Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 122: Xuất phát




Trong lòng những bách tính bình dân tại Thượng Hải, Tử Viên biệt thự số 1 là biệt thự xa hoa nhất trong toàn bộ Thượng Hải, cũng là mục tiêu mà bọn họ phấn đấu cả đời. Mà trong mắt những người thuộc xã hội thượng lưu xem ra, biệt thự xa hoa nhất, phú quý nhất Thượng Hải không phải biệt thự số 1 tại Tử Viên, mà là Tiêu gia trang viên.

Mỗi người đều có thói quen đặc biệt, Tiêu Thanh Sơn cũng không ngoại lệ.

Vô luận sự nghiệp bận rộn thế nào, mỗi ngày buổi sáng Tiêu Thanh Sơn đều đúng giờ chạy bộ, đánh quyền, hai mươi năm như một ngày, chẳng bao giờ gián đoạn qua.

Sáng sớm, mới thời gian tảng sáng, Tiêu Thanh Sơn liền mặc một bộ trang phục vận động chạy bộ trong trang viên.

Một giờ sau, Tiêu Thanh Sơn kết thúc giờ tập thể dục, đầu đầy mồ hôi quay về biệt thự.

Trong đại sảnh biệt thự, người hầu thấy Tiêu Thanh Sơn vào cửa, nói: “Lão gia, y phục cho ngài thay đã được đặt trong phòng tắm, bữa sáng đã làm xong. Đúng rồi, Gia Cát Minh Nguyệt đã tới nửa giờ trước, tôi đã để cô ấy ở trong phòng sách chờ ngài.”

“Ta đã biết.” Tiêu Thanh Sơn gật đầu.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Tiêu Thanh Sơn thay bộ quần áo mới tinh cũng không đi ăn sáng, mà là trực tiếp đi tới phòng sách.

Bên trong phòng sách, Gia Cát Minh Nguyệt đang ngồi trên sô pha, chân bắt chéo, trong tay mang theo một điếu thuốc lá dành cho nữ giới, vừa hút vừa đang suy tư. Thấy Tiêu Thanh Sơn đi vào, trong con ngươi của nàng hiện lên một đạo quang mang kỳ dị, sau đó nhanh chóng dập tàn thuốc trong tay, đứng dậy nghênh tiếp.

“Sự tình làm được thế nào rồi?” Tiêu Thanh Sơn vừa đi vừa hỏi.

Gia Cát Minh Nguyệt không có trực tiếp trả lời, mà là chờ Tiêu Thanh Sơn ngồi xuống ghế mới nói: “Thuận lợi hơn so với sự tưởng tượng của chúng ta, thậm chí có thể dùng câu ra ngoài dự liệu để hình dung.”

“Nga?” Nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói làm trước mắt Tiêu Thanh Sơn sáng ngời, hắn khẩn cấp hỏi thăm: “Nói nhanh lên, ra ngoài dự liệu thế nào?”

Biểu tình khẩn cấp của Tiêu Thanh Sơn làm Gia Cát Minh Nguyệt có chút kinh ngạc, nhiều năm như vậy, nàng là lần đầu tiên thấy Tiêu Thanh Sơn thiếu kiên nhẫn như thế.

“Đêm qua, tôi theo chỉ thị của ông, cho Lý Dật dùng thân phận của phú hào Hong Kong tiến vào hội sở Trân Châu Cảng, ám sát Trần Hạo Thiên.” Gia Cát Minh Nguyệt vừa nói, trên mặt cũng lộ ra biểu tình như thưởng thức: “Sáng hôm nay, trong hội sở truyền ra tin tức Trần Hạo Thiên bị giết, hơn nữa Trần Hạo Thiên bị chết rất quái dị! Hắn chết trên bụng của nữ nhân, trải qua pháp y giám định, là do nhồi máu cơ tim!”

“Nhồi máu cơ tim?” Tiêu Thanh Sơn có chút khó hiểu.

Gia Cát Minh Nguyệt cũng có chút mê man nói: “Đúng, là do nhồi máu cơ tim! Thế nhưng, cảnh sát có điều tra qua bệnh lịch của Trần Hạo Thiên, hắn cũng không hề có loại bệnh này. Hơn nữa, pháp y cũng giải phẫu thân thể của Trần Hạo Thiên, cũng không có phát hiện có tình huống có người dùng dược. Nói cách khác, Trần Hạo Thiên bị nhồi máu cơ tim mà chết chỉ là sự kiện có tính đột phát!”

“Thế nhưng, chuyện này cũng do Lý Dật làm, hơn nữa đêm qua hắn cũng không hề ra khỏi hội sở.” Biểu tình Gia Cát Minh Nguyệt đồng dạng nghi hoặc, nàng tuy rằng thu được tin tức, thế nhưng cũng không biết Lý Dật làm sao giết chết được Trần Hạo Thiên.

