Hoàn Khố Tà Hoàng

Chương 3




”Ngươi có thể điều khiển nó chạy chậm một chút hay không?”Lãnh Tinh ở trong gió lớn tiếng nói, đôi tay ôm chắc hông của Tát Tư, giống như cố ý, nàng yêu cầu hắn chậm lại ngược lại hắn điều khiển ngựa chạy càng nhanh, vui vẻ hù dọa nàng.

“Loại này chiến xa này phải điều khiển nhanh như vậy, nếu chiến xa không nhanh thì tại sao gọi là chiến xa.” Tát Tư ở trong gió hầm hừ. Đối với sự sợ hãi của Lãnh Tinh cảm thấy hài lòng, không dinendian.lơqid]on sợ hắn thế nhưng lại sợ loại xe này, uy nghiêm của hắn thế nhưng không bằng chiến xa, kêu hắn làm sao cam tâm?

Hai con ngựa cùng kéo một chiếc ván (*), người đứng trên ván lảo đảo, giống như lúc nào cũng có thể rơi khỏi xe. Xe cổ đại thật đơn sơ, nàng không sợ mới là lạ.

(*) nguyên văn là hèo: đại loại là cái xe chỉ có ván để ngổi chứ không phải xe ngựa có buồng chắn cổ đại vẫn ngồi.

Vừa rồi hắn nói nếu mệt thì nàng có thể ngủ trên chiến xa, cái này cơ bản là lừa nàng, chiến xa chạy như điên, mặt đường lại xóc nảy, nghe lời hắn ngủ được mới là quỷ, có mà ngã lăn xuống xe luôn.

Hai mươi phút sau, Lãnh Tinh trong trạng thái kinh hoàng cuối cùng cũng đến được đích. Xe ngựa dừng tại hai mươi độ phía đông ngoài cung Hỏa Ma.

Tát Tư xuống xe trước, đi vài bước quay đầu mới phát hiện Lãnh Tinh đang ngồi xổm trên chiến xa, hắn trở lại ôm nàng đi tới nội viện . “Ngươi ổn không?” Loại xe này có tốc độ hơi nhanh một chút đối với nữ nhân, hắn vốn chỉ muốn dọa nàng một chút, bất quá xem sắc mặt nàng tái nhợt, hắn lại có chút không đành lòng.

“Không ổn, ngươi về sau nghĩ cũng đừng nghĩ ta sẽ đi cùng ngươi trên chiếc chiến xa này, ta đi với người khác.” Nàng choáng đến nỗi muốn ói hết ra, cái này dều do hắn lái quá nhanh.

“Ngươi đi bộ ta cũng không phản đối.” Ngụ ý, ngươi đừng nghĩ cùng nam nhân khác đi trên chiến xa.

Lãnh Tinh nôn khan: “Đi bộ, dù sao cũng tốt hơn ngồi trên chiến xa của ngươi, choáng váng đầu óc.”

“Tùy ngươi.” Tát Tư quả quyết nói.

Lãnh Tinh không muốn lý sự với Tát Tư. Lúc này trong trung đình ở hoa viên, nàng chỉ chuyên tâm vùi đầu ăn uống, còn Tát Tư vẫn căng thẳng như cũ, hai hàng lông mày nhíu lại chưa từng giãn ra. Hắn dứt khoát không để ý đến nàng, chỉ lo nói chuyện với hoàng thân quốc thích .

Đột nhiên một tiếng hét thảm thu hút sự chú ý của Lãnh Tinh, nàng ngẩng đầu liền thấy một nam tử ôm hai chân lăn lộn trên mặt đất, mà bên cạnh hắn than củi rơi khắp nơi, hiển nhiên là do làm đổ chậu than mà bị phỏng.

Một nam nhân nhanh chóng xông lên, muốn cởi quần nam nhân bị phỏng xem thương thế, lại bị Lãnh Tinh lớn tiếng ngăn lại: “Không nên chạm vào hắn!” Nàng nhanh chân chạy đến nam nhân, mà Tát Tư lại theo sát cạnh nàng.

