Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 79: Hảo mua bán




Cử động của Trần Phong làm tất cả mọi người có mặt chấn kinh, dù là Lý Dật cũng thế, tựa hồ hắn thật không ngờ Trần Phong lại nổ súng ngay tại chỗ, hơn nữa trước khi nổ súng cũng không hề có một tiếng cảnh cáo.

Hai chân trúng đạn, Diệp Hải trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, máu tươi phảng phất như dòng suối tuôn ra từ miệng vết thương, nhiễm đỏ một thân quần áo mới tinh của hắn. Thân thể của hắn kịch liệt run lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không ngừng thở hổn hển.

“Trần Phong!”

Hai tiếng rống giận lần lượt vang lên, thanh âm đến từ Diệp lão gia tử và Diệp Vân Phong.

Gương mặt Trần Phong không chút biểu tình thu súng, lạnh lùng nói: “Với hành vi của hắn đủ để bắn chết, ta làm gãy hai chân hắn đã rất cho Diệp gia các ngươi mặt mũi. Nếu như các ngươi nghĩ không hài lòng, ta có thể gọi điện thoại cho ông nội ta, cho ông ấy nói chuyện trực tiếp với người của Võ Cảnh trung đoàn, xem thử hành vi của Diệp Hải nên làm sao định tội.”

Trần Phong vừa nói ra lời này, lão gia tử và Diệp Vân Phong nhất thời há hốc mồm, một chữ cũng không nói ra được.

Theo bọn họ xem ra với tính cách bao che khuyết điểm của Trần Diêm Vương, việc này nếu thống tới Võ Cảnh tổng đội…

Lạm dụng chức quyền, cho bộ đội của mình đuổi theo giết cháu rể của Trần Diêm Vương?

Nếu để cho Võ Cảnh tổng đội biết việc này, sợ rằng không đợi Trần Diêm Vương lên tiếng, tổng đội đã một viên đạn giải quyết Diệp Hải.

….

Một chiếc xe Ferrari thể thao huyến lệ nhanh chóng lướt trên đường cái. Bên trong xe, Diệp Thu đang thành thạo lái xe, vùng lông mày cũng chăm chú cau chặt lại một chỗ.

Trước đó, lão gia tử gọi điện thoại cho hắn, cũng chưa nói rõ ràng ý tứ, chỉ là muốn hắn trở về.

“Có phải bởi vì tên tiểu tử kia chưa chết?” Ngô Vũ ngồi bên cạnh Diệp Thu, thấy Diệp Thu thật lâu không nói lời nào, nhịn không được hỏi.

Diệp Thu rất kiên định lắc đầu nói: “Không có khả năng! Phàm là ai xông vào cánh cửa của bộ đội đặc chủng quân khu NJ đều sẽ bị đánh gục!”

Cùng lúc khi Diệp Thu nói, hắn thình lình thấy phía trước đang đỗ mười xe cảnh sát còn kèm theo xe của Võ Cảnh trung đoàn.

Phát hiện này làm vùng lông mày đang nhíu chặt của Diệp Thu lập tức giãn ra: “Nếu như tôi đoán không sai, hẳn là do người của bộ đội đặc chủng quân khu NJ đem thi thể tên kia đưa tới!”

Nghe Diệp Thu vừa nói như thế, Ngô Vũ cảm thấy có chút không thích hợp, dù sao, nếu chỉ là tống thi thể trở về, cảnh sát cũng sẽ không đến.

Làm như nhận thấy được biểu tình của Ngô Vũ có chút không đúng, Diệp Thu ngạo mạn nói: “Ngô thiếu, nhị thúc của tôi ở trong Võ Cảnh trung đoàn có năng lực không nhỏ, hẳn là không có phiền phức.”

Đang khi nói chuyện, xe thể thao trong nháy mắt siêu việt mấy chiếc xe cảnh sát và quân xa lướt tới ngay cửa lớn nhà tổ Diệp gia.

Đồng thời khi xe thể thao dừng lại, Diệp Thu và Ngô Vũ hai người cùng lúc thấy được bộ đội đặc chủng đang gác ngoài cửa nhà tổ Diệp gia, cùng với cánh cửa bị đập nát thành mảnh nhỏ.

Vừa thấy tất cả, Diệp Thu và Ngô Vũ hai người sắc mặt đồng thời đại biến!

