Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 75: Sư phụ giáo huấn




Buổi tối muộn, Andrew Loufu ngồi máy bay chuyên dụng rời khỏi Thượng Hải.

Trước khi rời đi, nàng thông qua internet tham gia hội nghị gia tộc Gambino, trong hội nghị dùng tư thế cường ngạnh thuyết phục cha mình và mọi người, cùng Tiêu Thanh Sơn tiếp tục tiến hành quan hệ hợp tác.

Quyết định của Andrew Loufu làm cho Tiêu Thanh Sơn thập phần hoan hỉ, hắn biết chuyện này đều là công lao của Lý Dật, nhưng lại chẳng hiểu Lý Dật làm cách nào để thuyết phục được nữ nhân giảo hoạt kia.

Trên thực tế, trong sự kiện này Lý Dật chưa từng phát biểu ý kiến, mọi thứ đều là do Andrew Loufu chủ động làm, hơn nữa nghe khẩu khí của nàng, là xem trên mặt mũi hắn nên mới tiếp tục chấp nhận quan hệ hợp tác.

Trước khi rời đi Andrew Loufu còn nói với Lý Dật, nếu có thời gian thì hắn nhất định phải sang Mỹ chơi.

Mặc dù nói lời như vậy, ở trước khi nàng rời đi, Lý Dật lại cảm nhận được thái độ của Andrew Loufu đối với mình đã xảy ra biến hóa vi diệu, tựa hồ trở nên không hề thân mật giống như lúc trước, tuy cũng không xa lạ gì, nhưng giữa hai người như có một đoạn khoảng cách vô hình.

Đối với chuyện này, Lý Dật hiểu được, sự tình phát sinh đêm hôm đó cùng Andrew Loufu, hai người sẽ đều niêm phong vào kho trí nhớ. Cái loại sự tình này trong tương lai rất thấp có thể phát sinh lần nữa, thậm chí có thể nói là không có khả năng!

Tiễn bước Andrew Loufu đi, Lý Dật không có trực tiếp về nhà, mà ngồi trên xe Tiêu Thanh Sơn, cùng hắn quay lại trang viên Tiêu gia.

Trong ô tô, Tiêu Thanh Sơn khẽ cúi đầu nhấm nháp xì-gà, thỉnh thoảng lại dừng ở trên người Lý Dật một lúc, muốn nói gì đó, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.

Còn Lý Dật đang quẳng ném ánh mắt ra ngoài cửa kính, thưởng thức cảnh vật qua lại bên ngoài đường.

Hoàng hôn, mặt trời đã lặn khuất ở phương tây, hai bên đường có thể nhìn thấy được người dân lao động đang vội vàng đi về nhà, sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Một đường không ai mở miệng nói chuyện. Khi ô tô tiến vào trong Tiêu gia dừng lại, Tiêu Thanh Sơn ngần ngại nói: “Huỳnh Huỳnh từ nhỏ được nuông chiều nên tính tình bất hảo, nếu quả như có buông lời khó nghe, còn đừng để ở trong lòng.”

Nghe Tiêu Thanh Sơn căn dặn, Lý Dật quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn, không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Bản tính của Tiêu Huỳnh Huỳnh, hắn hiểu rõ ràng, thuộc cái loại đại tiểu thư điển hình, điêu ngoa tùy hứng, còn thêm chút ngang ngạnh. Coi như lần trước hắn vì Lưu Vi nên đã từng cứu Tiêu Huỳnh Huỳnh một lần, nhưng nàng đối với Lý Dật cũng không có bao nhiêu cảm kích. Thậm chí trong lòng của nàng còn kinh thường hắn, Lý Dật ở trong lòng nàng chỉ là một tên du thủ du thực.

Nàng sẽ nhận thức một tên du thử du thực làm ca ca sao?

Lý Dật biết một hồi nữa sẽ phát sinh sự tình, nhưng hắn không muốn làm cho Tiêu Thanh Sơn phải khó xử.

Chứng kiến Lý Dật gật đầu, nguyên bản Tiêu Thanh Sơn nhăn tít chân mày lại giãn ra, thần kinh cũng thả lỏng đi không ít. Đối với Tiêu Huỳnh Huỳnh, Tiêu Thanh Sơn từ nhỏ rất sủng ái, hắn tuyệt đối không hi vọng giữa hai người nảy sinh mâu thuẫn.

