Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 76: Thái Cổ Di Tích




Trong lúc Lý Dật trở lại Thượng Hải, Trần Phong đã phái người dùng trực thăng vũ trang tới đón Andrew Loufu đi. Còn chính Lý Dật cũng được Trần Lâm lái xe đưa trở về Thượng Hải.

Một đường từ Nam Kinh quay về Thượng Hải, bầu không khí trong xe không hề bi thương như lúc trước, hai người luôn luôn tranh cãi giống như đoạn thời gian mới quen nhau.

Đưa Lý Dật tới nơi cần thiết, Trần Lâm im lặng không nói gì cả, mà lộ vẻ tươi cười sáng lạng bỏ đi.

Nhưng đôi khi mỉm cười không có nghĩa là vui vẻ, đang chảy nước mắt không có nghĩa là phải thương tâm. Trần Lâm cười thực ảm đảm, ảm đạm đến mức làm cho Lý Dật đau lòng, nhưng chính hắn cũng không có biện pháp thay đổi, ít nhất hiện tại là không thể!

Bất quá trải qua buổi nói chuyện thân mật ngày hôm nay, Trần Lâm để lại ấn tượng khá sâu sắc ở trong lòng của Lý Dật, đây là một nữ nhân dám yêu dám hận.

Thời xưa, một số anh hùng nhất nộ trùng quan*, đương đại không có nhiều anh hùng như vậy. Đối với nữ nhân có thể dám yêu dám hận mà nói, một khi các nàng yêu nam nhân nào, sẽ yêu trọn đời trọn kiếp.

….

Chuyện tình Lý Dật cùng Andrew Loufu bị truy sát, Tiêu Thanh Sơn đã biết. Thậm chí, đám bảo tiêu của nàng cũng thông báo tin tức này về nước Mỹ. Thủ lĩnh tối cao của uy ban liên mình mafia Mỹ, cha của Andrew Loufu sau khi nghe được tin nàng thiếu chút nữa đã bị ngộ hại, liền nổi giận đùng đùng. Trước tiên gọi điện thông tri cho Tiêu Thanh Sơn, muốn hủy vụ hợp tác làm ăn.

Đồng dạng như cha của Andrew Loufu, Tiêu Thanh Sơn cũng tức giận không biết trút vào đâu. Khi hắn nhận được tin tức Lý Dật bị truy sát, cả người hắn giống như lên cơn điên, trực tiếp lệnh cho Trịnh Thiết Quân dẫn người đi san bằng cả Diệp gia, tuy nhiên bị Gia Cát Minh Nguyệt ngăn cản.

Tiếp đó, biết được Lý Dật bình an vô sự mới yên lòng.

Trong phòng khách tại biệt thự Tiêu gia, Tiêu Thanh Sơn ngồi ở trên ghế, quan hoài nhìn Lý Dật, có chút tự trách nói: “Có nuốt được khẩu tức khí này không? Nếu nuốt không trôi, ta thay con đi đòi lại công đạo! Diệp gia ở Giang Tô tuy rằng năng lực không nhỏ, nhưng ta vẫn nắm chắc có thể san bằng được Diệp gia!”

Nhìn bộ dạng kích động trên khuôn mặt của Tiêu Thanh Sơn, trong lòng Lý Dật nảy sinh một loại hành phúc mơ hồ.

Giờ khắc này, Tiêu Thanh Sơn để cho hắn có cảm tưởng là: một người cha nghe được đứa con nhỏ của mình ở bên ngoài bị bắt nạt, muốn đi đòi lại công đạo cho đứa nhỏ.

Mặc dù cảm động nhưng Lý Dật vẫn lắc đầu nói: “Không cần, sự tình đã giải quyết ổn thỏa rồi.”

Hiển nhiên, Lý Dật cũng không muốn Tiêu Thanh Sơn vì mình, mà giết chết toàn bộ Diệp gia.