Sau một khắc, không đợi hai người làm ra bất luận cử động gì, hai gã bộ đội đặc chủng vũ trang hạng nặng đã chĩa súng, trầm giọng nói: “Xuống xe!”

Thấy họng súng tối như mực chĩa thẳng, thân thể một trận run run, sau đó Diệp Thu vẻ mặt căm tức đẩy ra cửa xe, nói: “Các ngươi muốn…”

“Ai nha!”

Cùng lúc với câu chất vấn của Diệp Thu, trong đó một gã bộ đội đặc chủng một cước gạt Diệp Thu ngã trên mặt đất, đồng thời dùng đầu gối chấn ngay sau lưng Diệp Thu, không cho hắn nhúc nhích. Làm xong tất cả, tên bộ đội đặc chủng lập tức lấy ra sợi dây, trói Diệp Thu lại.

Bên trong xe thể thao, Ngô Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả, miệng há ra, vô ý thức muốn hỏi cái gì, đã thấy một gã bộ đội đặc chủng khác một tay nắm lấy hắn từ trong xe thể thao túm xuống tới.

“Làm gì?” Ngô Vũ vừa phục hồi tinh thần lại còn muốn làm ra cái giá của Ngô thiếu, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã bị tên bộ đội đặc chủng kia một cước gạt ngã trên mặt đất trực tiếp trói lại.

Sau đó, hai gã bộ đội đặc chủng gương mặt không chút biểu tình cầm lấy cổ áo hai người, trực tiếp đi vào trong nhà tổ Diệp gia.

Khi hai người nhìn thấy nhà tổ Diệp gia bị đập thành một đống gạch vụn thì đều tưởng rằng mình bị hoa mắt. Bọn họ nỗ lực mở to mắt, nỗ lực muốn nhìn được rõ ràng một chút.

“Ngươi…Các ngươi là người nào? Đây đều là các ngươi làm?” Thân thể Diệp Thu hung hăng run run, thanh âm lắp bắp hỏi thăm.

Thân là Diệp gia đại thiếu, Diệp Thu tự nhiên biết gia tộc của mình ở tại Tô Bắc thậm chí là toàn bộ Giang Tô có địa vị gì. Hôm nay, nhà tổ Diệp gia bị đập thành như vậy, điều này làm cho hắn không dám tin tưởng, đồng thời hắn cũng hiểu rõ, hắn đã chọc tới người không nên dây vào!

Nghe được câu hỏi của Diệp Thu, Ngô Vũ cũng chờ mong nhìn hai gã bộ đội đặc chủng, chờ mong hai người cho ra đáp án, hắn có thể nghĩ ra đối sách.

Làm hắn thất vọng chính là, hai gã bộ đội đặc chủng phảng phất không có nghe được Diệp Thu nói, có lẽ nói trực tiếp, bọn hắn xem lời của Diệp Thu trở thành đánh rắm.

Một phút đồng hồ sau, hai gã bộ đội đặc chủng đem Diệp Thu và Ngô Vũ đến đại sảnh của nhà tổ Diệp gia.

Thấy tất cả cảnh tượng trong đại sảnh, ngửi trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, hai chân Diệp Thu mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.

Cùng lúc đó, Ngô Vũ nhìn thấy Lý Dật vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế, lập tức trợn tròn mắt, trên mặt tràn ngập hai chữ khiếp sợ, tựa hồ hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến lại gặp phải Lý Dật ở chỗ này.

Mà thấy Trần Phong vẻ mặt biểu tình phẫn nộ đang ngồi bên cạnh Lý Dật thì Ngô Vũ tựa hồ hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, hắn kiệt lực khống chế tình tự của chính mình, nỗ lực làm cho biểu tình của mình trấn định một chút: “Trần Phong, ngươi bắt ta tới làm cái gì?”

“Ngô Vũ, ngươi chừng nào thì học được giả ngu vậy?” Trần Phong đùa giỡn cây súng lục trong tay, khóe miệng lộ ra dáng tươi cười tàn nhẫn.

Thấy biểu tình của Trần Phong, Ngô Vũ có chút nghi hoặc nói: “Trần Phong, chẳng lẽ ngươi muốn xuất đầu cho tiểu tử này?”

