Hoàn Lam Anh

Chương 32: Cực kì quý giá




Tuyết Hồ tức đến nỗi xù cả lông. Nó giơ chân sau lên đạp đạp, đạp trúng cổ tay của Long Trục Thiên.

Bị nó đạp trúng, Long Trục Thiên cảm giác như bị cả tấn búa đập vào vậy, cả tay vô lực buông lỏng.

Tuyết Hồ thấy thế liền nhảy ra khỏi tay anh, trèo tót lên một nhánh cây, ôm chặt lấy đuôi mình, nhìn anh hét lên một cách đáng thương và phẫn nộ: 

- Gã đàn ông nhà cô đúng là tên biến thái!

Dương Tử Mi nghe xong chỉ biết chỉ chỉ tay, nhăn mày nhìn nó một cách bất lực.

- Sức mạnh của nó cũng khá đấy chứ. 

Long Trục Thiên lắc lắc cánh tay bị đá trúng, bực mình nói với Dương Tử Mi.

- Chuyện này... nó là linh vật mà, nên tất nhiên sức mạnh sẽ không tầm thường.

Dương Tử Mi cảm thấy thật xấu hổ giải thích. 

- Là con vật đáng ghét thì có!

Long Trục Thiên liếc mắt Tuyết Hồ đang đứng trên cây, nói.

- Anh mới là cái đồ đáng ghét! Cả nhà anh đều là đồ đáng ghét! 

Tuyết Hồ tức đến nỗi dựng hết lông lên, nhìn từ xa giống y như một chú chó chow chow.

Dương Tử Mi thấy bộ dạng tức giận đến xù lông của nó, liền không nhịn được ôm bụng cười phá lên.

Xem ra, sau này đối tượng cãi nhau với nó không phải Tiểu Thiên nữa, mà sẽ thay bằng Long Trục Thiên rồi. 

Còn Tiểu Thiên, sau khi được hóa giải phong ấn, nhìn thấy Tuyết Hồ bị Long Trục Thiên chọc tức đến phát điên thì cười như lắc lẻ, không ngừng kêu to:

- Anh rể vạn tuế!

Anh rể?

Dương Tử Mi nghe thấy nó gọi vậy tim liền đập thình thịch, gò má đỏ ửng lên, cô khẽ liếc mắt nhìn Long Trục Thiên một cái.

Thì thấy anh cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt hai người khẽ chạm nhau. Tuy không có sét đánh tóe lửa, nhưng tim họ cứ rung rung như thể ai đó bắn súng bên trong vậy. 

Long Trục Thiên đưa tay, nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Dương Tử Mi. Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, nắm chặt không rời...

Bây giờ Dương Tử Mi mới hiểu, vì sao những đôi yêu nhau đi trên phố lại cứ nắm lấy tay nhau không rời rồi, đó là bởi vì mạch máu của ngón tay gắn liền với trái tim.

Tay nắm chặt tay sẽ càng khiến tim thêm gần nhau. 

Tuyết Hồ thấy cảnh này lại càng tức hộc máu, giơ vuốt che kín mắt lại chẳng thèm nhìn nữa, trong lòng còn không ngừng mắng Dương Tử Mi trọng sắc khinh bạn, chỉ biết có mỗi Long Trục Thiên.

Dương Tử Mi quay đầu nhìn nó cười một cái, cũng chẳng thèm để ý nữa mà cùng Long Trục Thiên chạy đi tìm sư phụ.

Ngọc Thanh và Ngọc Chân Tử đang tu luyện ở sau nhà. 

Dương Tử Mi và Long Trục Thiên đến thì thấy cảnh này nên đứng yên một bên, đợi đến khi sư phụ mình phun ra một ngụm khí vẩn đục, thu hồi đan điền thì mới đi qua, cung kính chào ông:

- Chúc sư phụ buổi sáng tốt lành!

Long Trục Thiên cũng cung kính khom lưng chào một tiếng: 

- Xin chào sư phụ, con là Long Trục Thiên. Con đã muốn đến chào sư phụ lâu rồi nhưng vẫn không có cơ hội, xin sư phụ lượng thứ.

Ngọc Thanh nhìn Long Trục Thiên, đánh giá anh một lúc. Với hơn một trăm năm kinh nghiệm nhìn người của ông, Long Trục Thiên cho ông một cảm giác rất kỳ lạ, nhưng lạ ở điểm nào thì ông lại không nghĩ ra được.

Nhưng mà, vì trước đó Dương Tử Mi đã kể sơ qua tình hình của anh cho ông nghe nên ông cũng không quá kinh ngạc. 

- Ừ, chào cậu!

Ngọc Thanh nhàn nhạt gật đầu.

Thấy hai đứa đứng cùng nhau, một cao lớn lạnh lùng như kiếm tuốt khỏi vỏ, một lại kiều diễm xinh đẹp mềm mại, nhìn có vẻ rất xứng đôi vừa lứa. 

Nữu Nữu có thể tìm được một người yêu thương mình ông cũng lấy làm vui mừng.

Thân làm sư phụ, chung sống với cô đã mười năm, đương nhiên ông cũng biết cô chịu ảnh hưởng của kiếp trước nên luôn không có cảm giác an toàn. Bên ngoài nhìn vào thì có vẻ như một người sắt đá lạnh nhạt, nhưng trên thực tế thì lại như một đứa trẻ yếu đuối và mịt mù trong tâm.

Mà người đàn ông đang đứng trước mặt ông dường như có thể cho cô cảm giác có thể dựa dẫm ỷ lại. Nếu như vậy thì khi ông chết đi cũng sẽ yên tâm hơn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.