Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 30: ☽




Nhìn đoàn phi thuyền đang dần hạ xuống, Nobita lông mày vẫn nhíu chặt không thả ra nên mọi người cũng không có vẻ vui mừng khi được cứu mà vẫn theo dõi đám phi thuyền ấy.

“Xin chào mấy chú nhóc! Bọn ta vừa cứu các ngươi thoát chết,sao không cám ơn mà cứ trợn mắt ra nhìn thế?”

Tên áo đen mang theo lũ đàn em đi xuống phi thuyền rồi mở miệng diễu cợt, trong mắt hắn thì mấy người Nobita chỉ là một đám trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, không dùng biện pháp mạnh chẳng qua là tâm lí mèo vờn chuột đang tác quái mà thôi.

Vả lại chưa được lệnh của lão sếp Donan nên hắn cũng không dám tự ý quyết định.

“Yên trí đi, ta không đòi tiền công cứu mạng đâu… chỉ yêu cầu các ngươi giao nộp con Pisuke ấy… nó rất đặc biệt thân thiết với con người, là một điều mới mẻ từ xưa đến nay trong cuộc đời săn bắn 2000 con khủng long lần đầu ta thấy.”

Hắn tiếp tục nói với giọng đầy đắc ý, với hắn thì không một huy chương nào đẹp bằng số lượng Khủng Long hắn đã săn cả.

“Đồ độc ác! Ta sẽ tố giác ngươi lên tòa án quốc tế tương lai! Không đời nào ta sẽ giao nộp Pisuke cho bọn ngươi đâu!”

Nghe được lời nói của tên áo đen, Doraemon kích động nói.

Nghe đến tố cáo tòa án tương lai con mắt tên áo đen ánh sáng lạnh lẽo lóe qua, Nobita nhạy bén bắt được nó nên bước lên một bước vừa tốt che tầm nhìn tên áo đen đối với Doraemon rồi nghiêm túc nói.

“Các ngươi có thể cho chúng ta cái gì nếu chúng ta giao Pisuke cho các ngươi?”

“Đổi lại! chúng ta sẽ mang tất cả các ngươi đi trở lại thế kỷ 20 ngay lập tức, chắc cha mẹ các ngươi đang lo lắng cho cả bọn a..”

Tên áo đen nhanh chóng đáp, nhưng nhìn ánh mắt vẫn lóe lên ánh lạnh của hắn, tuy Nobita không biết cảm nhận cái gì là sát khí, nhưng hắn cũng thừa biết sẽ không đơn giản.

Chỉ cần cả nhóm đi vào phi thuyền của bọn áo đen thì khác gì chim trong rọ, cá nằm trên thớt? Bọn hắn muốn chỉnh thế nào thì chỉnh?

Không biến sắc, Nobita nói:

“Chúng ta cần một đêm để hội đàm, ngày mai vào tầm 7h sáng chúng ta sẽ có câu trả lời thích đáng!”

“Tốt thôi, các ngươi cũng đừng làm gì yêu thiêu thân a, khu căn cứ của chúng ta nằm ở hạ nguồn con sông này, gió thổi cỏ lay gì thì đừng hòng dấu được.”

Nói đoạn, tên áo đen dẫn theo cả lũ tay chân lên phi thuyền bay đi, thậm chí một con mắt điện tử cũng chả thèm để lại, trong mắt hắn lũ trẻ này cũng chẳng thể lật nên chút bọt sóng nào.

Thấy lũ áo đen đi rồi, Jaian quay về Nobita hét lên:

“Nobita! Sao cậu có thể nói thế được? Pisuke là đồng bạn của chúng ta! Làm sao có thể coi nó như món hàng hóa để giao được chứ?”

Suneo muốn giao Pisuke để có thể về lắm, nhưng phản đối Jaian lúc này đơn giản là thích ăn đòn, nên cũng trái lương tâm mà nói một câu:

“Đúng là như vậy! Tại sao cậu lại có thể nói như thế được chứ?”

Nhìn hai đứa kia với ánh mắt nhìn thằng ngu, Nobita cũng chỉ đành giải thích:

“Kế hoãn binh a, chỉ là kế hoãn binh để ta có thời gian ứng phó a, chứ các cậu nghĩ nói cho tuyệt đường rồi để bọn áo đen chó cùng rứt dậu cho cả đám ăn kẹo đồng à?”

Nghe Nobita giải thích Jaian mới như bừng tỉnh hiểu ra gật gật đầu nói:



“À! Thì ra là vậy. Tớ mới nói Nobita-kun làm sao có thể giao Pisuke cho bọn chúng được kia chứ!”

