Hoan Lạc Tụng

Chương 10: Long Thê: Tứ




Cửu chuyển kim thâu thuật, cửu chuyển kim thâu thuật…

Những từ này không ngừng quay cuồng trong đầu ta, ta biết cái này có ý nghĩa gì.

Cửu chuyển kim thâu thuật, đó là một loại châm thuật, thuyên chuyển tất cả tiềm năng toàn lực duy trì sinh mệnh, cho dù không ra khỏi cửa cung cũng ta cũng biết. Dạ Nhi tinh thông y lý, tự nhiên càng hiểu rõ cửu chuyển kim thâu thuật lợi hại thế nào. Hắn vừa rồi cố gắng chuyển động thân mình đánh gãy lời nói của thái y, là sợ ta biết sẽ ngăn cản hắn.

Hình như hắn đã quên, năm đó ta cùng Phụ hoàng đồng thời gặp chuyện, Phụ hoàng cũng đã từng dùng cửu chuyển kim thâu thuật, sau khi hôn mê ba ngày, Người tỉnh táo lại hai canh giờ, chỉ kịp thời giao đãi hậu sự liền về Tây thiên, chung quy không thể đợi đến khi ta tỉnh lại. Cho nên ta đã nghe tới cửu chuyển kim thâu thuật… cũng đã biết rõ từ lâu.

Không! Không được!

Ta không thể để cho Dạ Nhi trả giá lớn như vậy.

Nguyên bản Dạ Nhi có thể bình an sinh sản cơ hội cũng chỉ có tam thành, cho dù võ công của hắn thâm hậu tinh thông y lý, cơ hội có thể sánh bằng thường nhân cao hơn mấy thành, nhưng nếu sử dụng thi châm thuật này, ta sợ có khi không thể bảo vệ đứa nhỏ mà hắn cũng…mất mạng.

Ta vội vàng cắt đứt suy nghĩ….

Lòng ta dao động, sợ hãi luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải, hận không thể chua xót kêu to ra tiếng. Gắt gao nhìn chăm chú Dạ Nhi, hai tay hắn đang đặt trên bụng đã hơi hơi hở ra, vài canh giờ trước chúng ta vẫn còn đang âu yếm…

Ta xem mặt Dạ Nhi trắng bệch như tuyết, bên trong hắn rõ ràng thống khổ nhưng vẫn dùng ánh mắt kiên định cố chấp nhìn ta, ánh mắt giao nhau, trong lòng ta run rẩy không thôi.

Dạ Nhi, buông tha đi, chúng ta buông tha cho đứa bé này…

Không được! Vân Kha! Ta không được! Ta không làm được!

Dạ Nhi, Dạ Nhi…

Vân Kha, ngươi không thể ngăn cản ta, ngươi đã đáp ứng ta!

Chỉ nhìn nhau một cái chớp mắt, ta đã hiểu được tâm ý Dạ Nhi kiên định ra sao.

Lòng tràn đầy thống khổ, ta khẽ cắn môi, biết mình chỉ mình ta có thể quyết định!

“Vưu thái y, ngươi còn đứng đó làm gì? Lập tức giúp Chiêu Dương hầu thi châm.” Ta trầm thanh lệnh Vưu thái y. Ta đã quyết định, nếu đây là lựa chọn của Dạ Nhi, như vậy, sự lựa chọn của ta là phải kiên cường ở bên hắn.

Vưu thái y không dám nhiều lời, vội vàng lấy ra túi châm cứu trong hòm thuốc.



Vưu thái y cùng mấy vị danh y khác dốc toàn lực thi châm cứu trị, đứa nhỏ cuối cùng cũng bảo vệ được. Nhưng Dạ Nhi lại không nhúc nhích, trên mặt không có chút huyết sắc nào, hơi thở yếu ớt, giống như một chút khí lực cũng đã bị thi châm lấy mất, làm lòng ta đau như xé.

Nhìn ánh mắt Dạ Nhi như vậy, ta biết mình không thể ngăn cản hắn cũng ngăn cản không được. Huống chi ta từng đã đáp ứng hắn, chuyện đứa nhỏ, ta để hắn toàn quyền…

Qua canh năm, Dạ Nhi dần chuyển tỉnh, thi châm xong, trong phòng ngủ chỉ có ta cùng Dạ Nhi.

Khi hôn mê đôi lông mày của Dạ Nhi khẽ nhíu, mi mắt khẽ run, dường như khi ngủ mơ cũng cực kỳ thống khổ.

Ta lẳng lặng nhìn hắn, sờ sờ trán hắn, một mảnh lạnh lẽo. Nghĩ muốn giúp hắn kéo góc chăn, mới phát hiện tay trái bị hắn nắm chặt. Chua xót cười cười, ta đem tay bị hắn nắm đặt trên ngực, tay kia vuốt ve khuôn mặt tái nhợt, hôn nhẹ đôi môi không còn chút huyết sắc nào của hắn.

