Hoàn Châu Cách Cách

Chương 3: Phần 1




Trần Tiểu Cửu vừa trải qua một trận chiến, thành công thăng quan tiến chức, được vào Nội các, trở thành một con rồng quyền quý mới của triều đình, bách quan cũng ngầm cảm thấy, thế lực mới của Trần Tiểu Cửu và Diệp Ngâm Phong sẽ nổ ra một trận khiêu chiến lớn với Tiêu thừa tướng và Viên Trác Kiến.

Nhưng, những quan viên bọn họ có một số ở thế trung lập, một số vốn là đồng đảng với Tiêu thừa tướng, chỉ có một số từng là tâm phúc của Diệp gia, mới cảm thấy kinh ngạc đối với sự thăng tiến của Trần Tiểu Cửu. Dùng một câu nói để hình dung tâm trạng của họ, đó chính là: mùa xuân sắp tới rồi.

Sau đó muốn đạt được "mùa xuân" thật sự, đối với Trần Tiểu Cửu căn cơ nông cạn mà nói, còn cần nhiều sự cố gắng và kết tủa.

Tạm thời hắn không có tâm trạng để đi quan tâm tới nha phiến và súng kíp nữa, cho dù hai thứ này đối với hắn mà nói còn quan trọng hơn nhiều so với tiền bạc. Hắn viết một bức thư, dặn dò người mang tới Mộ Bình thành, rồi bỏ việc đó lại, không nhắc lại nữa.

Việc quan trọng trước mắt là một tiếng trống cổ vũ tinh thần, củng cố lại tư cách chính trị không dễ, thay đổi một phát lợi ích và thế lực.

Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong thương lượng với lão Hoàng đế xong, liền quyết định hai việc.

Việc thứ nhất, từ trong nội khố phân phát tiền thưởng cho các quan viên của triều đình và trở thành thông lệ.

Trong số các quan viên của triều đình, ngoài những kẻ trung thành nhất với Tiêu thừa tướng, không có ai nhận được "tiền thưởng", hơn ba trăm vị đại thần khác đều có được tiền thưởng nhờ công lao này, nhiều là mấy vạn lượng, ít là mấy ngàn lượng.

Số bạc này phát tới tay mỗi quan viên, tuy không nhiều nhưng thể hiện một sự vinh quang, tán thành, càng là một thủ đoạn mua chuộc lòng người. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Chỉ là lão Hoàng đế vẫn là có chút đau lòng, lần ban thưởng này, ba trăm vạn lượng đã đi mất không rồi.

Trần Tiểu Cửu chỉ nói một câu:

- "Hoàng thượng", ngài muốn có có bạc, hay là muốn giang sơn".

Lập tức lão Hoàng đế á khẩu không nói được câu nào, ngoan ngoãn kí vào công văn.

Chiêu thứ nhất là trị tận gốc, chỉ có thể giải quyết hiện tượng mặt ngoài, khiến các đại thần ngoài mặt có chút tôn trọng Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu kế tiếp làm một việc lớn: Hắn mở nội khố, đấu thầu, cổ vũ các quan viên tham gia mua cổ phần của nội kho, giao dịch thành công, có thể có được hoa hồng với tỉ lệ tương ứng.

Tin này được truyền đi, tựa như sấm, trong lòng các triều thần như có một cơn sóng dữ, trở thành vấn đề nóng hổi của họ.

Trần Tiểu Cửu nghiên cứu rất chuẩn xác với suy nghĩ của bọn họ.

Ngoài những chí sĩ thanh cao cá biệt ra, trong lòng chỉ nghĩ cho bách tính, vì nước vì dân, tuyệt đại đa số các quan viên đều không có trình độ cao như vậy, bao gồm bản thân Trần Tiểu Cửu cũng không đạt được trình độ cao như thế.

Tuyệt đại các quan viên thích nhất gì: tài, quyền, sắc.