“Ngươi phái người truy sát em rể của ta, thiếu chút nữa biến em gái ta thành quả phụ, ngươi nói ta có nên xuất đầu cho em rể ta không?” Trần Phong trực tiếp đi tới bên cạnh Ngô Vũ, cúi xuống thân thể thò tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của Ngô Vũ.

Em rể!

Nghe được hai chữ này, Ngô Vũ giống như là nghe được chuyện khó tin nhất thế giới, cả người lập tức bị vây trong trạng thái ngây ngốc.

Giờ khắc này, Ngô Vũ cho rằng chính lỗ tai mình xảy ra vấn đề!

Bởi vì, hắn thế nào cũng không tin tưởng, Trần Lâm được xưng là cọp mẹ kia lại là nữ nhân của Lý Dật.

Đây cũng giống như ngủ với phu nhân thủ tướng, ân, thậm chí theo Ngô Vũ xem ra, khả năng ngủ với phu nhân thủ tướng còn có vẻ thực tế hơn một chút…

Cùng lúc khi Ngô Vũ bị hóa đá, Diệp Thu cũng ngây dại.

Hắn rõ ràng nhớ phần tư liệu Ngô Vũ đưa cho hắn, chỉ là nói Lý Dật có quan hệ đặc thù với Tiêu Thanh Sơn, cũng không hề đề cập qua có quan hệ với Trần gia.

Trên thực tế quan hệ giữa Lý Dật và Trần gia người bên ngoài cũng không hay biết, mà ngày tháng năm sinh của Lý Dật cùng Trần Lâm cũng chưa từng được xem chung.

Đương nhiên, ở trong mắt Trần Phong, Lý Dật đã là em rể…

“Ngươi là tên phá sản thành sự không đủ bại sự có thừa, Diệp gia sớm muộn sẽ bị hủy trong tay ngươi a!” Trong đại sảnh đột nhiên truyền ra tiếng tru lên của Diệp lão gia tử, vẻ mặt của hắn cực kỳ phẫn nộ, tư thế kia giống như phảng phất muốn tự tay giết chết Diệp Thu mới có thể giải hận.

Trần Phong mị mị đi tới bên cạnh Diệp lão gia tử cởi dây thừng trên người hắn, đưa cây súng tới trước người Diệp lão gia tử, nói: “Diệp lão gia tử, nếu như ngươi muốn đích tay giải quyết đứa cháu không chịu thua kém này thì cứ làm đi, bớt cho hắn làm Diệp gia mất mặt!”

Trần Phong nói làm cho biểu tình của Diệp lão gia tử nhất thời cứng ngắc, một lúc lâu không nói gì.

“Diệp lão gia tử, ta lời nói thật nói với ngươi, khổ nhục kế đối với ta vô dụng, chỉ cần em rể ta muốn mạng của hắn, ngày hôm nay hắn phải chết!” Trần Phong cười nhạt quét mắt nhìn Diệp lão gia tử mới quay đầu lại, nhìn Lý Dật hỏi: “Huynh đệ, thế nào xử trí hai người kia cậu nói đi, muốn giết muốn chém, cậu cứ định chủ ý.”

Lời của Trần Phong vừa thốt ra, toàn bộ mọi người trong phòng khách nhất thời ngừng hô hấp, tựa hồ bọn họ thế nào cũng không có nghĩ đến, Trần Phong không ngờ lại muốn tính mạng của Diệp Thu và Ngô Vũ.

Trong mọi người có thể nói Ngô Vũ là người khiếp sợ nhất, theo hắn xem ra, mặc dù hắn phái người truy sát Lý Dật, Trần Phong cũng không dám lấy mạng của hắn a?

“Trần…Trần Phong, nếu như ngươi giết ta, ông nội ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Ngô Vũ có chút nói lắp.

“Này hiếp ta?” Trần Phong nheo mắt lại, nếu không phải hắn đem quyền quyết định giao cho Lý Dật, tuyệt đối hắn sẽ bóp cò súng trước tiên.

Làm như đã nhận ra sát ý trong con mắt của Trần Phong, cả người Ngô Vũ run lên nhanh miệng nói: “Trần Phong, theo ta được biết NJ quân khu không hề truyền ra tin tức Trần Lâm đính hôn và kết hôn, cho nên ngươi nói hắn là em rể của ngươi, điều này không chút tin cậy! Huống chi ngươi và ta đều xuất thân trong Hồng gia, ngươi hẳn là hiểu rõ, gia tộc như chúng ta hẳn sẽ không cho phép con cháu và người thường kết hôn!”