Lãnh Tinh ôn nhu trấn an nam nhân đang thống khổ rên rỉ, mà Tát Tư tỉnh táo ở bên cạnh xem xét.

“Đau quá-- đau quá--” Tiếng kêu của nam nhân không dứt, xem ra là phỏng không nhẹ.

“Cố chịu đựng, ngươi mang nước lạnh đến.” Lãnh Tinh phân phó tùy tùng, sau đó thò tay muốn lấy một thanh đoản đao từ Tát Tư .

“Ngươi muốn cắt đứt chân hắn? Loại việc này vẫn là để nam nhân làm thì hơn, nữ nhân như ngươi đừng động tay vào.” Đây xác thực là phương thức trị phỏng tương đối tốt, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn tuy nhiên hơi tàn khốc một chút. Đau dài không bằng đau ngắn, mói xong Tát Tư ngồi xuống cắt quần nam nhân ra, để lộ làn da sưng đỏ, chuẩn bị hạ đao lại bị Lãnh tinh ngăn cản.

Mặt Lãnh Tinh có chút tái nhợt khi nghe lời nói của Tát Tư. “Hắn bị phỏng cũng đã đủ đau đớn, ngươi còn muốn cắt thịt cho hắn đau đớn thêm sao?” Không nhịn được, nàng lớn tiếng nói.

“Đây là phương pháp trị phỏng nhanh nhất, nước Hỏa Ma không có thuốc trị phỏng, để đề phòng lan ra chỗ, cắt đi khâu lại là cách nhanh nhất.” Tát Tư giải thích.

Nàng lắc đầu, giọng điệu kiên định nói: “Đó là sai.”

“Vậy ngươi không có việc gì muốn đao làm cái gì?” Thanh âm Tát Tư bất giác tăng lên.

“Ta chỉ muốn cắt quần áo hắn, tiện cho việc sơ cứu thôi.”

Chỉ là muốn sơ cứu, chứ không phải muốn cắt chân hắn? Nàng muốn chữa bệnh cho nam nhân bị phỏng kia? Nước Hỏa Ma không có ai chữa phỏng, đại phu cũng không có loại năng lực này. “Ta đã cắt rồi, ngươi muốn chữa cho hắn?”

Lãnh Tinh gật đầu, tiếp nhận nước lạnh tùy tùng đưa tới. “Ngươi cắt rất đẹp, cảm ơn.” Nói rồi nàng đem vùng chân bị phỏng của nam nhân vào trong nước lạnh, toàn bộ quá trình được xử lý sạch sẽ gọn gàng, không đến mười phút.

Mười phút sau, nàng đã đổ đầy mồ hôi vì nóng.

“Hắn không có việc gì rồi, giao cho đại phu xử lý đi.” Tát Tư nâng Lãnh Tinh dậy, gọi binh sĩ tới mời đại phu.

“Nước Hỏa Ma không có thuốc trị phỏng là không được.” Lãnh Tinh nắm chặt lấy tay Tát Tư, không muốn hắn mang mình rời đi. Nàng đã từng trải qua nỗi đau khi bị phỏng, hiểu được loại thống khổ này, nàng cũng không muốn có người bị phỏng làm cho khổ sở. “Ta sẽ đi điều chế một ít thuốc trị phỏng.” Nàng ngẩng đầu, kiên trì nói.

Tát Tư kinh ngạc nhướn mi: “Ngươi?” Đại phu nước Hỏa Ma nhiều năm qua nghiên cứu rất nhiều loại thuốc đều không thể thành công, không nghĩ tới nàng lại có thể biết! Sự thông tuệ của nàng không ngừng tạo ra kì tích, quả thực làm cho người khác kinh ngạc.

“Thuốc trị phỏng!?” Toàn bộ người xung quanh đều ồn ào, đối với bọn họ, lời Lãnh Tinh quả thực chỉ là lời vô căn cứ. Nước Hỏa Ma thường xuyên có người bị phỏng, bởi vì không có thuốc trị, bộ phận bị phỏng liền bị thối rữa, nhiều năm đau đớn không thể tả nổi, hôm nay Vương phi chỉ nói một câu, đã mang đến cho bọn họ sự chờ mong vô hạn.