Nghe được câu nói của Gia Cát Minh Nguyệt, dù tâm lý tố chất của Tiêu Thanh Sơn có ổn định, cũng phải bị kinh ngạc!

Hắn rất muốn biết Lý Dật làm sao có thể giết người trong vô hình, dù sao, nếu Lý Dật hạ độc, trong thân thể Trần Hạo Thiên phải lưu lại một ít thứ gì đó.

Nhưng mà, Tiêu Thanh Sơn và Gia Cát Minh Nguyệt không có khả năng biết đáp án, bởi vì cây châm dính dược vật của Lý Dật, là loại dược vật mà ba mươi năm sau mới xuất hiện!

Loại dược vật này sau khi tiến nhập vào máu, sẽ làm đầu óc con người tạm thời bị vây trong trạng thái mê muội, sau đó chỉ cần người đó quá độ hưng phấn, sẽ thúc đẩy dược tính, làm dược tính phát tác, do đó dẫn đến máu của động mạch vành kịch liệt giảm xuống hoặc gián đoạn, sẽ xảy ra việc cơ tim xuất hiện sự thiếu máu nghiêm trọng kéo dài tương ứng, cuối cùng dẫn đến việc cơ tim vì thiếu máu mà ngừng đập!

Sau một ngày, nếu cơ thể người đó không còn sản sinh sự hưng phấn, dược tính sẽ tự động tiêu thất, căn bản kiểm tra không được.

Loại dược vật này ở thế kỷ 21 trung kỳ được xưng là: Thiên Đường Số 1, chỉ có một số ít bộ môn đặc thù mới có.

Một lúc lâu, Tiêu Thanh Sơn mới từ trong sự kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Minh Nguyệt, ánh mắt của cô luôn luôn không kém, cô nói cho tôi nghe một chút, hắn và Cường tử so sánh, ai mạnh hơn ai?”

“Tuy Tiểu Cường tuổi còn trẻ, thế nhưng làm việc đã thập phần lão luyện, hơn nữa phong cách làm việc cũng mang theo không ít cái bóng của ông. Bất quá, tính tình của hắn nhiều ít có chút giống mẹ hắn, lòng dạ quá mức chật hẹp, có ông và Đái lão gia tử che chở, thành đại sự không khó, thế nhưng muốn siêu việt thành tựu của ông thì không có khả năng!” Gia Cát Minh Nguyệt suy tư một chút, nghiêm mặt nói: “Về phần Lý Dật, nói thật ra, hắn cho tôi cảm giác rất quỷ dị, thậm chí là loại cảm giác nhìn không thấu. Hắn tựa hồ thập phần thích đi theo hướng đặc thù, hơn nữa phong cách hành sự chuyển biến quá lớn. Lúc đối phó người của Ngô gia, hắn biểu hiện rất mãng chàng, thế nhưng ngày hôm qua chuyện ám sát Trần Hạo Thiên, tôi nghĩ, mặc dù là chính ông cũng đoán không ra là hắn làm thế nào phải không?”

“Tôi sẽ đánh giá.” Tiêu Thanh Sơn gật đầu, song song trên mặt có mỉm cười.

“Tôi nghĩ dã tâm của hắn không nhỏ, hơn nữa thân thủ thập phần xuất sắc, chỉ là thời gian làm việc cũng giống như Phá Quân, có thói quen dùng võ lực giải quyết vấn đề.” Gia Cát Minh Nguyệt nói: “ Nếu có thể để cho hắn bỏ đi mao bệnh này, sau đó hun đúc tại vòng tròn này hai năm, tuyệt đối sẽ làm toàn bộ hắc đạo phía nam thất kinh!”

“Theo cô nói như vậy, hắn rất thích hợp đi theo con đường hắc đạo này?” Biểu tình Tiêu Thanh Sơn có chút do dự.

“Ân.” Gia Cát Minh Nguyệt không chút do dự gật đầu: “Trời sinh cho hắn làm nghề của chúng ta.”

Lúc này đây, Tiêu Thanh Sơn cũng không sốt ruột mở miệng, mà là suy nghĩ một chút mới nói: “Chờ cho hắn ngây ngốc chỗ Phá Quân một tháng, tôi sẽ phái hắn đến bên cạnh cô. Hai năm, tôi cho cô hai năm thời gian, cô phải để hắn quen thuộc hết tất cả hoạt động trong vòng tròn, nhất là phương diện tẩy trắng.”

Thân là ông trùm của thế giới ngầm Thượng Hải, Tiêu Thanh Sơn rất rõ ràng, hắc đạo đi tới đầu nhất định phải tẩy trắng, có thể tẩy trắng thành công mới tính là chân chính thành tựu, bằng không, chỉ biết sẽ bị cơ quan quốc gia tiêu diệt.

