Hoan Lạc Tụng

Chương 26: Long Hậu: Lục




Trái tim kiên cường như bị nứt ra, như cảm nhận sâu sắc tâm bị xé nát làm cho chân Vân Kha run lên.

Thẩm Băng Phong mặt không chút thay đổi nhìn hắn, nói: “Hoàng Thượng không cần đau xót như thế, hậu quả hết thảy đều đã được định trước. Hoàng Thượng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh tuấn trí tuệ, tương lai tự có vô số người đẹp nguyện ý vi ngài sanh con dưỡng cái, hoàng tự không thành vấn đề. Vân quốc hoàng triều đất rộng của nhiều, nhân tài đông đúc, Hoàng Thượng muốn tìm nhân tài cũng là vô số kể. Vân Dạ thật sự không đáng để Hoàng Thượng tổn hao tâm trí điều động binh lực như thế. Hoàng Thượng vẫn là mời trở về đi.”

Dạ Nhi, Dạ Nhi, là ta hại ngươi…

Vân Kha đỡ lấy đại thụ bên cạnh, từng trận đau lòng. Tựa hồ không nghe thấy lời nói của Thẩm Băng Phong.

Không biết qua bao lâu, tâm trí dần dần trấn định xuống.

“Trẫm muốn gặp hắn.”

“Việc này không được. Vân Dạ cũng không muốn gặp bất luận kẻ nào.”

“Trẫm – phải – gặp – hắn!” Vân Kha ngẩng đầu lên, thần sắc kiên định không để cho người cự tuyệt. Dạ Nhi có thể không muốn gặp bất luận kẻ nào, nhưng hắn không phải “kẻ nào” khác.

Thẩm Băng Phong lãnh đạm nói: “Thẩm mỗ lời nói mới rồi Hoàng Thượng không có nghe sao? Vân Dạ trong bụng long loại đã mất, võ công tẫn phế, với Hoàng Thượng còn tác dụng gì. Hoàng Thượng cần gì phải cố chấp.”

“Dù vậy, hắn vẫn là Chiêu Dương hầu của trẫm. Trẫm không chỉ muốn gặp hắn, còn muốn đem hắn mang về Thương Lãng, ai dám ngăn cản trẫm!” Vân Kha trong lòng đột nhiên minh bạch, thẳng lưng, uy nghiêm nói.

Ánh mắt Thẩm Băng Phong hướng về phía Vân Kha.

“Dẫn hắn trở về rồi thì thế nào? Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn hắn trơ mắt nhìn ngài giai nhân mỹ quyến, nữ nhân thành đàn, con cái thành đống, chính mình lại lẻ loi tịch mịch cô độc?” Thẩm Băng Phong ngữ khí buồn bã sắc bén, không hề dấu diếm ý tứ giận dữ mà chất vấn.

Vân Kha thở sâu, ánh sáng ngưng tụ trong hai tròng mắt, nhìn thẳng Thẩm Băng Phong chậm rãi nói, “Hắn là người trẫm quyết định chung thân suốt đời, trẫm tuyệt sẽ không để cho hắn một mình cô đơn tịch mịch. Cuộc đời này trừ hắn ra, trẫm cũng sẽ không có giai nhân quyến lữ nào khác “

Thẩm Băng Phong như bị điểm trúng huyệt đạo, đứng yên như tượng gỗ. Hắn vạn lần không ngờ Vân Kha sẽ nói ra những lời này.

Hắn thật lâu sau không nói một câu, ngốc nhiên chăm chú nhìn Vân Kha một lát.

“Hoàng Thượng cửu ngũ chí tôn, hẳn biết quân vô hí ngôn. Lời vừa nói ra, không thể sửa đổi.”

“Trẫm đương nhiên biết!”

“Mặc dù hắn không bao giờ… có thể vì Hoàng Thượng có con nối dòng, Hoàng Thượng kiếp này huyết mạch vô vọng?”

Vân Kha nhớ tới mấy tháng trước Vân Ly cũng từng chất vấn như vậy, lạnh nhạt nói: “Đợi trẫm trăm năm sau, trong hoàng thất trong huyết mạch tuyển một kẻ thông minh thích hợp làm con nối dòng kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước cũng được.”

Thẩm Băng Phong thần sắc trở nên có chút phức tạp, làm như mừng rỡ, lại giống như đại bi. “Như vậy Hoàng Thượng lại có từng vì Vân Dạ nghĩ? Hoàng Thượng muốn cho hắn lấy thân phận gì cùng ngài làm bạn chung thân?”

“Trẫm đã nghĩ chu toàn. Cốc chủ không cần lo lắng, trẫm hai tháng trước đã nghĩ hảo lập hắn làm hậu. Cho dù hắn trong bụng long tự đã mất, trẫm tâm ý cũng tuyệt không hội sửa.”

Cho dù Thẩm Băng Phong là người cao ngạo người, cũng bị lời nói của Vân Kha làm nghẹn họng nhìn trân trối, ngây ngốc một lúc lâu.

