Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 397: Linh Bảo Tháp tầng thứ tám mươi mốt (2)




- Hì hì.

Phí Hương Ngọc nhịn cười không ra tiếng?

- Dù sao cũng phải cho phí cực nhọc chứ ạ.

Diệp Phàm cũng thêm một câu.

- Không có, một chút cũng không có. Mà tôi nói cho cậu biết, tiền lương ăn tết của Hoành Không chỉ phát một nửa. Ngày trước còn nợ lương công nhân mấy tháng tôi không rõ. Nhưng nghe nói nếu tính ra thì cũng phải đến mười mấy tháng rồi.

Ninh Chí Hòa nói, Diệp Phàm đột nhiên hít một hơi lạnh.

Hắn thốt lên:

- Mười mấy tháng, không phải là hơn một năm rồi sao. Lương mỗi người cứ tính là 20 triệu, thì tức là khoản tiền đó phải tới vài trăm triệu cơ á, ngay cả tiền lương còn chưa phát thì bảo hiểm lao động coi như cũng chẳng có, tổng cộng lại, trời ơi, một con số trời bể.

Diệp Phàm làm ra vẻ thảm hại.

- Đấy là sự thật, chúng ta là người một nhà nên ta không giấu cậu gì.

Ninh Chí Hòa gật đầu, trầm lắng một chút, rồi nói:

- Tiểu Diệp, không để cho cậu nghỉ ngơi mà lại gọi cậu đến ngay đây là có nguyên nhân của nó. Vừa mới có một thông tin, một thông tin rất xấu. Công ty của cậu bị người ta lừa mất mấy chục triệu. Số tiền đó là khoản ăn Tết xong vừa vay từ ngân hàng.

- Cho nên, chú gọi cháu nhanh đến là để giải quyết việc này đúng không ạ?

Diệp Phàm hỏi, nét mặt cũng rất ngưng trọng.

- Đúng, lập tức xử lý.

Ninh Chí Hòa quyết đoán nói.

- Rốt cuộc là chuyện gì vậy chú Ninh?

Diệp Phàm hỏi.

- Việc này ta cũng vừa nhận được tin, hình như là năm ngoái đồng chí nào đó trong tập đoàn kéo một nhà máy khác đế đầu tư, hùn vốn.

Ý tưởng thì hau nhưng lại không có kinh nghiệm, kết quả là bị người ta lừa cho hết, người thì chạy mất rồi.

Tình hình cụ thể ra sao thì mai cậu hỏi trực tiếp đồng chí Thái Cường phụ trách về tập đoàn này.

Ninh Chí Hòa nói.

Sáng ngày thứ hai Diệp Phàm lên Tỉnh, Ủy ban lỷ luật và làm các thủ tục cần thiết.

Trưởng ban tổ chức kỷ luật – Cát Lạp A Cát là người dân tộc, nhưng quần áo đi làm thì không giống quần áo của người dân tộc, mà ông ấy mặc một áo jacket da.

Sau khi hoàn thành xong thủ tục, trưởng ban Cát lạc nói:

- Đồng chí Diệp Phàm, lần này đồng chí đến nhận nhiệm vụ rất gian khổ, đồng chí phải chuẩn bị tư tốt tư tưởng trước mới được.

Từ lý lịch của đồng chí có thể nói, tuy đồng chí đã công tác được 10 năm nhưng đồng chí vẫn còn đi ít.

Từ tỉnh Nam Phúc đến Việt Đông rồi lại văn phòng trung ương, rồi trở lại Tấn Lĩnh, hiện giờ thì đến tỉnh Thiên Vân này.

Trước kia đồng chí toàn đương nhiệm chức trong chính quyền, nhưng lần này đến Thiên Vân lại không phải làm về chính trị như thế mà là một chức vụ mang tính công việc hơn về tập đoàn Hoành Không.

ở doanh nghiệp và chính quyền là hai việc hoàn toàn khác nhau, tin chắc rằng đồng chí cũng đã có chút chuẩn bị rồi.

Nhưng về tình hình của Hoành Không thì đồng chí cũng nên tìm hiểu qua…

Đang nói đến đó thì ông ấy có điện thoại, ông ấy nhấc điện thoại lên ừ ờ một tiếng rồi lại đặt xuống, nói tiếp:

- Chủ tịch Khúc muốn đồng chí qua bên đó, giờ ông ấy đang rảnh, muốn nói chuyện với đồng chí.

- Vậy tôi xin đi trước.

Diệp Phàm đứng lên, nói.

- À, bộ đã tính mai cử đồng chí Trần Đình cùng đi với đồng chí.

Trưởng Ban Cát Lạp nói.

Trần Đình là Phó trưởng ban thường vụ Ban tổ chức trung ương Tỉnh ủy, là nhân vật số hai trong ban tổ chức. Trưởng ban Cát Lạp sắp xếp ông ấy cùng Diệp Phàm đi, cũng là phải với đồng chí Giám đốc doanh nghiệp cấp Thứ trưởng của đánh bóng gần này.

