Hoàn Khố Tử Đệ Giá Đáo (Con Nhà Giàu Đến)

Chương 8




Tôi không mục đích đi ở trên đường, siết chặt bản phác hoạ trước ngực .Nó lạnh như băng bị tôi ôm đi.Mùa hè gần tới, không khí dần ấm lên. Bạn xem, bốn mùa vĩnh viễn sẽ không làm một người dừng lại, bất kể phát sinh chuyện gì cũng đều như nhau.

Từng con phố ,khuôn mặt muôn hình muôn vẻ, vội vàng lướt qua bả vai tôi, nghịch hướng mà đi. Cả buổi chiều cứ như vậy trôi qua ở đường phố.Nhưng suy nghĩ hỗn loạn không hòa hoãn, đại não ngược lại càng thêm mờ mịt . Cuối cùng không thể làm gì , tôi chỉ có thể trở về trường học.

Trở về phòng ngủ ,tôi đặc biệt chạy tới phòng nữ sinh hỏi thăm một chút, xác định Thi Thi đã đi về ,mới yên lòng. Thi Thi từ trước đến nay là một nữ sinh tình cảm rất yếu ớt, rất nhạy cảm, đây cũng chính là lý do tại sao cô cùng anh Tô Văn chia tay xong, sẽ không chút do dự lựa chọn tự sát. Tôi sợ cô sẽ làm tiếp cái loại chuyện điên rồ đó.

Lúc này biết cô đã trở về phòng ngủ , tôi có thể tạm thời xác định tâm tình cô ấy lúc này không có tồi tệ như thế.Vậy cũng coi như là trong xui xẻo có may mắn.Tôi thở sâu một hơi, hướng phòng ngủ mình đi tới. Hạ Phi vẫn nằm ở trên giường, giống như từ lúc sáng tôi đi.Hai người khác trong phòng cho hắn một biệt danh,mỹ nam đi ngủ.

Bản thân tôi cũng cảm thấy biệt danh này rất thích hợp.Giống như hắn có thể từ ngủ sáng tinh mơ tới tối muộn,ăn bữa cơm, lại ngủ từ trễ tới sớm, nhân tài thật sự hiếm thấy. Tôi leo lên giường mình cố gắng đem tiếng ồn bảo trì ở mức thấp nhất, nhưng Hạ Phi vẫn bị tôi đánh thức. Hắn mở mắt ra, có chút mờ mịt cúi đầu, nhìn xuống hỏi tôi,”Cậu về rồi à. . . . . . A,trời còn tối vậy, chẳng lẽ bây giờ còn chưa sáng?”

“Cậu đã ngủ suốt một ngày một đêm .” Tôi có chút vô lực nói, “Này . . . . cậu ở đây không buồn không lo mà ngủ, tôi lúc này đang chịu khổ chịu khó, chịu đủ hành hạ tâm linh.”

“Thế nào?” Hạ Phi ngồi dậy, tựa hồ thanh tỉnh một chút.

“Aiii. . . . . . nói rất dài dòng.” Lòng tôi phiền muộn nằm ở trên giường, tự hỏi mình đến tột cùng có nên đem chuyện Thi Thi nói cho Hạ Phi hay không.Lúc nào cũng cảm thấy,bị Thi Thi làm thế này,ba người chúng tôi chỉ thấy tình cảm biến chất. Vốn là một cái đầm nước trong suốt, hiện tại bị dính vào một tầng xanh biếc quỷ dị , không bao giờ trở lại trong suốt thấy đáy nữa như ban đầu.

“Cậu lại có chuyện gạt tớ.” Hạ Phi bất mãn nhướng mày, “Khi còn bé cậu có chút chuyện, tớ loại nào không rõ ràng ?Nhưng sao kể từ khi lên cao trung thì thường xuyên có chuyện gạt tớ? Là không tin được tớ sao?”

Mặc dù biết Hạ Phi dùng phép khích tướng, dẫn dụ tôi nói ra chân tướng. Nhưng tôi còn rất ngốc ngay thẳng nói, “Thật ra thì. . . . . Chiều này,Thi Thi thổ lộ với tớ.”

“. . . . . Oh.Ra là như vậy.” Hạ Phi sau khi nghe cư nhiên không có ra vẻ kinh ngạc bao nhiêu ,chẳng qua là khẩn trương hề hề hỏi tôi, “Vậy cậu trả lời sao?”

