Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 129: Kết huyết thệ khế ước




Vĩnh Hòa hội sở mỗi tuần cử hành một lần thi đấu chó, một lần so đấu hắc quyền, cuộc đấu không tính là nhiều, bởi vậy thường ngày Trịnh Thiết Quân tương đối thanh nhàn.

Sau đó cả ngày, dưới sự dẫn dắt của Trịnh Thiết Quân, Lý Dật đi vòng quanh toàn bộ hội sở một lần, đối với tình huống của hội sở cũng có một ít hiểu biết. Trong hội sở ngoại trừ một sân đấu chó chuyên nghiệp và một sân đấu hắc quyền chuyên nghiệp, còn có một tòa kiến trúc chỉ dùng để nuôi chó, vài người chuyên môn nuôi chó đã được Trịnh Thiết Quân ký những hợp đồng lương cao để mời về, theo cách nói của Trịnh Thiết Quân, nếu có một con chó bị chết, hắn sẽ lấy luôn tính mạng của người nuôi con chó đó!

Trịnh Thiết Quân là người Nam Kinh, ngày trước trong thời chiến tranh với Nhật Bản thì ông nội bị tàn sát trong cuộc đại tàn sát tại Nam Kinh, bởi vậy, hắn hận thấu xương đối với người Nhật Bản, đồng thời đối với việc đấu chó Tosa với người Nhật Bản cũng rất phản cảm. Hắn nuôi chó cũng không nhiều, chỉ có năm con, ngoại trừ con chó Tây Tạng giúp hắn thẳng được một triệu sáu ngàn vạn, còn có một con chó từ nước Mỹ tiến cử tới, còn lại ba con khác đều là chó bản địa, là hắn mua được từ trong tay thợ săn tại đông bắc núi Đại Hưng An.

Thời gian chạng vạng, mặt trời chiều dần dần hạ xuống, dư huy còn nhiễm đỏ bầu trời phương tây, một chiếc xe xa hoa có rèm che chậm rãi lăn bánh vào Vĩnh Hòa hội sở.

Từ trong miệng Trịnh Thiết Quân, Lý Dật biết được, tối hôm nay là trận đấu hắc quyền của Quảng Tây quyền vương và Hà Nam quyền vương.

Đứng trên lầu các của biệt thự, nhìn chiếc xe có rèm che không thấp hơn năm mươi vạn, Trịnh Thiết Quân thản nhiên nói: “So với sòng bạc chân chính mà nói, đại đa số người càng thích đánh cược trong việc đấu chó và hắc quyền, bởi vì…hai dạng trò chơi này có vẻ càng thêm kích thích! Người đi tới nơi này, ngoại trừ người giàu có của bản địa Thượng Hải, còn có một ít đại tài chủ phía nam, những người này thường thường là đi tới Thượng Hải bàn chuyện làm ăn, sau đó thuận tiện đến đây chơi cho đã ghiền.”

Nói đến đây, trong lòng Trịnh Thiết Quân khẽ động, lại hỏi: “Lý Dật, ta hỏi cậu, cậu cho rằng tiền kiếm được của Vĩnh Hòa hội sở chính là cái gì?”

“Quan hệ mạng lưới.” Lý Dật rất thẳng thắn đáp.

Câu trả lời của Lý Dật làm cho Trịnh Thiết Quân có chút bội phục, ngày trước hắn cũng từng hỏi qua Trịnh Dũng Cương vấn đề này, Trịnh Dũng Cương nói với hắn là so đấu hắc quyền, làm hắn tức giận đến mức ngay tại chỗ đánh cho Trịnh Dũng Cương mấy cái tát, mắng Trịnh Dũng Cương là cái đầu heo.

“Không sai! Là mạng lưới quan hệ!” Trịnh Thiết Quân mỉm cười nói: “Người tới nơi này tam giáo cửu lưu đều có, có người làm kinh doanh, tham gia quân ngũ, làm quan, tam giáo cửu lưu cái gì cần có đều có. Tiêu đại ca có thể độc chiếm khối bánh ngọt của hắc đạo Thượng Hải, dựa vào cũng không phải là nhân mã trong tay, dựa vào chính là mạng lưới quan hệ!”

“Giai đoạn đầu phải cần nhân mã, sau đó mới là mạng lưới quan hệ?” Lý Dật không cho là đúng cười cười.