Phúc Khí nhẹ giọng tiến vào, cách trứ sa gặp ta đã tỉnh, đi vào bên giường thấp giọng nói, “Hoàng Thượng, hôm nay lâm triều…”

Ta lắc lắc đầu, lại ý bảo hắn đến gần, ghé vào lỗ tai hắn giao đãi vài câu.

Phúc Khí lui ra sau, ta nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Dạ Nhi, thật cẩn thận ôm hắn trong ngực.

Dạ Nhi mơ màng đến chạng vạng mới tỉnh lại. Gặp ta nằm ở bên cạnh, trước ngực còn nắm tay hắn, nhất thời phân không rõ là mộng hay tỉnh. Mê mang sau một lúc lâu, trong bụng ẩn ẩn đau làm cho hắn thanh tỉnh.

“Vân Kha…” Nghe được tiếng Dạ Nhi yếu ớt khẽ gọi, ta chợp mắt tỉnh lại.

“Dạ Nhi, ” thấy hắn suy yếu đem tay trái đặt ở trên bụng, ta ôn nhu nói, “Yên tâm, đứa nhỏ không sao.”

“… Ta biết… Hắn còn tại…”

“Muốn đứng lên ăn một chút gì không?”

“… Hiện tại là giờ nào?”

Ta nhìn ngoài cửa sổ, “Đại khái đã qua giờ Thân.” (15 -17 giờ)

“Giúp ta đứng lên.”

Ta bất chấp thân thể đã muốn cứng ngắc, vội đứng dậy chuẩn bị, giúp hắn chậm rãi ngồi xuống.

Truyền người, Phúc Khí tự mình bưng một chén cháo tổ yến tiến vào. Ta nhận lấy, thổi thổi từng thìa cho bớt nóng rồi đút cho Dạ Nhi. Hắn cũng không phản đối, chậm rãi ăn.

Dùng cháo xong, ta cho hắn ăn dược. Ta thấy hắn thần sắc nhợt nhạt, suy yếu vô cùng, hỏi hắn muốn hay không nghỉ ngơi, hắn lại lắc lắc đầu.

“Vân Kha, giúp ta lấy bình nhỏ màu vàng, nằm ở cuốn sách thứ ba bên trái giá sách lại đây.” Hắn yếu ớt nói.

Phúc Khí không cần ta bảo, đã nhanh nhẹn mang đồ đến.

“Lấy một viên dược giúp ta.” Thanh âm hắn suy yếu, ngữ khí kiên định như thường lại càng làm ta đau lòng.

Ta biết đây là đại hoàn đan hắn mang ra từ Vạn Hoa Cốc. Ta đoán có một số việc hắn hiện tại phải xử lý…

Lấy cho hắn một viên thuốc, nhẹ nhàng xoa xoa lưng giúp hắn thuận khí, để hắn tựa vào trong ngực ta. Phúc Khí vẫn đứng ở một bên.

Điều tức một chút nội tức, tinh thần hắn có chút chuyển biến tốt đẹp.

Một lát sau, Phong Cực biết Dạ Nhi tỉnh, vội vàng chạy vội tiến vào. Thấy Vân Dạ đã ngồi dậy, kích động khó có thể tự kiềm chế, quỳ rạp xuống đất, “Thiếu chủ. Ngài, ngài khá hơn chút nào không?”

“Không có gì đáng ngại.” Vân Dạ ở ta trong lòng ta thản nhiên nói.

“Thật vậy sao? Thật tốt quá! Thật tốt quá!.” Phong Cực nửa mừng nửa lo nói.

“Phong Cực. Ta không hiểu tại sao?” Thanh âm Vân Dạ trong trẻo nhưng ánh mắt lạnh lùng đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, nhìn về phía Phong Cực

Phong Cực nguyên bản mặt tái nhợt, giờ thì trở nên trắng xanh, há mồm run rẩy, ngơ ngác nhìn chăm chămVân Dạ…

Thiên cực quả vô vị, ăn vào không thể phát hiện được. Nhưng có ánh sáng màu vàng sậm, không thể trộn vào trong thức ăn. Ngày thường, đồ ăn của Dạ Nhi đều có người kiểm tra qua, nếu thức ăn lạ thì hắn sẽ chú ý, tuyệt không có cơ hội ăn lầm

Loại dược này lại không có khả năng bị hạ trong nước trà hoặc rượu, sẽ bị màu sắc khác thường thu hút. Như vậy cơ hội duy nhất, chính là thuốc dưỡng thai của Dạ Nhi uống mỗi ngày. Dược tối đen như mực, màu gì cũng có thể che giấu được, Vong mạng quả không có hương vị, dù Dạ Nhi là người tinh thông y lý, cũng có thể không phát hiện ra. Huống chi, thuốc này lại luôn luôn là Phong Cực – tâm phúc của hắn là người sắc thuốc đưa tới.

Nửa đêm, Dạ Nhi cảm thấy đau đớn liền tỉnh lại, cảm thấy thân mình không khỏe không giống bình thường, vội vàng tự bắt mạch. Phát hiện ăn phải vong mạng quả, thế là hắn vội vàng đem đại bộ phân dược nôn ra, nhưng một phần dược liệu bị hấp thu cũng đã phát huy tác dụng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.