Trước mắt là đương kim Thánh Thượng, quyền lực cao nhất Vân quốc, thế nhưng có thể như thế tự nhiên thẳng thắn nói ra lời khiến bao người khiếp sợ. Phải biết rằng, tuy rằng nam sủng trong hoàng thất Vân quốc không phải hiếm lạ, nhưng năm trăm năm qua, Minh Nguyệt vương triều lại chưa bao giờ có lập nam nhân vi hậu. Mặc dù thời kì tiền triều, cũng chỉ nghe nói từng có hoàng đế lập nam phi, còn là bởi vì nghịch thiên có thai. Vị nam nhân ấy sau khi mất mới được sắc phong.

Thẩm Băng Phong lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Vân Kha liền biết hắn là người ngoài mềm trong cứng. Giờ phút này thấy hắn thần sắc thản nhiên, ánh mắt kiên định, trong cốc gió mát đến, tà áo phiêu phiêu (bay bay), giống như nhân vật trích tiên nương theo làn gió mà bay tới, nhưng lại muốn dẫn này trích tiên nhân vật phiêu nhiên thuận gió trở lại, lại bị khí phách đế vương ngăn trở.

Vân Kha thực không hổ là vua của một nước, có khí thế vương giả của bậc đế vương

Thẩm Băng Phong đột nhiên quay đầu đi, nhìn phía sơn cốc, thấy không rõ biểu tình, không biết suy nghĩ điều gì

Vân Kha nhẫn nại đứng sau hắn cũng yên lặng trầm tư.

Không biết qua bao lâu, thanh âm Thẩm Băng Phong truyền đến, “Đi theo sườn núi này rồi quẹo trái, Vân Dạ ở đó. Hoàng Thượng nếu muốn gặp hắn, xin hãy tự đi!”

Chuyển quá eo núi đã không còn thấy thân ảnh Thẩm Băng Phong. Đi một đoạn gặp vài ụ đất lớn, sau lại gặp một chân núi khác.

Đi đến nơi đây, đường nhỏ đột nhiên ngừng lại, trước mặt xuất hiện một biển màu trắng hoa sơn trà, trong gió lay động. Hoa! nở đầy khắp toàn bộ sườn núi.

Vân Kha chấn động, trong thoáng chốc giống như trở lại hậu viện Chiêu Dương hầu phủ.

Hoa sơn trà hoa nở chỉ có ngắn ngủn 1 tháng, cảnh xuân như nước, lúc này tiết trời tháng sáu hẳn là hoa đã sớm tàn. Lại không biết hoa ở nơi này là giống gì, hoặc dùng phương pháp gì khiến cánh hoa sơn trà nở thuần khiết kiều diễm như vậy

Vân Kha chậm rãi đi từng bước một, tâm chấn động cũng dần dần được khống chế.

Đi vào sườn núi đỉnh, hướng ven hồ phương hướng nhìn lại, hô hấp đình chỉ.

Một người áo trắng như tuyết, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt nằm ở một khoảng đất trống gần bụi hoa cách đó không xa. Nếu không phải mái tóc dài tối đen như mực kia, cơ hồ sẽ cùng màu trắng hoa sơn trà dung làm một thể.

Hai chân Vân Kha không thể mảy may di động, si ngốc nhìn người phía trước.

Vân Dạ đột nhiên hình như có sở cảm, mở hai mắt, hướng phương hướng Vân Kha trông lại.

Bốn mắt nhìn nhau, như nước năm xưa, gió mát thản nhiên mang theo hương hoa trong không khí thổi qua, trong một thoáng mọi thứ dường như không tồn tại chỉ còn lại đôi mắt của đối phương

Chuyện cũ như khói, như một màn kịch trên sân khấu. Trong đầu Vân Kha, không gian cùng thời gian, giống như vĩnh hằng chưa từng tồn tại, lại giống như trải qua ngàn năm vạn năm.

Không biết khi nào, hai chân chính mình động lên. Một bước, hai bước, ba bước… Dần dần đi nhanh hơn, cuối cùng không khỏi hướng phía Vân Dạ chạy gấp.

Vân Dạ ánh mắt lộ ra một tia mê mang, thấy đột nhiên Vân Kha hiện ra trước mắt, giống như mình đang trong mộng, e sợ cho lại là ảo giác chính mình ngày nhớ đêm mong. Thẳng đến Vân Kha hướng hắn chạy tới, Vân Dạ chấn động toàn thân, phút chốc trợn to hai mắt, khởi động thân mình, kìm lòng không đậu hướng Vân Kha vươn tay.

Nháy mắt Vân Dạ đã bị Vân Kha ôm thật chặt trong lòng ngực.

“Dạ Nhi, Dạ Nhi, Dạ Nhi…”

“Vân Kha, thật là ngươi sao?” Vân Dạ hai tay gắt gao ôm cổ Vân Kha, móng tay cơ hồ bấm vào thịt, Vân Kha lại giống như hoàn toàn không phát giác.

Hai người gắt gao ủng cùng một chỗ, thiên vạn vật không ở đây, chỉ là thật sâu cảm giác sự tồn tại của nhau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.