Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 7: Sĩ Tốt Luận (2)




Lúc Trang Sĩ Dương trở về phủ, mặt trời đã lặn về phía Tây, hoàng hôn buông xuống khắp bốn phương.

Khi xe ngựa vừa dừng lại, thì thấy có hai nha hoàn mặc chiếc áo nhỏ màu hồng cánh sen đang đứng đợi ở trước cửa Trang phủ. Một người ôm chiếc lò sưởi tay bằng kim loại màu tím có khắc hoa. Một người xách theo chiếc đèn lồng nhỏ bằng lụa. Vừa thấy ông xuống xe ngựa, liền lập tức ra nghênh đón.

Trang Sĩ Dương thuận tay nhận lấy chiếc lò sưởi ấm trong tay nha hoàn kia. Hơi nóng phả ra khiến cho ông cảm thấy thật thoải mái, ông khẽ thở nhẹ một hơi. Sau đó ông ngước mắt lên nhìn hai nha hoàn kia, cảm thấy khuôn mặt có chút xa lạ, liền hỏi: "Các ngươi là người ở viện tử nào?"

Nha hoàn cầm đèn lồng lập tức cúi người, nhỏ giọng nói: "Bẩm lão gia, nô tỳ là người của Củng Đồng Uyển. Chủ tử nói bây giờ trời đang lạnh, đường đi lại tối, nên bảo chúng nô tỳ ra ngoài hầu hạ lão gia."

Trang Sĩ Dương sững sờ, khẽ híp mắt, một lát sau liền nói: "Chủ tử các ngươi thật có lòng." Ngay sau đó liền phân phó cho gã sai vặt ở bên cạnh: "Đi thông báo với Tam phu nhân một tiếng, hôm nay gia không qua đó."

[Truyện được đăng duy nhất tại dieenddaanleequuydoon]

Nha hoàn đứng bên cạnh nghe vậy liền lập tức vui vẻ, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài mặt. Trong lòng chỉ thầm tán thưởng: ‘Tứ phu nhân thật thủ đoạn, chỉ cần mềm mại một chút liền có thể giữ được lão gia ở lại Củng Đồng Uyển. E là tối nay có người Phù Dung Viên sẽ tức tối đến nổi đập vỡ vài cái ly rồi.’

Trang Sĩ Dương đi theo hai nha hoàn bước vào Củng Đồng Uyển. Trong sân yên tĩnh, tại một gian buồng của Đông sương phòng, ánh nến sáng rực hắt lên cửa sổ. Một bóng dáng yểu điệu ngồi ở bên cửa sổ, dáng người dịu dàng hiện rõ trên giấy lót cửa, hình như người đó đang cúi đầu chăm chú thêu thùa.

Trang Sĩ Dương phất tay bảo hai nha hoàn lui ra, rồi đẩy cửa bước vào. Người ngồi bên cửa sổ hình như còn chưa phát hiện ra, vẫn cặm cụi tiếp tục chuyên tâm thêu bức tranh trăm con ngàn cháu trên khung thêu.

Trang Sĩ Dương không nói không rằng, đứng lẳng lặng nhìn bà từ phía sau. Lúc này Chu thị chỉ mặc một bộ quần áo trong màu trắng tinh, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu đỏ tía. Quần áo mỏng manh phô bày toàn bộ dáng người hoàn mỹ của bà. Eo con ong, chân dài trắng nõn. Mái tóc đen nhánh không dùng cây trâm ngọc cài lên, xõa tùy ý trên người, càng làm nổi bật đôi môi đỏ mọng. Hàm răng trắng ngà, hai má như cánh hoa đào ngâm nước, bị lò sưởi ấm bên cạnh hun đỏ ửng. Vẻ mặt dịu dàng, nhưng lại có vài phần phong tình và quyến rũ. Trong tay đang cầm một chiếc khung thêu màu đỏ thẫm xinh đẹp, ngón tay trắng nõn như đang tung bay ở trên tấm lụa.

Trang Sĩ Dương nhìn một lát, chỉ cảm thấy trong lòng ngưa ngứa, giống hệt như có con gì đó bò qua. Ngón tay như ngọc kia càng nhìn càng mềm mại vô lực, ông chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Người phụ nữ kia lại cố tình ngồi thẳng người, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của ông. Ông nuốt nước miếng một cái, lập tức vươn một cánh tay ra ôm sát mỹ nhân vào trong ngực từ đằng sau.

