Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 120: Yêu thánh đại bổ




Tên mập nhìn thấy gã cảnh sát trưởng như gặp được cha đẻ của mình, nhất thời khuôn mặt lộ ra biểu tình hưng phấn, cái dáng dấp sợ hãi trước đó liền biến mất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng. Ngược lại, vẻ mặt hung tợn trừng mắt nhìn Lý Dật nói: “Có nghe hay không? Mau buông lão tử ra.”

“Ba!”

Không chút do dự Lý Dật giơ tay lên trực tiếp vả một cái vào miệng của tên mập, dùng mười thành lực đạo.

Một cái tát này hạ xuống, khuôn mặt của tên mập lập tức bị sưng vù, hai khỏa răng cửa cũng theo đó mà văng ra bên ngoài.

Gã cảnh sát trưởng chứng kiến Lý Dật nghe được lời của mình, chẳng những không buông tay, còn dám động thủ đánh người, hắn nhất thời hổn hển nhìn sang thuộc hạ ở bên cạnh nói: “Mau bắt nó cho tao!”

Phía sau lưng hắn có vài tên cảnh sát đã uống rượu đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nghe được phân phó, không nói hai lời móc còng tay ra, muốn tiến lên túm gọn Lý Dật.

Lý Dật hung hăng ném tên mạp sang một bên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã cảnh sát trưởng.

Còn lúc này, Hạ Vũ Đình lại nhanh miệng giải thích, nói: “Ông ta bán cho phúc lợi viện hơn một trăm chiếc ấm đun nước là sản phẩm kém chất lượng. Chúng tôi bảo ông ta đổi, nhưng ông ta còn muốn đánh người, các ngài làm cảnh sát sao có thể cùng thương nhân lòng dạ hiểm độc liên kết khi phụ nhân dân?”

Lúc trước Hạ Vũ Đình bị một loạt hành động của Lý Dật làm cho sợ ngây người, hiện tại mắt thấy cảnh sát muốn xông lên bắt Lý Dật, nhất thời theo trong nỗi khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, mở miệng muốn thanh minh.

Ở trong nhận thức của Hạ Vũ Đình, cảnh sát phải là công bộc cho nhân dân, có thể vì dân chúng nghèo khổ mà giải quyết hết mọi khó khăn.

Cách nhìn của Lý Dật cùng Hạ Vũ Đình hoàn toàn tương phản, hắn hiểu được đám cảnh sát này là do tên mập gọi đến, tuyệt đối sẽ không nói chuyện đạo nghĩa.

“Lưu ca, con đàn bà này nói nhảm, bọn nó đến cửa hàng của tôi mua đồ, không muốn xuất tiền mua sản phẩm chất lượng cao, nên đã vu khống. Tôi nói tiểu tử này vài câu, cuối cùng hắn liền động thủ đánh người!” Tên mập vừa nói chuyện, vừa khom lưng đi tới bên cạnh gã cảnh sát trưởng.

Nghe tên mập vừa giãi bày như thế, gã cảnh sát trưởng cười lạnh một tiếng nói: “Còn dám trợn mắt nhìn tao, mau ôm đầu ngồi xổm xuống!”

Lý Dật không quản đến biểu tình của đám bọn chúng, mà móc điện thoại từ trong túi quần ra, bấm số của Trần Lâm, điện thoại rất nhanh bắt được liên lạc.

“Còn muốn thứ đồ kia hay không?”

“Lý Dật, tên hỗn đản này, anh là một đại nam nhân sao có thể lật lọng như vậy chứ?” Trong tai nghe truyền ra tiếng gào rít phẫn nộ của Trần Lâm.

“Nếu muốn, lập tức gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát, nói cho hắn biết, có một tay cảnh sát họ Lưu ở Bảo Sơn khu liên kết cùng tên chủ cửa hàng lòng dạ hiểm độc bán sản phẩm kém chết lượng, rồi còn muốn khi phụ bình dân bách tính!”

Nói xong Lý Dật không đợi cho Trần Lâm ưng thuận, nhanh chóng cúp điện thoại.

