Hoàn Châu Cách Cách

Chương 44: Phần 2




Nghe thấy lời giận dỗi thẹn thùng của Độc Hoàng, Trần Tiểu Cửu tuy chưa uống rượu, nhưng trong lòng cũng say tới hồ đồ, vội tiến lên, xấu xa nắm lấy bàn tay mềm mại của Độc Hoàng, thật muốn đêm nay cứ được bay mãi như vậy, vĩnh viễn không có kết thúc.

Đáng tiếc dịch quán rất gần, Độc Hoàng khinh công độc nhất thiên hạ, mang theo Trần Tiểu Cửu bay như gió, một lát đã vào trong dịch quán.

Đêm nay là Khang Thiết trực, thấy Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng đến trong đêm, kinh ngạc nói:

- Trần công tử còn có việc gì sao?

- Mấy cô gái kia đã mang tới cho Bình Xuyên Kỷ Phu chưa?

Trần Tiểu Cửu truy vấn hỏi.

- Ồ! Vừa đưa tới, tôi đã mời tới mấy cô nương từ lầu Thanh Phong.

Khang Thiết nhìn Độc Hoàng cũng ở bên cạnh, có chút ngượng ngùng, ghé vào tai Tiểu Cửu nói:

- Bây giờ mấy cô nương đó phần lớn là đang hầu hạ Bình Xuyên Kỷ Phu tắm rửa, lát nữa sẽ có trò hay để xem.

- Ta và Độc Hoàng tới xem trò hay đây.

Trần Tiểu Cửu nói lời không ngại người khác kinh ngạc.

Khang Thiết choáng váng, nhìn Tiểu Cửu, lại nhìn sang khuôn mặt quyến rũ của Độc Hoàng, trong lòng không khỏi bồn chồn: Trần công tử là đại nam nhân, lén nhìn bức tranh tình dục sống động cũng không sao, Độc Hoàng một đại mỹ nữ còn lén xem cái này? Còn lén xem cùng Trần công tử? Lẽ nào giữa Trần công tử và Độc Hoàng cũng không trong sáng?

Trần Tiểu Cửu nhìn ra sự nghi vấn của Khang Thiết, cười giải thích nói:

- Việc này rất quan trọng, vẫn có quan hệ tới việc lớn tồn vong sinh tử, không phải như ngươi nghĩ đâu.

- Lát nữa ngươi dẫn binh lính đi tuần tra một vòng đi, ta và Độc Hoàng cũng không cần phải cực khổ trốn tới trốn lui.

Khang Thiết đáp ứng một tiếng, quay người đi sắp xếp, đưa người đi tuần một vòng theo ý của Tiểu Cửu.

Độc Hoàng kéo Trần Tiểu Cửu, giống như một con báo, lặng yên không một tiếng động chui trên nóc nhà. Theo chân Bình Xuyên Kỷ Phu đi vào dịch quán, xốc một lớp ngói lên, vừa vặn nhìn trúng phòng tắm.

Tiếng cười phóng đãng của Bình Xuyên Kỷ Phu và tiếng nũng nịu ỏn ẻn mềm mại của mấy cô nương truyền tới, khiến Độc Hoàng mặt đỏ như say, hung hăng bóp eo Trần Tiểu Cửu, bịt tai, không muốn nghe nữa.

- Tiểu Cửu ngươi chính là không tin ta, ta thêm vào cái thuốc kia có tác dụng mãnh liệt vô cùng, liệt dương cả đời, mặc kệ là xuân dược lợi hại thế nào, cũng sẽ không có phản ứng gì.

- Như vậy càng tốt, Độc Hoàng tỷ tỷ, thực không dám dấu, ta chính là muốn Bình Xuyên Kỷ Phu có bộ dạng như vậy. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Trần Tiểu Cửu kéo tay Độc Hoàng, cười xấu xa nói:

- Mỹ sắc phía trước, ngứa ngáy vô cùng, nhưng không xâm phạm được, nỗi thống khổ này, có uất nghẹn nào bằng chứ?

Độc Hoàng khổ sở, nhịn cười, thổi vào tai Tiểu Cửu, gắt giọng:

- Đâu có như ngươi, một chút cũng không chịu được sự hấp dẫn, thật làm mất mặt đàn ông.

- Tỷ tỷ, điều này chứng tỏ ta là tấm gương của đàn ông, đúng không? Đâu có mất mặt chứ?

Tiểu Cửu không tranh cãi cùng Độc Hoàng, cúi đầu tiếp tục quan sát động tĩnh bên trong phòng tắm.

