Hoán Thê

Chương 2




Sở Ninh Dực ôm con gái, mặt đầy vạch đen, “Sao ba lại không yêu con nữa được?”

Thủy An Lạc tỏ thái độ khinh bỉ con gái mình, cứ chỗ nào có con gái, vòng tay của Sở Ninh Dực sẽ không còn là của cô nữa.

“Rõ ràng là ba hết yêu con rồi.” Bánh Bao Đậu nằm bò trên người Sở Ninh Dực mà hầm hừ.

Thủy An Lạc hờ một tiếng, đứng dậy xuống giường.

Sở Ninh Dực nhướng mày, không biết Thủy An Lạc đang ghen gì với con gái nữa.

***

Buổi chiều mùng hai Tết, Sở Ninh Dực đưa họ về nhà chính của nhà họ Sở ăn cơm cùng ba mẹ.

Sáng mùng ba Tết họ mới quay về Thấm Tâm Viên. Tiểu Bất Điểm thì vẫn ở nhà ngoại chưa về.

Bánh Bao Rau phát hiện ra, đón năm mới không vui chút nào. Lần nào Tiểu Bất Điểm cũng ở bên nhà bà ngoại rất lâu, điều này khiến nhóc rất bực bội.

“Tại sao Tiểu Bất Điểm không thể tới nhà ông bà nội với chúng ta ạ?” Bánh Bao Rau không phục, cuối cùng mới hỏi ra câu hỏi nghe có vẻ rất bình thường này.

Thủy An Lạc khựng lại, sau đó mới nói, “Vì Tiểu Bất Điểm phải đến nhà ông bà ngoại của em chứ con.”

Bánh Bao Rau nhíu mày, cậu không muốn đáp án này.

“Tại sao mẹ có thể tới nhà ông bà nội ạ?” Bánh Bao Rau nhíu mày hỏi, hình như đúng là ý này đây.

Sở Ninh Dực đang xem văn kiện ngẩng đầu lên con trai mình, “Bởi vì mẹ là vợ của ba, cho nên phải theo ba về nhà của ba.”

Bánh Bao Rau ồ lên một tiếng, có vẻ như đã hiểu ra.

Bởi vì Tiểu Bất Điểm không phải vợ của nhóc, cho nên không thể theo nhóc về nhà ông bà nội được.

Thủy An Lạc: “...”

Hai ba con nhà này đang nói cái gì vậy?

Những ngày không có Tiểu Bất Điểm, Bánh Bao Đậu là người buồn chán nhất, bởi vì Bánh Bao Rau còn có Sở Vi chơi cùng.

Nhưng còn cô bé thì không có ai chơi cùng cả.

Mà người vui nhất là Phong Phong, cuối cùng có thể chặn hết mọi giao lưu giữa con gái và thằng nhóc nhà họ Sở rồi.

Thái độ này của anh khiến Kiều Nhã Nguyễn không ít lần muốn đạp cho một trận.

Còn Tiểu Bất Điểm hoàn toàn không biết ba mình đang nghĩ gì, chỉ nghĩ lúc nào mới về, bé nhớ Bánh Bao Đậu rồi.

Cả tên Bánh Bao Rau đáng ghét kia nữa, lần nào cũng bơ bé, đợi bé quay về sẽ xử lý cho biết mặt.

***

Mười sáu tháng này là ngày khai trường.

Tiểu Bất Điểm giương mắt chết lặng nhìn lớp của mình từ lớp 1-3 biến thành lớp 1-1. Bé không hề biết rằng thi được hai điểm một trăm sẽ có được phúc phần này.

Sở Vi tự động ngồi xuống dãy sau cùng, nếu không cậu Hai sẽ bóp chết nhóc mất.

Từ đó, câu chuyện về bạn Kiều Vi Nhã lớp 1-3 vì cậu bạn trúc mã của mình mà cố gắng học hành để vào lớp 1-1 trở thành câu chuyện để các giáo viên răn dạy các bạn nhỏ khác. Yêu đương sớm không đáng sợ, nhưng phải có suy nghĩ đúng đắn.

Bạn Kiều Vi Nhã tỏ ý: Bé vô tội.

Bánh Bao Đậu vì chuyện của Đàm Thần Tiêu mà tạm thời nghỉ học để đi học vẽ, cho nên trong trường rất ít khi thấy cô bé.

Sở Ninh Dực nói với Thủy An Lạc, Đàm Thần Tiêu cố ý từ chối chương trình học ba năm ở nước ngoài vì Bánh Bao Đậu, nên dù Thủy An Lạc có muốn phản đối cũng không phản đối nổi.

***

Trước giờ học của lớp 1-1.

Bánh Bao Rau vừa lòng nhìn Tiểu Bất Điểm đặt cặp sách xuống, sau đó lôi sách vở từ bên trong ra.

“Tại sao vẫn đổi lớp được nhỉ?” Tiểu Bất Điểm thắc mắc.

“Bởi vì cậu ngốc.” Tâm trạng của Bánh Bao Rau rõ ràng rất tốt, nhưng biểu hiện vẫn lạnh lùng.

Tiểu Bất Điểm quay ra quăng cho Bánh Bao Rau một ánh mắt sắc lẹm như dao, sau đó quay đầu lại nhìn Sở Vi, “Anh Sở Vi, em ngồi với anh được không, cậu ta đáng ghét quá.”

Sở Vi: “...”

Chị Hai của tôi ơi, em đừng dọa người khác như vậy, cậu Hai không ăn thịt tôi mới lạ đấy?

“Chỗ anh có người ngồi rồi.” Sở Vi vội nói, sau đó nhìn thấy cô bé mập mạp đang bước từ cửa vào, lập tức nói to, “Triệu Hân Hân, từ nay trở đi tớ ngồi cùng cậu nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.