Sau khi xuống khỏi ô tô, Lý Dật đi theo Tiêu Thanh Sơn tới căn nhà chính trong trang viên.

Hiện giờ trong nhà, Huỳnh Huỳnh đang mặc một chiếc áo lưng trần màu đỏ, quần đùi trắng phơi bày ra cặp chân thon dài mịn màng, nằm ở trên ghế sofa. Trong tay cầm chiếc điều khiển từ xa, hai mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào màn hình ti-vi, trên màn ảnh đang chiếu tiết mục giải trí của đài truyền hình Hồ Nam.

Nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Huỳnh Huỳnh không thèm quay ra, mà nói tượng trưng: “Cha, người đã trở về.”

“Ưm.” Tiêu Thanh Sơn lên tiếng, sau đó nói: “Huỳnh Huỳnh, mau đi rửa tay, chúng ta còn ăn cơm.”

“Chờ con xem nốt đoạn….” Tiêu Huỳnh Huỳnh nghiêng đầu nhìn sang, lời đang thốt ra khỏi miệng nhưng lại trông thấy Lý Dật đứng ở phía sau Tiêu Thanh Sơn, đôi mi thanh tú khẽ nhăn nhúm, có chút không tình nguyện nói: “Lý Dật, sao anh lại tới đây?”

“Huỳnh Huỳnh, Lý Dật là ca ca của con, tới đây cũng là việc bình thường.” Tiêu Thanh Sơn hơi tỏ vẻ bất mãn, trầm giọng nói.

Tiêu Huỳnh Huỳnh bỗng nhiên cầm chiếc điều khiển từ xa trong tay nắm ở trên ghế sofa, nhảy xuống thảm sàn, vươn ngón tay chỉ vào Lý Dật nói: “Con sẽ không coi hắn là ca ca, con chỉ có một vị ca ca mà thôi!”

“Huỳnh Huỳnh!” Tiêu Thanh Sơn sắc mặt trở nên khó coi, giận dữ quát lớn.

“Hừ!” Tiêu Huỳnh Huỳnh hừ lạnh một tiếng, nói: “Chẳng trách từ nhỏ ca ca đã nói cho con biết, trong lòng của cha không có thương mẹ, chỉ sủng ái mụ hồ ly tinh kia. Hiện giờ đứa con của hồ ly tinh đã trở lại, cha liền nghiêng về phía hắn sao?”

“Cô có thể hạ nhục tôi, nhưng không được hạ nhục mẹ….tôi!” Nghe Tiêu Huỳnh Huỳnh lớn tiếng nói, Lý Dật nheo mắt lại, hắn chẳng cần biết nàng ta nhìn mình như thế nào, thậm chí vũ nhục hắn cũng đều không sao cả, nhưng hắn không thể dung tha cho Tiêu Huỳnh Huỳnh vũ nhục mẹ của….mình.

Tuy rằng cái nữ nhân đã sớm chết đi không thể tính là mẹ của hắn chân chính, nhưng khi từ miệng Tiêu Thanh Sơn biết được chuyện của nữ nhân đó, ở trong lòng hắn bất tri giác đã coi người phụ nữ kia trở thành mẹ mình.

“Mẹ anh vốn là mụ hồ ly tinh!” Tiêu Huỳnh Huỳnh tức giận mắng: “Nếu không phải bởi vì mẹ anh, quan hệ giữa cha mẹ tôi sẽ không trở nên bết bát như vậy, mẹ của tôi cũng sẽ không rời bỏ anh em chúng tôi!”

“Câm miệng!” Rốt cuộc Tiêu Thanh Sơn nhịn không được, hắn bước nhanh lên, vung tay hung hăng tát cho Tiêu Huỳnh Huỳnh một cái.

“Bốp!”

Một tiếng thanh thúy vang lên trong đại sảnh, khuôn mặt phấn nộn của Tiêu Huỳnh Huỳnh rõ ràng xuất hiện năm dấu ngón tay, thậm chí, khóe miệng của nàng bị tát rướm máu.

Lệ châu không thể khống chế, theo vành mắt của Tiêu Huỳnh Huỳnh nhỏ ra, thân thể nàng run rẩy, vẻ mặt không tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Thanh Sơn, một bên lùi về phía sau, một bên hét lớn: “Cha đánh con? Cha vì đứa con của mụ hồ ly tinh mà đánh con?”

