Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 401: Sống đến bạc đầu




Hàn Tuyết Lăng là phụ nữ, từ biểu tình Chu Tiểu Mai cảm nhận được điều gì đó, hỏi:

- Cô không bị bọn hắn chiếm tiện nghi đi?

Chu Tiểu Mai khẽ cười nói:

- Đại tiện nghi thì không có, chẳng qua bị một tên hôn vào cổ, làm cho tôi chỉ hận không lột đi lớp da này của mình.

Nhìn bộ dạng gượng cười của Chu Tiểu Mai, Hàn Tuyết Lăng đột nhiên cảm thấy đa sầu đa cảm, đi tới gần vươn tay nắm tay nàng, nhẹ nói:

- Sau này nếu Tần mục đối đãi với cô không tốt, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nói xong trong lòng chợt cảm thấy chua xót, nước mắt chảy ra.

Chu Tiểu Mai bị lời này của Hàn Tuyết Lăng làm cảm động, nắm tay nàng, kêu một tiếng:

- Chị…

Trong lòng hai cô gái đều khó chịu, đây là khoan dung cùng giải hòa giữa tình địch với nhau. Không ai muốn người yêu của mình bị người phân chia một nửa, nhưng sự tình lại cứ xảy ra, chỉ có thể tự rơi nước mắt.

Bên ngoài chợt truyền vào thanh âm gầm lên giận dữ, hai người bừng tỉnh vội vàng lau nước mắt, kéo cửa nhìn ra ngoài, đã thấy Âu Dương Bình đứng bên cửa nhỏ giọng nói:

- Khóc đủ rồi thì nhanh chóng làm việc, chúng ta không còn che giấu được bao lâu.

Chu Tiểu Mai vội vàng nói:

- Sở dĩ bọn hắn không cho người đi tới thăm dò cũng bởi vì nơi này có một bảo tàng, có chừng hơn mười tấn vàng dự trữ.

- Đương!

Dao găm trong tay Âu Dương Bình rơi xuống đất, không thể tin được hỏi:

- Bao…bao nhiêu? Hơn mười tấn?

Tần Mục đi cùng đại sứ Lương Thụy Bình đến gặp mặt tướng quân thủ lĩnh của tiểu quốc.

Khi Tần Mục vừa nhìn thấy vị tướng quân đầu lĩnh kia, đã biết người này nhất định là một kẻ giết người như ngóe, nếu không ánh mắt cũng không đến nỗi không chút cảm tình nào. Vì thế Tần Mục suy đoán người này là dân cờ bạc trời sinh, một nhân vật vì chiến đấu mà sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì chịu thỏa hiệp. Đồng thời người như thế sẽ không bao giờ chịu thua.

Đời người luôn thay đổi cực nhanh, Lương Thụy Bình từng giới thiệu với Tần Mục vị tướng quân này đã trải qua hơn mười năm làm du kích mới dẫn dắt binh sĩ của mình đẩy ngã chính quyền thời đó, điều này làm Tần Mục đã nghĩ ra lý do đàm phán với vị thủ lĩnh kia. Nếu Âu Dương Bình đã mang theo bộ đội đi đánh lén đội du kích, mình nhất định phải ở sau lưng trợ giúp bọn họ.

Chiến trường của mỗi người luôn có khác nhau, chỉ cần cố thủ trận địa của mình, đó chính là thắng lợi.

Vị tướng quân kia bắt tay với Tần Mục, mọi người đi vào phòng tiếp khách. Bởi vì lần này cũng không phải cuộc phỏng vấn cấp quốc gia, cho nên không có phóng viên can dự, chỉ có hai người bên chính phủ địa phương quay phim chung quanh.

Hai bên bắt đầu hữu hảo trò chuyện, Tần Mục ân cần thăm hỏi, vị tướng quân cũng tỏ vẻ nguyện ý cùng đại lục duy trì quan hệ hữu hảo vĩnh viễn, đồng thời đối với việc đại lục trợ giúp lương thực cùng đồ dùng sinh hoạt vô cùng cảm tạ.

Sau đó hai người lại bàn về tiền cảnh tương lai. Tần Mục tỏ vẻ đại lục nguyện ý cùng nhau phấn đấu với những quốc gia có tình hữu nghị, cùng nhau phát triển. Vị thủ lĩnh cũng tỏ vẻ nếu có cơ hội muốn đến đại lục du lịch một chuyến, Tần Mục tỏ ý vô cùng hoan nghênh.

Hai người trao đổi một chút ý kiến về kế hoạch hợp tác, đã tới thời gian cơm trưa.

Lương Thụy Bình vẫn luôn lo lắng Tần Mục sẽ nói ra lời gì sai lầm, tùy thời chuẩn bị bổ khuyết. Nhưng biểu hiện của Tần Mục thật khôn khéo, Lương Thụy Bình giống như nhìn thấy hình bóng của những quan chức cấp cao tại thủ đô, trong lòng thầm nhủ kỳ lạ. Nhưng nếu Ban tổ chức đã để Tần Mục đến thăm viếng, khẳng định có đạo lý của mình, tuy rằng Lương Thụy Bình không hiểu rõ nhưng ít ra Tần Mục không nói lời sai lầm, điều này đã đủ làm hắn yên tâm.