Trong một buổi tối Bình Xuyên Kỷ Phu trải qua cả mừng cả tủi, dù y cứng cỏi, cũng bị giày vò tinh thần tới khốn đốn, trong lòng nghĩ mà sợ.

Nguyên tội vì đùa giỡn với Nội thân vương Tuyết Tử mà dẫn đến bị Thiết Giáp doanh bao vây, dẫn tới toàn quân bị tiêu diệt, thật sự trở thành một cô gia.

Mình giống như một con chó, bị bắt vào lao ngục, bị đánh đòn, chết đi sống lại, lại vì giao dịch giao ra Nội thân vương Thế tử mà đạt được sự tha thứ của Trần Tiểu Cửu, chỉ cần trước mắt mình thần phục, có thể vào thời khắc then chốt, hắn sẽ phái ra Thiết giáp doanh giúp đỡ mình diệt trừ thế lực của ca ca.

Ha ha…, vô số việc này, vừa nghe lại nhớ tới nguy hiểm Bình Xuyên Kỷ Phu đã trải qua, vô cùng phấn khích.

Bình Xuyên Kỷ Phu nằm trên giường, cả người đau nhức, hai má cũng sưng lên, vốn tưởng bình tĩnh vượt qua những chuyện khó quên này, lại không ngờ Trần Tiểu Cửu nói được làm được, thật sự cho tặng cho mình bốn mỹ nhân đẹp như hoa như ngọc.

Thấy bốn mỹ nhân này nhào lên, tâm trạng cũng thấy được an ủi, cũng càng tin Trần Tiểu Cửu là một nhân vật độc ác nói được làm được – Trong tiềm thức, trong lòng trở nên vô cùng hưng phấn.

Sắc đẹp ở phía trước, quả là chuyện tốt, đương nhiên phải tắm rửa sạch sẽ cơ thể dơ bẩn của mình.

Bình Xuyên Kỷ Phu nằm trong thùng tắm, tuy các vết thương rách miệng khiến dòng nước tạt vào làm đau, nhưng những đôi tay mềm mại của các mỹ nữ lướt qua ngực, khiến y tạm thời quên đi đau đớn.

Mấy cô nương này đều là mời tới từ Thanh Phong lầu, quyến rũ vô cùng, lẳng lơ mê người, thủ đoạn thu hút đàn ông cũng là độc nhất.

Một cô nương cởi hết áo váy, nâng bầu ngực mềm mại lên, đưa chân đẫy đà mê người, ngồi trong thùng tắm, khẽ vuốt bụng Bình Xuyên Kỷ Phu, bàn tay mạn diệu vô cùng, chợt nắm lấy cái thứ dưới háng của y, nhẹ nhàng xoa lên.

Bình Xuyên Kỷ Phu thoải mái tới sống lên chết xuống, nhưng sau đó lại cảm giác kỳ quái vô cùng, ánh mắt quyến rũ của cô gái nhìn thoáng qua thứ dưới thân kia của y cũng đầy ý khinh thường – cái thứ kia của y vẫn ngủ gật như vậy, điều này khiến y khó chịu vô cùng, với kinh nghiệm ngày xưa của mình, chưa từng xuất hiện quẫn cảnh này, lẽ nào mình không được nữa rồi?

Trần Tiểu Cửu nhìn thấy vẻ mặt bực bội kia của Bình Xuyên Kỷ Phu, cũng biết cái đó quả nhiên không có phản ứng, nhéo tay Độc Hoàng, cười xấu xa nói:

- Tỷ tỷ, thành công rồi, tỷ thật là lợi hại.

- Ta là Độc Hoàng tiếng tăm lừng lẫy mà, sao có thể không thành chứ?

Độc Hoàng kéo tay Tiểu Cửu, u oán nói:

- Nếu thành rồi, chúng ta đi thôi! Một phụ nữ như ta cùng ngươi xem cái thứ xấu xa này, rất khó coi à?

- Tỷ tỷ đừng nhìn, một mình ta xem là được rồi, phần diễn phấn khích còn chưa xuất hiện mà.

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Bình Xuyên Kỷ Phu không cam tâm, lát nữa nhất định sẽ uống thuốc, sau khi xem uống thuốc xong, có phản ứng gì không! Nhất định phải tuyệt đối không có sai sót gì mới được.

- Ngươi đó, ta thật không nên dung túng ngươi như vậy, đều bị ngươi ức hiếp tới chết rồi.