Hắn còn nhớ rõ ràng, lúc trước Trịnh Thiết Quân nói qua với hắn, hiện giờ hắc đạo phương nam cũng không êm ả như vẻ bề ngoài. Tiêu Thanh Sơn có thể bảo vệ cho vùng đất Thượng Hải trù phú này, đã phải trả giá rất nhiều cố gắng. Nếu như lúc này cùng Diệp gia đánh nhau sống chết, khó tránh khỏi bị người ta ném đá xuống giếng, huống chi tuy rằng thực lực của Tiêu Thanh Sơn không sai, nhưng Diệp gia cũng không kém bao nhiêu, đánh được người một ngàn thì mình cũng tổn hao tám trăm.

Tiêu Thanh Sơn chứng kiến Lý Dật nói bằng giọng kiên quyết, chần chừ một hồi rồi cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở đề tài này thêm nữa. Đồng dạng, hắn cũng nghe được sự tình Trần Gia xuất đầu bảo vệ cho Lý Dật, hắn nghi hoặc dò hỏi: “Con nhận thức Trần gia trong trường hợp nào?”

“Chuyện này kể ra thì có chút phức tạp.” Lý Dật không muốn nói đến sự tình quan hệ cùng Trần gia, mà theo bản năng lảng sang chuyện khác: “Andrew Loufu thế nào rồi?”

“Cô ta cảm mạo phát sốt, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.” Tiêu Thanh Sơn cười khổ nói: “Bất quá, cha của cô ta lại nổi giận bởi vì chuyện này, nên muốn hủy bỏ hợp tác cùng bên phía chúng ta.”

Nghe Tiêu Thanh Sơn nói như vậy, Lý Dật hơi khẽ nhíu mày.

Tiêu Thanh Sơn hợp tác cùng gia tộc của Andrew Loufu, chuyện này đối với Tiêu Thanh Sơn mà nói là mười phần trọng yếu, kiếm lợi nhuận chỉ là một vế, mấu chốt là có thể rửa tiền bẩn, giảm bớt được nhược điểm trên tay.

“Tôi đi tìm nàng nói chuyện, việc này hẳn là còn xoay chuyển được.” Lý Dật đưa ra đề nghị.

Tiêu Thanh Sơn vốn chần chừ một lúc, mới gật đầu nói: “Được rồi, con đi thử xem. Bất quá người phụ nữ này phi thường giảo hoạt, khó tránh sẽ lợi dụng chuyện xảy ra lần này để áp chế lợi nhuận.”

“Nàng sẽ không làm như thế.” Lý Dật tự tin mỉm cười.

Nghe Lý Dật nói, biểu tình của Tiêu Thanh Sơn có chút cổ quái, hắn không biết tại sao Lý Dật lại tự tin đến vậy, nhưng hắn không hỏi mà liếc mắt nhìn Lý Dật nói: “Sau khi thương lượng xong, lưu lại ăn bữa cơm đi?”

Lý Dật vốn định đứng lên đi tìm Andrew Loufu nói chuyện, nghe Tiêu Thanh Sơn đề nghị thì không khỏi ngạc nhiên, thần mình hơi sững lại, nhưng chỉ im lặng.

“Tiêu Cường không ở nhà.” Tiêu Thanh Sơn biết Lý Dật đắn đo chuyện gì, nhanh chóng giải thích nói.

Lý Dật khẽ nhắm mắt đáp: “Được rồi.”

Nói xong Lý Dật đứng dậy trực tiếp rời khỏi phòng khách, lưu lại một mình Tiêu Thanh Sơn cô độc với cái bóng.

Nhìn theo tấm lưng của Lý Dật, Tiêu Thanh Sơn khẽ thở dài, cầm điếu thuốc trên bàn lên châm, mạnh mẽ rít.

…..

Vì bảo đảm an toàn của Andrew Loufu, nên Tiêu Thanh Sơn không còn an bài nàng ở trong biệt thự ven biển, mà để cho nàng ở tại trang viên Tiêu gia.

Khi Lý Dật đi tới nơi cư ngụ của Andrew Loufu thì ngoài cửa có vài tên bảo tiêu da đen đang đứng canh gác.

Có lẽ do Lý Dật thiếu chút nữa làm liên lụy đến Andrew Loufu, nên ánh mắt của những tên bảo tiêu kia lai giả bất thiện, thậm chí mang theo ý vị kiềm chế giận dữ.

Dù sao đối với bọn họ mà nói, nếu như Andrew Loufu ở địa phương này xảy ra chuyện bất trắc, bọn họ trở lại nước Mỹ cũng khó tránh khỏi cái chết, coi như không trở về nước Mỹ thì vẫn bị công ty bảo tiêu phái người truy sát.

