Hoan Hỉ Phật

Chương 50




 Editor: Mẹ Bầu

     An Hồng mở cửa vào nhà, trong phòng vẫn là cảnh tượng buổi chiều khi bà ngoại phát bệnh. Cái ghế té ngã ở trên mặt đất, trên nền gạch còn vương vãi rải rác một ít vật phẩm khi cấp cứu chữa bệnh. An Hồng giống như là một con ruồi không đầu, đi quanh trong nhà một vòng, phát hiện Tiêu Lâm căn bản không hề trở lại. Cô đi vào gian phòng của Tiêu Lâm. An Hồng vừa nghiêng đầu, liền kinh ngạc phát hiện ra, đã không thấy khung hình ảnh gia đình đặt trên tủ đầu giường của Tiêu Lâm đâu nữa.

     "Con bé đã đi nơi nào rồi? Rốt cuộc con bé đã đi nơi nào rồi! Hiểu Quân! Anh nói xem! Rốt cuộc thì Tiêu Lâm đã đi nơi nào đây!" An Hồng níu chặt lấy cổ áo của Hàn Hiểu Quân lớn tiếng kêu. Hàn Hiểu Quân bỗng chốc liền ôm lấy An Hồng vào trong lòng. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của cô, thấp giọng dỗ dành cô: "Chúng ta lại đi tìm xem sao, đi chung quanh công viên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, đến tiệm net, phòng game… Anh sẽ đi tìm Tiêu Lâm cùng với em. A Hồng, em đừng khóc nữa, em không nên lo lắng."

     Lộ Vân Phàm đứng ở một bên nhìn hai người bọn họ, hai tay anh dán vào hai bên ống quần đã tạo thành quyền, đến một câu nói cũng đều không nói.

     An Hồng để lại lời nhắn ở nhà cho Tiêu Lâm. Ba người liền đi ra cửa, tìm khắp xung quanh một lần những nơi có khả năng Tiêu Lâm sẽ đến, nhưng lại không thu hoạch được gì. An Hồng gọi điện thoại cho cô của Tiêu Lâm, biết được Tiêu Lâm cũng không đi đến cô Tiêu, mà cũng không đi đến nhà của ông nội bà nội Tiêu. Cô Tiêu hỏi An Hồng xem đã xảy ra chuyện gì. An Hồng đành phải phải kể lại sự tình cho cô Tiêu nghe. Cô Tiêu nghe xong cũng cảm thấy thật lo lắng, nói mình cũng sẽ ra ngoài tìm xem.

     Hàn Hiểu Quân bấm điện thoại của mẹ Hàn, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn biết được trong tình hình trong bệnh viện tạm thời không có gì đặc biệt. Anh nghĩ nghĩ, hỏi An Hồng: "Em có số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Tiêu Lâm hay không? Thử hỏi giáo viên một chút xem Tiêu Lâm có bạn tốt nào, có lẽ con bé đi đến nhà bạn học của nó chưa biết chừng."

     An Hồng gật đầu, nhanh chóng thay đổi sim điện thoại sang máy của anh, bấm điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Tiêu Lâm. Cô nghe giáo viên chủ nhiệm lớp Tiêu Lâm kể lại chuyện đã trao đổi với bà ngoại, về sự việc xảy ra một ngày trước hôm họp phụ huynh xong, cô cắn răng cúp điện thoại.

     "Có tin tức gì không?"

     "Chủ nhiệm lớp sẽ gọi điện thoại đến nhà cho mấy bạn học nữ trong lớp của Tiêu Lâm, bảo chúng ta chờ tin tức. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Bất quá, hẳn là con bé không phải đang ở nhà cùng với mấy nữ sinh này đâu."

     "Sao kia? Có ý tứ gì?"

     "Tiêu Lâm, con bé giống như yêu đương rồi." An Hồng phiền chán bất an, ngẩng đầu nhìn đến Lộ Vân Phàm, càng tỏ ra giận dễ sợ, "Anh còn ở lại chỗ này làm gì vậy? Hôm nay không phải là sinh nhật của ba anh hay sao? Anh hãy nhanh chóng đi về ăn cơm đi!"