Ngô Vũ nói nhất thời làm vùng lông mày Trần Phong nhướng lên, bởi vì hắn hiểu rõ lời Ngô Vũ nói ra đều là sự thực. Tuy rằng hắn nhìn ra được ánh mắt Trần Lâm nhìn về phía Lý Dật có chút ám muội, thế nhưng Trần Diêm Vương cũng không nói với hắn, muốn cho Lý Dật làm cháu rể của Trần gia.

Kể từ đó, Lý Dật có trở thành người của Trần gia hay không, điều này chính hắn cũng không chắc chắn.

Trong đầu hiện lên tất cả, Trần Phong không khỏi nhớ tới Andrew Luofu, với ánh mắt của hắn dĩ nhiên nhìn ra được quan hệ giữa Andrew Luofu và Lý Dật không đơn giản!

“Trần Phong, có thể Trần Lâm bởi vì nhất thời xung động thích tiểu tử này, thế nhưng Trần gia tuyệt đối không cho phép Trần Lâm gả cho một người bình thường!” Ngô Vũ thấy biểu tình của Trần Phong không còn kiên định như trước, lần thứ hai nói.

Diệp lão gia tử tựa hồ cũng thấy được sự tình có chuyển cơ, nói: “Trần Phong, chuyện này do đám hỗn trướng nhà ta xác thực làm sai, thế nhưng, vì một người bình thường mà giết bọn họ…vậy…”

Diệp lão gia tử cũng không có nói hết, thế nhưng ý tứ đã biểu đạt rất rõ ràng.

“Hô…” Trần Phong phun ra một ngụm trọc khí, ngạc nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Lý Dật, chỉ là biểu tình cũng không còn kiên định như trước.

Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Trần Phong, Lý Dật đứng dậy, cười cười, nói: “Trần đại ca, sự tình hôm nay cảm tạ anh. Bọn họ nói cũng hữu lý, với thân phận của tôi xác thực khó tiến vào cửa Trần gia, vì tôi, để Trần gia đắc tội bọn họ thật không đáng.”

Trước khi nhìn thấy Trần Phong, Lý Dật xác thực không có nghĩ qua lợi dụng Trần gia báo thù, cũng không nghĩ tới Trần gia sẽ xuất đầu cho hắn. Chuyện tới hôm nay, hắn đã nhìn ra Trần Phong có chút dao động, vì vậy cấp cho Trần Phong một bậc thang.

Nghe được Lý Dật nói, Trần Phong bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, mà Ngô Vũ cùng người của Diệp gia còn lại là âm thầm may mắn.

“Thối lắm! Ai nói cậu không vào được cửa của Trần gia?” Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến một tiếng rít gào, sau đó, trong biểu tình khiếp sợ của mọi người, Trần Diêm Vương mang theo cảnh vệ viên, đằng đằng sát khí từ ngoài phòng đi đến.

Trần Diêm Vương xuất hiện làm sắc mặt mọi người ở đây đại biến!

Trong lúc mọi người còn đang ngây người, Trần Diêm Vương vài bước đi tới trước mặt Trần Phong, hướng Trần Phong đá ra một cước, trực tiếp đá Trần Phong văng ra vài thước.

Cử động của Trần Diêm Vương làm mọi người hóa đá, tựa hồ không ai có thể đoán được Trần Diêm Vương vì sao lại làm như vậy.

“Trần Phong, lão tử có nói qua với ngươi con cháu Trần gia kết hôn là phải tìm môn đăng hộ đối sao?” Trần Diêm Vương tức giận trừng mắt nhìn Trần Phong nói: “Hơn nữa, thân phận của Lý Dật kém sao?”

“Ông nội, tiểu Phong sai rồi, cam nguyện thừa thụ ông nội nghiêm phạt.” Trần Phong quỳ trên mặt đất, vẻ mặt hối hận nói.

Trần Diêm Vương tức giận trừng mắt nhìn Trần Phong: “Cút ra cho ta, đi cắt đứt chân chó hai người bọn hắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.