Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 86: Có chí bảo




Buổi tối, vầng trăng rằm treo trên đỉnh núi xa vời, ánh trăng u lãnh chiếu quanh Vân Sơn, toàn bộ mặt ngoài Vân Sơn lộ ra ánh sáng màu bạc, nương theo ánh trăng có thể mơ hồ thấy rõ toàn bộ đường viền Vân Sơn, nhưng không cách nào thấy được bóng người đang chạy băng băng trong rừng cây.

“Lý Dật, chúng ta đi đâu?” Không biết đã chạy trốn bao lâu, Andrew nhận thấy được trên người Lý Dật có chút nóng lên, tựa hồ đã xuất mồ hôi.

Tiết tấu hô hấp của Lý Dật có chút loạn, nghe được Andrew nói, hắn dừng chân lại, đồng thời thở dốc nói: “Tìm một địa phương bí mật ẩn núp trước, chờ hừng đông rồi mới tính.”

“Vì sao không chạy xuống chân núi, với thuận bắn súng của anh, những người đó căn bản không phải là đối thủ của anh.” Andrew nghi hoặc nói.

Lý Dật lắc đầu: “Những người đó không phải người bình thường, hẳn là đến từ trong quân đội. Nói như vậy, người của quân đội xuất động, nhân số không phải ít. Tôi chỉ có ba viên đạn, dưới tình huống không biết rõ nhân số của đối phương, tùy tiện xuống núi chỉ biết như dê vào miệng cọp.”

Andrew nghe Lý Dật nói như thế, nhất thời trầm mặc.

Thấy Andrew không nói lời nào, Lý Dật lại xốc nàng lên hướng phía trước chạy đi.

“Sưu!”

Bụi cỏ phía trước đột nhiên truyền ra tiếng vang rất nhỏ.

Nghe được tiếng vang, Lý Dật lập tức buông Andrew, một tay ấn nàng vào bụi cỏ, lấy tay che miệng nàng, nheo lại con mắt, lãnh tĩnh nhìn chằm chằm phía trước.

Đây là sườn núi cũng không dốc lắm, trên sườn núi có cây cối và bụi cỏ rậm rạp, trong đó hỗn loạn một ít thực vật.

Dưới ánh mắt nhìn kỹ của Lý Dật, bụi cỏ phía trước truyền đến một trận rung động, giống như có động vật gì đó đã bị hoảng sợ, đang cấp tốc hướng xa xa bỏ chạy.

“Hô!”

Phát hiện là động vật chạy trốn phát sinh tiếng vang, Lý Dật thở phào nhẹ nhõm, đồng thời phát hiện gì đó, nói: “Tìm được địa phương rồi.”

Andrew vốn tưởng rằng gặp địch nhân, trái tim đang treo cao, dù thở mạnh cũng không dám, ngạc nhiên nghe được Lý Dật nói không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không giải thích được hỏi thăm: “Đâu?”

“Ở đây.” Lý Dật chỉ chỉ địa phương phát sinh tiếng vang, nói: “Nếu như tôi không đoán sai, nơi đó hẳn là có hố, hơn nữa diện tích sẽ không quá lớn.”

Đang khi nói chuyện, Lý Dật kéo Andrew đi về phía trước.

Đúng theo như lời Lý Dật, ở giữa trung ương sườn núi xác thực có một cái khe, bên ngoài cái khe mọc đầy cây cỏ thật dài, cây cỏ bụi rậm hoàn toàn che lấp cái khe, rất khó phát hiện.

Đẩy ra bụi cỏ, tiến nhập vào trong cái khe, Lý Dật cẩn thận kéo lại bụi rậm, xác định không còn chút khe hở, mới rụt đầu vào trong khe.

Cái khe này có hình dạng giống như cái muỗng, rộng không tới một thước, cao chỉ nửa thước, hai người ngồi bên trong thập phần chật chội.

Andrew ngồi trong cái khe, đem thân thể tựa trên vai Lý Dật, nhìn Lý Dật nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, nhất thời lại không biết nên nói gì.

Nguyên bản bởi vì nàng đối với Lý Dật hiếu kỳ, cho nên mới gọi điện thoại cho Tiêu Thanh Sơn, muốn Lý Dật bồi nàng đi ra đua xe, thuận tiện lý giải một chút về Lý Dật, nhưng không ngờ để Lý Dật gặp phải cảnh bị cừu gia truy sát.

“Rất xin lỗi, tôi thật không ngờ gặp phải loại chuyện này.” Giọng nói của Andrew có chút tự trách.

Lý Dật cảm thụ được thân thể mềm mại của Andrew, cười cười nói: “Người nên xin lỗi hẳn là tôi, là tôi làm phiền hà cô mới đúng.”

Nghe được Lý Dật nói, Andrew lần thứ hai trầm mặc, chính xác ra, lúc này nàng nhiều ít có chút không thích ứng, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng cùng một người đàn ông chen chúc một chỗ như thế này, lại đừng nói tới là đêm hôm khuya khoắc.

Lý Dật tựa hồ đoán được tâm tình của Andrew, suy nghĩ một chút, nói: “Tôi đi ra bên ngoài nhìn.”

“Không nên!” Không đợi Lý Dật đứng dậy, Andrew ôm đồm Lý Dật, nàng ôm thật cố sức, tựa hồ chỉ cần buông tay, Lý Dật sẽ giống như hư không tiêu thất.

Thân thể Lý Dật khựng lại, xoay người nhìn Andrew, ngửi mùi thơm trên người nàng khiến kẻ khác say mê, biểu tình có chút nghi hoặc.