Bọn họ đã là quan lớn sắc đẹp tự nhiên nhiều, nào có quan viên trong phủ nào không ẩn giấu mười mấy tiểu thiếp dung mạo như thiên thần?

Mà bọn họ lại làm quan nhiều năm, am hiểu quan trường, đương nhiêu cũng hiểu được con đường thăng tiến này, không phải ai cũng có thể có được.

Càng lên cao, càng thấy lạnh, một khi ngã xuống, cũng ngã rất là thảm.

Cho nên, đối với con đường thăng quan này, bọn họ đã phải cực kỳ thận trọng, cân nhắc mọi thứ, sẽ không theo đuổi một cách cực đoan.

Ngoại trừ sắc đẹp, thăng quan ra, còn lại cuối cùng cũng chỉ có phát tài.

Bọn họ cần rất nhiều tiền để mở rộng cửa nhà, để nuôi gia đình, lấy mười mấy tiểu thiếp, nuôi sống tôi tớ, nha hoàn, vũ sĩ, thị vệ.

Bọn họ còn muốn có hiếu với cấp trên, thể hiện sự thương yêu thuộc hạ, chăm sóc người thân.

Tất cả đều cần tiền, nhưng cho dù bổng lộc của triều đình có tăng lên gấp bội cũng không đủ để họ "đền đáp" ơn trên, lấy tiểu thiếp.

Cho nên các quan viên này khoét cửa, dựa vào các kiểu thái độ để kiếm tiền.

Mà ngoài thu lễ, một phương thức nhanh và tiện nhất chính là: nâng đỡ đại lý của mình, hoặc là cậu nhỏ, hoặc là anh em họ, đi làm kinh doanh, đương nhiên có thể tự mình lợi dụng các mối quan hệ của mình, giảm các chi phí, thuế má xuống thấp nhất.

Mà thân là quan lớn của triều đình, tài nguyên có được cũng có rất nhiều, việc kinh doanh của bọn họ đương nhiên không phải là kém.

Trần Tiểu Cửu mở nội khố, chính là để chuẩn bị cho một bộ phận những người đi theo.

Phải biết rằng, khi Tiêu thừa tướng từng nắm giữ nội khố, là đem miếng bánh ngọt này nắm trong tay, chỉ là chia cho vài tên tâm phúc của mình ít tiền, các quan viên khác chỉ có thể nhìn tâm trạng, mà bố thì cho chút ít.

Còn Tiểu Cửu lại không thế, Tiểu Cửu là làm một miếng bánh vô cùng lớn, sau đó chủ động chia cho các quan viên của triều đình, cố tình loại các tâm phúc của Tiêu thừa tướng ra bên ngoài.

Kể từ đó, cao thấp phân biệt rõ ràng.

Phương pháp " không lợi cho người, chỉ lợi cho mình" của Tiêu thừa tướng quả thật một trời một vực với cách làm " không lợi cho mình, chỉ lợi cho người" của Trần Tiểu Cửu.

Tin này của Trần Tiểu Cửu được truyền ra ngoài, cánh cửa giam chính nội khố của hắn đều nhanh chóng bị đạp phá.

Thật ứng với câu nói kia, có sữa mới là mẹ, huống hồ sữa của mình bây giờ rất đầy, rất phong phú, rất mê người.

Xét về lâu về dài, kế sách này của Trần Tiểu Cửu hoàn toàn là sai lầm, hoàn toàn trái ngược với sự thống trị của triều đình.

Nhưng, thời kỳ đặc biệt, đương nhiên hành sự phải đặc biệt.

Trần Tiểu Cửu cần một sợi dây vững chắc, kéo các đại thần về phía mình, lấy tiền để thay lời nói của mình, thay cách tạo thế của mình.

Người nhiều sức lớn, một cây khó thành rừng, đánh độc lập đó là kẻ hồ đồ, duy chỉ có học biết dựa vào thế, mới có thể trở thành trụ cột vững chắc.