Vị thủ lĩnh cùng phu nhân ở lại dùng cơm với Tần Mục cùng Lương Thụy Bình. Bên hông vị tướng quân kia vẫn luôn đeo súng, khiến Tần Mục thật hứng thú, cười nói:

- Tướng quân, nhìn quần áo của ngài thì có thể nhìn ra được ngài nhất định rất thích sinh hoạt trong quân lữ.

Lương Thụy Bình phiên dịch lại lời nói của hắn, trên trán toát mồ hôi lạnh. Người nào cũng biết vị thủ lĩnh này dùng võ trang cướp chính quyền, Tần Mục lại nói lời như thế, có thể làm vị tướng quân kia tức giận hay không?

Nhưng vị thủ lĩnh cũng không hề lộ vẻ tức giận, gật gật đầu, thuận tay vỗ vỗ lên bao súng nói:

- Tôi thích dùng súng nhất.

Tần Mục nhất thời khởi lên hứng thú, mặc dù súng là vũ khí giết người, nhưng lại có không ít người mê loại đồ vật kia. Mặc dù Tần Mục không cuồng nhiệt, nhưng vẫn có thể có chút kiến thức. Vì vậy hai người cùng nhau bàn luận về những kiến thức liên quan đến súng, mà vị thủ lĩnh đối với sự hiểu biết của Tần Mục cũng phi thường giật mình, trong khoảnh khắc lại xem như tri kỷ, luôn có cảm giác gặp nhau quá muộn.

Lương Thụy Bình không ngừng phiên dịch lời của hai người. Theo hắn xem ra loại phương pháp trò chuyện này của Tần Mục vừa không đánh rơi mặt mũi quốc gia, lại có thể lấy được hảo cảm của vị thủ lĩnh, xem như một cách đột phá. Trước kia Lương Thụy Bình gặp qua vị thủ lĩnh vài lần, nhưng chỉ là hoạt động hình thức ngoại giao, không hề có chút cảm giác.

- Đáng tiếc nếu vợ của tôi ở nơi này, tôi nghĩ nàng có thể càng thêm hợp ý với tướng quân. Chút tri thức của tôi cũng học được từ chỗ của nàng.

Vị thủ lĩnh cười ha hả, nhìn sang phu nhân ngồi bên cạnh nói:

- Chúng tôi cho phép một chồng nhiều vợ, nhưng tôi chưa từng làm như vậy, Lương đại sứ biết tại sao không?

Hắn không hỏi Tần Mục mà chuyển qua Lương Thụy Bình. Lương Thụy Bình phiên dịch xong lắc đầu cười nói:

- Thụy Bình thật muốn lắng nghe truyền kỳ của tướng quân một chút đi.

Vị thủ lĩnh chỉ chỉ Tần Mục, nói:

- Cũng giống như cậu ấy, chuyện gì cũng học từ vợ mình, đã không còn cách nào tách ra.

Hắn lập nghiệp từ quân nhân, hiểu được chỉ cần nắm tay lớn thì có thể nói chuyện, cho nên không hề có cảm giác mình là người đứng đầu, chỉ cảm thấy thật hợp tính với Tần Mục, hơn nữa nơi này là bữa cơm riêng tư, vì vậy trực tiếp nói ra lời này.

Chỉ có bạn bè thân mật mới có thể nói ra lời như thế, Lương Thụy Bình liếc mắt nhìn Tần Mục, trong lòng thầm nghiền ngẫm. Sau đó chợt nghe Tần Mục thở dài nói:

- Đáng tiếc vợ của tôi đang đứng trong hoàn cảnh phi thường nguy hiểm, nếu không để nàng gặp mặt phu nhân đây, nói vậy có thể trở thành giai thoại rồi.

Sau lưng Lương Thụy Bình nhất thời tuôn mồ hôi lạnh, một cỗ rét buốt xông lên toàn thân. Tần Mục nói ra lời này vị thủ lĩnh đương nhiên sẽ truy hỏi là chuyện gì xảy ra, ngay cả phu nhân của hắn cùng nhìn Tần Mục chờ câu trả lời.

Cùng lúc đó Chu Tiểu Mai đưa Âu Dương Bình, Hàn Tuyết Lăng cùng hai đặc chủng đi ra khỏi phòng chỉ huy, âm thầm xuyên qua một đường nhỏ đi tới bên cạnh căn nhà nhỏ thật bí mật, chỉ chỉ vào cửa nói:

- Bọn họ nói bên dưới là địa phương cất giữ vàng.

Âu Dương Bình khoát tay, hai đội viên lấy mã tấu bắt đầu đào xuống. Chu Tiểu Mai nghi hoặc nhìn Âu Dương Bình, nói:

- Tôi có chìa khóa, chúng ta có thể vào từ cửa chính thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.