Chứng kiến vẻ mặt ủy khuất của Tiêu Huỳnh Huỳnh, trong lúc nhất thời Tiêu Thanh Sơn cũng ngây ngẩn cả người.

Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng động qua một đầu ngón tay của Tiêu Huỳnh Huỳnh, thậm chí cả mắng cũng chưa có mắng một câu. Nhưng hôm nay hắn lại vì Lý Dật mà đánh nàng.

“Huỳnh Huỳnh…” Thanh âm của Tiêu Thanh Sơn hơi có chút run run.

Vừa mở miệng lên tiếng, đồng thời hắn theo bản năng bước đến phía trước, muốn xoa khuôn mặt Tiêu Huỳnh Huỳnh, nhưng nàng đã không cho hắn cơ hội, mà cúi đầu thối lui về sau: “Không cần…”

Nói xong, Tiêu Huỳnh Huỳnh oán độc trừng mắt nhìn Lý Dật, sau đó khóc ròng chạy đi ra ngoài.

“Huỳnh Huỳnh!” Tiêu Thanh Sơn gọi theo, nhưng Tiêu Huỳnh Huỳnh không chịu dừng bước lại, mà dần dần biến mất ở trong tầm mắt của hắn cùng Lý Dật.

Tiêu Thanh Sơn vẻ mặt luống cuống móc điện thoại ra bấm vài số, nói: “Có thể Huỳnh Huỳnh đang lái xe đi ra bên ngoài, đừng để cho nàng xảy ra sự cố.”

Nói dứt lời Tiêu Thanh Sơn trực tiếp cúp điện thoại, biểu tình suy sụp ngồi gục ở trên ghế sofa, rút một điếu thuốc ra châm lửa, hung hăng rít vào.

Nhìn biểu tình tự trách kia của Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật nhẹ nhàng bước tới bên cạnh hắn, đồng dạng cũng rút một điếu thuốc, sau khi châm lửa liền hít dài một hơi: “Vì không muốn ông khó xử, sau này tôi sẽ không đến trang viên Tiêu gia nữa.”

“Tiểu Dật!” Đây chính là lần đầu tiên Tiêu Thanh Sơn kêu hai chữ “tiểu dật”, vẻ mặt của hắn hơi kích động, càng nhiều hơn lại là nỗi thất vọng chán chường. Tựa hồ tại hắn xem ra, Lý Dật không nên giống như Tiêu Huỳnh Huỳnh để cho hắn phải khó xử.

Lý Dật mạnh mẽ phun ra một luồng khói, trầm giọng nói: “Tôi cùng nàng không giống nhau, tôi là người đã trưởng thành, biết cái gì nên làm và không nên làm. Tôi không đến nơi này chẳng phải vì tức khí, mà không muốn để cho ông bị khó xử thôi.”

“….”

Nghe được lời của Lý Dật, Tiêu Thanh Sơn muốn nói thêm gì đó nhưng lại không biết nên nói như nào cho phải, chỉ há miệng thở dốc. Theo sau, vì muốn che giấu sự hổ thẹn của chính mình, mà cúi đầu hung hăng rít thuốc lá, vài giây đồng hồ qua đi mới nói: “Tiểu Dật, ủy khuất con rồi.”

“Không có chuyện gì ủy khuất cả.” Lý Dật thản nhiên cười bình đạm nói: “Tôi và ông quen biết nhau, đều không phải là muốn mượn thế của ông, hay lợi dụng thế lực Tiêu gia làm gì. Tôi chỉ cảm thấy được, tuy rằng bên cạnh có nhiều kẻ xu nịnh nhưng ông vẫn có lập trường riêng của mình, hơn nữa nhiều năm trôi qua như vậy, trong lòng ông còn nhớ tới nàng, chứng tỏ ông không phải là một nam nhân vô tình. Ngoài ra, sự quan tâm của ông làm cho tôi thực cảm động.”

Mặc dù hắn không phải “Lý Dật” chân chính, nhưng từ sau khi nhập vào cái thân thể này, hắn có được hết thảy mọi trí nhớ của “Lý Dật” kia. Thậm chí có đôi khi làm một vài sự tình đều phải chịu ảnh hưởng đến suy nghĩ.