     "Anh cùng em đi tìm Tiêu Lâm." Lộ Vân Phàm nói nho nhỏ.

     "Không cần, cám ơn!" An Hồng lôi kéo tay của Hàn Hiểu Quân, đi về hướng bãi đỗ xe, "Đi đến trường Tam Trung xem sao, Tiêu Lâm có lẽ sẽ đi đến trường học."

     Hàn Hiểu Quân nhìn sang Lộ Vân Phàm, anh đành phải đi theo An Hồng về hướng chỗ xe đang dừng đỗ. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Lộ Vân Phàm cúi gằm đầu đi theo sau lưng bọn họ, lên xe trước. An Hồng một phen đè xuống tay cầm cửa sau xe, mở ra. Cô hít sâu một cái, nói với Lộ Vân Phàm: "Chúng tôi tự mình đi đến đó thôi. Lộ Vân Phàm, anh không cần phải đến đó đâu."

     "An An!"

     "Tôi không thời gian để chơi đùa cùng với anh!" An Hồng cuối cùng liếc mắt nhìn anh một cái, xoay người ngồi vào bên ghế tay lái phụ.

     Hàn Hiểu Quân nhìn thấy Lộ Vân Phàm dường như đã sắp nổi cáu lên rồi, lập tức đè xuống vai anh, nhỏ giọng nói: "Để Tôi đưa An Hồng đi thôi. Hiện tại cảm xúc của cô ấy không tốt lắm, cậu trước bình tĩnh một chút."

     "Chuyện của tôi và cô ấy không cần anh phải quan tâm!" Lộ Vân Phàm hất tay Hàn Hiểu Quân ra.

     "Lộ Vân Phàm, hãy bình tĩnh một chút! Như vậy đi, chúng ta hãy chia làm hai đường. Tôi và An Hồng đi đến Tam Trung xem thế nào. Anh suy nghĩ một chút xem Tiêu Lâm có khả năng đi những chỗ nào, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn rồi sau đó đi tìm một chút xem, chúng ta giữ liên hệ qua điện thoại."

     Lộ Vân Phàm nhịn cơn tức của mình xuống, nhìn An Hồng cúi đầu ngồi ở vị trí kế bên tài xế trong xe không nói năng gì, anh hít vào một hơi, suy xét một lát sau, vẫn gật đầu: "Nói với An Hồng nhớ giữ liên lạc, khởi động máy điện thoại di động."

     "Yên tâm, tôi biết rồi, hiện tại chúng tôi đi trước."

     Nhìn xe Hàn Hiểu Quân chở An Hồng nghênh ngang rời đi, Lộ Vân Phàm trong chốc lát đứng sững ra ở đó, rốt cục ảo não đá một cước vào tảng đá trên đất, thấp giọng mắng một câu: "Mẹ kiếp!"

     Hàn Hiểu Quân lái xe, An Hồng tựa đầu vào kính cửa sổ xe, một lúc lâu không nói chuyện. Hàn Hiểu Quân quay đầu sang nhìn cô một cái, nói: "Em đừng tức giận với cậu ta nữa, tại cậu ta không biết chuyện đã xảy ra, về tình có thể tha thứ được."

     "Em không hơi đâu mà tức giận." An Hồng cúi đầu thắt góc áo của mình, "Em chỉ nghĩ muốn tìm được Tiêu Lâm nhanh một chút."

     "Còn nói là không tức giận! Anh lại còn không hiểu rõ về em hay sao!" Hàn Hiểu Quân cười khẽ một tiếng, "A Hồng, hai người ở cùng nhau thỉnh thoảng lại có chút náo loạn mâu thuẫn nhỏ nhỏ với nhau cũng là chuyện rất bình thường. Anh xem Lộ Vân Phàm đã thật ngượng ngùng, em không nên trách giận cậu ta nữa. Nếu như cậu ta biết chuyện đã xảy ra thế nào, tuyệt đối sẽ không phát giận đối với em như thế. Cậu ấy tức giận như vậy cũng là bởi vì rất để ý đến em mà thôi."

