Hoàn Lam Anh

Chương 27: Anh ấy không khỏe




Hai người ôm nhau ngủ cả một đêm vô cùng thoải mái.

Ngày hôm sau, theo thói quen, Dương Tử Mi thức dậy vào lúc sáu giờ.

Lúc tỉnh dậy thì thấy đầu mình vẫn gối lên tay của Long Trục Thiên, cả người như con mèo Ba Tư, cuộn tròn lại nằm bên cạnh anh, còn một cánh tay vững chắc của anh thì đặt lên trước ngực cô. 

Trên đời này không còn gì hạnh phúc và vui sướng hơn việc mỗi sáng thức dậy mở mắt ra là thấy anh nằm ngay cạnh mình.

Cô nhẹ mở mắt, ngắm nhìn khuôn mặt vẫn đang ngủ say của Long Trục Thiên. Nhìn cả trăm lần cũng không thấy chán.

Cho dù có nhìn góc nào, cô cũng vẫn cảm thấy anh là người đàn ông quyến rũ và đẹp trai nhất. 

Có lẽ đã lâu lắm rồi anh không được ngủ ngon một giấc, mãi đến giờ vẫn đang chìm trong mộng đẹp, khe khẽ hít thở, bờ môi mỏng nhẹ giương lên.

Dương Tử Mi thấy đôi môi hồng hồng của Long Trục Thiên nhẹ hé, đột nhiên thấy có chút lưỡi khô miệng đắng, không kìm được đưa lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc của mình.

Muốn hôn một cái quá đi! Lòng cô đang gào thét điên cuồng. 

Bình thường lúc hai người ở cạnh nhau, vì sợ thân thiết quá sẽ gây ra phản ứng thái quá, không thể khống chế được nên lần nào Long Trục Thiên cũng chỉ dùng môi cạ nhẹ lên đỉnh đầu với trán của cô một tí là thôi.

Mỗi lần như thế, cô đều thấy rất ảo não, lòng thầm mắng anh một trận, sao không gần thêm chút nữa chứ? Cô cũng biết là anh lo cho cô, sợ cô bị phá công.

Nhịn, nhịn thôi! 

Cô âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, duỗi ngón tay chạm nhẹ lên mặt anh, từ cặp mày, đôi mắt, cái mũi đến cái miệng.

Ừ, gió bụi Mạc Bắc cộng thêm vẻ thành thục và phong sương trên mặt anh, khiến anh càng có vị đàn ông hơn. Chỉ không biết, khoảng thời gian vừa rồi anh sống thế nào.

Đột nhiên, hàng lông mi đen rậm của anh khẽ run run. 

- Anh tỉnh rồi à?

Cô thấp giọng hỏi.

- Không. 

Anh trả lời, nhưng lại không mở mắt, nói một câu khiến cô suýt ngất:

- Anh là người đẹp ngủ trong rừng.

- Có phải muốn hoàng tử đến hôn một cái cho tỉnh không? 

Dương Tử Mi nhe răng hỏi.

- Đúng vậy.

Long Trục Thiên đáp. 

Dương Tử Mi ngửa đầu lên, hôn nhẹ một cái lên trán anh, nhưng lòng lại hồi hộp như thể đang hôn trộm vậy.

Tuy hai người đã rất đỗi thân thuộc, nhưng mỗi lần muốn hôn anh, cô đều rất hồi hộp, tim cứ như cây cung lúc nào cũng có thể sẵn sàng rời khỏi nỏ.

"Đúng là ngây thơ."

Cô kêu thảm một tiếng trong lòng.

Long Trục Thiên vẫn chưa mở mắt, nói tiếp:

- Anh là hoàng tử ếch. 

- À, thế thì em sẽ là công chúa đến giải cứu anh.

Dương Tử Mi chớp chớp mắt, cúi đầu thơm một cái lên mí mắt anh, lướt nhẹ một cái rồi thôi.

Nhưng Long Trục Thiên vẫn chưa mở mắt. 

- Giờ anh lại là gì nữa đây?

Dương Tử Mi chờ anh, xem anh có thể nói ra nhân vật chờ được hôn trong truyện nữa không.

- Anh là đàn ông! 

Đột nhiên Long Trục Thiên nói, cánh tay thô chắc giơ lên, kéo cả thân thể yêu kiều nhỏ nhắn của cô lại, để cả người cô áp sát vào lồng ngực anh, một tay siết chặt vòng eo mềm mại của cô, một tay vuốt ve mái tóc dài đen nhánh kia.

Mặt hai người dính sát vào nhau...

Bóng hình đối phương in hằn vào đáy mắt, đang dần dần phóng to lên. Tim Dương Tử Mi lại đập thình thịch. 

- Tốt quá!

Long Trục Thiên đột nhiên ôm chặt lấy cô, nói một cách cảm thán:

- May mà không phải là mơ. 

- Vâng, em cũng thấy thật tuyệt!

- Anh yêu em.

Đột nhiên, Long Trục Thiên đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào con ngươi đen bóng của cô, chân thành nói. 

Tim Dương Tử Mi lại đập thình thịch, niềm vui sướng hạnh phúc chảy dạt dào trong lòng cô như sóng thủy triều

Cô không nhịn được nữa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, sau đó nhả ra, ánh mắt mang theo chút mơ màng nhìn anh:

- Em cũng yêu anh. 

Bỗng nhiên, cả người Long Trục Thiên co cứng lại, hít thở nặng nề, đáy mắt xẹt qua chút nhẫn nhịn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.