Ở rất nhiều đêm, Lý Dật nằm trên giường nhớ lại cuộc đời trải qua của “Lý Dật” kia, dường như trong lòng của hắn đối với tình thân, có một loại khát vọng phi thường.

Đồng dạng bị Lý Dật nguyên bản ảnh hưởng, hắn đối với người cha chưa từng gặp mặt, cũng có một cỗ oán hận không thể hủy diệt!

Phải, chính là oán hận!

Năm đó, một đứa trẻ mấy tuổi giống như con mèo hoang lưu lạc tìm cách sinh tồn ở tận cùng xã hội, riêng chuyện này đã phải có biết bao nhiêu nỗ lực?

Năm đó, một đứa trẻ mấy tuổi vì tranh đoạt ổ bánh bao, mà cùng một con chó đói tiến hành quyết chiến sinh tử, điểm này cần phải có bao nhiêu dũng khí?

Năm đó, một đứa trẻ mấy tuổi giống như một kẻ ăn mày lăn lộn ở trên đường lớn, khom lưng cúi đầu nhặt thức ăn của con nhà giàu có vứt bỏ, còn bị đám nhi đồng trào phúng trước mặt cha mẹ bọn chúng, đây là cái loại cảm giác như thế nào?

Mặc dù Lý Dật không có trải qua những ngày đó, nhưng mỗi khi trong đầu của hắn tưởng nhớ, thì hắn sẽ có một loại cảm giác giống như rơi vào cảnh giới kì lạ. Thậm chí, hắn có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng bi thương của “Lý Dật” kia.

Ở trong đoạn khoảnh khắc này, hắn thậm chí xuất hiện một loại ảo giác, giống như mình chính là cái Lý Dật nguyên bản kia!

Khi lần đầu tiên chứng kiến Tiêu Thanh Sơn, hơn nữa nghe Tiêu Thanh Sơn nói có quan hệ ruột thịt cùng chính mình, hắn tuy rằng có thể khống chế được cảm xúc nội tâm, nhưng thời khắc đó nội tâm của hắn lại muốn giãy dụa kịch liệt.

Hai kiếp làm người đều mang thân phận cô nhi, để cho hắn đối với chuyện thân tình sản sinh ra một loại khát vọng khó hiểu. Cái loại cảm giác này giống như người ta vài ngày không uống nước, bỗng nhiên trông thấy được cả một hồ nước, khẩn trương muốn đi uống. Đồng dạng, trong khoảng khắc đó, cái oán niệm trong lòng hắn cũng rất sâu…rất sâu.

….

Trong lúc bất tri giác, Lý Dật dụi tắt điếu thuốc lá trong tay, đứng dậy nhìn bộ dạng trầm mặc của Tiêu Thanh Sơn, nghiêm mặt nói: “Tiêu Cường từng lái xe đụng qua tôi một lần, tôi mạng lớn không bị hắn đâm chết. Sau lại bởi vì cứu Tiêu Huỳnh Huỳnh mà đắc tội cùng Ngô gia, Tiêu Cường vì lợi ích muốn tôi làm sơn dương thế tội. Trước đây không lâu, Tiêu Cường vì muốn đối phó tôi nên đã hợp mưu cùng Kiều Thất Chỉ đến Vĩnh Hòa hội sở đá tràng. Chuyện này tôi tin tưởng ông đều biết rõ ràng.”

Bỗng nhiên nghe Lý Dật nói những chuyện này, Tiêu Thanh Sơn mờ mịt ngẩng đầu, trong con ngươi toát ra thần sắc bất an.

“Chuyện này, tôi chỉ muốn nói cho ông biết một chút, bởi vì ông là cha tôi, mà hắn là con của ông. Tôi cam chịu bỏ qua hành vi ba lần trước của hắn. Nhưng….tuyệt đối không có lần thứ tư!” Lý Dật hung hăng phun ra cục tức khí, gằn giọng nói: “Hi vọng quyết định của tôi sẽ không làm cho ông phải khó xử!”

Nói xong, Lý Dật không đợi Tiêu Thanh Sơn kịp trả lời, mau chóng ra khỏi căn biệt thự.

Tiêu Thanh Sơn còn chưa biết, nguyên ban đầu Lý Dật đã hạ quyết định phải diệt trừ Tiêu Cường, chẳng qua bởi vì hôm nay chứng kiến được bộ dạng muộn phiền của hắn, mà nhất thời thay đổi chủ ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.