“Tớ. . . . . Xem như từ chối cô ấy .”Quay đầu đi, tôi nhìn vách tường trắng phau ngẩn người, sau mới phát hiện chỗ không đúng, “Ơ,cậucũng không kinh ngạc sao? Thi Thi thổ lộ với tớ. . . . .”

“Kinh ngạc cái gì chứ, toàn thế giới đều biết , cũng chỉ có cậu người trong cuộc không nhìn ra.” Hạ Phi miệng vẫn là trước sau như một lanh lợi, hắn giễu cợt nhếch môi,”Tớ vừa bắt đầu còn tưởng rằng,cậu đối với Thi Thi cũng là có chút ý .Hai người quen nhau, cũng vẫn còn trong phạm vi tớ tiếp nhận .”

“A. . . . . Vậy còn thật là, cô phụ kỳ vọng của cậu.” Tôi buồn buồn hồi đáp.

“Không. . . . . . Tớ chỉ không muốn ghét nữ nhân hơn. . . . . .” Hạ Phi nói phân nửa liền ngừng lại, đột nhiên chuyển dời đến trên người của tôi, “Nói chuyện một chút đi, cậu tại sao phải từ chối Tống Thi Thi?”

“Tớ đối với cô ấy. . . . . Không có cái loại tình cảm đó.” Thật ra thì tự tôi cũng rất mâu thuẫn, cự tuyệt Thi Thi cơ hồ là một loại bản năng, tôi không nghĩ ngợi liền tuân thủ.

“A?Bỏ tình cảm không đề cập tới, Tống Thi Thi nhưng hoa hậu lớp tôi đấy, cậu không thấy một cuộc tranh giành người đẹp sao?”

“Đi chết đi !Tớ là cái loại người đó à?”Tôi căm giận trừng mắt nhìn Hạ Phi một cái, nhức đầu không ngừng vuốt ve huyệt Thái Dương của mình,”Tớ không muốn tổn thương cô ấy. . . . Thật ra thì làm bạn có cái gì không tốt? Chúng ta ba người một chỗ không phải thật vui sao? Tại sao phải thành người yêu mới được đây?”

“Bởi vì người , từ trước đến nay đều tham lam.” Hạ Phi sâu kín nói, “Khi cậu chỉ cho họ bánh bao , họ sẽ thoả mãn với hiện trạng. Nhưng sau khi cậu cho họ bánh ngọt , họ cũng không tình nguyện tiếp tục ăn bánh . Hồng Xương, cậu cho người khác quá nhiều, cho nên bọn họ liền không nhịn được yêu cầu nhiều hơn. . . . . .”

“Cậu thật sự là càng ngày càng có phong phạm của nhà triết học .”Tôi tức giận đáp lời nói, “Theo như lời của cậu ,tớ đối với Thi Thi tốt, đối với cậu tốt, đối với anh Tô Văn tốt . . . . Từ lúc mới bắt đầu, chính là một loại sai lầm sao?”

“Sai không ở cậu, chỉ là những thứ tham lam trên người kia.” Thanh âm Hạ Phi giống như là dây diều vươn dài,trên không trung bất an đung đưa, hắn tựa hồ dùng rất lớn khí lực mới đem lời nói ra, “Cậu chẳng qua là gặp được sai người.Nhưng nếu gặp được. . . . . . cũng không nguyện buông tay.”

“Được rồi. Vậy tớ bây giờ nên làm gì?” Tôi nghe như rơi vào trong sương mù, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt hỏi. Lịch sử một khi thoát khỏi quỹ đạo, cũng không theo khống chế của tôi. Không biết tương lai làm cho tôi sợ hãi, giống như là một hố đen không nắm chắc, bạn không ngừng rơi xuống, không biết lúc nào thì sẽ bị ngã tan xương nát thịt.

“Thuận theo tự nhiên là được rồi.Tống Thi Thi cũng còn chưa hãm sâu như vậy, rất nhanh sẽ khôi phục.”

“Cậu thật nghĩ như vậy?” Tôi ở đáy lòng cũng chờ đợi , bây giờ nghe Hạ Phi nói,cũng cảm thấy chuyện này không phải là không thể nào,”Chỉ hy vọng như thế .Thật ra thì Thi Thi nên tốt hơn.Cô ấy tìm một người không có tế bào nghệ thuật như tớ, thật sự là lãng phí.”