- Nghe nói gần đây công ty đã xảy ra việc gấp cần xử lý. Tôi không chờ được, có thể chiều đi ngay được không? Nếu trưởng ban Trần không sắp xếp được thời gian thì tôi đi trước xem sao.

Diệp Phàm hỏi.

- Được, tôi sẽ nói với trưởng ban Trần xem sao, bảo ông ấy chiều đi cùng đồng chí.

Trưởng ban Cát Lạp gật đầu.

Chủ tịch Khúc Chí Quốc cũng đang ngồi trong phòng làm việc, đến tòa nhà tỉnh ủy còn phải di qua Ủy ban nhân dân.

Nhìn bề ngoài văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân giống như một vệ tinh vươn ra để nhận năng lượng mặt trời mà phát điện.

Bên ngoài có một bãi cỏ lớn, môi trường thật không tồi. Bởi vì thành phố Vinh Thành thuộc vào đồng bằng nên địa thế rất bằng phẳng.

Bên trong thì quá phức tạp, Diệp Phàm nhìn thấy rõ bản đồ chỉ tòa nhà và đi thẳng đến phòng làm việc của chủ tịch Khúc.

Phòng làm việc của ông ấy cũng ít nhiều có điểm khác với các văn phòng khác, bên ngoài là một phòng tiếp khách nhỏ, ở giữa là thư phòng, và bên trong mới là phòng làm việc của chủ tịch Tỉnh.

Khi Diệp Phàm lấy chứng minh và thư giới thiệu ra thư ký của ông ấy còn sững sờ một chút, có thể cho rằng Diệp Phàm còn quá trẻ, hình như còn trẻ hơn cả anh ta.

Dương Thành nhìn kỹ Diệp Phàm mấy phút rồi mới đưa trả chứng nhận cho Diệp Phàm, nói:

- Giám đốc Diệp, chủ tịch đang ở bên trong, anh vào đi ạ. À giám đốc thích uống cà phê hay trà?

- Trà Long Tỉnh thượng hạng được rồi.

Diệp Phàm nói.

- Trà Long Tỉnh thượng hạng, chúng tôi không có.

Thư ký Dương kinh ngạc, rồi lấy lại bình tĩnh, trong mắt hiện ra một tia sáng không dễ khiến người ta khinh miệt.

Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng nhìn phát hiện ra, thật ngạc nhiên, đột nhiên đã hiểu ra.

Có lẽ thư ký Dương đã tự coi mình là nhị thế tổ của thủ đô rồi. Bởi vì loại “trà Long Tỉnh thượng hạng cũng là “trà đặc biệt”, không thể mua được ở ngoài thị trường.

Nghe nói vì trà này mà phân khu quân đội Hàng Châu đã phải cho người đến quản lý doanh nghiệp bán và chế tạo trà.

Diệp Phàm buột miệng nói ra “trà Long Tỉnh thượng hạng”, cộng thêm sự trẻ tuổi nên đã khiến anh ta hiểu nhầm.

- Rất xin lỗi, khi nãy tôi đọc tiểu thuyết, lại nói ra ngay từ trong truyện đó. Thư ký Dương, tùy anh làm gì cũng được.

Diệp Phàm ngượng ngùng nói.

- Vậy một cốc trà Long Tỉnh loại một đi

Thư ký Dương khẽ gõ nhẹ của, báo một chút.

Diệp Phàm cũng gõ nhẹ cửa, sau khi nhận được hồi đáp cũng nhẹ nhàng đi vào. Thấy chủ tịch Khúc đang ngồi xem tài liệu.

Ông ta thấy Diệp Phàm vào, liền chỉ vào chiếc ghế đối diện nói:

- Đồng chí Diệp Phàm, mời ngồi nói chuyện.

Khuôn mặt ông ấy rộng, mũi cao, khung người to, ngồi trên chiếc ghế ông chủ rất có tướng.

- Gọi đồng chí đến gấp là có chuyện muốn nói với đồng chí. Buổi chiều tôi phải lên thủ đô họp rồi. VÌ thế giờ nên nói chuyện.

Chủ tịch Khúc nói.

Diệp Phàm ngồi đối diện nhìn chằm chằm ông ấy nói, rồi nói:

- Cũng may, chiều tôi muốn đến tập đoàn Hoành Không luôn.

- Chiều đi luôn rồi sao, cũng tốt. Đi sớm chút sẽ tiến hành vào trạng thái công việc sớm hơn chút.

Chủ tịch Khúc hơi sững sờ, nét mặt cũng giãn ra, nói:

- Đồng chí Diệp Phàm, nói vậy thì đồng chi cũng đã biết chút chuyện liên quan đến Hoành Không rồi.

- Vâng, tôi đã biết sơ qua một chút. Nhưng tối hôm qua mới biết.

Diệp Phàm gật đầu.

- Đó là chuyện thường tình, có thể trong lòng đồng chí còn có chút không ngờ đúng không?

Chủ tịch Khúc nói.

- Đúng là có chút bất ngờ, vì tính đặc thù của tập đoàn này.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Ừ, tập đoàn Hoành Không đúng là đặc biệt. Nó không trực thuộc Ủy ban quản lý, giám sát tài sản nhà nước nhưng lại thuộc quản lý một số bộ phận.

