Hoàn Châu Cách Cách

Chương 36: Phần 2




Trần Tiểu Cửu lúc này lòng say vô cùng, làm sao có tâm tư buông tha Độc Hoàng?

Hắn dùng sức đỡ cái mông đầy đặn của Độc Hoàng, một bàn tay tham lam lần mò lên chiếc eo mềm mại của nàng, nắm lấy bờ mông mềm mại đầy đặn của Độc Hoàng, tùy ý vuốt ve, nghe tiếng rên rỉ nũng nịu của Độc Hoàng, càng khơi dậy từng đợt sóng trong lòng.

Hắn chặt chẽ nắm lấy Độc Hoàng, không để nàng chạy mất, một tay cởi bỏ quần của mình, lộ tiểu Tiểu Cửu đã lớn mạnh dữ tợn bị bao phủ bởi quần lót.

Độc Hoàng cảm nhận sâu sắc được sự hung ác đang xâm lấn của cái thứ cứng cứng kia, trong lòng bất an, lại kích thích, nghĩ phải né tránh, lại mềm mại vô lực, tận đáy lòng cũng có một thanh âm đang không ngừng hấp dẫn chính mình, bỏ qua sự chống cự, tận hưởng sự hoan ái giữa con người.

Trần Tiểu Cửu vừa cởi quần dài, lại muốn vén quần lót lên, lộ ra một cái vật dài dữ tợn, thình lình nghe thấy tiếng Chu Mị Nhi vang vọng tới:

- Tiểu Cửu, chàng ở đâu? Tiểu Cửu, chàng đang ở đâu?

Độc Hoàng, Trần Tiểu Cửu lập tức bị tỉnh lại khỏi cảm giác say vài phần.

Trần Tiểu Cửu thị lực vô cùng tốt, từ xa đã nhìn thấy thân hình mềm mại của Chu Mị Nhi đang chạy về phía mình, sợ tới mức muốn mang quần chạy trốn.

Nhưng càng vội, dây lưng bị hắn xé đứt, căn bản không thể buộc lại, trong lòng gấp tới độ không được.

Độc Hoàng hồi phục tinh thần, giơ tay véo lấy lưng Tiểu Cửu một cái, gắt giọng:

- Thế nào? Bây giờ biết sợ rồi? Vừa rồi còn muốn ăn ta, sức mạnh đó chạy đi đâu rồi?

Trần Tiểu Cửu đâu có tâm trạng giỡn cùng Độc Hoàng, trong lòng căng thẳng, ngay cả quần cũng không xách được lên.

Độc Hoàng nói:

- Ngươi sợ cái gì? Ta đi trước, ngươi kéo được quần hay không, Mị nhi còn có thể quản ngươi sao? Ngươi lại không sợ bị nàng ta bắt gặp.

Độc Hoàng u oán thở dài một cái, cúi đầu nhìn vật xấu xí vừa tác quái nơi mông mình, chợt giơ tay phát một cái cái cành gỗ ngắn một chút, đỏ mặt nói:

- Lần sau, ngươi còn dám lăng nhục ta, ta sẽ hạ độc ngươi, để ngươi mãi mãi cũng không đứng lên được.

Quay người, bay về phía núi giả.

Trần Tiểu Cửu vốn bị dọa tới mềm nhũn, nhưng bàn tay mềm mại của Độc Hoàng tỷ tỷ vỗ vào, lại khiến cái cọc gỗ gần mềm kia cứng trở lại.

Hắn thấy Mị nhi đã thấy mình, giọng nói nũng nịu chạy về phía mình, vội giả bộ say mèm, lôi tiểu Tiểu Cửu vừa bị Độc Hoàng làm đứng lên, dựa vào cột trụ hành lang, đi tiểu xuống hồ sen.

- Ồ! Tiểu Cửu, chàng đi tiểu ở đâu đấy? Chàng thật hư.

Mị Nhị thấy Tiểu Cửu đi tiểu xuống hồ sen, không khỏi vừa tức vừa cười, thầm nghĩ hồ sen trong suốt, chớ để bị Tiểu Cửu đi tiểu xuống hồ rồi.

