Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 32: ☽




Mấy ngày tiếp theo, Nobita lúc gặp mặt Shizuka luôn có cảm giác quái quái, nói thế nào nhỉ? Như bạn biết một người bạn thích cũng thích bạn, nhưng lại chả biết phải xử sự ra sao, như thế nào cả.

Độc thân cẩu hai đời Nobita biểu thị, anh có thể tú bé gái, vẩy em gái, nhưng chịu trách nhiệm cái gì không phải nằm trong khả năng của anh.

Thế là sau ba ngày cứ gặp nhau là đỏ mặt, Nobita lấy hết dũng khí, đến nhà Shizuka chơi.

Tất cả nỗ lực đó, dũng khí đó, đạt kết quả là…. Chả có cái vẹo gì xảy ra cả.

Hai người vẫn vui vẻ nói về mấy sự việc lí thú a, cùng nhau làm bài tập a, cùng ăn bánh bích quy Shizuka tự tay làm a.

Tóm lại, Nobita cảm thấy như thế này thật tốt, không phải lo lắng cái gì mà ngại ngùng, cũng chả phải lo lắng hai người quan hệ phát triển ra sao a, đi đến đâu a…?

Quỹ tích sống của Nobita lại trở về sự bình dị như mọi ngày, cần chơi thì chơi, cần học thì học, Nobita cũng không rèn luyện cái gì sau khi thấy cơ thể khi về đây lại lâm vào bình cảnh trở lại.

Có người hỏi Nobita trí tuệ nay đã có thể xưng là thần đồng, trí nhớ có thể gọi “phi nhân loại”, tại sao vẫn chơi nhởi như mấy đứa trẻ a? Nobita biểu thị, thần đồng cái gì hắn mới không thèm để ý đấy.

Vốn đã đến cái tuổi lo cơm áo gạo tiền từ kiếp trước hắn thật quý trọng những phút giây tuổi thơ a, không phải lo gì bất kì vấn đề a, còn thần đồng, ôm cái danh hào đó áp lực sơn đại a, còn đâu tuổi thơ?

Vả lại tiền hắn cảm thấy đủ dùng là ổn a, cần gì quá nhiều để rồi phung phí, mà giờ tiền nhuận bút với hắn đã là đủ rồi.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, đi học, về nhà, cất cặp, Nobita định bụng đi ra ngoài chơi chút chút thì bỗng ngăn kéo bàn bị tự đẩy ra, Nobita biết thường có ai đi đến từ tương lai thì luôn là việc quan trọng nên dừng lại cước bộ.

“Xin chào ngài Nobi Nobita Sama, tôi là luật sư của tòa án tối cao của liên bang xuyên thời không Barton, hôm nay tôi đến đây muốn gặp để bàn bạc với ngài về việc chuyển nhượng 25% số tài sản của ông Donan đến ngài, xin hỏi ngài có thời gian không ạ?”

Một người máy được tạo hình đầy tính nghiêm túc nghiêm cẩn xuất hiện, bước xuống lễ phép cúi một lễ rất cơ bản tiêu chuẩn kiểu Nhật rồi lễ phép hỏi.

“Ồ, ngại quá khiến ông phải đến đây, ngài luật sư Barton, rất sẵn lòng, mời ngài ngồi, tôi xin phép chuẩn bị chút trà nhạt.”

Nobita vẫn vô cùng lễ phép trả lời.

“Oh, mong ngài đừng quan trọng như vậy, thủ tục thật ra rất đơn giản, tôi có mang bản chuyển nhượng nơi đây, ngài đọc xong nếu không có vấn đề thì xin phép ngài kí và in giấu vân tay hoặc một giọt máu vào đây, chúng tôi sẽ làm tất cả các thủ tục còn lại. Ở tương lai có rất nhiều chủng tộc không có vân tay nên chúng tôi mới thêm việc nhỏ máu, nếu ngài không thích có thể không nhỏ máu cũng được ạ.”

Y như ngoại hình của bản thân, ông luật sư Barton rất nghiêm cẩn giải thích cho Nobita rõ ràng mọi việc.

Tuy Nobita hơi lạ là sao không phải 20% mà lại là 25% nhưng có chỗ tốt không có chỗ xấu không phải sao?

Lướt qua một lần, Nobita hơi kinh ngạc trước con số đánh giá tài sản của lão Donan, nhưng tiền viết trên giấy là tiền liên bang, Nobita cũng không có nhận thức rõ ràng mức giá trị, nhưng hẳn là không nhỏ là được rồi.