Công ty của bọn họ là một công ty bảo tiêu chuyên nghiệp nhất nước Mỹ, một khi xuất hiện tình huống nhân viên không làm tròn bổn phận, trở lại công ty chờ ông chủ trừng phạt, hoặc chờ cố chủ yêu cầu làm chuyện gì, bồi thường hay muốn mạng, bọn họ đều không thể cự tuyệt.

“Giúp tôi thông báo cho Andrew Loufu tiểu thư, nói tôi tìm nàng có việc muốn thương lượng.” Đối mặt với ánh mắt oán hận của đám bảo tiêu, Lý Dật không phản thủ, dù sao hắn làm liên lụy đến Andrew Loufu cũng là sự thật.

Đám bảo tiêu mặc dù khó chịu với Lý Dật, nhưng cũng hiểu địa vị của hắn ở trong lòng đại tiểu thư có chút đặc thù. Bởi vì sau khi Andrew Loufu trở về không có ý tứ trách cứ Lý Dật, thậm chí ngay cả Tiêu Thanh Sơn cũng không oán trách.

Phải biết rằng, nếu chuyện này xảy ra ở trước kia là không thể nào!

Sau nửa phút đồng hồ, Lý Dật được mời vào.

Trong biệt thự, Andrew Loufu giống như vừa mới tắm rửa xong, thay một bộ áo ngủ, tóc còn hơi ẩm ướt. Có lẽ do ngâm mình ở trong nước nóng quá lâu, nguyên bản khuôn mặt trắng mịn của Andrew Loufu, liền biến thành ửng hồng.

“ Cô đang cảm mạo, sao lại tắm rửa làm chi.” Lý Dật chậm rãi tới bên ghế sofa ngồi xuống, mỉm cười nói.

Andrew Loufu trong lòng ấm áp cũng hơi có chút tức giận trừng mắt nhìn Lý Dật: “Tôi và anh ở trên núi chật vật suốt đêm, toàn thân dính bẩn, không tắm rửa thì sao được chứ?”

Andrew Loufu nói làm cho hắn không phản bác lại được, đồng thời cũng hiểu ra nữ nhân đều ưu thích sạch sẽ thơm tho.

Andrew Loufu chứng kiến bộ dáng ăn phải nghẹn của Lý Dật, không nhịn được cười cười, sau đó tới bên cạnh tủ rượu, mang ra một chai rượu vang, thuần thục rót hai chén. Quay trở lại bên cạnh Lý Dật, thấy hắn muốn khuyên giải gì đó, liền mau chóng nói: “Tay nghề của vị quân y kia rất cao minh, đã không còn việc gì, cho nên anh không cần phải nhắc nhở tôi, không được uống rượu.”

Tuy rằng nói như thế nhưng trong lòng của Andrew Loufu có chút cổ quái, từ nhỏ đến lớn Lý Dật chính là nam nhân thứ hai quan tâm đến mình như vậy, một người nữa là cha của nàng, còn những kẻ khác cũng mang tâm tư nhưng lại không có lá gan.

Vừa nghe Andrew Loufu nói như vậy, Lý Dật cảm thấy mình đã hơi tự tác đa tình, bất quá lại nhớ nàng vì chính mình nên mới bệnh, cũng rất nhanh liền bình ổn.

Lý Dật tiếp nhận ly rượu, nhợt nhạt nếm qua ngụm rượu vang, nói: “Cha của cô bởi vì sự kiện này nên muốn hủy bỏ vụ hợp tác giữa chúng ta?”

“Đúng!” Andrew Loufu cũng uống một ngụm rượu, gật đầu thừa nhận nói: “Ông nghe được tin tức, tôi thiếu chút nữa đã bị ngộ hại. Liền cho rằng Tiêu tiên sinh không có năng lực hợp tác cùng gia tộc chúng tôi.”

Nói đến đây, Andrew Loufu nở nụ cười tươi, cười đến mức mị hoặc giống như hồ ly: “Tuy nhiên anh yên tâm, tôi sẽ thuyết phục được cha tôi, tiếp tục tiến hành quan hệ hợp tác.”