“Điều này không thành vấn đề. Bất quá, Cường tử thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt nhịn không được nhắc nhở.

Tiêu Thanh Sơn nhíu nhíu mày, hừ lạnh nói: “Vài năm nay hắn cùng hai người cậu của hắn và Đái lão gia tử đi lại rất gần, trong ngực đánh chủ ý gì tôi rất rõ ràng. Chuyện này cô không cần quan tâm, tôi sẽ xử lý tốt, cô phụ trách chiếu cố cho Lý Dật là được.”

“Được!” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, sau đó không đợi Tiêu Thanh Sơn phân phó, trực tiếp đi tới phía sau Tiêu Thanh Sơn, vươn hai tay trắng noãn, thành thuộc đặt lên xoa bóp hai vai cho Tiêu Thanh Sơn.

Tiêu Thanh Sơn nhắm mắt lại, vừa hưởng thụ sự xoa bóp của Gia Cát Minh Nguyệt, vừa hồi tưởng những gì mới nói, bất tri bất giác, khóe miệng của hắn lộ ra một dáng tươi cười vui mừng.

Cùng lúc đó, hội sở Trân Châu Cảng.

Lý Dật cầm một ly rượu đỏ tươi, đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời xa xa, lâm vào trầm tư.

Ở phía sau hắn, Anh Tử đắp chăn, lộ ra từng tảng da thịt trắng nõn. Trong lúc ngủ mơ nàng tựa hồ như nghĩ tới chuyện gì mất hứng, vùng lông mày nhăn lại thật chặt.

“Đinh linh linh…”

Tiếng chuông điện thoại chói tai đánh vỡ sự an tĩnh trong phòng.

Nghe được tiếng chuông điện thoại, Lý Dật làm như đoán được cái gì, nhẹ nhàng đưa ly rượu lên môi, một ngụm uống cạn chất rượu Rafi năm 82, mà Anh Tử thì mở đôi mắt mơ hồ, thấy Lý Dật mặc một thân áo ngủ đang đứng bên cửa sổ, vô ý thức nói: “Tiên sinh.”

“Cô mặc quần áo, tôi đi tiếp điện thoại.” Lý Dật vừa hướng điện thoại đi đến, vừa nói.

Biểu tình bình tĩnh của Lý Dật nhiều ít làm Anh Tử có chút không thích ứng, nàng có chút kinh khủng nhìn nệm giường, cũng không nhìn thấy máu hồng, lại nghĩ tới đêm qua, Lý Dật tựa hồ cũng không chạm vào nàng, vô ý thức cho rằng nàng chọc cho Lý Dật không vui, vì vậy lập tức từ trên giường nhảy xuống tới, quỳ rạp xuống đất: “ Tiên sinh, xin lỗi, em không biết thế nào lại ngủ quên. Em không phải là cố ý, thực sự không phải cố ý! Hiện tại em tiếp tục phục vụ cho ngài, phục vụ cho đến khi ngài thỏa mãn mới thôi!”

Nhìn biểu tình sợ hãi của Anh Tử, Lý Dật hiểu rõ, Anh Tử là sợ Lý Dật có điều bất mãn nàng, sau đó nói cho chủ nhân hội sở, như vậy hạ tràng của Anh Tử sẽ phi thường thê thảm.

“Không phải như cô nghĩ đâu, đứng lên đi.” Lý Dật vừa nói vừa cầm lấy điện thoại, người bên kia điện thoại hỏi Lý Dật có muốn bữa sáng hay không, Lý Dật nói: “Không cần.” Sau đó trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Anh Tử cũng không nghe theo lời Lý Dật, trực tiếp đứng dậy, mà là quỳ trên mặt đất, khẩn trương lo lắng bất an nhìn Lý Dật.

Chẳng hiểu vì sao, thấy dáng dấp thương cảm của Anh Tử, trong lòng Lý Dật mọc lên một cỗ thương tiếc, hắn hiểu rõ, đây là bị “Lý Dật” nguyên lai ảnh hưởng.

Suy nghĩ một chút, Lý Dật đi tới bên người Anh Tử, nâng Anh Tử dậy, sau đó nói: “ Cô không có làm sai cái gì, biểu hiện của cô tôi rất thỏa mãn. Được rồi, mặc lại quần áo, tôi phải rời khỏi đây.”

“Em sẽ nhớ kỹ ngài, tiên sinh.” Thấy Lý Dật thật sự không có trách cứ chính mình, Anh Tử đứng dậy hướng Lý Dật cúc cung thật sâu, lộ ra dáng tươi cười.

Dáng tươi cười của nàng thập phần sáng lạn, chỉ là nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, nàng và Lý Dật lần này ngẫu nhiên gặp nhau, để cho nàng phải đi lên một con đường không có lối về, mà đồng dạng cũng cấp cho Lý Dật ngày sau mang đến phiền toái không nhỏ!