Không có vấn đề gì, Nobita nhanh chóng kí, lăn vân tay, tích huyết, Nobita cũng chả sợ họ sẽ lấy máu bản thân làm cái gì nguy hại, dù sao máu Nobita nhiều, không sợ mất một giọt, còn vu thuật hay nguyền rủa cái gì Nobita cảm thấy hoàn toàn là độc giả nghĩ nhiều, đọc âm mưu luận nhiều quá sẽ hại não, đây là bệnh! Phải trị!



Đơn giản giao cho Nobita một chiếc đồng hồ, ông Barton nói:

“Đây là đồng hồ quản lí thời gian, ngài có thể quản lí số tiền của bản thân bằng nó, ngài cũng dễ dàng đi mua đồ vật ở cửa hàng tương lai qua nó, nó sẽ chỉ nhận ngài là chủ nhân, nếu mất nó trong vòng ba ngày không thể tìm lại thì cửa hàng thời gian sẽ tìm đến ngài để cung cấp cái mới, dĩ nhiên số tiền mua cái mới là ngài phải tự giao trả.”

“Cám ơn ông Barton, tôi rất thỏa mãn trước sự phục vụ tận tình của ông.”

Nhận cái đồng hồ rồi đeo lên tay, Nobita hướng về Barton luật sư cười nói.

“Đánh giá của ngài là sự vinh hạnh của tôi, Ngài Nobita! Nếu có bất kì thắc mắc ngài có thể liên lạc với tôi, tôi luôn sẵn lòng phục vụ, số của tôi đã lưu trữ trong bộ nhớ máy chiếc đồng hồ.”

Cúi chào một cách đầy lịch sự, Barton luật sư bước vào ngăn kéo đi mất.

“Cuối cùng ta cũng có tiền tương lai a…”

Nhìn chiếc đồng hồ trên tay, Nobita cười nhẹ nhõm, cửa hàng tương lai a, đầy kích thích, nhưng hiện tại Nobita vẫn chưa biết nên mua cái gì thì tốt, vả lại Nobita cũng không biết giá cả thị trường a, có thể nào oai phong hống hống đi vào cửa hàng rồi phát hiện ra vật gì cũng không mua được thì mất mặt ném nhà bà ngoại đi.

Bước chân đầy nhẹ nhàng như bay bổng, Nobita thoải mái bước chân ra đường đi, thấy Suneo đang tán phét với bọn bạn bè thì Nobita cũng đi lại coi sao.

“Dơi đuôi màng Seychelles là loài động vật thường thấy ở đảo Silhouette, Mahé, Praslin và La Digue thuộc quần đảo Seychelles phía Bắc Madagascar. Các cậu không tưởng tượng nổi loài động vật này lại chỉ có 100 con trên toàn thế giới đâu, lần trước tớ đã may mắn được trông thấy chúng.”

Thì ra Suneo đang tú cảm giác ưu việt đây mà, Nobita định lại xen vào vài câu góp vui, rồi chợt nhận ra trong trí nhớ kinh khủng của bản thân không có tí kiến thức nào về những loài sắp tuyệt chủng cả, cảm thấy bản thân có đứng đây cũng chỉ có thể xem người khác tú, Nobita quyết định quay về nhà đi bổ sung kiến thức về các loài động vật đi.

Về nhà thấy Doraemon đã đi cửa hàng tương lai về đang thỏa thích ăn bánh rán đọc truyện đi, thấy vậy Nobita quay sang hỏi:

“Doraemon cậu đi sửa máy thời gian về rồi à? Thế cậu có nhớ tớ dặn dò mua vũ khí không vậy?”

Trước khi để Doraemon về tương lai sửa máy thời gian, Nobita có nhắc nhở về lần này nguy hiểm mà không có vũ khí tự vệ, lỡ lần tới không may mắn chỉ vì không có vũ khí tự vệ mà nuốt hận làm sao giờ?

Bởi thế Nobita nhắc Doraemon mua vũ khí trở lại, nghe Nobita nói, Doraemon như khoe mà rút từ trong túi bốn chiều ra ba bốn món:

“Có chứ, cậu xem nè Đại bác không khí! Kiếm điện quang! Găng tay lực sỹ! súng gây mê!”

“Cửa hàng thời gian quản lí vũ khí gắt lắm, tớ chỉ mua được mấy món này, vả lại tớ nghĩ với chừng này ta đã đủ khả năng tự vệ a, và cậu xem, tớ còn được miễn phí cái súng không khí này cho cậu để phòng thân đấy.”