Thấy Tiểu Cửu say ngà ngà, dáng vẻ dao động bất định, Mị Nhi vộ vàng tiến lên đỡ lấy Tiểu Cửu, u oán nói:

- Sao lại chạy tới đây đi tiểu chứ? Cũng không biết vào nhà vệ sinh sao? Thật là không chịu nổi chàng.

Trần Tiểu Cửu kỹ xảo biểu diễn rất tốt, nếu giả say, đương nhiên phải giả tới cùng, thuận thế giả bộ đứng không vững, đương nhiên tiểu cũng không chính xác, khiến nước tiểu chảy cả vào giày.

- Ai dà! Tay huynh an ổn một chút, nước tiểu bắn đi đâu rồi?

Mị Nhi nhất thời cấp bách, cũng không để ý nhiều như vậy, bàn tay dịu dàng đưa ra, cầm lấy cái tiểu Tiểu Cửu của hắn, chỉnh lại hướng cho nó, tránh để nước tiểu bắn vào giày.

Hành động này mới phát hiện cái cọc gỗ của Tiểu Cửu sao lại nóng như vậy? Kích thước siêu lớn, giống như là một cây gậy, thầm nghĩ Tiểu Cửu say rượu không ngờ lại có thể có bộ dạng mất mặt như vậy? Vừa nãy khi thân mật cùng mình, cũng không trướng lên thế này?

Trần Tiểu Cửu tích góp từng chút tà hỏa, vẫn luôn không được phát tiết ra ngoài, muốn mượn thời gian đi tiểu để điều chỉnh lại tiết tấu, áp chết tà hỏa đó lại. Nhưng không ngờ bàn tay của Mị nhi dịu dàng động vào, cảm nhận được sức nóng và chặt chẽ truyền tới từ lòng bàn tay, tà hỏa trong bụng lại càng ngày càng nóng, dường như muốn thiêu đốt mình.

Hắn ngoái đầu nhìn Mị Nhi, trong con mắt tràn đầy sự khát khao mị tình.

- Tiểu Cửu, chàng sao vậy? Chàng hẳn không phải là không chịu nổi muốn ăn thiếp chứ?

Mị Nhi không nỡ buông tay, cúi đầu nhìn biểu tượng nam nhân dữ tợn kia, nội tâm bối rối bất an, ghé mắt nhìn bốn phía, mới đỏ mặt, thấp giọng nói:

- Muộn vậy rồi, chắc sẽ không có người tới chứ?

Thấy Tiểu Cửu dục vọng lung lay, trong mắt hàm chứa sự khẩn cầu, lộ vẻ tham lam, trong lòng mềm nhũn, gắt giọng: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Coi như thiếp sợ chàng rồi, nửa đêm rồi, tự đưa tới tận cửa để chàng chà đạp thiếp.

Nàng liếc nhìn Tiểu Cửu, quay người, cong eo, nhếch bộ ngực đầy đặn mượt mà lên, chống cái thứ to lớn dữ tợn kia của hắn, xoa nhẹ vài cái, thể hội được cảm giác cứng cứng mà đàn hồi, ngoái đầu nhìn lại nói:

- Tiểu Cửu, chàng còn đợi gì? Sẽ không muốn ta tự cởi quần chứ?

Trần Tiểu Cửu nhìn tư thái khêu gợi xinh đẹp đưa mông lên trước mặt mình của Mị Nhi, lòng ngứa ngáy, bàn tay to tiến vào cặp mông màu mỡ của nàng, tùy ý xoa bóp nửa ngày, khiến nàng ngứa ngáy từ tận đáy lòng song vẫn không cởi bỏ dây lưng cho nàng.

Mị Nhi rên rỉ nỉ non, thấy Tiểu Cửu uống say rồi, không cởi được thắt lưng của mình, trong lòng vội vàng, lại xấu hổ, bỏ bàn tay Tiểu Cửu ra, nói:

- Thật là sợ chàng rồi! Thiếp dâng tận cửa cho chàng, còn phải tự tay cởi thắt lưng, đợi chàng tỉnh rồi, thiếp nhất định sẽ không tha đâu.