“Trước kia ta từng học qua, cách điều chế không khó. Ta sẽ truyền thụ cho đại phu, hi vọng người dân nước Hỏa Ma đều có thể biết cách điều chế, ngươi sẽ không phản đối chứ?”

“Ta sẽ lệnh cho đại phu cả nước truyền thụ phương thuốc.” Hắn mong người dân cả nước sau khi biết điều chế, từ nay về sau sẽ không vì phỏng mà thống khổ nữa.

Lãnh Tinh gật đầu, yêu cầu Tát Tư cấp cho nàng mười mấy cung nữ hỗ trợ.

“Ta đưa ngươi đi.” Không đợi nàng trả lời, hắn đã kéo nàng đi.

“Chờ một chút, để ta nói hết câu này.” Lãnh Tinh khéo Tát Tư trở lại, phân phó với binh sĩ: “Để cho hắn ngâm hai mươi phút, sau đó dùng vải sạch lau khô bọc lại, ta sẽ quay lại sau.”

“Vâng, Vương phi.”

Sau nửa ngày, Lãnh Tinh vì vội vàng điều chế thuốc, toàn bộ quá trình Tát Tư đều làm bạn ở bên cạnh nàng, ngoài miệng nói là giám sát, trên thực tế, nguyên nhân chân chính cũng chỉ có hắn biết rõ.

“Tát Tư, ngươi cứ trở về nghỉ ngơi trước đi, không cần đợi ta, ta sẽ trở vè sau.”

“Ta nói rồi, hôm nay ta muốn ngươi phải ở cạnh ta nửa bước không rời.” Hắn không muốn hồi cung một mình, liền tìm một lí do vô cũng hợp lí.

A!? Thật không biết ai không muốn rời ai đây! Đổi trắng thay đen thật thành thạo, thật khâm phục hắn, đuổi không đi thì để hắn đợi là được rồi, nàng nhún nhún vai nói: “Ta sẽ cố gắng theo sát ngươi.” Nói xong, nàng xoay người ra ngoài hái thảo dược, để lại hắn một mình ngồi ở đó giương mắt nhìn, không tìm nổi một lời phản bác câu trào phúng của nàng.

Thẳng đến khi thuốc trị phỏng được đắp lên chỗ bị phỏng của nam nhân kia, mọi chuyện mới kết thúc thành công.

Lúc về, bọn họ cũng ngồi trên chiến xa của Tát Tư như lúc mới đi, chỉ có điều tốc độ đã chậm lại rất nhiều. Bởi Lãnh Tinh vô cùng mệt mỏi, liền gối đầu lên ngực Tát Tư. Hắn thấy nàng lập công lớn, liền giảm tốc độ của chiến xa cho nàng ngủ ngon một chút.

“Hóa ra cái chiến xa bão táp này cũng có thể giảm tốc độ được.” Lãnh Tinh ngáp một cái thật to, châm chọc, Tát Tư liền dứt khoát áp đầu nàng vào ngực hắn, khiến nàng nói năng thận trọng hơn nhiều.

Tát Tư cũng không chịu yếu thế, phản bác: “Trước khi gả cho ta, không phải ngươi từng phóng đại rằng leeequhydonnn sẽ thiêu rụi nước Hỏa Ma để ta hối hận khi cưới ngươi sao, giờ lại hồi tâm chuyển ý? Không thiêu rụi cung điện, ngược lại không ngừng trợ giúp nước Hỏa Ma, không phải ngươi thích ta rồi đấy chứ?”

“Ngươi!? Ai thích...” Lãnh Tinh ngẩng đầu định há miệng phản bác, nhưng không nói đến bốn chữ liền bị Tát Tư áp đầu vào lồng ngực, môi dán chặt lấy lồng ngực hắn.

Lãnh Tinh không ngừng giãy dụa, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ có thể khó khăn phát ra thanh âm bất bình “Ô...”

Mà Tát Tư đang điều khiển chiến xa đã sớm cười to ra tiếng, dọa sợ một đám tướng sĩ bên cạnh hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.