Nói xong, Doraemon rút từ trong túi ra một cái ống nhỏ chỉ lớn hơn ngón trỏ một vòng, trên đó còn có nhắm như nòng súng bị cắt ra vậy.

“Thứ này chỉ cần cậu đeo vào ngón trỏ tay rồi chỉ vào đối phương và hô “Pằng” là sẽ có một viên đạn không khí lao ra hạ gục đối phương và số lượng đạn là vô hạn, dĩ nhiên uy lực của nó chỉ đến mức hạ gục như ngất xỉu mà thôi, sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng.”

Vì thể hiện đầy chín chắn từ chuyến phiêu lưu vừa qua, Doraemon mới yên tâm giao bảo bối cho Nobita, chứ không phải là vì Doraemon không có ngón tay nên không dùng được đâu! Tuyệt không phải!

Vui mừng Nobita không chú ý bản thân chỉ nhận đồ hàng tặng kèm kém chất lượng a, đại bác không khí kiểu lớn có khả năng bắn thủng cả phi thuyền nếu đủ tầm kia mà, chiếc súng bé tẹo chỉ có thể hạ gục con người thôi a.

“Quái? Tại sao quyển sách này lại bị xé mất mấy tờ thế này nhỉ?”

Đang vui sướng đọc sách về các loài động vật, Nobita ngạc nhiên khi quyển sách bị xé rách mấy tờ, cố lục lọi lại kí ức Nobita mới nhớ ra trước khi hắn xuyên đến, Nobita có từng bị Jaian bắt cho mượn sách này, chắc là Jaian xé a.

“Bực mình! Lại phải đi mua sách mới…”

Nobita lầm rầm nói.

Nghe thấy Nobita nói vậy Doraemon như sực nhớ cái gì lục lọi lại túi bốn chiều rồi nói:

“A! Cửa hàng tương lai đang giảm giá dịch vụ thuê sách báo nên tớ mướn mấy quyển về đây, cậu thích thì lấy mà xem nè.”

Nói rồi đưa ra một xấp sách chất cao cao để trước mặt Nobita, nhìn lại thì nào là sách tranh về thời tiết a, động vật a, bánh kẹo a,vv..vv.

“Bọn chúng không như sách thông thường đâu, chúng gọi là bộ sưu tập tranh ảnh, ở thời không nào chúng sẽ tự động thu nhập thông tin thời không đó để in ra những kiến thức hợp lí nhất thời không đó, không thể viết về các phát minh khoa học của tương lai mà lại cho người quá khứ đọc được đúng không?”

Doraemon vội giải thích về mấy quyển sách.

“Mà cậu xem đây là con khỉ Tát-Sia này đây, cậu xem nè!”

Doraemon đưa một ảnh chụp con khỉ cho Nobita xem rồi úp quyển sách xuống vỗ vỗ, thật kì diệu khi một chú khỉ giống hệt như trong sách rơi xuống kêu mấy tiếng rồi bò lên tay Doraemon nhìn về đối diện Nobita.

Ngạc nhiên vô cùng, Nobita tấm tắc lấy làm kì, hình như kiếp trước có từng xem qua tập truyện này rồi a, nhưng Nobita cũng chả thèm nhớ đến nội dung kiếp trước đã xem làm gì, bởi vì hắn đến thế giới này nên mấy thứ không quá quan trọng đó đều bị méo mó sửa đổi cả.

“Trong này có tất cả các loại sưu tập à Doraemon?”

Nobita hỏi Doraemon, hắn có chút chút ý tưởng về bộ sách này a.

“Dĩ nhiên rồi, nhưng cậu nhớ đưa ra xem thì phải trả lại như cũ nhé, sách mượn mà.”

Doraemon tự tin nói, riêng về các bảo bối của bản thân thì Doraemon luôn luôn tự tin, tuy có rất nhiều lần cứ đến lúc quan trọng mấy cái bảo bối lại như xe bị tuột xích vậy.

Lục tìm trong đống sách, Nobita vui vẻ tìm ra cuốn sách mình muốn rồi nói với Doraemon:

“Tớ kiếm nơi yên tĩnh đọc sách đây, cậu cất mấy quyển còn lại đi, có thể lúc nào rảnh tớ sẽ mượn.”

“Được thôi, nhưng đừng cho ai mượn nhé, thất thoát cái gì tớ lại phải bồi thường.”

Doraemon không quá yên tâm dặn dò.

“Yên tâm đi, tớ làm việc thì cậu an tâm.”

Nobita cười một nụ cười đầy tự tin rồi nói với Doraemon, xong quay lưng ra khỏi nhà, điểm đến của hắn là khu rừng sau trường học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.