Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 393: Thần vương lệnh (2)




Diêu Nguyên ngủ rất say, trong giấc ngủ ấy hắn mơ về rất nhiều chuyện đã qua.
Từ những chuyện trong gia tộc hắn khi tranh đấu chính trị thất bại, bị thảm sát đến những kỷ niệm trong quân đội, những nhiệm vụ nguy hiểm mà hắn phải chấp hành…cứ thế, hắn đắm chìm vào những ký ước đó…
-Đồ ngốc, anh phải sống. Bất kể có xảy ra việc gì, có mệt mỏi đến đâu cũng không được bỏ cuộc, cùng lắm thì chỉ cho anh ngủ một chút như bây giờ thôi…
-Anh…đã quá mệt mỏi rồi.
-Mệt đến đâu cũng không được bỏ cuộc. Đồ ngốc, anh là hi vọng của rất nhiều người, không chỉ thuộc về riêng em. Cho nên phải cố gắng sống cho tốt, để bảo vệ hi vọng của mọi người chứ…
-…Đừng đi, cho dù đây có là mơ đi chăng nữa thì cũng đừng rời xa anh…
Diêu Nguyên từ từ mở hai mắt ra nhìn, thứ đầu tiên hiện lên trước mắt hắn là trần nhà bằng kim lọai. Hắn thấy thế thì hơi thở dài thất vọng, khẽ nhắm mắt lại.
Hết thảy chỉ là mơ thôi sao, thì ra khi tỉnh lại nàng sẽ biến mất…
Mỗi ngày trôi qua đều như thế, chưa hề thay đổi mà cũng không có cách nào thay đổi…
Một lát sau khi đã bình tĩnh lại, Diêu Nguyên từ từ mở mắt ra, quan sát xung quanh theo thói quen.
Nơi đây là khu vực bệnh viện trong phi thuyền, hơn nữa lại là bệnh viện quân đội nằm trong tầng thứ năm của phi thuyền Hi Vọng. Hẳn là sau khi mình ban bố mệnh lệnh thì bất tỉnh, rồi được các nhân viên y tế đem mình đến đây.
Diêu Nguyên cẩn thận kiểm tra thân thể của mình. Toàn thân đều đã được băng bó lại, hơn nữa những vết thương bên ngoài đều đã được sát trùng bôi thuốc, không còn đau nhức nữa. Có vẻ như hắn đã hôn mê hơn một ngày rồi, thậm chí có khi còn lâu hơn.
Tiếp đó, Diêu Nguyên nhìn lên bóng đèn trong phòng. Nó vẫn chiếu sáng, chứng tỏ vẫn chưa xuất hiện tình trạng thiếu hụt điện năng, còn phi thuyền đang bay rất vững vàng không hề có tiếng huyên náo nào. Như vậy thì tình hình trong phi thuyền vẫn chưa có gì bất ổn, hơn nữa việc thực hiện bước nhảy không gian cũng đã thành công.
Diêu Nguyên từ từ ngồi dậy, thì ra chỉ có mình hắn trong phòng bệnh này nên hắn bèn nhấn vào nút gọi bên cạnh giường.
Trong chốc lát thì đã có tiếng bước chân vang lên bên ngoài. Sau đó, mấy bác sĩ còn có những y tá đã xuất hiện. Tất cả khi thấy Diêu Nguyên đã tỉnh lại thì đều hiện lên nét mặt vui mừng. Bác sĩ chịu trách nhiệm chính bây giờ cũng là người chăm sóc hắn trước khi hôn mê, vội bước lên cạnh Diêu Nguyên rồi kiểm tra thiết bị bên giường.
-Thiếu tá, thân thể của ngài rất khỏe mạnh. Trừ vài chỗ bị thương do va quẹt ra thì không hề bị gãy xương, não cũng không bị chấn động. Đúng vậy, thương tích trên người ngài thì chỉ cần sát trùng, khâu lại những vết thương rồi bôi thuốc lên. Chờ cho da non kéo lại là khỏi. Có thể nói ngài hoàn toàn khỏe mạnh.