Vừa nói, bàn tay nhỏ lại nhẹ nhàng kéo dây lưng, dây lưng từ từ rơi xuống, trong lòng Mị nhi ngứa ngáy khó chịu, một không làm, hai không nghỉ, thuận tay cởi sạch quần áo và "quần chữ T" xuống, lộ ra cặp mông đầy đặn màu mỡ, trắng như tuyết.

Trần Tiểu Cửu thấy cái mông xinh đẹp vểnh lên trước mắt mình, trong lòng dục vọng dâng cao, bàn tay vịn lấy eo Chu Mị Nhi, thẳng tiến vào.

Đâu ngờ Chu Mị nhi căn bản không chờ được, cái mông cao trắng ngần lùi về phía sau, cái cọc gỗ kia của Tiểu Cửu lập tức được bao bọc chặt chẽ trong nhụy hoa trơn ẩm. Dưới ánh trăng tĩnh mịch, tiếng rên rỉ mềm mại uyển chuyển, và tiếng thở dốc tráng kiện liên tiếp, xen lẫn với nhau.

Hoa Như Ngọc dẫn Đan Nhi, Song Nhi uống rượu cùng Nguyễn Lương, liền thấy Độc Hoàng mặt đỏ ửng đi tới, ngồi ở đó không nói lời nào, vẻ mặt kỳ lạ, chỉ lo uống rượu, không để ý tới bất cứ ai.

Qua một lúc, Mị Nhi đỡ Trần Tiểu Cửu lảo đảo đi tới.

Trên mặt Mị Nhi nhuộm ráng mây hồng, phúng phính mê người, trong mắt đầy xuân tình, nhìn trong mắt Tiểu Cửu, lộ ra bộ dạng ngoan ngoãn đầy hài lòng.

Chu Mị Nhi thấy đôi mắt Hoa Như Ngọc mang theo sự do dự nhìn về phía mình, vội ôm mặt, giải thích nói:

- Tiểu Cửu uống nhiều rồi, vừa rồi còn nôn ra. Ta dẫn huynh ấy ra đình sau hậu hoa viên một lát, cho tới khi huynh ấy thoải mái một chút, mới quay về.

Tên khốn khiếp này ngàn chén không say, không ngờ cũng bị nôn?

Hoa Như Ngọc vừa rồi còn chỉ là nghi ngờ, bây giờ hoàn toàn biết hai người này vừa làm cái trò gì, cười xấu trêu ghẹo nói:

- Tiểu Cửu nôn ở trong hậu hoa viên sao? Có phải là nôn vào nhụy hoa rồi? Mị Nhi, muội nói có phải không?

Mị nhi đỏ mặt, gật đầu:

- Ừ! Là nôn vào nhụy hoa, nhưng nôn xong Tiểu Cửu cũng thoải mái rồi.

Hoa Như Ngọc bỡn cợt nói:

- Tiểu Cửu nôn xong, muội cũng thoải mái rồi chứ?

Hả?

Hai má Mị nhi mặt đỏ như tuyết, thấy trong mắt Hoa Như Ngọc hiện ra sự giảo hoạt, đương nhiên cũng biết nàng đã đoán ra được chuyện hoang đường giữa mình và Trần Tiểu Cửu, cúi đầu, véo eo Trần Tiểu Cửu, lại không biết nên trả lời thế nào.

Trần Tiểu Cửu nhịn đau, nói với Hoa Như Ngọc:

- Ta nôn xong tỉnh lại rồi, thoải mái nhiều rồi, Mị nhi đỡ ta không mệt như vậy, đương nhiên cũng thoải mái rồi.

- Ừ! Say rất tốt! Say rất tốt! Tiểu Cửu tửu lượng tốt, say một trận, cũng là ngàn năm mới gặp.

Hoa Như Ngọc cố nhịn cười, không buông tha mà trêu ghẹo.

- Khụ khụ…cái này…có thể nâng cốc cùng Nguyễn huynh, trong lòng vui mừng, rượu không say, người tự say! Tới đây! Nguyễn huynh, chúng ta lại cạn thêm mấy cốc nữa, không say không về.