Trịnh Thiết Quân ngây ra, sắc mặt cổ quái liếc nhìn Lý Dật, sau đó nói: “Được rồi, hiện tại tôi mang cậu đi dạo, cậu làm quen một chút phương thức kinh doanh.”

Sau đó, dưới sự dẫn đường của Trịnh Thiết Quân, Lý Dật lần thứ hai đi tới sân đấu hắc quyền phía bên phải hội sở.

Lúc này, đèn trong sân đấu đã được mở lên, chiếu sáng cả sân đấu giống như ban ngày.

Trung ương sân đấu là một lôi đài do dàn sắt cấu thành, lôi đài dài mười thước, rộng mười thước, toàn bộ có hình vuông. Hai bên lôi đài có hành lang, hành lang thông hướng phòng thay đồ của quyền thủ.

Khác với những cuộc thi đấu quyền khác, so đấu hắc quyền chính là bên thắng sẽ tống bên bại đi gặp Diêm Vương gia bàn chuyện nhân sinh, bởi vậy, so đấu hắc quyền tràn đầy máu tanh, tính kích thích thật nổi danh, cũng do nguyên nhân này, hắc quyền ở nước ngoài thập phần lưu hành, mà ở quốc nội ngoại trừ bang phái đại hình như Mãnh Hổ Bang, một ít tiểu bang phái căn bản không có thực lực mở ra những cuộc đấu như thế.

Nhưng Tiêu Thanh Sơn thành lập Vĩnh Hòa hội sở, lợi nhuận hàng năm phân ra đều là một bút tiền lớn, đây là doanh nghiệp an ổn, mạng lưới quan hệ cần đánh thông rất nhiều.

Phía trên lôi đài có bốn màn hình lớn, trước khi so đấu bắt đầu, trên màn hình sẽ biểu hiện một ít tư liệu của quyền thủ, cùng với bồi suất của cuộc so đấu, mà khách nhân sẽ căn cứ những tư liệu này, dùng máy đánh cược tiến hành đặt cược, hạn chót là mười vạn, hạn mức cao nhất là một ngàn vạn!

Đương nhiên, nếu như xuất hiện tình huống đặc thù, hạn mức cao nhất sẽ được đề cao thật lớn.

Khắp bốn phía khán đài, tổng cộng chia làm hai tầng, một tầng là chỗ ngồi phổ thông, lầu hai là hàng ghế dành cho VIP. Hàng ghế VIP có những vách tường cùng kính thủy tinh chế thành, hiệu quả cách âm của thủy tinh phi thường tốt, hơn nữa có thể từ bên trong thấy bên ngoài, bên ngoài nhìn không thấy bên trong.

Ở dạng tình hình này, dù là có người ở bên trong phòng vừa xem cuộc đấu vừa làm tình, cũng sẽ không có ai phát hiện.

Dù sao lúc nhìn một cuộc đấu sống chết lại làm tình sẽ là một chuyện phi thường kích thích, nhất là đối tượng làm tình lại là một mỹ nữ, khả năng sẽ kích thích thú tính trên người nam nhân rất lớn.

Mà trên thực tế, đích xác từng có người làm qua như vậy…

Bởi thời gian còn sớm, khán giả trên khán đài cũng không nhiều, chỉ có vài người, mà nhân viên công tác trong sân vẫn còn đang làm công tác chuẩn bị.

“Trước khi so đấu bắt đầu, bên trong những người tính toán sẽ căn cứ ngạch độ đặt cược mà điều chế bồi suất, tiến hành tính toán, toàn bộ so đấu sẽ hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay chúng ta, cho nên nói, trò chơi này chỉ có lợi nhuận, không có lỗ lã.” Trịnh Thiết Quân mang theo Lý Dật đi tới một phòng VIP của hắc quyền, vừa đi vừa thảo luận.

Lý Dật gật đầu, biểu thị hiểu rõ.

Ở thời gian kiếp trước, hắn ở nước Mỹ và Âu Châu từng xem so đấu ở những sân đấu quyền của thế giới ngầm, đối với phương thức lợi nhuận của so đấu hắc quyền tương đối rõ ràng, thậm chí, ngày xưa hắn từng giết chết một gã địa hạ quyền vương nổi danh tại New York nước Mỹ, hơn nữa còn là dùng tay không!