Bác sĩ này mỉm cười với Diêu Nguyên.

Diêu Nguyên nghe vậy thì khẽ vươn vai đứng dậy. Các y tá xung quanh vội vàng gỡ các thiết bị theo dõi trên người hắn, sau đó thì Diêu Nguyên mới hỏi:
-Trương Hằng và Morrison đâu? Bọn họ không sao chứ?
Bác sĩ này vội vàng nói:
-Hai người đó đã thức dậy rồi. Chẳng qua do mệt mỏi cùng khẩn trương quá độ thôi, nghỉ ngơi một lát thì không có vấn đề gì đâu. Hạ úy Trương Hằng đang chờ ở tầng này, còn Morrison thì tựa hồ đang ở ba tầng dưới.
-Ra thế sao?
Diêu Nguyên gật đầu rồi đứng lên, bắt tay với bác sĩ kia, sau đó mỉm cười chào mọi người:
-Cảm ơn tất cả mọi người. Ta bây giờ phải quay trở về làm việc rồi, còn rất nhiều thứ đang chờ ta…Một lần nữa cảm ơn mọi người.
Vị bác sĩ đang bắt tay Diêu Nguyên nói:
-Không, thiếu tá. Chúng ta mới là người cảm ơn mới đúng. Cảm ơn mọi thứ ba vị đã làm. Nếu như không có ba vị thì mọi người chúng ta có thể đã lưu lại mãi mãi trên hành tinh sa mạc kia rồi. Hi vọng cuối cùng của loài người, hi vọng cuối cùng của phi thuyền…chính là ba vị. Các vị chính là anh hùng!
Diêu Nguyên không nói thêm gì, sau khi bắt tay với vị bác sĩ đó thì rời khỏi phòng. Ở ngoài cửa đã có hai binh lính mang huy hiệu Hắc Tinh chờ sẵn, khi thấy Diêu Nguyên bước ra ngoài thì đều giơ tay chào, sau đó thực hiện động tác đứng nghiêm về phía Diêu Nguyên.
-Đem xe điện ra, đưa ta đi về phòng hạm trưởng.
Diêu Nguyên chào đáp lễ lại với hai người, sau đó ra lệnh.
Rất nhanh, Diêu Nguyên đã ngồi trên chiếc xe điện tiến về phòng hạm trưởng. Trên đường Diêu Nguyên cũng hỏi thăm hai binh lính về những chuyện đã xảy ra trong lúc hôn mê.
-Thiếu tá đã hôn mê một ngày hai đêm rồi. Khoảng 36 tiếng, còn chúng tôi là binh lính bảo vệ của đội thứ năm.
Một người lính trong đó trả lời.
-36 tiếng a…Trong lúc ta hôn mê có chuyện gì xảy ra không? Bước nhảy không gian lần này có xảy ra tình huống gì không? Còn có…Chúng ta đã đi tới nơi nào vậy? Trong khoảng không vũ trụ sao? Xung quanh có hành tinh, tinh thể,...nào gần không?
Diêu Nguyên liên tiếp hỏi mấy vấn đề, mà sau khi hỏi xong câu cuối cùng thì trái tim của hắn cũng không tự chủ được đập nhanh hơn, bởi vì…vấn đề cuối cùng này lại có thể quyết định sự sống chết của mười hai vạn người, cũng như có thể phán định xem nền văn minh của loài người có diệt vong hay không.