“Cậu cũng đáng được tốt hơn.” Hạ Phi hiếm khi không có bỏ đá xuống giếng, lại an ủi tôi. Tôi cảm động hít mũi một cái, “Thật ra thì tớ cua gái yêu cầu cũng không cao.Chỉ cần so với tớ lớn tuổi hơn một chút là tốt rồi, tốt nhất thành thục chút. . . . . .”

“Ồ à, cậu thấy mẹ tớ thế nào?”

“Đi chết đi !Đó là lớn hơn ‘ một chút ’ sao? Không nên lấy thanh xuân người khác nói giỡn a này !”

Ngày hôm sau,tôi thấp thỏm bất an tới thư viện tìm Thi Thi. Tôi vốn tưởng rằng ở cùng cô, sẽ có chút lúng túng, hoặc giả cô cũng bởi vì chuyện ngày hôm qua ghi hận tôi.Nhưng tôi hiển nhiên là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử , Thi Thi ở thư viện chỗ cũ chờ tôi, nụ cười sạch sẽ mà rực rỡ, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng tiều tụy mà những đồng bào thất tình thường thấy. Ngược lại tôi, vành mắt có một vòng tím bầm ,cũng may có mắt kính che lại, mới có vẻ bình thường.

Giống như sự kiện tỏ tình ngày hôm qua hoàn toàn không có phát sinh qua, Thi Thi vẫn bình thường ,nên nói giỡn thì nói giỡn, vô tâm vô phế vành mắt cong cong.Thấy cô nàng bộ dáng như vậy tôi cũng yên lòng, ngược lại vì mình tự tìm phiền não cảm thấy buồn cười. Có lẽ Thi Thi vốn là không đem tôi gặng hỏi, ngược lại tôi buồn lo vô cớ quan tâm ở nơi nào .

Nhưng khi giải hoàn tất cả đề số học thì Thi Thi chợt nắm vạt áo ta, nhỏ giọng nói một câu, “Hồng Xương.Cám ơn cậu, vẫn quan tâm như vậy.”

“Kia, nào có!” Tôi hốt hoảng lắc lắc tay. Không biết làm sao nhìn Thi Thi khóe mắt đầy nước mắt.

“Tớ không sao. Thật ra thì tớ trở về suy nghĩ một chút, cảm thấy cậu nói đúng, ba người chúng ta giữ vững hiện trạng là tốt nhất. Còn có, thật ra thì Hạ Phi cũng rất tốt, tớ ngày hôm qua nói có chút quá mức.”

“Không có sao. Tên kia quả thật đối với con gái quá không khách khí, cậu nói không sai.”

“Ừ. Vậy tớ trở về phòng .”Thi Thi lau khô nước mắt trên mặt, lộ ra ánh mắt kiên định. Đúng, kiên định , không có chút nào dao động mê mang. Tôi muốn cô tìm được mục tiêu sau này .

Tôi không có quyền đi ngăn cản cô ấy thích người nào, không có quyền lợi đi thay đổi số mạng chính mình cũng còn không rõ ràng . . . . . Tôi duy nhất có thể làm là khi cô ấy cần tôi ,đứng ở bên cạnh cô ấy . . . . Đây chính là trách nhiệm của bạn bè .

“Xem vẻ mặt cậu này. . . . . Làm xong chưa?”

“Làm xong.” Tôi như trút được gánh nặng thở ra một hơi, trong lòng giống như là vô số lọ đựng tâm tình ,chỉ muốn hung hăng phát tiết một phen. Vì vậy không nói lời gì khoác bả vai Hạ Phi,, “Đi, đồng chí đội tuyển chính, giúp tớ đánh bóng dự bị đi !”

“Cậu trừ bóng ba điểm ra,còn có cái gì có thể thắng được tớ? Thêm nữa, cậu thắng tớ thì cũng là cậu vận khí đặc biệt tốt mà thôi.”

“Thật sao, chính tuyển xong liền đem tớ đây thường vất vả cần cù đề cao kỹ thuật chơi bóng của cậu đá văng dự bị tớ à?Xem tớ có đập chết cậu không !”

“Này,bên kia !Chúng ta là ở đội bóng rổ, không phải là đội bóng chuyền . . . Mau để bóng trong tay cậu xuống !”

“. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.