Hoan Lạc Tụng

Chương 2: Long Minh: Nhị




Năm Vân Ly mười hai tuổi, ta cầu phụ hoàng để hắn quay về kinh tham gia đại lễ. Khi đó, hắn không phải thần quan, chỉ là thần tùy nho nhỏ. Ta vốn định mượn cơ hội này, đại lễ xong xuôi sẽ cầu phụ hoàng cho hắn trở về hoàng thất, hắn với Phụ hoàng cũng là phụ tử thân tình, ta không muốn hắn trở về Thần điện.

Lúc ấy, ta tự mình đứng ở cửa ngoài hoàng cung đón hắn, nắm tay hắn đi vào Duệ Kỳ điện, nói cho hắn biết, chỉ cần hắn nguyện ý, sau này Duệ Kỳ cung chính là tẩm điện của hắn. Ta nhớ rõ lúc đó hắn tươi cười, kinh hỉ, rất vui vẻ

Nhưng không ngờ đại biến xảy ra khiến tất thảy dự định của ta dẹp hết. Khi ta hôn mê tỉnh lại, phụ hoàng đã từ trần. Ta trong một đêm trở thành Hoàng Thượng. Sau một lễ đăng cơ ta làm hoàng đế.

Mọi người lúc đó đều nghĩ Hoàng đế thiếu niên bị trọng thương như ta thì làm được gì? Sự thật chứng minh bọn họ sai lầm rồi, đúng là quá coi thường ta. Bây giờ nhớ lại, đó thật sự là thời kì hỗn loạn thống khổ, đã xảy ra rất nhiều chuyện làm ta không hề muốn nhớ lại

Sau ta nhớ tới cũng không biết Vân Ly trở về Bách Trạch nội hải lúc nào.

Ta không biết hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Năm thứ hai ta hạ chỉ cho hắn quay về kinh, hắn lại trả lời bằng một phong thư, nét bút uyển chuyển mà kiên định cự tuyệt.

Sáu năm trước, khi đại thần quan qua đời, ta lại hạ chỉ cho bắt hắn quay về kinh, hắn lại thỉnh cầu ta ban thưởng để hắn kế thừa chức đại thần quan, tỏ vẻ nguyện ý chung thân hầu hạ Thủy thần. Ta thấy tâm ý hắn đã quyết, bất đắc dĩ đành phải đồng ý.

Từ nhỏ đến lớn, số lần ta cùng Vân Ly gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nói là huynh đệ, nhưng chúng ta chưa thân. Ta không biết hắn trong lòng hắn nghĩ gì, nhưng ở trong lòng ta, hắn đệ đệ duy nhất của ta. Khi ta còn nhỏ, phàm là ta có gì đó, ta đều phái người đưa tới cho hắn một phần. Ta chỉ là hy vọng, cái gì ta có, hắn cũng có.

Chính là hiện tại ta mới phát hiện, có vài thứ không phải ngươi cho hắn thì là thứ hắn muốn, mà có thứ hắn muốn ngươi cũng không thể cho…

Một buổi chiều tâm tư ta bất an, tấu chương cầm trong tay cũng không nhìn. Giương mắt hướng ra ngoài cửa sổ, ngày xuân giờ ngọ (12 giờ), ánh mặt trời hết sức chói chang. Cuối cùng không chịu nổi tâm tình phiền muộn trong lòng, ta đứng dậy ra ngự thư phòng.

Mùa xuân năm nay đến sớm hơn năm ngoái. Ba tháng đầu mùa xuân, hoa đào trong cung đã bắt đầu nở.

Vô tình đi đến Thái Dịch trì, gió thổi mát lạnh, hồ nước lặng thinh.

Ta thấy Vân Dạ đang đứng ở ven hồ, đón gió mà đứng, nhìn ngắm hồ sen. Dáng người hắn thon dài, lưng cao ngất, quần áo Vân phục màu trắng vân, ống tay áo theo gió bay bay

Ta lẳng lặng nhìn phong thái tuấn mĩ của hắn, tâm hồn nhộn nhạo.

Vân Dạ hiển nhiên tâm tình không tồi, nghe được tiếng bước chân của ta, quay đầu, cười nói, “Ngươi xem hoa sen năm nay, nụ hoa ra có sớm, nhất định sẽ nở tươi tốt hơn so với năm ngoái.”

Ta mỉm cười, đi tới bên cạnh, cùng hắn sóng vai nhìn hồ nước trong suốt bên Thái Dịch trì. Không khỏi nhớ tới đầu hạ năm trước, khi hắn từ Vạn Hoa Cốc trở về, cũng là lúc hoa sen trong Thái dịch trì nở rộ

Ta ngẫm lại, từ lúc hắn trở về cũng đã gần một năm. Nhưng một năm này xảy ra nhiều chuyện như thế, không có hảo hảo yên tĩnh vậy.

Hắn trở về kinh không lâu, liền mang theo đại quân xuất binh tới biên cảnh phía Tây Nam. Lúc ấy tân quốc vương của Viêm quốc mưu toan bành trướng lãnh thổ, sau nhiều năm cống nạp, cắt đất, đã liên thủ với Tây Mộc quốc, ta nhớ lại năm đó Viêm quốc đã cùng Nam Hải liên thủ xâm lấn quốc gia ta.

Kỳ thật thực lực của Viêm quốc đã sớm không bằng năm đó, nhưng có Tây Mộc giúp đỡ, vẫn là không thể khinh thường. Lúc ấy, giặc cỏ vùng Đông Nam duyên hải trấn áp xong lại nổi lên, ta phái đi vài tướng lĩnh nhưng vẫn vô dụng, đau đầu không biết xử lí sao. Lúc này Vân Dạ chủ động chờ lệnh xuất binh. Ta liền đem tám mươi vạn đại quân Huyền Vũ cho hắn. Vốn tưởng rằng trận này muốn đánh thắng cũng phải mất một năm rưỡi. Ai ngờ Vân Dạ dùng kế ly gián, chỉ bốn tháng ngắn ngủn liền đánh lui liên quân hai nước. Hắn trở về từ chiến trường, ta liền phong hắn làm ‘Thiên Đại tướng quân’, ban thêm hai mươi vạn Thanh Long cấm vệ quân do hắn thống lĩnh.

Ai ngờ một tháng sau hắn lại đột nhiên làm khó dễ, lấy cớ đi linh sơn cầu phúc, đem ta giam lỏng ở biệt viện trong Chiêu Dương phủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.