Trên mặt hai binh lính hiện lên sự khác lạ, rồi một người lính đáp:
-Thiếu tá, trong lúc ngài hôn mê không có sự kiện đặc thù nào. Việc đặc thù duy nhất có lẽ là dân chúng hi vọng được tổ chức một số hoạt động ăn mừng việc thoát khỏi hành tinh sa mạc. Ách, có lẽ có một chuyện khác đặc thù, đó là người thân của những nhân viên đã chết, bao gồm cả những binh lính hi vọng có thể tổ chức một tang lễ cho những người hi sinh. Hơn nữa hi vọng tang lễ này được chính phủ tổ chức, bởi vì bọn họ cho rằng những người này đã hi sinh vì tất cả dân chúng trên phi thuyền, vì chính phủ trên phi thuyền…Cho nên mong có thể được trao tặng huy chương và ghi vào lịch sử.
Trên mặt Diêu Nguyên không hề có nét bất ngờ, hầu như không cần suy nghĩ mà trả lời ngay:
-Hoạt động ăn mừng thì không thành vấn đề, nhưng không thể lãng phí vật tư được. Chuyện này có thể cân nhắc, còn về tang lễ thì dĩ nhiên phải tổ chức, bởi vì hầu hết di thể của những nhân viên hi sinh đều nằm ở trên hành tinh sa mạc, chỉ một số ít được đem về phi thuyền Hi Vọng cho nên trong tang lễ có thể dùng phương thức chôn cất quần áo hoặc di vật. Hơn nữa, bây giờ đang ở trong vũ trụ cho nên có thể không tiện mai táng, vì vậy nếu được thì có dùng cách tinh táng không, cái này cần sự đồng ý của người thân bọn họ…Còn gì không? Chúng ta đang ở đâu đây? Chung quanh có hành tinh nào có thể bay tới không?
Sắc mặt của hai binh lính càng lúc càng khác lạ, bọn họ dường như không biết trả lời sao cho phải. Mà lúc này, xe điện đã rời khỏi khu chữa trị ra tới hành lang rộng lớn. Ở đó, có lắp những cửa kính nhìn xuyên ra ngoài, cho nên Diêu Nguyên mới hơi nghiêng người nhìn ra đó…
Đó là một khoảng không vũ trụ mờ ảo xen lẫn trong đó là những ánh sáng xanh nhạt, ở nơi xa hơn thì ánh sáng xanh thỉnh thoảng lóe lên rồi biến mất, nơi này…Nơi này thật sự là không gian vũ trụ sao? Tại sao không phải là màu đen? Tại sao nó lại là một khoảng không mờ ảo xen lẫn với những ánh sáng xanh nhạt? Nơi này…nơi này rốt cuộc là chỗ nào đây?
Diêu Nguyên sững sờ đến mức không thốt nên lời, may thay sau đó xe điện đã gặp được Vương Quang Chính đang đi tới. Ngoài ra còn có hơn mười nhà khoa học đi cùng. Tuy Diêu Nguyên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi rõ nhưng nơi này quả thật không tiện, tuy đây là tầng năm nhưng cũng không thể nói chuyện lung tung. Hắn chỉ đành áp chế chế sự lo lắng, bồn chồn và tò mò trong lòng, cho đến khi tất cả đã tiến vào trong phòng họp tại phòng hạm trưởng, hắn mới vội vàng hỏi mọi người:
-Bên ngoài phi thuyền Hi Vọng là cái gì vậy? Chẳng lẽ chúng ta đã đến một chiều không gian khác rồi sao? Hay là chúng ta đang ở bên trong một hành tinh? Không, khả năng này không thể xảy ra, bởi nếu thế thì phi thuyền Hi Vọng sẽ nát vụn mất…Vậy đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao khoảng không vũ trụ bên ngoài không phải là màu đen? Mà lại là một khoảng không mờ ảo xen lẫn ánh sáng xanh nhạt?