Cùng lúc đó, Trần Lâm ở phía đầu dây bên kia hổn hển dừng xe lại ven đường, mắng vài câu. Tiếp theo bấm số cho cục trưởng cục cảnh sát, chờ điện thoại liên lạc một chút, nói: “Tần thúc thúc, cháu là Tiểu Lâm ạ. Cháu có chuyện quan trọng cần giải quyết, sẽ hồi báo cho thúc thúc sau….”

Trong lúc Trần Lâm gọi điện thoại, đồng thời bên này gã cảnh sát họ Lưu nghe được vài chữ cục trưởng cục cảnh sát trong miệng Lý Dật, sắc mặt cũng hơi đổi.

Mà vài tên cảnh sát ở bên cạnh uống hơi nhiều, thân thể loạng choạng nói: “Con mẹ mày, mày đang tính dọa nạt ai đó? Còn nói cục trưởng cục cảnh sát, cái bộ dạng nghèo túng như mày, có thể nhận biết được ngài cục trưởng hay sao?”

Lý Dật không phản bác, mà bước tới bên cạnh Hạ Vũ Đình, nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng.

Cảm nhận được lực lượng của Lý Dật truyền sang, Hạ Vũ Đình trong lòng đã giảm bớt đi một chút sợ hãi.

Nghe đám thuộc hạ nói như vậy, gã cảnh sát họ Lưu nghi hoặc nhìn vào Lý Dật, tuy rằng chính hắn cũng không tin Lý Dật có thể di chuyển được tòa đại sơn như cục trưởng cục cảnh sát. Nhưng tư thế bất động trước phong ba của Lý Dật lại làm cho hắn sản sinh một chút do dự.

“Lưu ca, đừng nghe tiểu tử đó hù dọa chúng ta!” Lúc này tên mập lau vết mau trên khóe miệng, biểu tình phẫn nộ nhìn Lý Dật nói: “Bọn nó buổi sáng đi tìm công thương cục nhưng bị ca ca của tôi áp chế, nếu bọn nó quả thật quen biết với cục trưởng, như thế nào còn phải đi sang công thương cục?”

Gã cảnh sát họ Lưu biết, tên mập dám bán sản phẩm kém chất lượng nhất định cùng ca ca hắn ở cục công thương có liên hệ.

Ca ca của tên mập chính là người đứng đầu trong cục công thương tại Bảo Sơn khu.

Do vừa nghe được tên mập nói như thế, gã cảnh sát họ Lưu như ăn phải liều thuốc an thần, lập tức phất phất tay nói: “Chẳng những đập phá cửa tiệm, còn hành hung bị thương người, tính chất phi thường trầm trọng, mau bắt hắn đi!”

“Người yêu ơi, nụ cười của em giống như mật ngọt….”

Đúng lúc này, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo vang, làm cho mọi người có mặt trong cửa hàng ngoại trừ Lý Dật đều lặng đi một chút.

Gã cảnh sát họ Lưu móc điện thoại di động ra, chứng kiến hàng số hiện trên màn hình, hắn kiềm lòng không được khẽ run rẩy, theo bản năng hai chân khép lại cho vững, thật cẩn thận nghênh đón điện thoại: “Cục trưởng.”

“Lưu Mãnh, có phải anh và tên chủ cửa hàng bán đồ gia dụng đang cùng nhau khi phụ người dân hay không?” Trong tai nghe truyền ra một giọng nói uy nghiêm.

Sau khi tai nghe truyền ra hồi thanh âm, gã cảnh sát họ Lưu hai chân mềm nhũn như cọng bún, thiếu chút nữa thì đặt mông ngồi phệt xuống dưới mặt đất.

Bất tri giác mồ hôi lạnh túa ra trên vầng trán của hắn, hắn không có đưa tay lau đi, mà run run nói: “Cục…cục trưởng, sự tình là như vậy, mới rồi tôi nhận được thông báo của quần chúng, nói bên này có người tới phá phách cửa hàng, tôi liền mang theo người chạy đến kiểm tra, phương diện này có thể…Có thể đã hiểu lầm rồi.”