Mà đơn bị cấp trên của nó lại là chính quyền hai tỉnh Thiên Vân và Mạc Nam. Bên kia họ chiếm 40% cổ phần, còn 60% còn lại là của tỉnh chúng ta.

Cho nên sau này khi đến tiếp nhận Hoành Không rồi thì đồng chí cũng phải có một chuyến sang Mạc Nam mới được.

Phải liên lạc với họ để cho họ thấy đồng chí, để lấy được sự ủng hộ của họ mới được.

Chủ tịch Khúc thâm ý sâu sắc, nói.

- Tôi hiểu.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Ồ, uống trà đi.

Lúc này thư ký Dương đã gõ nhẹ cửa mang trà vào rồi lại lui ra. Chủ tịch Khúc đã mời Diệp Phàm uống trà rồi nói:

- Nếu đến đây thì chắc đồng chí cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Về việc của Hoành Không, có thể cũng có nhiều đồng chí đã nói với đồng chí rồi,tôi cũng chỉ muốn nói với đồng chí vài từ thôi

Nói đến đây nét mặt ông ấy nghiêm túc lại, uống ngụm trà rồi mới nói:

- Tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu.

Ông ta cũng thật xấu xa, chỉ một câu đã khiến cho con đường kêu gọi tiền của hắn ta tắc nghẹn. Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ gật đầu nói:

- Tôi sẽ ghi nhớ lời dặn dò của chủ tịch. Sau khi về tôi sẽ dán 8 từ đó ở công ty, lúc nào cũng sẽ nhắc nhở bản thân, cũng để nó khích lệ tất cả cán bộ công nhân viên trong công ty.

- Treo hay không không quan trọng, quan trọng là phải để nó trong tim. Đồng chí có hiểu ý của 8 từ đó không?

Chủ tịch Khúc nói, như kiểu nghĩ Diệp Phàm châm chọc ông ấy thì phải.

- Tôi hiểu, ý của chủ tịch là không nhờ vả ai, phải tự lực cánh sinh. Hơn nữa còn phải gian khổ mà phấn đầu, để công ty đi lên từ “vũng bùn” này. Khiến cho công ty phát triển lên.

Diệp Phàm gật đầu nói, nhưng hai từ “vũng bùn” nói rất nặng.

Tự nhiên lại thể hiện thái độ cho ông ta, tập đoàn Hoành Không của ông chính là một vũng bùn lớn mà làm ra thành tích thì phải là thành tích lớn.

- Vũng bùn, cách so sánh này của đồng chí rất chuẩn xác. Trên tỉnh đều rõ, không phải là thấy chết không cứu, mà chúng ta đã cứu họ bao lần rồi. Giờ cũng nói với đồng chí hết tất cả, đây là nỗ lực cuối cùng của tỉnh.

Chủ tịch Khúc nói mà hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Ý của chủ tịch là nếu như tôi không thể đưa nó ra khỏi vũng bùn thì nó sẽ trở thành “lịch sử” của tỉnh Thiên Vân đúng không?

Diệp Phàm hỏi.

- Khả năng lý giải của đồng chí rất mạnh. Tôi rất hài lòng. Trên tỉnh rất hy vọng về sự có mặt của đồng chí.

Dựa theo lý lịch công tác của đồng chí, chúng tôi thấy đồng chí đã lập nhiều kỳ tích ở nhiều nơi làm việc.

Đặc biệt là thời gian gần đây khi công tác ở Tấn Lĩnh, đồng chí đã kêu gọi được tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đầu tư vào tập đoàn Phong Thiên mấy tỷ liền.

Đây là một khoản tiền tương đối lớn, đó là một trong những tập đoàn hàng đầu thế giới, Phong Châu lại không phải là một nơi tốt, họ đã chấp nhận đầu tư chức tỏ đồng chí đã dùng “thủ đoạn” rất cao minh.

Và chúng tôi cũng kỳ vọng vào anh nhiều như vậy, chính là ở nói này. Đồng chí Diệp Phàm, tin tưởng rằng đồng chí sẽ không khiến chúng tôi thất vọng.

Chủ tịch đánh giá về Diệp Phàm tương đối cao, không ngờ lại dùng hai từ “thủ đoạn”, chứng tở nói chuyện đã rất tự do, không câu nệ gì.

- Chủ tịch, cái mũ cao giá đó tôi không dám đội. Tập đoàn nổi tiếng đó có thể thành công tiến vào Phong Châu đó là vì có nhiều nguyên nhân.

Không thiếu thiên thời địa lợi nhân hòa, mà sự hợp tác giữa ủy ban nhân dân tỉnh Tấn Linh cũng các đồng chí của Phong Châu cũng là một trong những nguyên nhân.

Còn nói về thủ đoạn nhỏ mà tôi dùng cũng chỉ là bước đệm thôi. Chủ tịch đã quá đề cao tôi rồi.

Diệp Phàm nhanh chóng khiêm tốn nói, trong lòng nghĩ không thể để ông ta tâng bốc mình lên rồi lại cho quay cuồng lên được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.