….

Sau khi cáo biệt Anh Tử, Lý Dật lái xe rời khỏi hội sở Trân Châu Cảng.

Đợi xe chạy xa một khoảng cách, Lý Dật lấy ra điện thoại di động gọi cho Gia Cát Minh Nguyệt, điện thoại rất nhanh chuyển được, trong ống nghe truyền đến thanh âm dễ nghe của Gia Cát Minh Nguyệt: “Này.”

“Minh Nguyệt tiểu thư, là tôi, Lý Dật.” Lý Dật nghiêm mặt nói: “Nhiệm vụ cô giao cho tôi đã hoàn thành, kế tiếp còn có chuyện gì không?”

“Tạm thời không có, cậu trở lại nghỉ ngơi đi, ngày mai vẫn đi tới chỗ Phá Quân như cũ.”

Cắt đứt điện thoại, Lý Dật nhìn thời gian, chưa tới chín giờ.

Suy nghĩ một chút, Lý Dật quyết định đi mua dược liệu, những dược liệu hắn mua lúc trước trên cơ bản đều đã dùng hết, kế tiếp cần phải tăng thêm sự huấn luyện khôi phục mạnh hơn nữa, hắn phải một lần nữa mua thêm dược liệu sang quý, điều phối một ít dược vật, thân thể mới có thể chịu được sự huấn luyện cường độ cao.

Bởi lần này dược liệu cần thiết có giá rất cao, hơn nữa còn rất thưa thớt, Lý Dật không trực tiếp đi mua, mà là gọi điện thoại cho Trịnh Dũng Cương, nỗ lực đi qua quan hệ của Trịnh Dũng Cương mua loại dược liệu này.

Trịnh Dũng Cương nhận được điện thoại của Lý Dật có vẻ có chút hưng phấn, không đợi Lý Dật nói có chuyện gì, liền trực tiếp mở miệng kêu Lý Dật cùng nhau ăn trưa.

Lý Dật lấy lý do có việc từ chối bữa ăn, đồng thời nhờ Trịnh Dũng Cương hỗ trợ hỏi thăm để mua những loại dược liệu này.

Trịnh Dũng Cương nghe được Lý Dật cự tuyệt bữa ăn có vẻ có chút phiền muộn, mặt khác hắn tuy rằng không biết Lý Dật cần những dược liệu này có ích lợi gì, nhưng cũng đáp ứng Lý Dật, sẽ giúp Lý Dật mua đủ.

Đối với việc này, Lý Dật không có cự tuyệt.

Tuy rằng từ đêm qua tới bây giờ, Lý Dật vẫn biểu hiện rất trấn định, thế nhưng buổi nói chuyện với Lưu Tư Cầm giống như đã sử dụng ma pháp, ở trong lòng hắn để lại ấn ký không thể xóa nhòa!

Vô luận kiếp trước hay là kiếp này, Lý Dật chưa từng bị người miệt thị qua như vậy bao giờ!

Chuyện ngày hôm qua cũng làm cho hắn thêm kiên định quyết tâm xông ra một phen thành tựu tại con đường hắc đạo!

Tục ngữ nói đúng, tướng quân tốt thì phải có binh sĩ thủ hạ tốt.

Trải qua kinh lịch trong thời gian này, Lý Dật cũng dần dần hiểu được một đạo lý, một người có bao nhiêu lợi hại cũng không thể nghịch thiên, nếu muốn làm ra một phen sự nghiệp, bên người cũng phải có người.

Kiếp trước hắn có thể ở thế giới ngầm hô mưa gọi gió, cũng có quan hệ trực tiếp đến tổ chức sát thủ sau lưng hắn.

Theo Lý Dật xem ra, Trịnh Dũng Cương vô luận là thân phận hay là thái độ làm người đều thập phần hợp khẩu vị của hắn, có thể đem Trịnh Dũng Cương buộc lên chính chiến xa của mình, đối với sự phát triển ngày sau của mình có chỗ tốt thật lớn.

….

Hơn bốn mươi phút sau, Lý Dật lái xe đi tới nơi ở của hắn.

Dừng xe lại, Lý Dật vừa bước xuống xe, liền nhìn thấy ở dưới lầu có một chiếc xe vừa đẩy cửa ra.

Một nữ nhân tóc ngắn, mang kính râm từ trong xe đi xuống, với những bước tiến trầm ổn đi tới bên người Lý Dật, tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt trái xoan tinh xảo mà kiên nghị, khóe miệng hiện lên một độ cong nguy hiểm mà mê người: “Lý tiên sinh, đã lâu không gặp.”

“Nữ nhân này tới tìm mình vào lúc này tuyệt đối không có chuyện tốt!” Nhìn dáng tươi cười nguy hiểm nơi khóe miệng Trần Lâm, trái tim Lý Dật nhất thời trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.