“Lưu Mãnh, tôi xem phân cục các anh có không ít nhân tài, nếu anh cảm thấy không đảm đương nổi cương vị hiện tại, liền báo cho tôi một tiếng, tôi lập tức đổi người nào có năng lực hơn anh!”

Nghe được đạo thánh chỉ này, Lưu Mãnh trực tiếp ngồi phệt xuống mặt đất, trong con ngươi toát ra thần sắc khủng hoảng không một chút nào che giấu.

“Lưu ca, anh làm sao vậy?” Tên mập chứng kiến biểu hiện dị thường của Lưu Mãnh, theo bản năng nâng đỡ hắn dậy.

“Con mẹ mày, lão tử đã bị mày hại chết rồi!” Nghe được lời của tên mập, Lưu Mãnh tức giận cầm điện thoại đập lên đầu tên mập.

Hành động của Lưu Mãnh quá mức đột ngột, tên mập hoàn toàn không có cơ hội trốn tránh, trực tiếp bị nện trúng.

“Phanh!”

Chỉ nghe một âm hưởng trầm muộn vang lên, tên mập liền bị nện vỡ toác đầu, máu tươi giống như không cần phải giữ vốn, lập tức tuôn ra xối xả.

“Lưu ca, anh đang làm gì thế?” Tên mập bị đau lùi lại phía sau vài bước, ủy khuất quát nói.

Thế nhưng Lưu Mãnh không thèm quản tới tên mập kêu oan, mau chóng bò dậy khỏi mặt đất, thân hình loạng choạng chạy đến trước người Lý Dật, khom lưng, biểu tình tươi cười siểm nịnh, nói: “Vị….huynh…huynh đệ này, chuyện vừa rồi là do tôi hồ đồ. Ngài tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, đừng tính toán cùng tiểu nhân vật như chúng tôi.”

Nghe được Lưu Mãnh nói, ngoại trừ Lý Dật ra, trên mặt những người khác đều xuất hiện biểu tình kinh ngạc, không biết Lưu Mãnh đang định diễn cái trò khỉ gì. Nhất là tên mập chủ cửa hàng, vẻ mặt mê man, hắn thật không thể hiểu nổi, Lưu Mãnh và ca ca của hắn là huynh đệ thân thiết từ thuở nhỏ, sau khi tốt nghiệp hai người một vào cục cảnh sát, một vào cục công thương, hai người chính là nhân vật điển hình thường xuyên câu kết đi làm chuyện xấu.

Lưu Mãnh dựa vào thân phận cảnh sát trưởng khu, bình thường làm ra không ít sự tình trái với pháp luật, vấn nạn hoành hành ngang ngược xảy ra như cơm bữa.

Mà lúc này biểu hiện của Lưu Mãnh quả thực để cho tên mập không thể hiểu nổi.

Ngay cả khuôn mặt của Hạ Vũ Đình cũng mê man, lúc trước chứng kiến cảnh sát, nàng vốn tưởng rằng cảnh sát sẽ vì nàng đòi lại công đạo. Nhưng thật không ngờ đám cảnh sát thông đồng cùng tên chủ cửa hàng, còn hiện tại hành vi của Lưu Mãnh nói cho nàng biết, Lưu Mãnh rất sợ Lý Dật, đơn giản chỉ với một cú điện thoại.

Những người khác không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng Lưu Mãnh lại tỏ tường như gương. Ban nãy lời nói của cục trưởng cục cảnh sát đã phi thường rõ ràng, nếu xử lý tốt chuyện này làm cho Lý Dật hài lòng, ngôi sao trên vai của hắn có thể bảo trụ, nhưng xử lý không được, vậy đừng làm cảnh sát trưởng khu thêm nữa, nói không chừng sẽ bị giam vào tù, dù sao những năm qua hắn đã lợi dụng thân phận cảnh sát trưởng khu nhận không ít tiền hối lộ.