Trần Tiểu Cửu cần chính là kết quả nhìn giống như là " sao vây đầy quanh mặt trăng", khiến Tiêu thừa tướng cảm nhận được sự áp lực vô biên của mình.

Gần như trong tay tất cả các đại thần hoặc nhiều hoặc ít đều nắm giữ một số tài sản của thương nghiệp, bản thân bọn họ tuy không lộ diện, ngoài mặt có vẻ cũng có một chút thương gia thật sự, nhưng, Trần Tiểu Cửu biết, sau lưng bọn họ đều có sự ủng hộ của các đại thần.

Sau mười ngày lắng đọng, các đại thần này gần như đều đã ký vào hợp đồng nội khố, các loại hàng hóa cũng đều để lại hàng mẫu trong kho.

Bọn họ biết, chỉ cần người Tây lại tới, bọn họ có thể kiếm nhiều tiền.

Cách thao tác như vậy khiến Tiêu thừa tướng rơi vào thế bị động, bởi vì, tâm phúc của lão bị loại ra khỏi nội khố.

Tiêu thừa tướng là quan đứng đầu, quyền thế lớn, phụ thuộc vào lão sẽ nhận được nhiều lợi ích thực tế hơn, đây là tận mắt nhìn thấy được.

Nhưng, thân là tâm phúc của lão, lại bị loại ra khỏi miếng bánh ngon của nội khố, thật không tin nổi tới mức nào?

Tựa như một con chó hoang, chỉ có thể trơ mắt ngồi chảy nước miếng, thấy những con chó khác đang ở đó gặm những miếng xương thơm ngào ngạt.

Điều này…là một việc tàn nhẫn cỡ nào.

Tiêu thừa tướng đối mặt với sự kiêu ngạo của Trần Tiểu Cửu, cũng chỉ có thể cố gắng trấn an bọn họ, dùng thủ đoạn khác để bồi thường cho họ, hơn nữa đáp ứng họ, có thể trong mùa xuân tới, đề bạt một số con cháu của họ, điều này mới khiến họ không khóc rống lên.

Mà điều Tiêu thừa tướng không biết là: Trần Tiểu Cửu sớm đã an bài bố cục của mùa xuân năm tới rồi.

Trung tuần tháng ba, tin tức chấn động lòng người này lại lần nữa truyền đi, Fack mang theo một thương đội khổng lồ, tiến tới Đại yến.

Fack gặp Trần Tiểu Cửu đầu tiên, chính là ôm hắn rất chặt, tỏ ý cảm tạ.

Trong nụ cười vui sướng đầy hưng phấn của y, Trần Tiểu Cửu biết Fack đã kiếm được một món tiền lớn, mà lần này thuyền tới tăng lên không ít, xem ra y đang chuẩn bị làm một cuộc lớn với mình rồi.

Tất cả các quan viên tham gia nội khố, đều bất an chờ đợi, bọn họ đều xem cẩn thận, Trần Tiểu Cửu có thể thực hiện lời hứa hay không, có kiếm cho họ một bát canh không.

Trần Tiểu Cửu không để các quan viên đó thất vọng, hắn tuy yêu tiền, nhưng tuyệt không tham tiền.

Trải qua mười ngày đàm phán, các đồ Tây Dương không có ở trong kho, ví dụ như đồ thủ công mỹ nghệ, tơ lụa, đồ gốm, đao, kiếm, cung đều nhận được sự giao dịch của Fack.

Cuối cùng Trần Tiểu Cửu đã dành được món lãi kếch xù, với giá năm ngàn vạn lượng, khiến Fack hài lòng dẫn theo đội tàu, rời khỏi Đại Yến.

Lần này Trần Tiểu Cửu không ngoại lệ, lại dông dài lấy của Fack hai ngàn cây súng, suy nghĩ cho lợi ích lâu dài, liền để đội tàu của Trư Ngộ Năng cùng đi Tây Dương để mở mang thêm kiến thức.