Lúc này gương mặt hai người cách xa nhau không được 20cm, nên có thể nghe được nhịp thở của đối phương.

“Ở đây tương đối bí mật, bên ngoài không an toàn.” Thấy Lý Dật vẫn không nhúc nhích nhìn chính mình, sắc mặt Andrew hơi đỏ lên, không dám tiếp tục đối diện với Lý Dật, lập tức cúi đầu xuống.

Tuy rằng bụi cỏ rất kín đáo, thế nhưng vẫn có ánh trăng xuyên thấu qua khe hở thật nhỏ bắn vào. Nương theo ánh trăng, Lý Dật thấy sắc mặt Andrew hơi có chút đỏ lên, nhất thời sửng sốt!

Tựa hồ, hắn thật không ngờ nữ nhân có trí tuệ ma quỷ này lại lộ ra một mặt biết xấu hổ…

Mà so sánh với dĩ vãng, lúc này nhìn Andrew càng thêm mê người, giống như một đóa mẫu đơn đang muốn nở rộ.

“Đừng lo, tôi sẽ ẩn giấu tốt.” Lý Dật cười cười, dùng lý trí ngăn chặn tia tà niệm trong nội tâm, muốn rời đi.

“Đừng!” Andrew lại lần nữa nắm được Lý Dật, dùng thanh âm hầu như không nghe được nói: “Tôi…tôi một mình…sợ!”

Andrew nói làm biểu tình Lý Dật có chút cổ quái, bất quá nghĩ lại nghĩ, Lý Dật cũng liền bình thường trở lại. Dù sao, đối với một nữ nhân mà nói, trước gặp phải chuyện như vậy, hôm nay muốn nàng một mình ở lại trong hoang vu dã ngoại, nói không sợ là chuyện không có khả năng.

Suy nghĩ một chút, Lý Dật lại lần nữa ngồi xuống tại chỗ, hắn vốn chỉ là vì không muốn để Andrew xấu hổ nên mới đi ra ngoài, bây giờ nghe Andrew nói vậy, tự nhiên sẽ không đi ra.

Trong lúc nhất thời, hai người cũng không tiếp tục nói chuyện, bầu không khí trở nên có chút quỷ dị, chung quanh thập phần an tĩnh.

Đột nhiên, trên núi tựa hồ nổi gió, gió núi diễn tấu trên những bụi cỏ phát sinh tiếng vang rất nhỏ, những tiếng vang này lại làm cho thần kinh đang thả lỏng của Lý Dật chợt buộc chặt lên, vểnh tai cẩn thận lắng nghe tất cả động tĩnh chung quanh, thậm chỉ còn đặt súng ở dưới chân, tùy thời chuẩn bị rút súng xuất kích.

Độ ấm buổi tối trên núi rất thấp, trước bởi vẫn giấu trong bụi cỏ, tuy rằng Andrew cảm thấy có chút lạnh, thế nhưng còn có thể kiên trì. Lúc này, gió núi lại thổi vào khe, thổi lên trên người, làm cho người ta có loại cảm giác lạnh giá thấu xương.

Thân thể Andrew không thể khống chế run rẩy lên, hàm răng càng “ khanh khách” va nhau liên tục.

Cùng lúc đó, Andrew vô ý thức đưa thân thể chăm chú dán lên người Lý Dật, tựa hồ muốn dùng phương thức này tìm sự ấm áp.

Lý Dật thấy hình dạng run rẩy của Andrew, do dự, sau đó cởi ra nút áo, nói: “Tiến vào trong lòng tôi, như vậy sẽ ấm áp một ít.”

Nghe được Lý Dật nói, thân thể Andrew có chút trở nên cứng ngắc.

Hiển nhiên, đối với nàng mà nói, muốn ghé vào trên thân một nam nhân, điều này nhiều ít có chút hơi làm khó.

Lý Dật biết Andrew là một nữ nhân cao ngạo, hắn không nói gì nữa, trên thực tế, hắn cũng rất lạnh, chỉ là sợ Andrew lạnh không chịu nổi, cho nên mới nói như vậy, nếu như Andrew không muốn thì thôi vậy.

Andrew đang dựa sát vào hắn, Lý Dật không phải không có dục vọng, thế nhưng hắn có thể khống chế được bản thân mình, nhất là tại thời khắc nguy hiểm ngay trước mắt.

Ngay khi Lý Dật định cài lại nút áo, Andrew giống như một con rắn mềm bò lên người Lý Dật, ôm lấy phần eo Lý Dật, đồng thời chúi đầu vào trong ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, Lý Dật, không phải tôi sợ anh làm như vậy, chỉ là…”

Câu nói kế tiếp Andrew cũng không nói ra miệng, nàng chỉ chăm chú ôm thân thể Lý Dật, cả người giống như cao dán dán sát lên người Lý Dật.

Lý Dật khe khẽ thở dài, hắn hiểu rõ, bỏ đi thân phận và tính cách của Andrew, có thể làm được thế này đã là một chuyện phi thường khó khăn. Vậy cũng giống như cho một cực phẩm sắc lang đụng tới một mỹ nữ, nếu không động tới thật sự gian nan.

Lý Dật vươn tay, ôm Andrew vào trong lòng. Hai tòa thánh nữ phong trước ngực Andrew chăm chú dán ngay trước ngực Lý Dật, đè ép lồng ngực hắn, hai chân nàng quấn trên lưng hắn, chiếc váy lại hở ra nhắm ngay giữa hai chân hắn.

Lý Dật lập tức nổi lên sự phản ứng vốn có của nam nhân, cây thương dưới thân trong nháy mắt dựng thẳng lên, bật ngược đính vào bên trong váy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.