“Cám ơn.” Lý Dật cảm kích nhìn nàng nói.

Andrew Loufu vui vẻ tiếp nhận lời cám ơn của hắn, theo sau đó diễn cảm phức tạp nói: “Nếu như không có anh lên tiếng, tôi sẽ không bao giờ làm như vậy.”

Nghe Andrew Loufu nói nếu như, Lý Dật hơi chút nghi hoặc, trong đầu mơ hồ tưởng nhớ lại tình cảnh mình cùng thân thiết với Andrew Loufu ở trên Vân Sơn.

“Tiêu Thanh Sơn kiêu hùng một cõi ở Thượng Hải, thậm chí là toàn bộ hắc đạo phương Nam, ngay cả con trai của mình còn bảo vệ không được, tôi đối với hắn phi thường bất mãn. Mà sau khi biết con của mình bị truy sát, cư nhiên không ra mặt tỏ vẻ, hắn quả nhiên không đủ tư cách làm cha.” Giờ khắc này, biểu tình của Andrew Loufu chính là bình thản và lạnh lùng.

“Ông ta đủ tư cách kiêu hùng, cũng đủ tư cách làm một người cha.” Lý Dật lắc đầu cười khổ nói: “Ông muốn trút giận, nhưng đã bị tôi cự tuyệt.”

Hiển nhiên đối với chuyện Andrew Loufu đoán ra thân phận của mình, Lý Dật cũng không cảm thấy quái lạ, ngược lại nếu nàng không đoán nổi điểm này, hắn mới thực kì quái.

Nghe Lý Dật nói, hai mắt Andrew Loufu tỏa sáng, nàng cổ quái cười cười: “Oh? Thoạt nhìn anh thực biết suy nghĩ cho hắn.”

Trong lòng Lý Dật khẽ run lên, nhưng ngoài mặt lại như cũ lộ vẻ tươi cười, hắn cầm ly rượu nhấm nháp một ngụm nhỏ, tựa hồ muốn dùng phương thức này để che giấu cảm xúc.

Andrew Loufu cũng nhìn ra Lý Dật có chút xấu hổ, nên không muốn tiếp tục ở cái đề tài này, mà nói tránh sang chuyện khác: “Lúc nữa tôi liền gọi điện cho cha, thuyết phục người tiếp tục hợp tác. Buổi tối, tôi sẽ rời khỏi nơi này.”

Nói xong câu đó, trong cặp mắt màu lam của Andrew Loufu cư nhiên lại toát ra thần sắc không muốn. Bất quá cái ánh mắt kia trong tức thì bị nàng che giấu đi.

Lý Dật cũng không nhận ra ánh mắt dị thường của Andrew Loufu, mà mỉm cười nói: “Tại sao không ở thêm vài hôm nữa? Tôi nhớ cô nói ở lại là muốn khảo chứng tính chân thực trong câu nói kia cơ mà.”

“Lúc trước anh nói khiến tôi thực hoài nghi, nhưng hiện tại tôi đã tin tưởng rồi.” Andrew Loufu nói xong, nâng ly rượu lên một hơi uống cạn sạch. Đối với người trong giới thượng lưu mà nói, uống rượu còn phải xem tâm tình, thời điểm tâm tình bất hảo, không người nào nguyện ý uống rượu chậm rãi.

“Tại sao?” Đối với Andrew Loufu bỗng nhiên thay đổi, nhiều ít hắn có chút tò mò.

Andrew Loufu đặt ly rượu xuống, con ngươi màu lam trợn to không chút nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Lý Dật, giống như muốn vĩnh viễn ghi tạc bộ dạng của hắn ở tận trong đáy lòng. Sau vài giây đồng hồ qua đi, nàng dùng một loại giọng điệu khiêu khích: “Đây là sở thích của tôi, tôi có quyền cự tuyệt câu trả lời.”

Vừa nghe Andrew Loufu nói như thế, Lý Dật sững sờ cả người, hắn nhớ rõ ràng những lời này là do ngày đó chính mình nói với nàng.

Nhìn biểu tình cổ quái trên khuôn mặt Lý Dật, Andrew Loufu nhe răng tươi cười, cười đến mức dị thường nghịch ngợm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.