từ trên xuống dưới, “Có một đứa con thì đã là gì? Hai đứa nhà bà là con ông cháu cha cả đấy nhé, có con thì giỏi lắm chắc?”

Kiều Nhã Nguyễn nói vậy, thậm chí có phóng viên còn nhỏ giọng khen nói hay lắm, cái cô Trịnh Gia Gia này đầu óc bã đậu tới mức này, dùng lý do như vậy để ép vợ cả nhà người ta phải đi ấy à, đúng là thứ thần kinh.

“Cô...” Trịnh Gia Gia mím chặt môi.

Kiều Nhã Nguyễn đỡ bụng bước tới, cúi đầu nhìn đứa trẻ đó, trông cũng xinh xắn lắm, “Có phải đã lấy giấy giám định DNA rồi không?”

“Tất nhiên rồi.” Trịnh Gia Gia nghển cổ đáp lời.

“Bà xã, anh xin thề anh tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với em.” Phong Phong vội vàng nói.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại, chỉ một ánh mắt đã khiến Phong Phong dứt khoát ngậm miệng lại.

Kiều Nhã Nguyễn vỗ vỗ tay, “Cô Trịnh không cần tìm vội, thứ đó tôi không có hứng xem, bệnh viện của chúng tôi làm giám định DNA uy tín lắm, hay là tôi mang đứa nhỏ đi làm thử một lần nhé? Tránh cho cô Trịnh bị người ta lừa.”

“Cô có ý gì? Cô nói tôi cố ý đổ oan đổ vấy cho Phong Phong hả? Trước kia báo chí cũng viết, chúng tôi thực sự đã...”

“Thực sự gì cơ? Thực sự đã vào khách sạn ở một đêm hả?”

“Đúng vậy.” Trịnh Gia Gia nói rất thản nhiên.

“Trịnh Gia Gia.” Phong Phong vô cùng tức giận.

“Mấy năm nay số phụ nữ muốn bám hơi Phong Phong để nổi tiếng nhiều lắm, nhưng cô là người đầu tiên dám hành động đấy, dũng cảm rất đáng khen, nhưng cũng đủ ngu xuẩn. Tôi đảm bảo cô sẽ đứng trên trang đầu các báo rất lâu, ít nhất cũng có khả năng đứng được khoảng một tuần đấy, nhưng tôi nghĩ tiền đồ của cô cũng sẽ chấm hết ở đây. Cô thích đứng đây nói gì thì nói, còn chồng tôi, tôi tin anh ấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong, ném chùm chìa khóa trên tay cho Phong Phong, “Lái xe vào nhà đi, em đi dạo một chút.”

Phong Phong đưa tay đón lấy, nhìn Kiều Nhã Nguyễn rời đi.

Kiều Nhã Nguyễn bước vào cửa nhà, quay đầu lại nhìn Trịnh Gia Gia, “Có biết vì sao tôi tin anh ấy không? Bởi vì cô quá xấu, anh ấy nuốt không trôi.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong, dứt khoát bước vào Thấm Tâm Viên.

Bởi vì cô quá xấu, anh ấy nuốt không trôi.

Câu nói này tuyệt đối là đòn trí mạng. Phong Phong cảm thấy, anh có thể nhìn thấy vết nứt trên lớp phấn phủ của Trịnh Gia Gia rồi.

“Trịnh Gia Gia, cô đã hoàn toàn chọc giận tôi rồi, yên tâm, tôi sẽ giúp con cô tìm thấy cha ruột của nó.” Phong Phong nói xong, lên xe, lái xe vào Thấm Tâm Viên.

Bỏ mặc Trịnh Gia Gia mặt mũi trắng bệch đứng ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.