Những người ngồi đây đều là các nhà khoa học nổi tiếng trong các lĩnh vực vật lý, thiên văn, thiên thể…Trong đó đứng đầu chính là nhà vật lý thiên văn học nổi tiếng – Ireland, hắn nghe được câu hỏi của Diêu Nguyên thì chần chờ hồi lâu mới đáp lại:
-Không, nơi này vẫn là một khoảng không vũ trụ bình thường, chúng ta không có đi qua chiều không gian khác nào cả…Điều đó là không thể nào, bởi loài người chúng ta thì làm sao có thể tồn tại trong không gian bốn chiều hay hai chiều đây? Ý của ta muốn nói bước nhảy không gian sẽ không đưa chúng ta đến một không gian khác, nơi này vẫn là một vũ trụ bình thường, cũng không phải đang ở gần hành tinh ở trạng thái khí nào cả…thực tế…Trải qua sự thăm dò cùng thảo luận, cùng với những chi tiết thu thập được thì chúng ta đã đưa ra giả thuyết – nơi này là Tinh Vân.
-Tinh Vân?
Diêu Nguyên khẽ cau mày nói.
Kể từ sau khi tìm được phi thuyền Hi Vọng, Diêu Nguyên đã bỏ ra rất nhiều thời gian để tìm hiểu những kiến thức thông thường về vũ trụ, bao gồm cả đặc điểm của các vật thể có thể quan sát hoặc không thể quan sát được, tỷ như hung thủ hủy diệt Trái Đất – sao Neutron (1), sao lùn trắng (2), sao đỏ khổng lồ (3)…Càng không phải nhắc tới những thứ cực kỳ nguy hiểm trong vũ trụ như sự hủy diệt của một hành tinh, lỗ đen vũ trụ(4)…
Trong đó, sự giới thiệu về Tinh Vân (5) hắn cũng đã từng đọc qua…
-Không đúng! Tinh Vân phải ở trạng thái loãng chứ, chỉ do chúng ta cách nó quá xa nên mới thấy chúng phát ra ánh sáng hoặc có hình dạng cụ thể. Cho nên khi ở trong nó thì sao lại mờ ảo, cùng như có nhiều màu sắc như vậy? Nói đúng ra thì thể tích của Tinh Vân phải rất lớn, thậm chí đường kính của nó có thể đạt tới mấy chục năm ánh sáng, cho nên khi ở trong nó thì lý ra phải không có gì khác so với ở bên ngoài chứ, không lẽ bên trong nó không có chỗ nào là chân không à?
Diêu Nguyên ngờ vực hỏi.
Nét mặt các nhà khoa học kia cũng hơi khác lạ, thật lâu sau bỗng nhiên có một cô gái trẻ tuổi đứng lên từ phía sau, nàng chính là trợ lý trong tiểu tổ vật lý – Ba Lệ mà Diêu Nguyên đã từng gặp, nhẹ nhàng nói:
-Đúng thế, Tinh Vân bình thường quả đúng như vậy. Ở trong nó quả thật không thể nào có thể thấy được những cảnh như vậy, thậm chí căn bản là không thể. Chân không trong nó thậm chí còn hoàn mỹ hơn cả chân không được tạo ra trong phòng thí nghiệm, nhưng tình trạng bây giờ của nơi này không thể lý giải theo cách thông thường được.
Chúng ta không thể ở một chiều không gian khác, cũng như không thể nào đang nằm trong lõi một hành tinh. Bước nhảy không gian không thể rời khỏi vũ trụ, cho nên chúng ta không thể nào rời khỏi thế giới kỳ bí này được. Nếu như loại trừ đi toàn bộ những khả năng bất hợp lý ra, thì chỉ còn lại một khả năng duy nhất.
Ba Lệ nói tới lời cuối cùng với dáng điệu vô cùng quả quyết.
Diêu Nguyên khẽ nheo mắt nhìn về Ba Lệ, không ai biết hắn đang nghĩ gì, thật lâu sau hắn mới lên tiếng:
-Tốt, vậy thì cô có thể cho ta biết không. Đáp án duy nhất khả dĩ là gì?