Trần Tiểu Cửu vội vàng nhận lấy câu nói, quay người nói với Nguyễn Lương.

- Được! Không say không về!

Nguyễn Lương thấy Tiểu Cửu coi trọng mình như vậy, trong lòng vui mừng, lập tức làm quân tử, luống cuống đứng lên.

Khi mấy ngươi đang vui vẻ, liền thấy nha hoàn vội vàng chạy vào, nói với Trần Tiểu Cửu:

- Khởi bẩm lão gia, Nội thân vương Tuyết Tử cầu kiến.

Đám người Hoa Như Ngọc và Chu Mị Nhi nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt không vui.

Trong lòng họ rất hiểu, Nội thân vương Tuyết tử chính là Y Đằng Tuyết Tử, người đàn bà yêu nữ này cũng có một chân với Tiểu Cửu à. Ả tới cầu kiến, mấy vị mỹ nhân sao có thể thoải mái?

Nhưng dù sao cũng là quen biết đã lâu, hơn nữa mấy vị mỹ nữ này còn chịu ân huệ lớn của Tuyết Tử, không thể khiến nàng ta xấu hổ.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu buồn bực, muộn như vậy rồi Tuyết tử còn tới phủ ta làm gì? Chắc không phải biết được các phu nhân của mình tụ hội, đánh tới tận cửa để đòi danh phận chứ?

Trong lòng Độc Hoàng vô cùng vui mừng, nghĩ mình ngồi ở đây dị thường xấu hổ, nếu có Tuyết Tử cùng mình, cũng có thể giảm bớt áp lực, cười nói:

- Tiểu Cửu, ngươi và Nguyễn thừa tướng cứ nói chuyện, ta đích thân đi nghênh đón Nội thân vương Tuyết tử.

Nguyễn Lương hoảng sợ: thân phận của Nội thân vương Tuyết Tử khá cao, nhưng Trần đại nhân lại ngồi vững tiếp mình, không tự mình đi đón, chỉ để một tâm phúc đi đón tiếp, sự phô bày này là quá lớn chứ? Lại nghĩ tới mình tuy là Thừa tướng của một nước nhỏ, nhưng lại là đích thân Trần Tiểu Cửu mời tới nghênh đón tận cửa, việc này là một sự vinh hạnh thế nào?

Nguyễn Lương không biết Nội thân vương Tuyết tử canh ba tìm Trần Tiểu Cửu có việc gì, trầm ngâm một lát, mới do dự nói:

- Trần đại nhân, ta có cần phải tránh không? Nội thân vương Tuyết tử có lẽ có việc muốn thương lượng?

Trần Tiểu Cửu cười lắc đầu: Đều là người nhà, không cần khách khí.

Đều là người nhà?

Nguyễn Lương bị một câu nói của Trần Tiểu Cửu làm cho bối rối: Nội thân vương Tuyết tử là thành viên hoàng tộc Uy quốc, sao lại trở thành người mình được?

Khi gã đang do dự, liền thấy Nội thân vương Tuyết tử xinh đẹp tuyệt trần sánh bước cùng Độc Hoàng đi tới, cười nói như hoa, hai mỹ nữ xinh đẹp đi phía sau, líu ríu chuyện trò không ngớt, giữa họ dường như hết sức quen thuộc.

Nguyễn Lương hoàn toàn thấy mơ hồ.

Sau đó, Nguyễn Lương nhìn thấy duy chỉ có Đan Nhi không đứng dậy, mà Hoa Như Ngọc, Song Nhi, Chu Mị nhi lần lượt đứng dậy chào đón, kéo tay Nội thân vương Tuyết tử, không ngừng hàn huyên tỷ muội.

Nguyễn Lương liếc nhìn Tiểu Cửu, thấy trong mắt hắn tràn đầy nhu tình mật ý, trong lòng thiết nghĩ: Nội thân vương Tuyết tử chắc không phải cũng là vợ của Trần Tiểu Cửu chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.