“Ai là huynh đệ của ông?” Lý Dật biết đại cục đã định, tuy nhiên hắn không muốn cứ như vậy buông tha cho đám người Lưu Mãnh.

“Ba!”

Nghe được Lý Dật nói, nhất thời Lưu Mãnh hung hăng vung tay lên tát cho mình một cái, một cái tát này dùng mười thành khí lực, tiếng nổ thật vang, trực tiếp khiến cho khuôn mặt của hắn sưng đỏ, trên đó còn in nguyên năm dấu ngón tay, máu tươi theo khóe miệng của hắn tứa ra!

Nếu như tên mập và những người khác chứng kiến cử động của Lưu Mãnh lúc trước hơi có chút kinh ngạc, thì hiện giờ cũng hoàn toàn chấn kinh rồi. Bọn họ choáng váng giống nhau, ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, há miệng nhìn Lưu Mãnh giống như đang nhìn người ngoài hành tinh!

“Tôi nói nhảm, đáng đánh, làm sao tôi có thể cùng ngài làm huynh đệ được chứ!”Lưu Mãnh cúi đầu khom lưng nói.

Lý Dật không quản hành động của hắn, quay đầu nhìn lại Hạ Vũ Đình hỏi: “Vũ Đình, trong phúc lợi viện còn thiếu những thứ gì?”

“Gần như không thiếu gì cả.” Hạ Vũ Đình theo bản năng trả lời, nàng còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp nợ.

Nghe Hạ Vũ Đình nói như thế, Lý Dật trầm ngâm một lúc, nhìn Lưu Mãnh nói: “Tôi coi chuyện này như chưa từng phát sinh qua. Tuy nhiên một hồi nữa các người phải theo chúng tôi đi tới phúc lợi viện một chuyến, phàm là trong đó thiếu những thứ gì, toàn bộ do các người chi trả!”

“Dạ….dạ!” Lưu Mãnh bỗng nhiên nghe được Lý Dật phân phó như vậy, nhất thời nhẹ nhàng thở phào, sau đó xoay người nhìn tên mập chủ cửa hàng quát: “Nghe được không? Phúc lợi viện thiếu thứ gì, cậu phải cung cấp thứ đó.”

Tên mập chủ cửa hàng buồn bực.

Trong kí ức của hắn, Lưu Mãnh bởi vì cùng ca ca của mình thân như huynh đệ, nên cũng coi chính mình giống như em ruột, ngày thường cùng nhau khi phụ người ta cũng không ít lần.

Nhưng hôm nay, Lưu Mãnh lại có thể bởi vì một ngoại nhân mà dùng hắn khai đao!

Điều này làm cho hắn hoài nghi có phải Lưu Mãnh đã xuất hiện triệu chứng của bệnh thần kinh hay không….

Nhưng mà ngay tại lúc tên mập đang buồn bực, Lưu Mãnh cũng âm thầm hướng hắn ra hiệu một cái ánh mắt.

Thời gian hai người quan hệ cùng nhau đã lâu năm, chứng kiến ánh mắt kia của Lưu Mãnh, tiếp tục tưởng nhớ lại biểu hiện khác thường lúc ban nãy, hắn lập tức đã thông suốt rồi!

Chỉ thấy hắn dùng tốc độ nhanh nhất nặn ra nụ cười cung kính giả lả nói: “Chỉ cần phúc lợi viện thiếu cái gì, toàn bộ để cho tôi chu cấp đi!”

“Vũ Đình, một hồi nữa để cho hắn theo chúng ta đi tới phúc lợi viện, em xem còn thiếu cái gì thì kêu hắn cung cấp luôn.” Lý Dật xoay người, dùng sức nắn bóp bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ Đình nói.

Hạ Vũ Đình vẻ mặt ngây ngốc dùng sức gật đầu, ánh mắt nhìn Lý Dật đã tràn ngập nghi hoặc.

Tựa hồ, cho tới lúc này nàng vẫn không hiểu nổi, tại sao thái độ của đám người kia lại ở trong khoảng thời gian ngắn nhất, mà phát sinh biến hóa đến mức nghiêng trời lệch đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.