"Ôi trời!" Chu thị sợ hết hồn, chiếc khung thêu trong tay lập tức rơi xuống mặt đất, bà nghiêng đầu sang chỗ khác: "Lão gia. . ." Đôi môi vừa lúc chạm phải chóp mũi của Trang Sĩ Dương. Trang Sĩ Dương cảm thấy máu nóng trong người xông lên, toàn bộ khó chịu ở trên triều ngày hôm nay cùng với cảnh đẹp trước mắt hòa lẫn vào nhau, vọt thẳng xuống bên dưới... Ông lập tức ôm chầm lấy Chu thị, đè bà xuống chiếc giường hẹp, không để ý tới tiếng kêu của đối phương.

Sau một phen hô mưa gọi gió, Trang Sĩ Dương thở phào một hơi, từ trên người của Chu thị xoay người nằm xuống. Một tay vuốt nhẹ lên lưng trần của người phụ nữ, một tay không an phận vuốt ve khắp người bà.

Chu thị làm nũng ưm một tiếng, cầm tay ông đẩy ra: "Hôm nay sao lão gia lại càn quấy như thế, nếu như để người làm nhìn thấy. . ."

Trang Sĩ Dương lập tức cười to: "Là do hôm nay nàng quá mê người, khiến gia muốn kiệt sức. Cơ thể này còn nhiệt tình hơn lúc trước nữa. Người làm có kẻ nào dám vào", Chợt ông nghĩ tới điều gì, đột nhiên sắc mặt trầm xuống: "Tại sao trong phòng này không có lấy một người hầu hạ?"

Chu thị kinh ngạc, nói: "Không phải hai nha hoàn của thiếp thân vừa mới đi đón lão gia hay sao. Còn có Lý ma ma, vừa rồi thiếp mới phân phó tới dỗ Ngữ Nhi ngủ rồi để cho bà ấy đi nghỉ ngơi."

Trang Sĩ Dương nghe vậy lại càng giận dữ: "Nàng mới vừa vào phủ, tại sao mọi chuyện đều phải dùng tới nha hoàn mình mang theo chứ. Trang phủ ta trên dưới còn có nhiều nha hoàn mà. Ngày mai gọi quản sự mang mấy nha hoàn tới, nàng chọn lấy vài người đi."

Chu thị mừng rỡ trong lòng, nhưng lại chần chừ nói tiếp: "Tứ tiểu thư nói, di nương trong phủ đều được phân người như vậy. Thiếp thân không muốn để cho người ta bàn tán."

"Trong phủ này là ta làm chủ hay là con bé làm chủ hả ?" Nói chưa dứt lời, sắc mặt của Trang Sĩ Dương đã lộ vẻ giận dữ: "Ta là phụ thân của nó! Trong phủ này đến khi nào thì tới lượt nó chuyên quyền rồi!"

Sắc mặt Chu thị hơi sợ hãi: "Nhưng thiếp thấy dường như Tứ tiểu thư không thích hai mẫu tử thiếp, Ngữ Nhi cũng từng nhắc qua. Lão gia, thiếp thấy tứ Tiểu thư này là một người rất toan tính, không phải là người luôn thuận theo giống như ngày thường lão gia vẫn hay nói đâu."

Những lời này của Chu thị còn có dụng ý khác, ngoài mặt thì oán trách, thật ra bà đang cảnh cáo. Ám chỉ đứa con gái này của Trang Sĩ Dương trong ngoài không giống nhau. Sợ rằng toàn bộ biểu hiện khéo léo hiếu thuận trong ngày thường đều là giả vờ. Nhưng mà nhìn vào biểu hiện của nàng ta qua hai ngày bà mới vào phủ, liền hiểu rõ không thể xem thường tâm cơ của vị tứ Tiểu thư này. Không nói tới thủ đoạn phía sau ra sao, mặc kệ như thế nào cũng nhìn không giống như là thủ đoạn mà một tiểu cô nương mười hai tuổi có thể nghĩ ra.