Tất cả mọi người đều đợi phân phát mòn lời.

Trần Tiểu Cửu tuyệt không giấu riêng, chia năm ngàn vạn lượng thành ba phần, cũng chính là hơn một ngàn bảy trăm vạn lượng giao cho nội kho, còn lại hơn ba ngàn ba trăm vạn lượng, tính theo giá thành của các đồ vật, toàn bộ phâp phát cho các thương gia.

Hành động này khiến các thương gia gần như đạt được lợi ích thực tế, làm bọn họ vui đến phát cuồng.

Các đại thần đứng sau các thương gia kia, trước đây sự tôn trọng với Trần Tiểu Cửu còn bao hàm thái độ hoài nghi, phần lớn là kiêng kị sự giả dối của hắn.

Nhưng, bây giờ không giống nữa, bọn họ lấy được một lợi ích rất lớn từ Trần Tiểu Cửu, bọn họ không có lý do gì để bất hòa với hắn.

Hơn nữa, suy nghĩ của đám đại thần này rất thực dụng, bọn họ có thể thân cận với Trần Tiểu Cửu bao nhiêu sẽ thân cận như vậy, cái tiếng "Trần đại nhân" đó gọi rất thân thiết, rất thành khẩn.

Điều khiến Tiêu thừa tướng cảm thấy vô cùng sợ hãi, lão ngầm dự cảm được, Trần Tiểu Cửu như đang đun nước luộc ếch với lão, thời gian càng lâu, lão sẽ càng trở nên bị động.

Những ngày mùa xuân ấm áp đang tới gần, Kinh thành tràn ngập vô số sĩ tử, điều này khiến kinh thành vốn phồn hoa càng như dệt hoa trên gấm.

Tiêu thừa tướng thầm quyết định, kỳ thi lần này phải nắm trong tay, đưa cho đám tâm phúc một số lợi ích thực tế cũng khiến họ thỏa mãn được chút ít trong kỳ thi lần này

Mỗi mùa thi hàng năm, gần như đều do Thượng thư bộ Lễ đảm nhiệm vai trò quan chủ khảo, kết hợp với hai đại học sĩ làm phó giám khảo.

Nhưng cũng có tiền lệ Thừa Tướng đại nhân đích thân làm quan chủ khảo, còn Thượng thư bộ Lễ làm phó giám khảo.

Viên Hải từng là tâm phúc của lão, dưới sự bày mưu đặt kế của lão làm quan chủ khảo hai lần, còn bây giờ Viên Hải không còn nữa, chức vị quan trọng Thượng Thư bộ Lễ này đã nằm trong tay Tiểu Cửu, chức vụ quan chủ khảo quan trọng kia,đương nhiên không thể giao cho Trần Tiểu Cửu làm.

Bởi vì, cái danh tiếng quan chủ khảo này rất quan trọng.

Ai làm quan chủ khảo, người trúng kỳ thi lần đó cho dù là trẻ thơ sư thành phương nào, đều là môn sinh của hắn, những người mới đều phải chấp lễ với quan chủ khảo.

Còn lễ bái sư, đó chính là đánh lên dấu vết của người ta cho dù bản thân không thừa nhận, người khác cũng sẽ coi ngươi như tâm phúc của quan chủ khảo.

Còn trong kỳ thi này sau này giành được cơ hội đều là muốn hạ phương thực thiếu.

Ngộ nhỡ có một ngày nào đó thăng chức nhanh chóng, thân là quan chủ khảo kia đều sẽ ở trong triều đình, hình thành một sự uy tín rất lớn.

Chính vì điều này, bất luận thế nào, Tiêu thừa tướng muốn nghĩ cách, cũng sẽ không để Trần Tiểu Cửu làm quan chủ khảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.