Độc Hoàng giận dỗi, ngón tay xanh nhạt ấn vào trán Tiểu Cửu, trong mắt hàm chứa sự dịu dàng, khiến tâm thần Tiểu Cửu mê say.

Cô gái quyến rũ trong thùng tắm chơi đùa dưới háng Bình Xuyên Kỷ Phu rất lâu, dùng tất cả vốn liếng, cũng không thấy cái kia dưới háng của Bình Xuyên Kỷ Phu có động tĩnh gì, trong lòng không khỏi nghi ngờ, trong mắt hiện ra sự khinh miệt: tên này không phải là bị tửu sắc vét sạch rồi chứ, không thể làm chuyện vợ chồng sao?

Còn ba thiếu nữ đang cùng Bình Xuyên Kỷ Phu hôn môi, phát hiện quẫn cảnh này của y, cũng không khỏi ngây người ở đó, không biết có nên tiếp tục tới cùng không?

Lần đầu tiên Bình Xuyên Kỷ Phu cảm thấy mình mất mặt như vậy, hùng phong ngày xưa mất ở nơi nào rồi? Đối diện với sự ánh mắt đáng thương, khinh thường, mờ mịt nhìn lại của bốn mỹ nữ, y hận không thể đào một cái hố để chui xuống.

- Đại nhân nếu đại nhân..cái đó…tỷ muội chúng tôi xin lui xuống trước…

Một mỹ nữ mạnh dạn nói ra lời trong lòng của mình.

- Đừng…đừng đi..

Bình Xuyên Kỷ Phu sắc mặt đỏ bừng lên, nắm chặt tay, sự nhục nhã này khiến y gần như không ngóc đầu lên được.

- Vậy tỷ muội chúng thiếp có thể làm gì?

Mỹ nhân kia nhìn cái đũng quần úp sấp của Bình Xuyên Kỷ Phu, ánh mắt hàm chứa sự ủy khuất, trong lòng lại khinh bỉ muốn chết: Ngươi cũng coi là đàn ông sao?

Bình Xuyên Kỷ Phu đương nhiên sẽ khắc sâu sự miệt thị hiện ra trên mặt bốn mỹ nữ, nhưng y không còn mặt mũi nổi giận, trong lòng tự an ủi mình: Ừ! Chắc là hôm nay sợ quá, dọa cả cái thứ dưới háng kia, hết cách! Hết cách! Không cần lo lắng, ta uống ít thuốc tăng lực vào là được.

- Các nàng cứ hầu hạ ta uống trà trước, ta uống nhiều rồi, sẽ phải giải rượu.

Bình Xuyên Kỷ Phu chạy ra khỏi thùng tắm, uống đại lực kim cương hoàn vào, trong lòng nghĩ: Không cần các ngươi phải khinh miệt ta, chỉ cần lát nữa thôi, kim cương hoàn phát huy tác dụng, ta sẽ giết các ngươi sống lên chết xuống.

- Ai dà, Độc Hoàng tỷ tỷ, Bình Xuyên Kỷ Phu uống thuốc rồi, ha ha…, bây giờ chúng ta xem biểu hiện của y.

Trần Tiểu Cửu hưng phấn xoa tay, dáng vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.

Độc Hoàng ngồi trên nóc nhà, mặt đỏ bừng, không thèm để ý nói:

- Còn có thể biểu hiện thế nào? Miên trùng chính là miên trùng, cả đời này đều mềm nhũn, không thể cứng lên được nữa.

- Ừ, Độc Hoàng tỷ tỷ nói chỉ có đúng.

Tiểu Cửu như ném sang cho Độc Hoàng mị nhãn, cợt nhả nói:

- Giống ta làm việc luôn cứng như vậy, muốn mềm một lần cũng khó như thế, Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ nói cùng là đàn ông, sự chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ?

- Tiểu Cửu, ta biết ngươi cũng muốn mềm, yên tâm, ty tỷ sẽ giúp ngươi.

Độc Hoàng cười quyến rũ vài tiếng, lấy ra mấy viên thuốc màu vàng, đe dọa nói:

- Sau này ngươi còn dám nói lời như vậy với tỷ tỷ nữa, sớm muộn có một ngày ta lén nhét thuốc này vào thức ăn của ngươi, để ngươi hối hận cả đời.

Trần Tiểu Cửu bị dọa tới tái nhợt mặt mày, ngượng ngùng cười, cũng không dám lung tung với Độc Hoàng nữa.