Trang Sĩ Dương cũng nghi ngờ trong lòng, từ nhỏ Hàn Nhạn đã thân thiết gần gũi với Vương thị, ngược lại không hề có chút tình cảm thân thiết nào với người phụ thân như ông, thậm chí còn cực kỳ e ngại. Cũng may Vương thị nuôi dạy con bé rất tốt, mặc kệ thái độ của ông như thế nào, Hàn Nhạn vẫn luôn một mực tuân thủ nghiêm ngặt, ngoan ngoãn nghe lời ông.

Nhưng kể từ sau khi Vương thị qua đời, đã rất lâu rồi ông chưa để ý tới đứa con gái này. Cho đến khi Chu thị vào cửa, ông mới phát hiện Hàn Nhạn đã thay đổi. Thì ra con bé cực kỳ sợ hãi mình, cho tới bây giờ cũng không dám đối chọi gay gắt với ông. Mỗi khi đưa mắt nhìn ông, trong ánh mắt không phải lộ ra sự tôn trọng và vâng lời, mà mang theo nỗi lòng trắc ẩn khó nói thành lời. Ánh mắt như vậy làm ông có chút chột dạ.

Đứa con gái này đột nhiên khiến ông cảm thấy rất xa lạ, dường như không cách nào nắm chắc được trong tay. Từ trước đến giờ lòng ham muốn khống chế của ông rất mạnh. Cho nên với tình huống ngoài ý muốn này của Hàn Nhạn đã khiến ông cảm thấy rất tức giận.

Chu thị mềm mại tựa vào trước ngực của Trang Sĩ Dương, nói: "Tứ tiểu thư không có mẫu thân, cho nên bài xích với thiếp thân cũng là điều có thể hiểu được. Chẳng qua lão gia là phụ thân của con bé, dù sao phận làm con cũng phải giữ thể diện cho phụ thân. Ngày trước ở trước mặt hạ nhân, con bé lại ăn nói như vậy, không phải là đánh vào mặt của lão gia sao?"

Trang Sĩ Dương ngẩn ra, trong đầu lại hiện ra lời nói của Hàn Nhạn ngày hôm đó khuyên bảo Chu thị không được mặc quần áo màu sắc quá tươi sáng. Ông không biết từ khi nào Hàn Nhạn lại có tài ăn nói lanh lợi như vậy. Sắc mặt lập tức trở nên u ám.

Chu thị thấy đã đạt được mục đích, liền vội vàng cười nói: "Hôm nay thiếp thân đã đi gặp Ngũ thiếu gia."

Trang Sĩ Dương cũng không ngờ bà lại đột nhiên nói một câu như vậy, bèn thuận miệng hỏi: "Thế nào?"

Chu thị vẫn tiếp tục vùi mặt ở trong lòng của ông, giọng nói vừa u oán vừa thâm tình: "Sĩ Dương, thiếp thật sự muốn sinh nam nhi cho chàng."

Trang Sĩ Dương nghe xong lời này, liền cho rằng bà ở chỗ Trang Hàn Minh đã phải chịu uất ức. Lập tức ông càng thêm bài xích hai tỷ đệ Hàn Nhạn. Lại vừa nghe thấy lời mong ngóng của người phụ nữ mềm mại trong ngực, lòng tự ái của đàn ông lại càng thêm thỏa mãn, khó kìm lòng nổi, tiếp tục ôm Chu thị lăn một vòng.

Bóng đêm trêu chọc người, bên này thân nhau, nhưng mà tối nay trong Phù Dung Viên lại có người chưa chợp mắt.

"Xoảng!", Chèn sứ trắng có hoa văn đàn bướm trắng và mỹ nhân bị ném vỡ trên mặt đất. Tổ yến bên trong rơi vãi trên đất. Nha hoàn ở bên cạnh thở dài nhìn đống bừa bộn kia. Đây chính là cháo tổ yến mà chủ tử đã cố ý dặn dò phòng bếp hầm suốt ba canh giờ. Cứ như vậy đã bị ném đổ hết.

Người phụ nữ nằm trên giường lườm nàng một cái: "Người cũng không tới, vật này còn có ích lợi gì?", Bà lật người lại khẽ cắn răng: "Hôm nay lão gia thật sự nghỉ ngơi ở Củng Đồng Uyển sao?"

Tiểu nha hoàn sợ hãi nói: "Nô tỳ nghe người ta nói như thế."