Không quan tâm ở một bên nói Jaian, Nobita quay sang Doraemon nghiêm túc nói:

“Doraemon! Đây là lúc phát huy tác dụng tối đa các bảo bối của cậu để chúng ta vượt qua khó khăn này!”

“Ừ! Nobita-kun, cậu định làm thế nào?”

Doraemon cũng nghiêm túc đáp lại.

҉҉҉҉҉҉҉҉҉Một đêm trôi qua trong chuẩn bị.

Sáng sớm, mặc kệ mọi người phản đối, Nobita nghiêm túc làm theo ý mình, ngồi lên một chiếc xe ô tô điều khiển từ xa của Doraemon chạy đi, dẫn theo một đoàn hình nộm cưỡi các xe khác chạy đi một hướng khác.

Nhìn Nobita quyết tâm đi, Doraemon không thể làm gì hơn là chỉ mong chỗ núp của cậu ấy đủ an toàn, rồi theo kế hoạch Nobita đã đặt ra mà rút từ túi bốn chiều ra một bảo bối:

“Tàu ngầm thần kì”

“Các cậu vào đi, nếu như suy đoán cuản Nobita là đúng thì cuối con sông này có thể là một thác nước, Tàu ngầm thần kì này có thể nhảy từ nơi có nước này đến nơi có nước khác, có thể nhảy từ trên thác xuống dưới đáy thác, chúng ta sẽ không bị nguy hiểm”

Doraemon giải thích một câu rồi dẫn đầu đi vào con tàu, mọi người cũng nhanh chóng đi theo, Nobita đang dùng tính mạng của bản thân để đánh lạc hướng của bọn áo đen, mọi người cần phải tận dụng từng phút từng giây a.

Nobita bây giờ thì đang điều khiển mấy chiếc xe phóng hết tốc lực, tuy nói với Doraemon và chúng bạn là hắn sẽ tìm một nơi bí mật trốn để điều khiển, nhưng hắn biết nếu chỉ biết cho xe chạy thẳng mà không tránh né thì phút chốc chúng sẽ bị bắn hạ và cả đám kia sẽ bị tìm ra như nguyên tác thôi.

Nên Nobita phá hủy hình nộm của bản thân rồi tự thay vào đó, đoàn xe đi không bao xa thì Nobita nghe được tiếng nói từ phía trên truyền xuống:

“Ê.. Bọn ranh con! Khôn hồn thì hãy dừng lại! đầu hàng bọn ta đi!”

“Ta đếm đến ba, nếu còn ngoan cố thì đừng trách đấy!”

Nobita mới không thèm để ý tên áo đen ấy đấy, hắn chỉ tập trung vào hình ảnh trên kính chiếu hậu xuất hiện một lão già tóc bạc da mồi, mũi lõ ôm một khẩu súng đi ra.

Nobita cũng không thể không nhổ nước bọt bảo bối Doraemon không có lấy một cái vũ khí, theo lời cậu ta thì cậu ấy không ngờ chỉ là giúp đỡ một đứa trẻ trong một xã hội hòa bình thì cần gì vũ khí a.

Nobita muốn nói… đứa trẻ cậu giúp đỡ có số hút đại sự a, có việc gì hòa bình trái đất hòa bình vũ trụ hay nạn diệt chủng gì gì đều bị hút đến a, hắn cũng tuyệt vọng a.

Thần kinh căng thẳng, Nobita nhanh chóng điều chỉnh quỹ đạo một chiếc xe, vừa tức thì, một tia laze bắn thẳng vào vị trí trước đó của chiếc xe.

Phát huy tối đa sự tính toán của đại não, Nobita lách được rất nhiều phát bắn, nhưng đi đêm lắm thì cũng có ngày gặp ma a, chiếc xe chở hình nhân Shizuka dẫn đầu bị bắn hạ.

Nhìn tên ác ôn kia ánh mắt phấn khích coi mạng người như rác rưởi mắt Nobita ngày càng lạnh, đây là hình nộm thì không sao, nhưng nếu là chân thân thì sao?

Từng chiếc từng chiếc bị bắn hạ, Nobita không thể không hi sinh một chiếc chở hình nhân của Suneo để cản một phát đạn bắn trúng phía xe mình.

Các thớ cơ của Nobita căng thẳng lên, ý chí tập trung cao độ, rồi khi chiếc xe cuối cùng chở Nobita cũng dính đạn thì trước đó 1s, Nobita không ngần ngại lăn mình ra khỏi buồng lái.