Một lát sau, khi Bình Xuyên Kỷ Phu dự tính đại lực kim cương hoàn phát lực, chỉ cảm thấy sự nóng bỏng trong bụng, luồng nhiệt nóng lưu chuyển trong người, tâm trạng ngứa ngáy, nóng lòng muốn tìm mục tiêu để phát tiết, nhưng…cái miên trùng dưới háng kia vẫn ngủ yên, không có dấu hiệu thức tỉnh.

Nhìn cơ thể của bốn mỹ nữ kia, Bình Xuyên Kỷ Phu bực bội muốn chết, lẽ nào còn cần lời dẫn?

Y gọi mỹ nữ lên trước hầu hạ, bốn mỹ nữ dùng tất cả vốn liếng, ôm người y, lại thơm, lại cắn, cái gì cũng làm, tất cả đều thử qua, lại không thấy có dấu hiệu tốt đẹp gì, điều này khiến Bình Xuyên Kỷ Phu ý thức được một sự sợ hãi thật sự.

Chuyện gì thế này? Sao không cứng lên được? Sao đột nhiên lại như vậy?

Thấy bốn mỹ nữ bổ nhào vào mình, Bình Xuyên Kỷ Phu thô bạo đẩy họ ra, mắng to:

- Cút! Một đám kỹ nữ thối, đều cút hết cho ta! Cút càng xa càng tốt, ta cũng không muốn nhìn thấy các ngươi.

Bốn mỹ nữ vội vàng chạy ra ngoài, mỹ nữ khi nãy can đảm lên tiếng lúc này không ngừng lẩm bẩm:

- Bản thân không có năng lực, không cứng được, lại nổi giận với bọn ta? Trước mặt bốn tỷ muội bọn ta mà còn không cứng lên được, sau này, ngươi có gặp được thần tiên, cũng không ăn được vào miệng, mất mặt quá! Hừ…

Ta rút cuộc làm sao vậy? Xong rồi! Ta không còn là đàn ông nữa rồi.

Bình Xuyên Kỷ Phu nhất thời đâu có thể chịu được sự đả kích bi thảm như vậy? Cảm xúc bắt đầu dâng lên, bực bội khó chịu, đấm đá lung tung, phát tiết sự ủy khuất trong lòng, đánh gãy bàn, đá ngã giá sách, đập chén trà vỡ vụn.

Cơ thể y trần như nhộng, váng đầu ngồi dưới đất, cũng không để ý chén trà vỡ bắn vào da thịt mình, điên cuồng nói những lời vô nghĩa:

- Ta không cứng nổi rồi, ta không phải đàn ông rồi, ta không cứng nổi rồi, ông trời ơi, ta chơi con mẹ ngươi.

- Ha ha..ngươi không cứng nổi, muốn làm ông trời, cũng không có công cụ đó.

Trần Tiểu Cửu nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của Bình Xuyên Kỷ Phu, trong lòng cuối cùng cũng thở một hơi: Cái đồ tội ác chồng chất, cuối cùng cũng bị ác giả ác báo.

- Lần này ngươi hài lòng chưa? Yên tâm rồi sao?

Độc Hoàng nhìn dáng vẻ cười dài của Tiểu Cửu, cũng biết kết quả cuối cùng là thế nào, chỉ vào cái vật dưới háng Tiểu Cửu, cáu giận nói:

- Ngươi đây là lại có chuyện gì thế? Không kéo tay ta sao? Sao lại trở lên trướng lên như vậy?

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:

- Cũng không phải, vừa rồi bốn cô nương kia, có vài phần tư sắc, ta…ta…

- Ngươi cũng thật không có tiền đồ.

Độc Hoàng rút tay ra, bay lên nóc nhà, ngoái đầu nhìn lại cáu giận:

- Ngây ra đấy làm gì? Còn không mau tìm vợ xinh đẹp của ngươi mà phát tiết đi?

- Tìm vợ làm gì?

Trần Tiểu Cửu tiến lên, mặt dày mày dặn cầm tay Độc Hoàng, cười nói:

- Tỷ tỷ đừng đi, đêm dài cứ từ từ, không còn lòng dạ nào mà ngủ, bằng không… chúng ta uống rượu đi?

- Cút.

Độc Hoàng rút tay ra, đá Tiểu Cửu một cái, bỏ chạy.

Giọng nói mềm mại từ xa truyền tới:

- Muốn tỷ tỷ say sao? Cứ động não đi nhé, cơ hội không nhiều, ngươi phải quý trọng.

Trần Tiểu Cửu vừa nghe, lập tức nhiệt huyết sôi trào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.