Người phụ nữ trẻ tuổi trên giường nhỏ kia chính là Mị di nương. Hôm nay bà thấy Trang Sĩ Dương hết sức thân mật với mẫu tử Chu thị, khiến bà đột nhiên có cảm giác bị uy hiếp. Bà không có con cái, có thể có một chỗ đứng nhỏ nhoi ở trong phủ này, hoàn toàn là dựa vào sự sủng ái của lão gia. Chu thị kia lại có một đứa con gái là Trang Ngữ Sơn, dĩ nhiên đã có một lợi thế hơn bà. Tuy Chu thị không xinh đẹp bằng bà, nhưng lại có vẻ rất quyến rũ, khí chất mềm mại này bà không thể học được. Nhiều năm nay, Trang Sĩ Dương đã quen với dạng mỹ nhân mạnh mẽ, trong phủ có thêm một người tính tình mềm mại ôn hòa, ít nhiều cũng sẽ có chút hứng thú. Nam nhân đều luôn ham thích đồ chơi mới mẻ. Bây giờ bà đã hơn hai mươi tuổi hoa, nếu như lúc này bị thất sủng, có muốn xoay người cũng rất khó khăn.

Vì vậy tối nay bà mới cố ý trang điểm ăn mặc thật đẹp, muốn hầu hạ Trang Sĩ Dương thật tốt, để giữ chặt trái tim của ông. Không ngờ gã sai vặt ở bên cạnh Trang Sĩ Dương lại đột nhiên tới thông báo, tối nay Trang Sĩ Dương muốn nghỉ ngơi ở Củng Đồng Uyển. Công sức bà tỉ mỉ ăn mặc, dặn dò phòng bếp hầm canh nóng, đều uổng phí. Như vậy làm sao bà có thể không đố kị, có thể không hận được!

"Hồ ly tinh!" Mị di nương nghiến răng: "Mới vừa vào phủ đã không an phận như vậy rồi, làm như người Phù Dung Viên ta đều đã chết hết rồi sao! Chỉ là một mụ già, cũng muốn tạo sóng gió!"

Tiểu nha hoàn ở bên cạnh lén nhìn sắc mặt của bà, cuối cùng cũng mở miệng: "Chủ tử, khi nãy nô tỳ ra ngoài thì đụng phải nha hoàn cận thân của Tứ tiểu thư tên là Cấp Lam, nên đã nói chuyện với nàng ta một lát."

Mị di nương biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ nói đến chuyện này, trừng mắt nhìn nàng: "Nói chuyện gì?"

"Bẩm chủ tử, nghe Cấp Lam nói, gần đây Chu thị cực kỳ ân cần với Tứ tiểu thư. Hôm nay còn đi gặp tiểu thiếu gia, tặng không ít quà, sợ là có lòng nịnh bợ."

Mị di nương giận dữ: "Cũng chỉ là một vị tiểu thư không được sủng ái mà thôi. Nịnh bợ, hừ, chẳng qua ả ta muốn tìm cho mình một trợ thủ thì đúng hơn !"

Bà uống một hớp trà điều hòa lại tâm trạng, rồi ngẩng đầu hỏi: "Bên Tứ tiểu thư nói thế nào?"

Tiểu nha hoàn tiến lại gần nói: "Cấp Lam nói Tứ tiểu thư là một người không hiểu chuyện, thấy Chu thị kia tốt với nàng, trông cũng có mấy phần vui vẻ."

Mị di nương không nói gì, chỉ vuốt ve hoa văn trên mép váy của mình, một hồi lâu sau, liền đứng lên nói: "Kiều Mộng, kể từ hôm nay, ngươi nên thân thiết với nha hoàn cận thân của Tứ tiểu thư hơn một chút. Ả ta muốn lôi kéo Tứ tiểu thư sao, nằm mơ!"

Tuy chỉ là một đứa con không được sủng ái, nhưng dù sao vẫn có tiếng nói ở trong tộc. Nếu như Trang Sĩ Dương có lòng nâng Chu thị lên làm chính thê. Chỉ cần Hàn Nhạn nói vài lời tốt đẹp ở trước mặt trưởng tộc, thì chuyện cũng sẽ được thành một nửa. Bà không thể để tình huống xảy ra như thế, phải nghĩ cách kéo Tứ tiểu thư đến bên mình mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.