     An Hồng quay đầu nhìn Hàn Hiểu Quân một cái. Trong lòng cô lập lại lời mà Hàn Hiểu Quân đã nói... Cô biết anh nói có đạo lý. Nghĩ đến thời điểm mẹ cùng bác sĩ Tiêu gặp chuyện không may, Lộ Vân Phàm gần như một bước không rời, trấn giữ ở bên cạnh mình như vậy, cô biết mình tồn tại ở trong lòng Lộ Vân Phàm như thế nào. Cô biết, với anh không thể nói lý, đích xác không phải là anh cố ý.

     Lộ Vân Phàm chính là còn quá trẻ, quá mức xúc động, thứ anh phải cần có, chính là thời gian.

     Cùng Hàn Hiểu Quân đi tìm một vòng ở trong vườn trường Tam Trung, đi đến lúc trường học đã đến giờ tự học buổi tối. Đại bộ phận đèn trong phòng học cũng đã tắt hết, An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân lo lắng, nhưng vẫn cứ đến từng phòng phòng học một để tìm một lần. Hai người còn đi đến sân thể dục và hội trường để tìm, nhưng cũng không trông thấy bóng dáng của Tiêu Lâm.

     An Hồng sốt ruột đến không nén được, trong lòng cô lại còn băn khoăn bà ngoại trong bệnh viện, đứng tại chỗ nâng trán xoay quanh Hàn Hiểu Quân nhìn bộ dáng của cô, nói: "Trước để anh dẫn em đi ăn một chút gì đó đã. Em ngay đến cả cơm chiều cũng còn chưa ăn. Đến một lát nữa, Tiêu Lâm còn chưa tìm được, thì chính em đã bị đói trước đến chóng mặt rồi."

     An Hồng nôn nóng phẩy tay: "Em không đói bụng, không muốn ăn."

     Cô trầm tư suy nghĩ những nơi nào Tiêu Lâm có thể sẽ đi đến. Trong lòng cô vừa nóng vừa giận, nhưng mà Tiêu Lâm trở lại thành phố J chỉ mới có nửa năm, An Hồng thật sự cũng không thể nghĩ ra con bé có thể đi đến nơi nào.

     Đúng lúc này, chuông di động của cô vang lên, vừa nhìn vào, dĩ nhiên là điện thoại của Lộ Vân Phàm.

     An Hồng không muốn nhận, Hàn Hiểu Quân nhìn thấy cô cứ nhìn điện thoại di động đến ngẩn người, dứt khoát một phen đoạt lấy điện thoại di động của cô để nghe.

     Nghe xong những lời của Lộ Vân Phàm vừa nói..., Hàn Hiểu Quân nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Anh cười rộ lên đối với An Hồng: "A Hồng, Lộ Vân Phàm đã tìm được Tiêu Lâm rồi."

     Hàn Hiểu Quân cùng An Hồng cho xe chạy tới bến xe ô tô đường dài của thành phố J. Lộ Vân Phàm đang áp tải hai đứa nhóc đứng ở đợi trong đại sảnh của bến xe.

     Trên lưng của Tiêu Lâm đeo chiếc ba lô hai quai, cúi đầu chùng vai khóc gay gắt. Một cậu bé độ mười lăm mười sau tuổi chân tay luống cuống đứng ở một bên, trên vai cũng đeo một cái ba lô hai quai căng phồng.

     An Hồng vừa thấy điệu bộ này, lập tức liền tức giận đến điên lên rồi. Cô xông lên nhìn vào mặt Tiêu Lâm liền quăng một cái bạt tai.

     "Bốp!" một tiếng, thân mình Tiêu Lâm đổ nghiêng sang phía bên cạnh. Lộ Vân Phàm lập tức đỡ lấy cô bé: "An An!"

     Cậu thiếu niên trẻ kia bước hai bước liền vọt tới phía trước Tiêu Lâm. Vóc người của cậu ta vẫn còn chưa cao bằng An Hồng, nhưng khuôn mặt thì thanh tú dị thường. Cậu bé mở rộng hai tay ra chắn ngang, nói với An Hồng nói: "Chị à, chị không nên đánh Tiêu Lâm! Là do em không tốt! Chị không nên đánh bạn ấy như vậy!"