Ba Lệ gật đầu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như xưa:
-Đáp án hợp lý duy nhất là…Tinh Vân đang chuẩn bị sinh ra một hệ Hằng tinh mới. Thậm chí có thể đã có được một Hằng tinh sơ sinh, bởi vì…Tinh Vân này phát ra ánh sáng màu xanh. Điều đó chứng minh gần đây có một Hằng Tinh, bởi nếu không thì Tinh Vân thông thường chỉ phát ra ánh sáng màu hồng…
Đây là một Tinh Vân chuẩn bị ngưng tụ lại, hay nói cách khác chính là một loại Tinh Vân vật chất. Chúng ta đang ở trong một hệ Hằng Tinh sắp sửa hoặc đã ra đời. Và khoảng không mờ ảo xung quanh chính là vật chất mà hệ hằng tinh sinh ra…
Chú thích:
1/Sao Neutron: là những gì còn sót lại từ sau một vụ nổ một ngôi sao lớn hoặc vụ nổ siêu tân tinh. Mật độ của nó rất cao, thông thường lớn gấp 1,35 lần đến 2,1 lần Mặt Trời, lớn hơn mật độ của sao lùn trắng và nhỏ hơn mật độ của lỗ đen. Chi tiết xin tham khảo thêm tại http://vi.wikipedia.org/wiki/Sao_neutron
2/Sao lùn trắng: Sao lùn trắng là thiên thể được tạo ra khi các ngôi sao có khối lượng thấp và trung bình "chết" (tiêu thụ hết nhiên liệu phản ứng hạt nhân trong sao). Chi tiết xin tham khảo thêm tại http://vi.wikipedia.org/wiki/Sao_l%C3%B9n_tr%E1%BA%AFng
3/Sao đỏ khổng lồ: là một sao khổng lồ toả sáng với khối lượng thấp hay trung bình khi đang ở giai đoạn cuối quá trình tiến hoá của nó. Nó cũng là các ngôi sao có bán kính lớn gấp hàng trăm lần bán kính Mặt Trời đã cạn kiệt nguồn cung cấp hydro trong lõi và chuyển sang giai đoạn tổng hợp hydro trong một lớp vỏ bên ngoài lõi. Chi tiết xin tham khảo thêm tại http://vi.wikipedia.org/wiki/Sao_kh%...C4%91%E1%BB%8F
5/Lỗ đen: là một vùng trong không gian có trường hấp dẫn lớn đến mức lực hấp dẫn của nó không để cho bất cứ một dạng vật chất nào, kể cả ánh sáng thoát ra khỏi mặt biên (chân trời sự kiện) của nó, trừ khả năng thất thoát vật chất khỏi lỗ đen nhờ hiệu ứng đường hầm lượng tử. Chi tiết xin tham khảo thêm tại http://vi.wikipedia.org/wiki/L%E1%BB%97_%C4%91en
6/Tinh Vân: là những đám bụi khí và mây trong vũ trụ, chúng có thể quan sát được là nhờ do chúng sáng hoặc tối hơn nhiều so với vật chất xung quanh. Các đám mây và bụi khí có thể tụ tập lại với nhau do lực hấp dẫn (nhưng vẫn chưa đủ để tạo thành một ngôi sao hay thiên thể lớn), hoặc đám mây, bụi khí đó cũng có thể do sự kết thúc của một ngôi sao tạo ra. Tinh Vân có mật độ tập trung vật chất không đồng đều, một số nơi có thể rất đậm đặc còn một số nơi có thể rất loãng. Tinh Vân có màu sắc chủ yếu nhờ bức xạ ánh sáng của một số chất khí khi ở cạnh một hằng tinh (ngôi sao có nhiệt độ cao). Màu xanh là do khí ôxi bức xạ ánh sáng, còn màu hồng là do khí nitơ và hiđrô bức xạ. Chi tiết xin tham khảo thêm tại http://vi.wikipedia.org/wiki/Tinh_v%C3%A2n

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.