Nhắm chuẩn phi thuyền động lực, Nobita phát lực phóng thẳng lên, ngay khi bọn áo đen còn chưa kịp phản ứng thì một chiếc phi thuyền chở lão Donan đã bị phá hủy động cơ.

Nhanh chóng, quyết đoán, và không hề ngần ngại, dưới nắm đấm thép và vận tốc 119km/h Nobita cho lũ áo đen xem một màn “bầy chim lạc địa”, nắm lấy một cái đuôi tàu của một trong các phi thuyền bọn áo đen, Nobita phát lực nhất chuyển.

Chiếc tàu được biến thành vũ khí tối tân nhất, cũng man hoang nhất, như đạn pháo lao thẳng vào nơi tụ tập nhiều phi thuyền bọn chúng nhất.

Quá nhanh, quá linh hoạt, cho dù ôm trong tay vũ khí tối tân, nhưng bọn áo đen thậm chí chưa tạo được một lần phản kháng có hiệu quả đã toàn quân bị diệt.

Lật lên phi thuyền chở Donan lên để lộ cửa khoang thuyền, Donan đang nằm thoi thóp dưới đó.

Bởi ló mặt ra cửa để nhắm bắn đoàn xe phía dưới nên tên Donan không kịp tìm chỗ an toàn trốn khi phi thuyền bị rơi, khi phi thuyền rơi xuống, vì không có chỗ bấu víu mà tên Donan đã được cảm nhận của việc làm tấm lót cho một phi thuyền có cảm giác ra sao.

Nhìn tên Donan, Nobita cũng khá khó để quyết định xử lí như thế nào.

Đối với kẻ chỉ họng súng về phía mình, thậm chí là không ngần ngại bóp cò, Nobita cảm thấy có giết hắn đi cũng đáng.

Nhưng cũng như thấy một kẻ sát nhân trên tivi vậy, khi tòa xử án sẽ hét lên: “Tử hình tên sát nhân!”, “Hắn phải lấy cái chết đền tội!”

Nhưng nếu kẻ đó phải tự tay tử hình tên sát nhân đó thì không phải ai cũng làm được, Nobita chỉ là một cậu bé, kiếp trước hắn cũng chỉ giới hạn ở giết gà hay vịt để nấu ăn thôi, con vật lớn nhất mà hắn giết cũng chỉ là một con lợn.

Để hắn hạ thủ giết người thì hắn vẫn khá khó xuống tay a, cho dù sau một loạt lần giết khủng long Nobita thừa biết cho dù có giết người chắc hắn sẽ cũng chẳng hề cảm xúc hay ám ảnh, có lẽ đây là tác dụng phụ của thần vị a.

Thần là một danh tự được người đời khinh sợ và cũng tôn thờ, Thần coi chúng sinh bình đẳng, có nghĩa là con người hay con vật thì cũng đều là sâu kiến.

Có ai thấy tội lỗi khi dẫm nát một con kiến dám cắn mình không? Không! Thần cũng sẽ chẳng nề hà giết một tên con người dám xúc phạm đến mình.

Nhưng Nobita không phải Thần! Nobita là một người sống trong thời hòa bình niên đại, kiếp trước thì thấm nhuần 5 điều bác Hồ dạy, kiếp này lại sống ở một quốc gia không có quân đội, vì chiến bại mà các chính sách giáo dục sau này của Nhật đầy tính nhân đạo và bác ái.

Hắn chẳng thể coi mạng người như cỏ rác được, tuy hắn muốn dẫm một phát cho tên Donan bẹp dí luôn, và hắn có đủ khả năng làm điều đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn không hạ thủ được.

Thở dài một hơi, Nobita cũng không biết thế là tốt hay xấu nữa, các truyện âm mưu luận của tung của không ngừng nhắc nhở hắn, “Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, một cơn gió thu sẽ lại mọc”.

Nhưng những điều dạy bảo của thầy cô hai kiếp người thì lại không ngừng nhắc nhở bên tai hắn, “Làm người đừng làm quá tuyệt, để chừa đường lui”.

Và hắn chọn nghe trái tim của mình, trái tim Nobita thì ai chả biết, nhân hậu đến ngu ngốc hay ngu ngốc một cách nhân hậu không biết nữa.

Tóm lại, lôi đoạn mấy sợi dây điện trong mấy con tàu bện lại thành một đại đoàn dây thừng rồi trói cả đám áo đen lại, Nobita kéo cả đám bay về phía hạ lưu con sông.

“Không biết mọi người có an toàn không nữa…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.