     Hàn Hiểu Quân cũng kéo An Hồng lại: "A Hồng, em bình tĩnh! Bình tĩnh! Người đã tìm được thì tốt rồi."

     Ngực An Hồng phập phồng kịch liệt. Cô trợn mắt nhìn đối với Tiêu Lâm, thân mình đã giận đến phát run: "Giỏi lắm, Tiêu Lâm, em thực có tiền đồ, yêu sớm, trốn học, làm bậy, bây giờ còn rời nhà trốn đi! Em có biết là bà ngoại hiện tại đang nằm ở trong bệnh viện hay không! Thiếu chút nữa thì bà đã bị em làm cho tức chết đó! Em nói cho chị biết! Em như thế này là muốn đi đâu đây, hả? Hả? Đi đến chỗ nào?"

     Tiêu Lâm chỉ mới có mười lăm tuổi, thân mình đã run rẩy đến mức giống như cái sàng đang đảo vậy, sớm khóc đến rối tinh rối mù. Lộ Vân Phàm ôm cô bé, nói với An Hồng: "An An, em trước đừng nóng giận, chúng ta giờ đi đến bệnh viện thăm bà ngoại trước đi. Tiêu Lâm tuổi còn nhỏ, cũng không phải em ấy cố ý đâu."

     An Hồng đẩy cậu bé đứng trước mặt mình ra, kéo Tiêu Lâm từ trong lòng Lộ Vân Phàm qua bên mình, nắm lấy hai vai của em gái, dùng sức lay động: "Chị hỏi em! Em thế này là muốn đi đâu? Tiêu Lâm! Em có thể đi nơi nào đây! Em còn có thể đi nơi nào đây?"

     Tiêu Lâm lớn tiếng khóc lên, thân mình mềm nhũn ra, liền ngồi sụp xuống trên mặt đất. Cậu thiếu niên trẻ kia lập tức ngồi xuống theo. Cậu ta ngồi xổm xuống  đưa tay ôm vai Tiêu Lâm, một bên vừa dỗ dành Tiêu Lâm, một bên vừa ngẩng đầu lên nhìn An Hồng, kêu to: "Chị à! Chị không nên lại mắng Tiêu Lâm nữa! Sự tình không phải là như là mọi người đã nghĩ đâu!"

     "Vậy thì là như thế nào? Hả? Tiêu Lâm! Em nói đi! Là như thế nào? Còn cậu nữa!" An Hồng chỉ vào cái mũi của cậu thiếu niên trẻ kia, lớn tiếng hỏi, "Cậu là ai? Cậu muốn đưa em gái của tôi đi nơi nào?"

     "Em..."

     "Không liên quan tới cậu ấy..." Tiêu Lâm một bên khóc, một bên ôm bả vai mình, mở miệng nói không rõ lời, "Chuyện này không liên quan đến Lâm Tiêu... Em muốn về nhà, em nghĩ muốn trở về thành phố L, em muốn về nhà, em muốn về nhà... Em nghĩ muốn trở lại nhà của ba mẹ! Hu hu…"

     Nghe được những lời của Tiêu Lâm nói..., An Hồng cũng không khống chế được bản thân mình nữa, nước mắt cũng chảy xuống. Cô một phen kéo Tiêu Lâm lên, nhìn thân hình gầy yếu của em gái được bao trong chiếc áo lông lúc này  đang kịch liệt run rẩy. An Hồng nghe được bản thân mình đang gằn từng tiếng nói: "Em tỉnh lại đi, Tiêu Lâm, chú Tiêu và mẹ đã chết rồi, đã chết rồi! Bọn họ đã không còn nữa! Hiện tại em chỉ có chị cùng bà ngoại thôi! Hiện giờ bà ngoại lại ở trong bệnh viện, nói không chừng, lập tức, em cũng chỉ còn có chị thôi. Tiêu Lâm, em tỉnh lại đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.