Theo thời gian trôi qua, khách nhân càng ngày càng nhiều. Trịnh Thiết Quân tự mình đi tới nói chuyện với ba gã khách nhân, trong đó một gã là một nhân vật thực quyền trong chính giới Thượng Hải, một gã khác là đại tá của Nam Kinh quân khu, còn có một người là phú hào tại bản địa Thượng Hải, có nhiều hạng mục hợp tác làm ăn ở việc làm ăn trong bạch đạo với Tiêu Thanh Sơn.

Vô luận là cả ba gã khách nhân do Trịnh Thiết Quân tự mình tiếp kiến, hay là người mà hắn không tiếp kiến, bọn họ thấy Trịnh Thiết Quân ngày xưa vẫn giống như đồ tể hôm nay gương mặt mang theo vẻ mỉm cười dẫn Lý Dật đi vòng quanh, đều thập phần buồn bực.

Tiểu tử đi theo phía sau Trịnh Thiết Quân là ai?

Đây là nghi vấn trong lòng mọi người, nhưng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, không ai đi hỏi Trịnh Thiết Quân.

So đấu được bắt đầu lúc chín giờ, lúc tám giờ rưỡi, trên bốn màn hình phía lôi đài đều xuất hiện tư liệu của quyền thủ, mà xung quanh cũng trỗi lên tiếng nhạc rất kích động, đoàn người bắt đầu trở nên có chút gây rối. Những người được cho là tinh anh trong xã hội, cả đám tay cầm máy đánh cược, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn lên màn hình rồi cùng đồng bạn thương lượng nên đặt cược thế nào.

“Gia Cát Minh Nguyệt tới, ta mang cậu đi qua đó.” Cùng lúc đó, Trịnh Thiết Quân nhận được một cú điện thoại, cắt đứt điện thoại thì nhìn Lý Dật nói.

Lý Dật đi theo Trịnh Thiết Quân ra khỏi sân so đấu hắc quyền, thình lình thấy ngoài cửa sân hắc quyền đang đỗ một chiếc xe thể thao.

Nhìn thấy Lý Dật và Trịnh Thiết Quân đi ra, một nữ nhân mặc một bộ quần áo màu đen từ trong xe bước xuống, đôi giày bốt dưới chân giẫm lên mặt đất truyền ra tiếng vang giòn đầy tiết tấu.

Nữ nhân đại khái chỉ cao chừng một thước sáu, váy da màu đen còn chiếm cả hai phần ba của đôi chân. Cặp chân kia phối hợp với tỉ lệ phi thường hoàn mỹ, không hề có chút thẹo, được chiếc váy da màu đen cùng đôi giày bốt cao cổ phụ trợ, đủ để xưng được với hai chữ “ma quỷ”.

Nhưng mà, nữ nhân kia làm người chú ý nhất không phải là đôi đùi đẹp mê người, cũng không phải đôi mắt câu hồn, mà là đôi môi của nàng.

Màu đỏ, đây là một loại màu sắc đặc thù.

Có chút nữ nhân khi mặc quần áo màu đỏ sẽ có vẻ rất buồn nôn, mà có chút nữ nhân khi mặc đồ màu đỏ sẽ có vẻ cao quý trang nhã, trong đó tuy nhiên cũng có nhân tố của thân hình, nhưng nhân tố lớn nhất chính là khí chất.

So sánh với nữ nhân mặc đồ màu đỏ mà nói, ở thế kỷ 21, nữ nhân sử dụng son môi màu đỏ tươi thật sự càng hiếm thấy.

Nhưng nữ nhân trước mắt lại sử dụng son môi màu đỏ thắm, hơn nữa còn là loại màu đỏ yêu diễm nhất!

Nữ nhân môi mỏng mà nhỏ, trong đêm đen, một luồng màu đỏ tiên diễm thật sự hấp dẫn mắt người khác, còn là kích thích hormone của nam nhân!

Đã từng có người nói, đôi môi của nàng giá trị một triệu!

Đó cố nhiên là có chút khoa trương, thế nhưng không thể phủ nhận, ở Thượng Hải thậm chí toàn quốc có rất nhiều nam nhân đều huyễn tưởng thứ ở giữa hai chân của mình sẽ được đôi môi đỏ tươi yêu diễm đó bao vây, hút lấy.

Mà trên thực tế, đến nay mới không có ai dám đánh chủ ý muốn nàng há mồm ra.

Bởi vì, chủ nhân của đôi môi đó chính là Gia Cát Minh Nguyệt, là túi khôn đệ nhất của Tiêu Thanh Sơn, được xưng là Mỹ Nữ Xà Gia Cát Minh Nguyệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.